“Em ghét điện thoại ,” Lacy bật ra suy nghĩ đầu tiên nhất đã thoáng qua trí não mù mịt của mình. Nàng buông ống nghe và tựa vào quầy bếp để đứng vững. Nàng không dám nhìn Chase. Nếu mà nhìn, có lẽ nàng lại sẽ vật anh xuống sàn bếp mất, rồi sẽ bò lên người anh , tự đãi cho mình cú làm tình ăn ba nàng vừa mơ tưởng lúc nãy.
Ăn ba á? Nàng giỡn chơi với ai đấy nhỉ? Nàng chưa từng hưởng được cú đúp nào. Hoặc cực khoái liên hoàn chỉ là chuyện thần thoại, hoặc nàng đã có hai người tình yêu nhất bang Texas. Kathy và Sue thề sống thề chết rằng vụ liên hoàn ấy không phải là chuyện thần thoại, cả mạng Internet cũng thề như thế, và hai tạp chí Redbook và Cosmo bảo điều đó hoàn toàn có thật. Vậy tại sao cả đời nàng chưa bao giờ được hưởng chuỗi sung sướng ấy?
“Đôi khi có nó cũng tiện lắm chứ,” Chase ngập ngừng nói.
Lacy giật mình , ngẩng phắt đầu lên nhìn. Chase hoảng hốt như thể vừa nhận quả đấm trời giáng. “Anh bảo cái gì tiện cơ?” Cực khoái liên hoàn ấy à?
“Thì điện thoại đó,” anh trả lời bằng cái giọng không được quả quyết cho lắm.
“Điện thoại gây đủ chuyện bực mình thì có,” nàng đáp. “Mấy cuộc gọi chơi xỏ, rồi mẹ em gọi…” Nàng chớp mắt, nhìn xuống mấy viên gạch sàn vuông vuông dưới chân mình . Mười móng chân sơn đỏ nổi bật trên nền gạch men trắng. Ngay sau đấy ý nghĩ lóe qua não bộ đang động cỡn của nàng là trước giờ nàng chưa từng làm tình trên sàn nhà. Lacy không thể cắt nghĩa tại sao hình ảnh móng chân sơn đỏ lại dẫn đến suy nghĩ làm tình trên sàn nhà, nhưng đấy chính là nơi nàng đang bị dẫn đến. “Mấy cuộc gọi không mong đợi cứ gọi đến luôn. Điện thoại chẳng hay ho gì cả.”
“Như mấy ông chồng cũ lúc hứng chứ gì?” Giọng anh làm cho nàng phải nhìn lên.
“Theo em Alexander Bell phải bị bắn bỏ.” Nàng lại liếc xuống móng chân sơn đỏ, đầu óc nàng lại quay về sex. Nàng chỉ có làm tình ở hai nơi: trong xe hơi và trên giường ngủ.
Nghĩ sang chuyện khác đi chứ, một tiếng nói trong thâm tâm nàng quát tháo. Nghĩ sang bất cứ chuyện gì khác ngoại trừ Chase Kelly , sex, và… cả điện thoại nữa
Tâm trí nàng riết róng tìm đề tài và hạ cánh xuống một đề tài khá dễ nói – kem sô cô la hương bạc hà. Ngọt lịm. Béo ngậy. Sức cảm dỗ mạnh không gì bằng. Rồi nàng nhìn sang Chase. Sức cám dỗ của anh còn mạnh hơn cả mạnh nhất. Nàng không thể nhận thấy anh đang rất sẵn lòng ban tặng. Kem, tiếng nói nội tâm nàng gào thét, nghĩ về kem đi!
Lacy có thể hắt hủi kem. Ôi, nàng thích kem vô cùng, nhất là kem sô cô la hương bạc hà, nhưng nàng có thể quay lưng bỏ đi khỏi nó mà không hề run rẩy. Được rồi, có lẽ nàng sẽ run chút ít, nhưng chẳng bằng với cường độ nàng đang lẩy bẩy như lúc này đâu.
“Lacy à?” Giọng nói của anh nghe gần hơn.
