Cuộc sống từ từ bình thường trở lại.

Chấn động từ vụ án của Đỗ Huy cũng dần dần giảm đi. Dù cấp trên chưa điều Tổng kinh lý mới đến nhận chức, nhưng nội bộ đài truyền hình đã tiến hành điều chỉnh nhân sự. Những lời đồn đãi về hành tung của Na Na không rõ cũng thành mê hoặc. Những thứ này cũng không có bao nhiêu quan hệ với Đình Đình, cô chỉ lo làm tốt công việc của mình.

Thay đổi lớn nhất chính là xì căng đan về thân phận của “Tuấn nam không biết tên”, rốt cục đưa ra ánh sáng. Thì ra hắn là Chương thiếu luôn luôn thần bí của tập đoàn Huy Nhật.

Tự có người hiểu chuyện tiến them một bước điều tra thân thế bối cảnh lý lịch của Chương Triêu Dương, sau đó mọi người không khỏi “Oh” một tiếng.

Oh không ngừng.

Không nghĩ tới Chương Triêu Dương ngoại trừ thân phận ông chủ nhỏ của một tập đoàn ăn uống dây chuyền, còn là một trong ba cổ đông lớn của một công ty khoa học kỹ thuật đưa ra thị trường. Mặc dù chưa chắc đi vào bảng phú hào của Forbes hoặc là Rupert Hoogewerf, nhưng mấy triệu luôn sẵn có.

Trong đài truyền hình không thể thiếu những lời chua chát truyền tới.

Tương lai của Triệu Đình Đình rộng rãi như thế còn liều mạng như vậy làm cái gì?

Đúng vậy, đâu cần giành chén cơm với dân chúng nhỏ vì ba đấu gạo mà khom lưng như chúng ta?

Trong lỗ tai Đình Đình, ít nhiều gì cũng đã nghe được một chút.

Nhưng có cái gì quan trọng đâu?

Con người cần phải lớn lên, không thể bởi vì hai ba câu nói linh tinh, mà khóc lóc kể lể với người khác. Phương pháp tối ưu là làm việc đến độ họ tìm không ra nửa điểm xấu.

Tránh cho lại có người nói, ừ, chẳng qua cô ta dựa vào cha mẹ bao che, làm việc gì sai cũng không cần chịu trách nhiệm.

Triêu Dương nhìn thấy cô chăm chỉ làm việc, dáng vẻ hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay thì càng thương yêu thêm, cưng chiều thêm, hơn nữa cũng them nhiều tự hào.

Kênh cuộc sống mở một tiết mục đặc biệt, mỗi tuần giới thiệu một món ăn ngon đặc sắc của quốc gia trong hội chợ Vạn Quốc.

Giai đoạn trước công việc, không thể nói là không khổ cực.

Mọi người nhốt ở bên trong phòng họp mở bản kế hoạch, chọn đề tài, sau đó viết đại cương, chia nhau đi tìm tài liệu. Chờ kịch bản giao vào tay người chủ trì thì đã có một rừng công việc. Nếu không làm được việc thì thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Trên công việc Triêu Dương, không giúp được Đình Đình cái gì, chỉ quan tâm lo lắng cho việc ăn uống của Đình Đình nhiều hơn.

Thức ăn bổ máu dưỡng nhan, nuôi não nuôi thần, ngày ngày đổi nhiều loại đưa lên. Có buổi tối Đình Đình bởi vì làm việc, không ở chỗ Triêu Dương ăn cơm tối, ngày hôm sau Triêu Dương liền chuẩn bị thức ăn tình yêu, để cho Đình Đình mang tới cơ quan.

Thiên Tình nhìn thấy hai mắt sáng lên, “Đình Đình, cậu thật tốt số! Không nghĩ tới Chương thiếu lại làm được thức ăn ngon thế, cậu thật có phúc.”

Bắc Phương ở sau lưng Thiên Tình hừ một tiếng “Nếu em không sợ mập..., ngày ngày anh sẽ nấu canh cho em uống.”

Thiên Tình co cổ lại.

Đình Đình nhìn buồn cười.

Buổi tối Triêu Dương đón Đình Đình qua ăn cơm, nghe cô nhắc tới đôi oan gia vui vẻ Thiên Tình và Bắc Phương, cười híp mắt gắp cho Đình Đình một con tôm vàng rộm thơm mùi tỏi, “Em thích cuộc sống tình nhân cãi nhau ầm ĩ sao?”

Nếu như phải, có lẽ hắn có thể suy nghĩ lại.

Đình Đình lắc đầu một cái, đó là tính tình thôi, không liên quan thích thú.

Muốn cô mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ, cô có thể không cần ăn, ầm ỹ chuyện nhỏ, tranh cãi ồn ào, vậy thật là mệt.

