*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: trang bubble ^^
Mộ Lam Yên gật đầu một cái.
"Lão phu nhân kia cũng quá......" Tố Quý muốn nói mắt chó nhìn người thấp, nhưng suy nghĩ một phen vẫn là nói câu: "Cái kia!"
Mộ Lam Yên gian xảo quay đầu lại, cười hỏi: "Cái nào? Mắt chó nhìn người thấp sao?" Tố Quý hoảng hốt nhìn, đôi tay che kín miệng của mình. Mộ Lam Yên cười ha ha một tiếng kéo Tố Quý chính là vội vàng trở về Liễu Tâm viện của mình.
Nàng muốn chạy trốn, muốn trốn khỏi Ngao phủ, y như nói trước đó, an toàn trở lại từ hoàng cung thì nhất định phải cách xa phân tranh này, nghĩ biện pháp trở lại Mộng Lý Hồi. Mà trước mắt, hôn lễ của Ngao Lôi tranh thủ gần như nhân thủ của mọi người hậu viện. Hoàng huynh kết hôn, giờ phút này Tư Không Thận cũng không có thời gian dính vào bên cạnh nàng.
Trở lại Liễu Tâm viện, nàng bèn bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Tố Quý nhìn một lát, mới phản ứng được ý tứ của tiểu thư nói trốn! Lập tức nhảy dựng lên lôi kéo Mộ Lam Yên nói: "Tiểu thư, quả nhiên là muốn rời khỏi Ngao phủ sao?"
Mộ Lam Yên vốn cũng không có ý định dẫn Tố Quý theo, nhìn bộ dáng đối phương vô tội đầy mặt, trấn an một lúc: "Chờ sau khi ta đi rồi, ngươi phải cẩn thận đi theo bên cạnh Mẫn phu nhân. Ngao phủ nhà lớn nghiệp lớn, không sợ không có một miếng cơm ăn cho ngươi. Về sau ngoan ngoãn nghe lời, đến tuổi nhất định thì tìm người gả mình đi, biết không?"
Tố Quý nghe xong, nước mắt chợt soạt một cái đã rơi xuống, nắm chặt cánh tay của Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, ngươi đi đâu thì Tố Quý đi nơi đó." Nàng biết tuy Mộ Lam Yên đều đang chuẩn bị đi, nhưng không nghĩ đến đối phương lại sẽ không dẫn mình đi.
Mộ Lam Yên nhìn đau lòng, cộng thêm thời gian ở chung với Tố Quý ở đời trước, lại còn lâu dài hơn so với ở cùng Tư Không Thận. Hơn nữa, nha đầu này chưa bao giờ tổn thương mình, thay mình suy nghĩ khắp nơi, trước mắt lại vẫn là thật sự không nỡ.
Mộ Lam Yên không tự chủ hốc mắt cũng hơi ửng hồng: "Ngoan! Tố Quý, ngươi hãy nghe ta nói. Không phải là ta không chịu dẫn ngươi đi, là ngươi đi theo ta sẽ chịu khổ, ngươi biết không?"
Tố Quý dùng sức lắc đầu.
Mắt thấy thời gian càng kéo càng trễ, đến lúc đó Tư Không Thận trở lại, muốn thoát thân lại càng khó khăn.
Mộ Lam Yên vừa định ra tay đánh ngất Tố Quý, cửa lại đột nhiên xuất hiện mấy người áo đen. Trên tay mỗi người đều cầm một cây đao sáng loang loáng, lặng yên không tiếng động lập tức bay đến bên cạnh nàng. Không có cách nào, nàng không thể làm gì khác hơn là đẩy Tố Quý ra trước, nghênh chiến với đối phương!
Xưa nay, Mộ Lam Yên không có thói quen dùng vũ khí, đánh nhau tay đôi, nàng còn có thể có phần thắng. Nhưng bây giờ trên tay mỗi người bọn họ đều có một cây đao, không qua mấy chiêu, Mộ Lam Yên đã hơi có chút yếu thế!
Đối phương tổng cộng có ba người, bản lĩnh không cao lắm. Lúc Mộ Lam Yên và bọn họ giằng co trong sân thì mở miệng hỏi thăm: "Các ngươi là ai?"
"Người đến giết ngươi!" Một người quần áo đen trong đó trả lời lại.
Nàng đã thấy nhiều tranh đấu gay gắt của Ngao phủ này, đại khái đều là đám nữ nhân nghi kỵ. Mà, ám sát trước mắt này cũng tuyệt đối không thể nào là một nữ nhân đi chi phối. Cho dù có, sau khi Mộ Lam Yên nàng sống lại, cũng chỉ kết thù với nữ nhân của Ngao phủ, không có đạo lý nhất định phải đẩy nàng vào chỗ chết!
"Mộ Lam Yên ta và các ngươi xưa nay không hề liên quan, các ngươi lại là nghe lệnh của người nào ra, muốn lấy tính mạng của ta!"
"Muốn trách, thì trách ngươi ra đời không tốt!" Người áo đen kia, mở miệng lần nữa. Một người áo đen khác ở phía sau kia có chút không kiên nhẫn nói một câu: "Đại ca, đừng lải nhải với nữ nhân này. Giết nàng rồi thì chúng ta có mười vạn lượng hoàng kim có thể cầm!" Dứt lời, giơ đao chính là nhắm tới phía Mộ Lam Yên.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, lúc trước Tố Quý bị Mộ Lam Yên đẩy tới một bên, đột nhiên lao ra cửa phòng, chắn ở trước mặt Mộ Lam Yên, sau lưng chịu đao, ngửa mặt lên phía trước chính là nhào vào trên người Mộ Lam Yên.
Chỉ là trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là ửng đỏ, trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
Mộ Lam Yên ôm đối phương, hai người lật ngược trên mặt đất, vươn tay ra thì phát hiện đột nhiên một mảng vết máu đỏ thẫm, đó là của Tố Quý đấy!
"Người đây là muốn làm gì?" Mộ Lam Yên tức giận hỏi.
Tố Quý cố nén đau đớn sau lưng, trong tay nắm thật chặt côn gỗ đưa cho Mộ Lam Yên, khóe miệng kéo lên một nụ cười không hòa nhã: "Tiểu thư, không phải là người nói côn pháp của