Nàng ngước lên nhìn, ánh mắt nàng tia thẳng vào khuôn miệng anh. Khuông miệng sexy tuyệt đẹp. Anh tới gần thêm bước nữa. Nếu anh lại chạm vào nàng , nàng sẽ tan chảy như kem ngay. Tim nàng nhảy loạn xạ trong lồng ngực. “Mười lăm phút nữa thì lật thịt bò giùm nhé.” Vừa dứt lời, nàng bỏ đi ngay trước khi phải đầu hàng trắng tay.
“Lacy ơi?” Tiếng bước chân anh nghe như sát bên cạnh, nhưng nàng không quay nhìn anh. Nhìn anh thì sẽ xảy ra rắc rối to. Anh có thể ở lại đây, vì nàng không muốn anh ra ngoài kia nhận cái chết, nhưng nàng sẽ phải bịt mắt khi đi lại trong nhà.
“Mình cần bàn bạc chút,” anh bảo.
“Chẳng có gì cần bàn cả.” Không chỉ suýt chút nữa là quan hệ với nhau thôi, nhưng mình đã không làm thế. Thôi được, thật ra họ không phải suýt chút nữa đã quan hệ. Họ chỉ đụng chạm nhau tí thôi, mà cũng chẳng phải đụng vào nơi nào ghê gớm lắm. Với lại suốt lúc ấy nàng mải nói chuyện điện thoại mà. Nàng căm thù điện thoại.
Rồi nàng băn khoăn liệu chuyện vừa rồi có đúng gọi là làm tình qua điện thoại chưa nhỉ, làm tình tay ba qua điện thoại ấy? Chắc là không phải. Vậy nghĩa là nàng chưa bao giờ được làm tình qua điện thoại. Thôi ừ, cứ gọi tôi là nữ hoàng phóng đãng đi vậy.
Lacy vẫn bước tiếp. Khi đi ngang qua lò sưỡi, nàng nhác thấy ảnh bà ngoại và mẹ trên bệ lò. Nàng không muốn phải giống như họ. Không muốn, không muốn, không muốn.
“Lacy , làm ơn đi.” Chase nói.
Samantha, con mèo xám của nàng , đang đứng ngoài cửa phòng ngủ. Con mèo nghe tiếng Chase, thấy họ đi dọc hành lang, thế là loáng cái nó phóng lủi vào phòng, chắc là chui xuống gầm giường để trốn.
Trốn ư? Lacy có chung kế hoạch với con mèo. Một kế hoạch hay ho, thật quỷ tha ma bắt! Tại sao người đời luôn coi thường nghệ thuật tránh né nhỉ? Trốn vài ngày dưới gầm giường cũng có ích lắm đấy. Hỏi Samantha đi thì biết. Đôi khi, việc đối mặt với các rắc rối sẽ đau đớn hơn nhiều việc ta va đầu vào đáy nệm lò xo.
“Mình không nói chuyện được chút sao?” Câu hỏi của anh lơ lửng trên không trung.
Dĩ nhiên nói thì nói được chứ gì. Nàng có thể đối mắt với Chase Kelly thay vì trốn tránh. Điều gì đó mách bảo nàng rằng nếu nàng quay lại và bảo, “Này anh Buster Brown (một nhân vật hoạt hình trong truyện tranh xuất hiện năm 1902. Đặc điểm của nhân vật này là có vẻ ngoài đẹp trai nhưng tính tình nghịch ngợm thích làm trò trái khuấy) kia, tôi sẽ không lên giường với anh đâu,” anh sẽ gật đầu ngay đồng thời thôi luôn trò tán tỉnh lẫn chòng ghẹo. Đối diện thực tế đi nào, nàng chẳng phải kiểu phụ nữ có ma lực khiến đàn ông chết mê chết mệt. Nàng chỉ như miếng bánh xốp hương vani tầm thường: thỉnh thoảng ăn thì ngon, nhưng ngày nào cũng ăn thì chán không nuốt nổi. Brian đã chứng minh sự thật ấy cùng với cô giáo sư xinh đẹp ngay trong năm đầu tiên họ cùng vào đại học, rồi đến Peter cũng bảo chứng với nàng thư ký.