Ăn cơm xong, Đình Đình ngồi trong góc phòng khách, tra tài liệu, viết lời chú giải.

Triêu Dương tự đi rửa chén đổ rác. Đến lúc hắn dọn dẹp sạch sẽ tất cả nguyên liệu trong bếp trở lại phòng khách thì đã nhìn thấy Đình Đình nằm ở trên bàn trà ngủ rồi. Tóc buộc thành một túm nhẹ nhàng rơi xuống gáy, nổi bật lên da trắng noãn như ngọc, gương mặt đầy đặn.

Trong trái tim Triêu Dương chợt nhu tình như nước, nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, lấy laptop bên tay Đình Đình đặt ở trên ghế sa lon bên kia, lại đem tài liệu lộn xộn trên bàn trà sắp xếp lại chỉnh tề theo thứ tự. Sau đó, rón rén vào phòng ngủ tìm một cái chăn cotton mỏng trở ra phòng khách, từ từ nhẹ nhàng đắp lên trên người Đình Đình.

Làm xong tất cả, Triêu Dương đi tới đầu kia phòng khách, ngồi ở dưới đèn đọc sách.

Trong phòng tĩnh mịch thanh thản, giống như có thể nghe thanh âm nguyên tử va chạm trong không khí “Ong ong”, tâm Triêu Dương vô cùng an bình.

Lúc Triêu Dương từ trong sách ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng hồ thì đã gần mười giờ.

Triêu Dương nhìn vào ghế sa lon, Đình Đình vẫn ngủ, ngực khẽ phập phồng, dáng vẻ hết sức ngọt ngào.

Triêu Dương đứng dậy, đi vào trong sân rồi lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút gọi điện thoại tới nhà Đình Đình.

Nghe điện thoại chính là bác gái “Xin chào, nhà của Triệu xử trưởng.”

“Bác gái, cháu là tiểu Chương.” Triêu Dương biết bác gái nhà Đình Đình dường như cũng coi là một người mẹ khác của Đình Đình, cho nên đối với bác gái hết sức tôn kính.

“A, là Triêu Dương. Tìm Đình Đình sao?” Bác gái hỏi.

“Đình Đình ở chỗ của cháu, cháu muốn tìm bác trai hoặc bác gái.” Triêu Dương xoay người lại, nhìn ánh đèn ấm áp trong phòng khách cùng với người nằm trên sô pha một cái.

“Cháu đợt chút.” Bác gái bỏ điện thoại xuống, đi gọi Nghiêm Ái Hoa nghe điện thoại. “Điện thoại của Tiểu Chương.”

Nghiêm Ái Hoa nhận lấy điện thoại “Alo, Triêu Dương?”

“Bá mẫu, là cháu.” Triêu Dương một tay lấy xuống mắt kiếng của mình ấn mi tâm một cái, “Đình Đình ở chỗ của cháu, có lẽ gần đây quá cực khổ, ăn cơm xong liền ngủ mất.”

“Đình Đình không sao chứ?” Nghiêm Ái Hoa biết con gái vì không để người ta nói “Ừ, chẳng qua cô ta dựa vào cha mẹ mới có công việc tốt” cho nên đối với công việc cực kỳ dụng tâm, người ta dùng hết sức, Đình Đình liền muốn dùng hoàn toàn tâm trí, làm sao mà không khổ cực chứ?

“Mệt quá mà thôi.” Triêu Dương đeo lại mắt kiếng, “Cháu muốn xin phép bác gái, hôm nay sẽ để cho Đình Đình ở chỗ cháu, để em khỏi phải chạy hai bên...”

Nghiêm Ái Hoa đầu kia gật đầu một cái. Mấy người trẻ tuổi bọn họ bình thường đơn độc ở ngoài, nếu hắn có tâm muốn Đình Đình ở chỗ hắn qua đêm bây giờ không phải là việc khó. Nhưng —— quản lý an ninh ở cư xá của Đình Đình là một thuộc hạ của Triệu Kính Quốc ở Nam Không, giải ngũ về rồi, không có nghề thành thạo liền làm an ninh, dần dần làm được đến quản lý an ninh ở cư xá lớn.

Khi hai vợ chồng bọn họ đi mua nhà cho con gái thì hai bên gặp lại rất cảm khái. Triệu Kính Quốc liền nhờ hắn lưu ý ra vào của con gái. Cũng không phải muốn nắm giữ hành tung con gái, chẳng qua là hi vọng Đình Đình bình an thôi.

Đó cũng là người nói chuyện đinh là đinh, mão là mão, nhận ủy thác của người thì hết lòng làm việc cho người. Mấy lần thấy lão Triệu, đều giơ ngón cái lên nói: Con gái Triệu xử dạy dỗ, thật là đứa bé ngoan. Chưa từng ở ngoài ban đêm chứ đừng nói là dẫn người khác phái về.

