4 Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, 7 mắt nhìn nhau.... Sao laị là 7 mắt!? ... Vâng, trong lúc ngăn cản, Tấn Lộc ngăn ngay một cú chốt... kết quả 1 mắt thâm tím không mở nổi đang chườm đá.
" Nhắc lại, hai đứa không thể đến với nhau!"
Mục Dương Lâm bất bình đập bàn.
" Hả hả!? Ông nghĩ ông là ai!? Ông là ai mà có quyền ngăn cấm chúng tôi!? Ông tưởng ông là thiên thần victoria's secret kiểu diễm hả!? Ông tưởng ông là Kim Tiêm hả!? Ông tưởng... Ông là bố anh Du hả!?"
Hắc Thụy nham cũng đập bàn bất bình.
" Hở hở!? Thế mày nghĩ mày là ai!? Ông đây có quyền nhá! Ông đây không phải là thiên thần victoria's secret kiểu diễm nhá! Ông cũng méo phải là Kim Tiêm! Ông đây đích thị là bố thằng Du này được không!?"
Mục Dương Lâm đặt hẳn chân lên bàn đầy giận dữ.
" Ông nói ông là bố Du?"
" Chính xác!"
" Hừ hừ!.... Ông đừng tưởng tôi đây sợ ông! Nhá" - Nói rồi cậu... đi tới ôm đùi Thụy Nham..... nũng nịu... - " Papa trẻ quá nạ!~ Ôi ô! Trẻ đến nỗi con cứ nghĩ papa là em trai anh Du í nị ~ Ôi mái tóc đen quyền quý ~"
Nhắc tới mái tóc đen thân yêu.... Lòng Thụy Nham bừng nắng hạ! Thật nhẹ nhàng mà xoa đầu Dương Lâm....
" Ôi ô ta biết mà"
Thật sự mà nói, chúng ta từ giờ không có cần đèn học gì sất! Cứ đứng gần 2 cái con người này là đủ sáng đến mù mắt! Cư nhiên người ngoài nhìn vào cũng thấy hiệu ứng mưa xuân rồi thì cánh hoa đào tung bay phấp phới, thật là... chỉ thiếu có cái cánh với cái vòng thánh thì... Chúng ta sẽ có 2 thiên thần!
.... Hấc Trúc Du nhìn mà rợn cả người, ho khan một tiếng.
"E hèm" - Hắc Thụy nham cũng ho khan một tiếng - " Tóm lại là ông già này ngăn cản hai đứa, vậy hoy"
Mục Dương Lâm rưng rưng nước mắt... hai mắt mở thật to đầy ủy khuất nhìn Hắc Thụy Nham.
" Giả moe vô ích!"
Mục Dương Lâm rưng rưng nước mắt... hai mắt mở thật to đầy ủy khuất nhìn Hắc Trúc Du.
Hắn ngập ngừng một hồi.... cuối cùng là huỵch toẹt ra 1 câu thế này:
"....... Nếu bố anh đã ngăn cản thì...... Thôi vậy, chúng ta không ... đến với nhau nữa"
" Hả!?" - Tấn Lộc lúc này mới lên tiếng - " Đùa nhau à?"
..... Cậu sững sờ...... Sau tất cả thì... hắn ta có lại được trí nhớ..... sau bao cố gắng cậu chỉ muốn được như vậy... Và, sau tất cả sao hắn lại nói thế này!?..... Chân cậu tự giác bước đi thật nhanh.
Bà Huỳnh Thu Ly ngay khi vừa thấy bóng dáng của cậu con trai yêu gấu thì không cầm được nước mắt đi tới ôm chầm lấy.
" Mẹ.... mẹ chuẩn bị cho con 10 lọ thuốc ngủ"
".............. Làm gì a?"
" Kết liễu cuộc đời nhàm chán này, mong mẫu thân ân xá"
"....................... Con đùa mẹ à?"
" Trúc Du không cần con nữa rồi..."
" Hả!?... Ngoan ngoan" - Lau đi nước mắt của cậu, bà chua hết cả lòng - " Kể mẹ nghe đi"
Kế tiếp là một màn cải lương sến sẩm oán trách kiếp người sao quá dài.... Oán trách số phận hẩm hiu.... Oán trách thân mình mỏng manh... Oán trách con chó nhà Vương Lãnh sao quá béo... rồi thì oán trách Vương Lãnh cư nhiên ném gấu của mình... Oán trách... Oán trách...
Bà Thu Ly chưa từng nghĩ cái thằng bé con này cư nhiên hàng ngày tăng động như vậy mà thốt ra được câu này...Mà thằng bé Trúc Du kia ....Mà hôm nay....Có khi nào.... Bà mở màn hình điện thoại... Quả nhiên..... khẽ cười..... Nhưng mà vẫn phải xác nhận.
..... Nhìn cái tấm thiệp trước mắt... Cậu lặng im... rút cái điện thoại lên... nhàn nhạt bật bài hát thật đúng với tâm trạng hiện giờ.....
" Tấm thiệp mời trên bàn thời gian địa điểm rõ ràng~
Lại một đám mừng ở trong làng~
Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang~"
Vâng! Quá mụ ngoại nhà nó sốc tận óc! Cái gì đây!!? Hắc Trúc Du và .... Triệu Tấn Lộc!!!!???.... Trêu người thế đấy.... Ngó cái ảnh.. cưới nhỉ? Ở tấm thiệp.... Đây mà gọi là ảnh cưới à? Kẻ thì ngồi lướt smartphone... Kẻ thì lăn lốc lốc trên nền ôm cái mắt thâm tím?......
Bất quá cậu đâu còn tâm trạng ngồi bình phẩm.... Bất lực thả mình xuống ghế sô pha... nhắm mắt....
Trong đầu cậu hiện giờ lóe lên vô vàn viễn tưởng..... Nên chuẩn bị trước vài cây mã tấu... súng này... boom này.... Nếu mà có bị tịch thu vuc khí thì... vẫn là nhét boom vào sịp lao vào làm dân cảm tử đi!?
Tốt thôi! Lão tử đây sẽ làm! Hứ! Ta đây sẽ thực hiện kế hoạch cướp dâu! Không! Cướp rể thật hoành tá tràng.
" Mẹ... Mai con sẽ đi!"
" Ừ ừ" - Thật may... không phải ngồi thuyết phục nó, bà Ly rút điện thoại... nhắn một dòng ngắn :