Tất nhiên, đàn ông có để mắt đến nàng. Eric, tay bác sĩ thú y, và Hubky, anh chàng FeDex đều thích ngắm nàng. Nhưng đàn ông lại như con cún. Bất cứ khi nào con cái duy nhất õng ẹo xuất hiện, mấy con chó đực theo săn ngay, cho dù con cái ấy chỉ là cái bánh xốp hương va ni nhạt nhẽo. Chó thì thứ gì mà chẳng ăn.
Kem. Nàng cần phải nghĩ về kem. Nàng có thèm nhưng vẫn dứt áo ra đi được.
“Lacy. Nói chuyện với anh đi.”
Nàng lờ anh đi và vẫn bước tiếp. Ồ, phải rồi, nàng có thể bảo Chase đứng lại và anh sẽ làm thế. Nhưng nàng sẽ không bảo anh dừng lại. Không phải vì nàng muốn mình được thuyết phục. Nàng sẽ không bị thuyết phục. Tuy nhiên, bởi vì… Thôi được , hãy đối mặt với thực tại. Ngay cả bánh xốp vani cũng muốn cái tôi của mình được vuốt ve, cầu cạnh. Vậy nên, trong vài ngày tới - chắc chắn là tình trạng này sẽ không kéo dài lâu hơn thế được – nàng sẽ cho phép bản thân cảm thấy được theo đuổi. Nhưng nàng không thể nhìn anh , và dứt khoát là anh không thể chạm vào nàng lần nào nữa. Như thế thì anh thực chất là không vuốt ve cái tôi của nàng , mà chỉ là khích lệ cho nó mà không động chạm vào thôi, dĩ nhiên rồi.
“Em định đi đâu vậy?” Tiếng nói của anh vang lên đâu đó sau vai nàng. Giọng nói của sự cám dỗ. Hình ảnh nàng và Samantha lùi dưới gầm giường, cả hai đều run rẩy, vụt hiện trong tâm trí Lacy.
“Đi tắm,” nàng đáp. Tắm mắt nước thật lạnh. Nàng chưa bao giờ làm tình dưới vòi sen. Hình ảnh phần đàn ông nóng ẩm áp sát phần đàn bà ẩm ướt lấp đầy tâm trí nàng.
“Anh ước em có thể nói chuyện với anh .” Tiếng anh quá gần bên nàng.
“Còn em ước anh biến thành kem lạnh.” Nàng bước vào phhòng ngủ, sập cửa đánh rầm.
***************
Zeke rời căn hộ của Kelly và vội vã phóng xe như bay về bệnh viện. Hai tay hắn lẩy bẩy khi rút chìa khóa ra. Lẩy bẩy vì giận dữ, vì nỗi cắn rứt lương tâm mà trước nay hắn nhất định không chịu nhìn nhận. Ngay từ đầu hắn đã không muốn giết Stokes.
Hắn lôi Stokes vào cuộc vì muốn có một nhân chứng cho việc Kelly mua chuộc tay bán lẻ ma túy. Nhưng Stokes lại nhất định không chịu tin Kelly phạm tội. Suốt thời gian làm việc chung với nhau. Stokes cứ ca ngợi Kelly không tiếc lời và khăng khăng bảo Zeke nhìn nhận sai lầm về Kelly.
Khen lấy khen để một thàng điên chỉ muốn tự sát. Zeke đã nổi giận đùng đùng, và hắn biết dù hắn có dàn cảnh khéo đến đâu đi nữa, Stokes vẫn không tin và không muốn buộc tội Kelly.
Thế là Stokes tự chuốc lấy chuyện này. Và nếu tên này chết ngay lần đầu tiên thì Zeke đã không phải nhìn thấy tia hy vọng trong mắt vợ và con trai gã. Hắn chịu được đau khổ, nhưng hy vọng thì không. Có lẽ bởi hắn đã hiểu quá rõ về hy vọng. Hắn đã từng hy vọng vợ hắn cho hắn cơ hội làm lại, hắn từng hy vọng con cái hiểu mình khi mẹ chúng không chịu hiểu, hắn cũng đã hy vọng được đeo lon trung úy từ bảy năm trước.
Hy vọng thật lắm, và bây giờ hắn ở đây, đang cảm nhận một thứ gần giống như vô vọng. Hắn đi dọc hành lang khu chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện. Zeke phải đảm bảo rằng khi Stokes ra khỏi khu chăm sóc đặc biệt này, nơi anh đến sẽ là nhà xác.