Hôm nay nhận được cuộc điện thoại này của Triêu Dương, Nghiêm Ái Hoa cảm khái trong lòng. Con gái rốt cuộc trưởng thành, đã hai mươi bảy tuổi rồi, bạn trai muốn giữ con gái qua đêm còn phải gọi điện thoại tới đây xin phép.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Ái Hoa mỉm cười, “Vậy phiền cháu chăm sóc Đình Đình rồi, con bé có y phục tắm rửa bên chỗ cháu chưa?”

Triêu Dương sửng sốt, hắn thật không có suy nghĩ nhiều như vậy, “Không có.”

“Vậy chờ một chút bác bảo bác gái đưa qua?”

“Làm phiền bác gái ạ.” Triêu Dương ở chỗ này cũng mỉm cười. Đình Đình có một người mẹ thật tốt. Vừa nghe điện thoại của hắn, liền không nói gì nhiều cũng không dặn dò hắn “Không cho phép cậu đụng một cọng lông tơ của con gái tôi”....

“Triêu Dương.” Trước khi cúp điện thoại, Nghiêm Ái Hoa chợt gọi Triêu Dương, “Cháu và Đình Đình, định lúc nào thì kết hôn?”

Triêu Dương nghe vậy, suy nghĩ một chút, “Dĩ nhiên cháu hi vọng càng nhanh càng tốt, nhưng tất cả phải tôn trọng ý kiến của Đình Đình.”

Mỗi ngày thấy được, sờ được, nhưng không ăn được, đối với bất kỳ một người đàn ông nào mà nói đều không chỉ là một loại hành hạ.

Chẳng qua là Triêu Dương cam tâm tình nguyện chấp nhận loại hành hạ ngọt ngào đến thống khổ này.

Nghiêm Ái Hoa cười lên, con gái của bà bà hiểu rõ nhất. Tính cách của Đình Đình, không phát tác thì thôi, nếu phát tác thì không cho người ta một cơ hội nào, thật đúng là vô cùng khó khăn. Triêu Dương không nói rõ cho Đình Đình gia thế của hắn, chuyện này sau đó bà đã nghe nói, không khỏi cười đến gần chết.

Hai vợ chồng bọn họ cho là Triêu Dương sẽ nói, Phan Đông Tử cho là hai vợ chồng bọn họ sẽ nói, cuối cùng lại không ai nói với Đình Đình. Mặc dù Đình Đình kinh ngạc quá đến cáu thẹn. Nào lại có người muốn gặp cha mẹ đối phương mà còn không biết cha mẹ đối phương là ai?

Nghe nói Triêu Dương cầu hôn, Đình Đình còn chưa trả lời chắc chắn rõ ràng cho hắn, có lẽ cũng vì chuyện này.

“Con bé Đình Đình này, đôi khi phải có người ở phía sau thúc đẩy. Chủ nhật, mời cha mẹ ra ngoài, chúng ta tụ họp lần nữa.”

“Cháu biết rồi, bác gái.” Giọng Triêu Dương bình tĩnh.

Đình Đình tỉnh dậy, phát hiện mình nằm ở trong phòng ngủ của Triêu Dương, bên ngoài trời đã sáng trưng.

Triêu Dương từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy cô đã dậy, thần thanh khí sảng, mỉm cười với cô.

“Dậy rồi a.”

“... Rồi.” Tiếng hạt tiêu nhỏ dậy sớm nghe khàn khàn, thần khí còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

“Quần áo thay anh đã đặt cạnh gối đầu, em nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, anh đi xuống làm điểm tâm.” Nói xong, đi tới hôn lên trán của Đình Đình, sau đó đi xuống lầu.

Để lại Đình Đình ngu ngơ ngồi ở trên giường, nghĩ lại tại sao mình ngủ ở trong phòng ngủ của Triêu Dương?

Bỗng nhiên tất cả trí nhớ giống như thuỷ triều dâng lên, Đình Đình bất giác đưa tay che mặt. Ngày hôm qua cô ăn cơm xong, mệt mỏi vô cùng lại ngủ thiếp đi.

Triêu Dương cũng không chịu đánh thức cô dậy?

Đình Đình đỏ mặt, đứng dậy đi đánh răng, thay quần áo sạch xuống lầu.

Triêu Dương đã rán bánh rán hành xong, đang ở bên trong pha mật ong vào sữa tươi nóng, nhìn thấy Đình Đình một thân nhẹ nhàng khoan khoái, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm của hắn, trái tim mềm mại vô cùng.

