*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: trang bubble

Bên ngoài Khôn Ninh cung, một thái giám giọng the thé vang lên: "Cửu hoàng tử điện hạ đến!"

Tư Không Thận dẫn hai người Mộ Lam Yên và Tố Quý, quen cửa quen nẻo băng qua trên hành lang ở Khôn Ninh cung. Chỉ là thời gian một lát đã lặng lẽ đi tới bên ngoài tẩm cung của mẫu hậu.

Thấy ngoài cửa không có bất kỳ một cung nữ thái giám canh giữ, tự mình tiến lên gõ cửa.

"Phụ vương, mẫu hậu, các ngươi đã ngủ chưa?" Căn cứ lời thái giám báo lại khi đó, mấy ngày nay Tư Không Trung Minh đều lấy lý do sinh nhật của hoàng hậu, ở tại Khôn Ninh cung.

Bên trong vốn là hai người thương xuân buồn thu, nghe nói con trai mà mình thương yêu nhất trở lại. Mạnh Cơ lập tức tiến lên mở cửa: "Hoàng nhi, con rốt cuộc đã tới rồi." Nàng ừa nói chuyện, vừa ngẩng đầu, thấy ngoài cửa trừ Tư Không Thận còn có hai nữ tử khác, vui mừng trong mắt, trong nháy mắt đã ảm đạm xuống.

Mộ Lam Yên và Tố Quý thấy mở cửa lại là hoàng hậu, thình lình quỳ gối hành lễ ngay lập tức: "Hoàng hậu nương nương cát tường, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Mạnh Cơ gật đầu một cái, gió trong ngày mùa đông không chút khách sáo thổi vào trên mặt nàng mới vừa bảo dưỡng tốt. Cảm giác da bị thổi có chút căng cứng, lập tức gọi bọn họ đi vào, xoay người bèn đóng cửa lại.

Tư Không Trung Minh cũng thấy rõ người đến là ai, trên mặt cười híp mắt quay về phía bọn họ, mở miệng: "Tới rồi à."

Tư Không Thận đáp một tiếng, dẫn Mộ Lam Yên bèn đi vào.

Mộ Lam Yên và Tố Quý có chút hiếu kỳ khẽ khàng nhìn quanh gian phòng hơi yên lặng trong ngày thường này, không biết là tác dụng hương huân trong phòng, hay là cái gì. Cảm giác nơi này không giống như là hoàng cung, càng giống như là thiên đường một nhà ba người.

Mà Mộ Lam Yên thì bởi vì thấy được rất nhiều ký ức và đồ vật lẫn lộn, tinh thần hơi đi vào cõi thần tiên. Khi nàng phản ứng lại, Mạnh Cơ đã đi tới trước mặt của các nàng.

Hôm nay, Mạnh Cơ không còn cao không thể với tới như nhìn thấy trong ngày thường. Cả người trường sam màu vàng nhạt tương đối bình thường, trên đầu vấn búi tóc càng thêm đơn giản nhẹ nhàng, toàn thân đều là dáng vẻ cũng không phải muốn ra khỏi cửa. Có điều, ánh mắt nhìn về phía Mộ Lam Yên vẫn là coi thường trước sau như một.

Mạnh Cơ cũng không biết cha con bọn họ đang tính toán thứ gì, trong lòng chỉ rõ ràng nửa tháng trước hoàng thượng đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ, tứ hôn cho hoàng nhi mình và Lâu Lan đó. Cho nên thân là bổn phận nữ tử mà nói, liếc về phía Mộ Lam Yên, trong lòng lại là một loại cảm nhận không phải như vậy, giọng hỏi thăm: "Sao ngươi lại tới đây?"

Mộ Lam Yên không ngờ hoàng thượng còn chưa kịp mở miệng, hoàng hậu đã chất vấn mình trước hết, liếc mắt nhìn Tư Không Trung Minh và Tư Không Thận: "Ta......"

Mạnh Cơ cho là Mộ Lam Yên quấn Tư Không Thận, cho nên cũng không muốn nghe đối phương giải thích: "Ngươi có biết, trên người hoàng nhi của ta đã có hôn ước hay không?"

Mộ Lam Yên gật đầu một cái, trong lòng nàng tự nhiên biết, hơn nữa nàng cũng không phải là đến buộc hoàng thượng sửa hôn ước đâu.

Mạnh Cơ vốn đã phiền lòng bởi vì thân thể hoàng thượng luôn không ổn, thấy Mộ Lam Yên lại là xu thế nhẫn nhục chịu đựng, mở miệng chính là chất vấn: "Vậy vì sao ngươi còn muốn đi theo bên cạnh hoàng nhi của ta? Mấy ngày nay, ta nghe Lâu Lan vào cung kể khổ, đã nói tháng này ngươi vẫn ở chung với hoàng nhi của ta. Dầu gì Lâu Lan cũng là cháu gái ruột của thái sư, sao một cô gái hương dã như ngươi vậy có thể so sánh được. Nếu ngươi thức thời, thì không nên nghênh ngang đi theo hoàng nhi của ta vào cung!" 

Mộ Lam Yên nghe đối phương có ý chất vấn mình, trong lòng bèn trực tiếp kêu khổ. Mà lại nói đến thân phận cỉa Lâu Lan là cháu gái ruột của Thái Sư, đã lộ rõ cảm giác đối phương khinh thường mình.

Nghĩ tới dù sao mình cũng không cần ở trong cung lâu dài, đối mặt hoàng hậu bèn muốn cãi lại đôi lời.

Chỉ là còn chưa chờ nàng mở miệng, Tư Không Thận cứu giúp dẫn đầu thay nàng giải vây: "Mẫu hậu, có phải là ngài bị chọc tức ở chỗ phụ vương, bắt được người bèn trút giận?" Giọng của Tư Không Thận có chút thân mật, như một đứa bé non nớt chân thật làm nũng với mẫu thân của mình.

Mà đối với sự trêu ghẹo của hắn, hoàng hậu vốn là nhìn Mộ Lam Yên với vẻ mặt nặng nề, cũng bị trêu chọc nở nụ cười: "Mẫu hậu nói chuyện, nơi nào đến phiên con tới chen miệng!"

"Mộ Lam Yên là đại phu con mời vào cung, nghe nói những ngày gần đây Thường Đức không có ở trong cung. Con lo lắng ngươi lo lắng thân thể phụ vương quá mức, cho nên mời một thần y bên ngoài tới đây." Tư Không Thận nói rồi, liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên bên cạnh, tiếp tục nói: "Nếu ngươi còn 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play