Lẽ ra hắn đã thuê người xử lý Stokes thay hắn, nhưng hắn chẳng còn thời gian. Vậy nên hắn lãng vãng ngoài phòng đợi và nghe vài tay trong đồn bàn tán rằng Stokes vẫn chưa tỉnh. Zeke dừng bước ngoài cánh cửa đôi của khu chăm sóc đặc biệt. Từ ô cửa sổ nho nhỏ bằng kính, hắn có thể làm quái nào mà trừ khử được Stokes trước khi anh ta hồi tỉnh và khiến cho cả ngành cảnh sát xông vào hắn.
Nhắm nghiền mắt, hắn tập trung tính toán một hồi. Khi mở mắt ra, hắn để ý thấy phòng dành riêng cho y tá có cửa xoay ra hướng khác với hướng phòng bệnh nhỏ nơi Stokes nằm bên trong. Nếu vào được trong đó biết đâu hắn sẽ…
“Họ không cho người vào thăm bệnh,” một giọng nam trầm bất ngờ vang lên sau lưng hắn.
Zeke quay phắt lại và đối mặt với Jason Dodd. Anh ta nhìn hắn như thể hắn là thứ gì đó rất ghê tởm dính vào đế giày. Sự hoài nghi thiêu đốt gan ruột Zeke. Dodd đã biết những gì? Liệu Kelly có nói gì với Dodd trước khi nhận nhiệm vụ cảnh sát chìm chăng? Hoặc có thể nào Kelly còn sống và hiện đang liên lạc với đồng sự cũ?
“Phải có người bên cạnh Stokes lấy thông tin để ta tóm cổ được tên đốn mạt đã hại cậu ấy chứ,” Zeke leo lẻo.
“Có thể lấy thông tin sau khi cậu ấy tỉnh,” Dodd đáp, mắt anh trừng trừng sa sầm về lời buộc tội.
“Nếu cậu ta có tỉnh,” Zeke đay lại. “Chúng ta cần lời khai trước khi…”
Mắt Dodd càng lạnh lùng hơn. “Stokes sẽ qua khỏi. Anh tin tôi đi. Tôi biết rõ như thế từ trong này này.” anh di ngón cái vào ngực mình.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ là anh có đức tin cơ đấy,” Zeke bảo.
“Tôi không hẳn là tin. Tôi chỉ biết rằng ở hiền gặp lành. Stokes không đáng phải bị như thế này.”
Zeke nhướng mày. “Thế còn Kelly thì sao? Hắn có nên phải gặp quả báo không?”
“Theo tôi thì bất kể kẻ nào đang tâm bắn Stokes sẽ phải thối rửa dưới địa ngục, và tôi rất vui lòng đích thân đưa hắn xuống tận đó.”
Sức nặng của từng câu chữ thốt lên từ miệng Dodd đè nặng ngực Zeke. Dodd đã biết gì đó rồi. Mẹ kiếp, thằng này biết gì đó rồi. Nhưng không hiểu sao nó lại án binh bất động. Tại sao thế nhỉ? Có chuyện gì đó không hợp lý.
Vừa đến góc khuất của hành lang bệnh viện , hắn rút ngay điện thoại di động và cuống cuồng bấm số của Bruno . “Ba mươi phút nữa mày đến con hẻm nhỏ sau khu chung cư Westwood gặp tao,” hắn nói. “Tao có việc mới giao cho mày đây.”
********************
Chase đăm đăm nhìn lò nướng, lắng nghe tiếng nổ lốp bốp và tiếng mỡ xèo xèo của hai miếng thịt bò sắp chính. Căn bếp sực nức mùi thịt nướng thơm lừng nhưng đầu óc Chase không nghĩ đến đố ăn. Ít nhất là không nghĩ đến bò bít tết.
Nàng ước anh là kem! Thế nghĩa quái là gì? Đó có ám chỉ gì đến sex không ? Hay đơn giản nàng chỉ ước anh tan như kem để nàng đem chổi quét hoặc hốt anh cho chó mèo nhà nàng chén?