Chờ Đình Đình đi tới, Triêu Dương nghiêng đầu hôn xuống môi Đình Đình, “Ăn đi.”

“Uh.” Đình Đình ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy sợi trứng gà rau cải muối ớt đùi thịt hun khói cuốn vào trong bánh rán hành thật mỏng, chấm một chút xíu tương ngọt, cắn vào miệng, mềm nhũn thơm ngọt, ăn cực ngon.

“Đúng rồi, bác gái nói, Chủ nhật chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Triêu Dương như thể lơ đãng nhắc tới “Mời cả cha mẹ anh.”

“Uh...” Đình Đình ngây ngốc ăn một miếng bánh cuốn, suy nghĩ một chút, không đúng!”Cái gì?”

Triêu Dương chỉ để ý cười, đem sữa tươi đã pha them mật ong đưa cho Đình Đình, “Ừ, dưỡng nhan nè.”

Đình Đình ngây ngốc nhận lấy sữa tươi, nhíu mày lại: mẹ muốn làm gì đây?

Nghiêm Ái Hoa muốn làm gì chứ?

Đáp án rất nhanh được công bố.

Bà đứng trên vấn đề hôn sự của con gái, đưa bàn tay xinh đẹp xíu xiu đặc biệt của phái nữ, nhẹ nhàng đẩy một cái.

Cái đẩy này, liền đem hôn sự của Đình Đình và Triêu Dương chính thức nâng lên chương trình nghị sự.

Cân nhắc đến sự ảnh hưởng của Triệu Kính Quốc và Nghiêm gia ở Nam Không, hôn lễ của Đình Đình và Triêu Dương cần phải làm một lần ở vùng này và Nam Kinh. Nếu không không thể giao phó với mọi người.

Tất cả phía vùng này do nhà trai làm chủ, lựa chọn ngày hoàng đạo, địa điểm tiệc cưới, làm mấy bàn tiệc, quy cách tiệc rượu.

Đình Đình vẫn trong trạng thái tương đối mờ mịt.

Chẳng qua mình ngủ một đêm ở nhà Triêu Dương thì liền phải gả cho hắn sao?

Triêu Dương cũng vui vẻ đến nỗi khiến Đình Đình chẳng phải làm gì. Công việc của cô đã đủ bận rộn, những chuyện vụn vặt này, để cho hắn gánh hết là được. Hắn nhất định sẽ cho Đình Đình một hôn lễ hoàn hảo nhất.

Thời gian hôn lễ ở bên này định trong lúc quốc khán, địa điểm chọn ở một hội sở cạnh hồ trên núi của tập đoàn Huy Nhật. Ngày kết hôn, tất cả khách đều do xe riêng đón tới hội sở, sau đó ngồi du thuyền đến hiện trường tiệc cưới bờ bên kia.

Đình Đình nghe, cũng không dị nghị.

Trừ cha mẹ hai bên và thân thích gần xa, Đình Đình và Triêu Dương mời bạn tốt của mình và những cộng sự tới tham gia hôn lễ.

“Triệu Đình Đình cậu muốn kết hôn sao?” Thiên Tình nhận được thiệp mời, hét lên một tiếng, làm ai nấy đều nhìn sang.

Bắc Phương che mắt lại, bạn gái em quá không bình tĩnh!

“Cậu mới biết hắn bao lâu mà sắp kết hôn rồi?” Thiên Tình tiến tới níu lấy Đình Đình, “Tớ cũng thật muốn kết hôn!”

Đình Đình cười liếc Bắc Phương một cái, này, tiếng lòng cô gái muốn gả, anh có nghe thấy hay không?

Bắc Phương cười một cái, không dám nhận nhiệm vụ.

Trước kia Thiên Tình đã từng nói, thu nhập một tháng không đủ năm vạn, không ở nhà diện tích cao hơn một trăm thước, không có xe riêng để khỏi đi bộ, cô sẽ không gả.

Bắc Phương biết trong lời này của Thiên Tình, thì nói giỡn chiếm ít nhất một nửa. Nhưng, hắn là đàn ông, hắn hi vọng mình có thể thỏa mãn tất cả những điều kiện này rồi mới cầu hôn bạn gái.

Cho nên —— Thiên Tình, nếu như em có thể đợi, vậy thì cố đợi thêm một thời gian thôi. Anh sẽ cố gắng đạt được yêu cầu của em.

Đáng tiếc, cô gái đang hận gả Thiên Tình không chú ý tới ánh mắt kiên định của Bắc Phương, vẫn ở bên kia giơ chân giơ tay.

Đình Đình cười một cái, “Đúng vậy, tớ muốn kết hôn.”

Vào giờ phút này, cô mới rốt cục có cảm giác mình sẽ phải kết hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play