*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trang bubble
Trong lòng Mộ Lam Yên bắt đầu lẩm bẩm. Một đời trước, ở trước mặt nàng từ trước tới nay Tư Không Thận luôn là một nam tử làm chuyện lớn, ổn định đại cuộc, lòng người thành thục. Mà trước mắt là thế nào? Cảm giác Tư Không Thận ngoại trừ đối với nàng vẫn ngoài mắt đối đãi như cũ, thường xuyên còn có thể biến thành một người thần kinh!
"Cửu hoàng tử điện hạ......"
Tư Không Thận thấy đối phương có ý thỏa hiệp, trên mặt lộ ra một thoáng nắng ấm trong trời đông giá rét, cười ngồi ở trên chỗ vốn của Tố Quý. Cũng không quan tâm không để ý Mộ Lam Yên có phản kháng hay không, hắn cầm cổ tay của đối phương lên, bèn bắt đầu bắt mạch.
Mộ Lam Yên vốn là muốn giãy giụa một phen, thấy đối bộ dáng phương thật tình như thế, thật sự cũng không muốn để cho mình thoạt nhìn đặc biệt hẹp hòi, thoải mái đưa cánh tay, để cho đối phương bắt mạch.
Hơi một lát nữa, Tư Không Thận bèn để tay của nàng xuống, vẫn là nhân tiện thay nàng dém góc chăn.
"Ừ, khôi phục không tệ. Xem ra y thuật của Thường Đức vẫn đủ đáng tin."
Mộ Lam Yên nghe nói còn có chuyện ngự y trong cung, gấp rút vội vàng hỏi: "Ta đây là thế nào?"
"Ngươi bị người hạ nhuyễn châm."
Mộ Lam Yên tự nhiên biết nhuyễn châm, trên người nàng chính là hàng năm chuẩn bị sẵn loại đồ vật này. Cái này dĩ nhiên cũng là người sư phụ Lãng Hổ kia dạy nàng. Trước kia chưa từng sử dụng qua ở Mộng Lý Hồi, nhưng Lãng Hổ vẫn muốn nàng tùy thân chuẩn bị sẵn. Bởi vì loại vũ khí này dường như thích hợp đọ sức gần người, hoặc là lúc hạ độc. Nhiều thêm một loại vũ khí phòng thân, tóm lại là làm cho người ta an tâm.
Dùng nhuyễn châm, phản ứng đầu tiên của nàng chính là mình lại trúng độc rồi.
Nhìn đối phương, nháy mắt hai cái: "Ta là trúng độc như thế nào?"
Tư Không Thận hơi bất đắc dĩ đối với sự ngu ngốc của Mộ Lam Yên. Suy ngẫm một phen, hắn sửa sang lại ngôn ngữ, giảng giải với đối phương một chút quá trình nàng "Trúng độc".
Đầu tiên là ở dưới tình huống không biết tên, không giải thích được đã bị một người bắn một cái nhuyễn châm vào trong cơ thể, hơn nữa còn là đến gần phía ngực. Bản thân thân thể con người đã có một loại lực hút, đặc biệt là trái tim bên kia, một cái nhuyễn châm kia chỉ cần vừa dùng sức sẽ từ từ chạy theo mạch máu, cuối cùng trực tiếp cắm vào trái tim, tim tan vỡ mà chết.
Nghe xong sự giải thích của Tư Không Thận, Tố Quý đứng ở bên cạnh yên tĩnh nghe bị dọa sợ đến bụm miệng.
Mộ Lam Yên cũng có chút không dám tin lại sẽ có người ra tay ác độc với nàng như thế.
"Vậy làm sao ngươi phát hiện chúng ta?"
"Là hai tên côn đồ nói với ta."
Lời của Tư Không Thận vừa nói ra, trong nháy mắt Mộ Lam Yên đã nhớ lại chùa miếu trước đó, nàng cũng đã trải qua một sự kiện Dung Chi bị đánh chết. Vừa nghĩ tới khi đó lúc hai tráng đinh kia rời đi đã nói đến Thành phủ lãnh thưởng, trong lòng đã không thoải mái như vậy. Nếu như không phải là nàng thấy chết mà không cứu, Dung Chi cũng sẽ không chết đi rồi.
Nhìn Tư Không Thận, nàng sâu kín mở miệng: "Tại sao ngươi phái người đi giết Dung Chi?"
Tố Quý vốn trước đó cũng không biết chuyện Dung Chi, nghe hai người bọn họ nói như thế, trong lòng chính là kinh hoảng. Nhưng khí thế của Mộ Lam Yên và Tư Không Thận quá mạnh mẽ, khiến nàng cũng không tiện chen miệng.
Trên mặt Tư Không Thận cũng không bộc lộ bất kỳ vẻ kinh ngạc gì, giống như biết rõ đối phương sẽ hỏi như thế. Nhìn dáng dấp đầy mặt đối phương cầu giải đáp, hắn dừng một chút lại nói: "Đúng là hai tên côn đồ đánh chết Dung Chi kia nói với ta, nhưng không phải là người của ta phái đi."
"Không phải người mà ngươi phái đi, vì sao trở về cửa sau Thành phủ của ngươi lãnh thưởng?"
Mộ Lam Yên quái gỡ dồn ép, Tư Không Thận cũng không gấp không nóng nảy, trì hoãn mới tiếp tục mở miệng: "Ngươi có biết đêm đó Tam Hoàng ca của ta lập gia đình, là ở tại phủ của ta hay không?"
"Ngươi muốn nói là Tam Hoàng ca của ngươi làm sao?" Mộ Lam Yên hỏi ngược lại, trên mặt bộc lộ một chút giễu cợt.
"Không phải, là đại tỷ của ngươi, Tam Hoàng tẩu của ta, Ngao Lôi."
Tên của Ngao Lôi xuất hiện khiến Mộ Lam Yên có chút kinh ngạc. Trước đó, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ là nàng ta làm. Nhưng lúc trước vừa nghe đến Thành phủ, nàng đã một mực cảm thấy chắc chắn là Tư Không Thận. Trước mắt nghe hắn lại nói như thế, trong lòng Mộ Lam Yên ngược lại cũng cảm thấy thoải mái một chút.
Tối thiểu, một chuyện oan nghiệt như vậy không liên quan tới Tư Không Thận hắn.
Thấy Mộ Lam Yên có chút như đi vào cõi thần tiên, Tư Không Thận tiếp tục mở miệng: "Buổi sáng hôm đó, hai tên côn đồ kia đột nhiên tìm tới cửa, đòi hỏi tiền tài với di nương của ngươi, hơn nữa còn trả giá đã tạo thành ồn ào rồi loạn ở cửa sau của ta. Sau khi trở về phủ, ta nghe nói vậy, chính là trực tiếp đến nơi đó. Nghe tới lúc hai người kia nói đến gặp phải Dung Chi thì còn gặp được một nữ nhân đặc biệt xinh đẹp, Dung Chi còn gọi nàng ta là tiểu thư, còn nhắc tới Ngao Lôi. Lúc đó ta vừa nghĩ, chắc hẳn là ngươi."
"Lúc đầu nghe nói ngươi