Sao nàng chạy trốn anh như thế? Phải chăng anh dẫn dắt trò chơi đi quá xa? Phải chăng việc anh có mặt ở đây đã phá hỏng cái đêm xử-lý-chồng-cũ của nàng? Chase có một danh sách dài các câu hỏi mà anh chỉ chắc chắn một điều: Lacy Maguire đang khó ở vì sex. Và thay vì anh giúp nàng giải tỏa bế tắc, thì nàng lại xoay sở làm anh rơi vào tình cảnh giống như mình.
Mấy phút sau, Chase xắt nhỏ thịt bò và lật mấy củ khoai tây nướng, xong bèn mở ngăn rau trong tủ lạnh và tìm được nguyên liệu chế biến rau trộn. Tủ lạnh gióng giã, “Ăn cá ngừ đi. Nhớ mua thêm ba lít sữa”
"Làm như tao sẽ nghe lời mày vậy." Anh sập mạnh cửa tủ và rút dao thái cà rốt. Anh cắt cần tây thành khối nhỏ xé rời lá xà lách, trút hết cơn khó ở vì sex của mình vào mớ rau củ. Chase có thể thề được rằng lúc nãy nàng đã rất sung sướng, rằng bàn tay ve vuốt của anh đã được chào đón nhiệt liệt.
Lùi lại một bước, anh cau có nhìn món rau trộn. Anh nên tập trung tìm xem Zeke muốn gì thay vì tơ tưởng đến Lacy, đến chồng cũ cô nàng, và cái áo ngủ màu đỏ ấy.
Fabio nhảy vào bếp, nhả khúc xương đồ chơi xuống đất và dựng hai tai lên ra dáng chờ đợi.
Chase cau mày nhìn xuống con chó dị dạng. “Ít ra là tao không trút giận lên mày,” anh bảo con chó. “Nhưng cho mày biết, tao thậm chí không nên thích mày kia. Mày xấu ma chê quỷ hờn, mày lôi tao vào mớ bòng bong này, và sáng nay mày gầm gừ với tao.”
Tai Fabio rũ xuống. Chase lắc đầu. Bây giờ anh lại đang nói chuyện với chó và tủ lạnh.
Tiếng nước xối từ vòi sen đã tắt từ mười phút trước nhưng chưa thấy nàng ra khỏi phòng ngủ. Chase liếc nhìn đồng hồ. Thêm năm phút nữa rồi anh sẽ tông cửa vào cho xem. Nàng có mọi quyền được cảm nhận bất cứ kiểu nào nàng muốn, nhưng anh xứng đáng được biết anh đã làm gì sai. Anh có xứng đáng không nhỉ?
Ừ thì có lẽ anh không có quyền gì. Anh dùng vũ lực xông vào nhà nàng, khiến nàng sợ gần chết, còng tay nàng vào đầu giường và… và… Anh chẳng có quyền gì cả.
Con chó rên rỉ. Chase quỳ xuống nhìn vào mắt con vật. “Lacy vẫn còn yêu hắn, đúng không nào Fabio? Peter đã đối xử với cô ấy tệ bạc, thế mà cô ấy vẫn yêu hắn.”
Fabio nằm bẹp xuống , ghếch cái mặt nhọn hoắt của nó lên hai chân trước. Cặp mắt lồi của nó ngước lên như thể đang chia buồn cùng anh
“Này có phải chuyện của tao đâu mà quan tâm,” Chase nói. “Vả lại, tao không ở đây lâu. Tin tao đi, tao thích nhanh gọn, chóng vánh hơn.”
Con chó ngồi bật dậy, nghiêng đầu theo một góc kỳ quặc mà chăm chú nhìn anh . Như Yoda trong phim Chiến tranh giữa các vì sao, con chó này dường như sở hữu một sự khôn ngoan vô hạn.
“Chẳng phải tao không thích cô ấy,” Chase giải thích. “Cô ấy đẹp mê hồn, khiêu gợi dã man, và khi cô ấy cười, cô làm cho khung cảnh xung quanh như sáng bừng lên… Mọi chuyện dường như tốt đẹp hơn. Chẳng phải là…”
Anh nghe tiếng cửa phòng ngủ mở ra. Anh đứng dậy dựa vào tủ lạnh. Sự hồi hộp nhồn nhột trong lòng anh mang lại cảm giác ngờ ngợ mà anh chẳng hiểu ra được
“Thịt chín chưa thế?” Nàng đi vòng qua chỗ anh mà không nhìn lấy anh. Sự căng thẳng lửng lơ trong không khí như lớp sương mù dày đặc.
“Rồi.” anh đáp và chăm chú nhìn nàng. Nàng mặc chiếc quần jean cạp trễ thấp dưới hơn. Áo nàng , chiếc áo trắng bó sát, chỉ dài chớm đến eo và ôm chặt đôi gò bồng đào.
Với hai nút áo trên không cài, anh có thể thoáng thấy qua sợi dây vai của áo ngực. Vậy là nàng đã tự trang bị vũ khí bằng quần áo lót. Tốt. Chợt anh nhớ tới mảnh quần lót màu đỏ mình nhìn thấy trong phòng ngủ. Ánh mắt anh hạ xuống hông nàng và biết bao hình ảnh sống động xuất hiện trong tâm trí anh.
“Còn khoai tây?” Nàng thò đầu vào lò nướng.
“Xong rồi. Anh nghĩ thế.” Chase tránh nhìn cặp mông đầy đặn và cố hiểu cho ra cái cảm giác kỳ cục trong bụng mình. Anh hiểu điều gì đã làm cho cái phần dưới thắt lưng của anh căng tức, nhưng còn cảm xúc kia, hơi hơi quen thuộc và không mong muốn khiến anh lo ngại.
Quay sang quầy bếp, Lacy thấy cây xà lách anh quên chưa cất trả vào tủ lạnh. “Anh làm rau trộn đấy à?”
Anh tưởng đã phải nghe nàng cằn nhằn vì anh làm xong không chịu dọn. “Ừ.” Anh chỉ tô rau gần như bị băm nhỏ để cạnh lò. Cảm giác khó chịu lại xốn xang trong lòng anh.
“Tốt.” Nàng với tay lấy mấy chiếc ly trên quầy bếp rồi đi về tủ lạnh. Tủ lạnh nhả đá ra và tiếng lanh canh của đá rơi vào ly nghe như giận dữ.
*************
"Anh xin lỗi, được chưa nào?” Lời xin lỗi buột khỏi miệng anh ngoài ý muốn. Vừa khi những lời ấy được thốt ra, ý nghĩa của sự ngờ ngợ và cảm giác ấy đổ ào xuống anh.
Họ đang cãi nhau – à, không phải là quát vào mặt nhau, mà là giận hờn vụn vặt giữa đàn ông và đàn bà. Cái kiểu cãi nhau khi cô nàng đang bực bội điều gì đó còn anh chàng thì mù mịt chẳng biết lý do. Và mặc dầu chàng muốn hỏi mình đã làm gì, chàng biết có hỏi gặng cũng chỉ làm tình huống xấu đi, bởi phụ nữ thì cứ tưởng rằng đã là đàn ông thì phải tâm lý. Thế phụ nữ không biết là đàn ông chẳng biết gì sất sao?
Anh chưa nói hờn mát với phụ nữ như thế kể từ hồi còn… Sarah. Anh chẳng bao giờ cãi cọ với Jessie. Anh đến nhà cô, hai người nói chuyện với nhau về thể thao, thời tiết, hoặc con mèo bị bệnh thận Jessie nuôi. Anh nấu đồ ăn tối. Họ cùng ăn, làm tình, xong anh lại về nhà mình . Cứ như thế hai lần một tuần, đều đặn như đồng hồ. Quan hệ của họ thoải mái và không phức tạp, cho dù có đôi lần anh có hơi lo lắng cho con mèo.
Anh ngắm nhìn Lacy Maguire. Lacy thật phức tạp. Nàng có chồng cũ, có đồ gia dụng biết nói, có chó mèo vả cả chiếc áo ngủ màu đỏ cất đâu đó trong phòng ngủ.
Nghĩ đến đó, Chase chợt nhận ra Jessie cũng có mọi thứ kể trên - tất nhiên là ngoại trừ đồ gia dụng biết nói. Chẳng qua anh chỉ không thấy Jessie hay những lo toan của cô ấy là phức tạp.
“Em muốn anh đi phải không?” anh thở hắt. “Cho anh gọi một cuộc, rồi anh sẽ đi khuất mắt em ngay.” Anh với lấy điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT