Từ trong đại sảnh nhà hàng tổ chức đám cưới mù mịt khói Đình Đình trốn ra ngoài.

Hôn lễ tổ chức tại một câu lạc bộ tư nhân cao cấp có bảo vệ đứng uy nghi, quan khách và bạn bè đến dự đều phải đưa một tấm thiệp mời mang mã số được ẩn dấu, sau khi trải qua kiểm tra qua máy quét, nhân viên bảo vệ xác nhận thân phận mới có thể đi vào.

Nếu không phải giữ bí mật cao độ như thế, Đình Đình quyết sẽ không đồng ý cùng Phan Công Tử đến tham dự hôn lễ.

Thanh danh của Phan Công Tử tại bản địa, thậm chí trong cả giới giải trí có thể nói là quá vang dội. Minh tinh lớn nhỏ từng gặp chuyện xấu với y, không tới năm mươi cũng phải hơn chục người.

Nếu bị phóng viên truyền thông chụp được ảnh cô và Phan Công Tử ở cùng một chỗ, Đình Đình tự biết là nhảy vào trong Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Nếu đổi lại là các minh tinh kia thì họ hận không thể gặp thêm nhiều chuyện xấu hơn để lăng xê vị trí lên, trong lòng còn cười vui mừng cũng chưa biết chừng. Nhưng trong trường hợp này Đình Đình cũng không định mượn mấy chuyện xấu và quy tắc ngầm để được lên chức.

Nếu không cô và Na Na dùng thân kiều eo mềm nhã nhặn để đi lên kia có gì khác nhau? Những cố gắng kiên trì bao năm qua của cô có ý nghĩa gì?

Phan Công Tử tự nhiên hiểu sự kiên quyết của Đình Đình, khuyên can mãi, cam đoan tất cả rằng nhất định không có truyền thông ở đây, bọn họ chỉ là anh em tụ hội. Lúc ấy Đình Đình mới nể tình cháo lươn vàng nóng và bánh quẩy ngon lành, đáp ứng tham gia cùng Phan Công Tử.

Đợi đến khi vào trong, Đình Đình nhìn lại thì quả nhiên đều là gương mặt quen thuộc, các chú bác cô dì trong cơ sở bộ đội, bạn học khi còn bé, thậm chí còn có vài vị thủ trưởng quan trọng ở Nam Không.

“Cô chú cũng tới đang ngồi ở bàn ông, chúng ta qua chào đi.” Phan Công Tử nắm vai Đình Đình dẫn cô về phía bàn chính.

Đình Đình liếc Phan Công Tử, sớm biết như thế cô đi cùng với ba mẹ rồi. Y đúng là một bụng ý nghĩ xấu, cũng không nói với cô một tiếng, ba mẹ biết rõ cô bận việc, cũng không nói với cô.

Trên bàn chính một ông lão mặt mày hồng hào tinh thần khoẻ mạnh trông thấy Phan Công Tử cùng đi Đình Đình tới, quay đầu cười nói với ba Triệu và mẹ Triệu ngồi cùng bàn, “Đình Đình của chúng ta và Đông Tử nhà lão Phan đứng cùng một nơi, thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ.”

“Bao giờ thì được uống rượu mừng của chúng đây?” Trưởng phòng hậu cần bên cạnh lập tức nói theo ý của thủ trưởng, “Đình Đình cũng không còn nhỏ rồi?”

Ba Triệu cười một cái, “Đã để Biện xứ (vì trưởng phòng này họ Biện nên gọi thế) chê cười rồi, đứa nhỏ này từ nhỏ có cách nhìn riêng, nói là muốn làm ra sự nghiệp bằng bản lĩnh của mình rồi mới kết hôn.”

“Ngược lại bản lĩnh không thua đấng mày râu nhỉ.” Biện xứ tán dương.

Ông lão chỉ vào vị trí trước mặt Đình Đình và Phan Công Tử, ý bảo hai người ngồi xuống, lập tức có người hiểu ý mang ghế tới.

“Cháu chào ông.” Phan Công Tử chào hỏi với trưởng bối trước, “Cháu chào Chú Triệu, thím Nghiêm, Biện xứ, các vị chú bác cô dì.”

Đình Đình hận không thể đạp Phan Công Tử một cái, nhưng ngại phần đông trưởng bối ở đây chỉ có thể dùng sở trường hung ác vừa véo eo Phan Công Tử, vừa cười “Ông ngoại, ba mẹ, bác Biện, chú bác cô dì.”

Thì ra ông lão đúng là tư lệnh Nam Không, ông ngoại Đình Đình.

Lại nói tiếp chuyện xưa của ba mẹ Đình Đình. Ngày trước ông lão là viện trưởng học viện chính trị không quân, vừa mới đến hậu cần mở hội nghị. Lúc đó Triệu Kính Quốc vẫn là trợ lý quân hàm trung uý một gạch hai sao, làm công tác hậu cần chạy trước chạy sau ở hội nghị, phụ trách công việc liên lạc tổ chức. Một buổi tối Nghiêm viện trưởng phát bệnh tim, vừa vặn lúc ấy Triệu Kính Quốc ở lại khách sạn phụ trách công tác liên lạc, quyết định thật nhanh đưa Nghiêm viện trưởng đến bệnh viện hải quân gần đó. Bởi vì cứu chữa kịp thời nên không để lại di chứng gì cho sức khỏe ông lão.

Lúc đó mẹ Đình Đình làm diễn viên múa ở đoàn văn công bộ đội vừa nghe tin cha nằm viện, lập tức chạy tới bèn gặp Triệu Kính Quốc đang ở bệnh viện chăm sóc cha mình. Bà nghe nói là Triệu Kính Quốc cứu cha, lại cảm thấy anh này trung hậu thành thật, làm việc đến nơi đến chốn rất nhiều ưu điểm, do đó phó thác trái tim mình cho hắn.

Về sau Nghiêm viện trưởng lành bệnh xuất viện, Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa đều trở về cương vị công tác, chỉ gửi thư tín đưa tình tới lui, một năm sau được tổ chức phê chuẩn, kết làm vợ chồng. Chuyện này lúc đó đã làm nên một gi­ai thoại.

Từ đó về sau, con đường sự nghiệp của Triệu Kính Quốc đi lên thuận lợi, sao và gạch trên vai gia tăng từng năm, đến khi Đình Đình sinh ra thì đã mang quân hàm trung tá, làm chức trưởng phòng quản lý phòng địa sản ở hậu cần Nam Không, một công việc béo bở người người hâm mộ.

Đấy là chuyện xưa, cho đến khi Nghiêm viện trưởng từ viện trưởng học viện chính trị thăng nhiệm phó Tư lệnh quân khu, ở tại Nam Kinh thì chỉ có ngày Tết, nghỉ đông, nghỉ hè Đình Đình mới có cơ hội gặp ông ngoại mình.

Nghiêm tư lệnh cười một cái, “Đông Tử cháu không nói cho Đình Đình tông sẽ đến sao?”

Nhìn sắc mặt của cháu ngoại, rõ ràng là trước đó không biết rõ tình hình.

Phan Công Tử mỉm cười “Cho em ấy một ngạc nhiên vui mừng a.”

“Nghịch ngơm.” Nghiêm tư lệnh ngoắc Đình Đình “Lại ngồi kế ông ngoại.”

Đình Đình oan ức liếc Phan Công Tử một cái, tỏ vẻ sau đó sẽ tính sổ với anh, rồi mới vòng qua nửa cái bàn tròn, đi đến trước mặt ông ngoại kêu một tiếng, “Ông ngoại, cháu rất nhớ ông.”

“Cháu a...” Nghiêm tư lệnh kéo tay Đình Đình, dò xét trên dưới “Không phải đi làm tiết mục mỹ thực gì sao? Sao gầy như vậy?”

Đình Đình không có ý định kể khổ với ông ngoại, hắc hắc cười ngây ngô “Lần này ông ngoại tới bao lâu?”

“Tham gia hôn lễ xong thì phải trở về, lần này dùng thân phận riêng tới cho nên chỉ ở có một đêm.” Ông lão vỗ khuôn mặt cháu gái “Tốt lắm, đừng ở bên cạnh những người già chúng ta, hãy cùng Đông Tử tìm bạn trẻ chơi đi. Rượu để cho Đông Tử uống, cháu ăn nhiều món ăn một chút là tốt rồi.”

“Dạ dạ dạ.” Đình Đình gật đầu như bằm tỏi.

“Ông yên tâm, cháu nhất định chăm sóc tốt Đình Đình.” Phan Công Tử vỗ ngực cam đoan.

Ông lão cười rộ lên, hai đứa trẻ này ngày nhỏ thì không ở chung một chỗ được, không thể tưởng được khi trưởng thành ở cạnh nhau lại hòa hợp như thế.

Từ dãy bàn đầy những vị khách của ông ngoại và ba mẹ Triệu cố ý giỡn đùa nhìn xem “chàng thiếp có tình”, Đình Đình và Phan Công Tử trở về bàn của mình.

Lập tức những người trẻ tuổi trong cơ sở ùa tới trêu ghẹo.

“Ai u, Phan Công Tử mang em Đình Đình đến à, sao không phải nữ minh tinh?”

“Phan Công Tử chúng ta có nữ minh tinh nào chưa thấy qua? Người nào có thể vượt qua Đình Đình chứ?”

“Chậc chậc, cậu xem hắn khẩn trương chăm sóc Đình Đình như vậy, một tấc cũng không rời. Lão Phan, chúng ta sẽ không ăn Đình Đình đâu.”

“Đình Đình em không cho anh mặt mũi, bình thường anh bảo em đi chơi, sao em không để ý tới anh chứ?”

“Đình Đình, lần sau đến phiên em và Đông Tử mời khách uống rượu mừng đi...”

Phan Công Tử vội vàng thở dài cầu xin tha thứ “Các anh em xin buông tha tôi, hôm nào đó tôi sẽ làm chủ để bày tỏ cám ơn.”

Đình Đình cười hì hì nói, “Em đi chơi cùng với các anh, về sau em làm sao làm việc được? Sách báo giải trí không phải sẽ mỗi ngày treo hình của em lên? Khi nào các anh lập gia đình, dẫn theo chị dâu em bé kêu em đi chơi, em nhất định sẽ không chối từ.”

Người kia nghe xong, đến phiên hắn thở dài “Tốt lắm tốt lắm, anh nói sai, Đình Đình em đừng tức giận.”

Triệu Đình Đình là ai chứ? Cô hi hi ha ha, không có nghĩa là cô ngây thơ không biết, trong bụng cô so với ai khác đều tinh tường hơn. Nếu cô bắt đầu phản kích, mấy người đang ngồi kia nào phải là đối thủ của cô?

Lúc này Đình Đình mới an tâm ngồi xuống, uống nước trái cây Phan Công Tử tự tay đưa, bên tai nghe người trên bàn ồn ào lộn xộn tám chuyện.

“Cái bụng của cô dâu không che được.”

“Cũng không có gì, có con kết hôn cũng được.”

“Anh em chờ khi cậu kết hôn, em bé đã có thể làm hoa đồng rồi (Đứa bé cầm hoa đi sau cô dâu)?”

“Ánh mắt Đại Lang rất khác biệt, cô này chính là quán quân quyền đạo, từng đoạt huy chương vàng thế vận hội Olimpic, năm ba người đàn ông tầm thường không phải là đối thủ của cô. Lúc Đại Lang ở nhà, không biết ở trên hay là dưới.”

Đình Đình nghe đến đó, một ngụm nước trái cây như muốn phun ra, mấy người thật quá bỉ ổi đi.

Phan Công Tử tranh thủ thời gi­an ho khan một tiếng, ý bảo các anh em đừng thái quá.

Mấy người kia vội vàng châm thuốc châm thuốc, uống rượu uống rượu.

Đình Đình đạp thẳng lên mũi chân Phan Công Tử dưới gầm bàn, ai bảo mấy người quá không đứng đắn.

Phan Công Tử đau đến nhíu mày.

Lúc này chú rể cô dâu ở trên chậm rãi đi ra trong gi­ai điệu quân hành của hôn lễ.

Bởi vì nghe xong tin kia, Đình Đình nhịn không được cẩn thận quan sát cô dâu. Quả nhiên bộ áo cưới đặt may cũng không che lấp được cái bụng đã hơi nhú ra của cô dâu. Có điều nét mặt cô dâu cực thanh tú, hoàn toàn nhìn không ra là quán quân quyền đạo thế vận hội Olimpic, chỉ là trên trán có một vẻ anh khí.

Lại nhìn sang Đại Lang, khóe mắt đuôi mày đều mang theo nét vui mừng, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

Đình Đình nghĩ, Đại Lang thật sự yêu rồi? Nếu không sao có sự phô trương hôm nay?

Trình tự hôn lễ cứ thế tiếp tục, cô dâu chú rể vào phòng nghỉ thay quần áo, mọi người trong bữa tiệc đã sớm nâng ly cạn chén, sương khói lượn lờ. Mấy người đàn ông tửu lượng cao, bắt đầu nói những chuyện thô tục, Phan Công Tử ngắt câu chuyện mấy lần không có kết quả, vẻ mặt mười phần bất đắc dĩ.

“Em đi ra ngoài hít thở.” Đình Đình cảm thấy không khí trong phòng đã giảm sạch sẽ tới mức nhất định, tốc độ tạo khí của điều hoà ở giữa hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ chế tạo sương mù của mấy tên này.

Phan Công Tử gật gật đầu, “Em đừng đi xa, chút nữa cô dâu sẽ đi qua mời rượu.”

Trên hành lang ở bên ngoài, rõ ràng không khí tốt hơn rất nhiều.

Đình Đình tựa ở trên lan can, nhìn xuống đài phun nước trong đại sảnh tầng dưới, trên miệng đài phun nước có một quả cầu ngọc thạch màu xanh, theo dòng nước chảy bắt đầu chuyển động không ngừng. Đình Đình âm thầm tặc luỡi, cái này thật sự là xa hoa quá rồi.

Đài phun nước có quả cầu bằng đá vận chuyển nước, cô từng gặp qua tại Liên Hoa khi làm phỏng vấn tiết mục mỹ thực ngoại cảnh ở Đài Loan. Nghe nói đường kính của quả cầu đá hoa cương làm nước chuyển động kia gần hai thước, nặng đến mười sáu tấn, buổi đêm đài phun bọt nước ra dưới ngọn đèn mê ly mộng ảo, xác thực vô cùng mỹ lệ.

Nhưng mà đó là đài phun trên quảng trường khổng lồ bên ngoài cũng đủ khoáng đạt rồi.

Nơi đây chẳng qua là câu lạc bộ tư nhân, không ngờ ở ngoài nhìn giản dị như vậy, bên trong lại ẩn chứa bất ngờ. Chỉ một quả cầu ngọc thạch xanh này đã đủ để người xem thưởng thức. Giá thị trường của ngọc xanh tuy không bằng ngọc dương chi (cũng là 1 loại ngọc màu trắng) và bạch ngọc, nhưng để có được một khối ngọc xanh tròn lớn như thế, bên ngoài nhẵn nhụi mà dịu dàngận, màu sắc đều đặn thế kia thì quyết không phải chuyện dễ.

Trong lòng Đình Đình, kẻ có tiền chính là thuộc loại trâu bò.

Lúc này thang máy kêu “Đinh” một tiếng, có người từ trong thang máy đi ra.

Đình Đình vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông tóc ngắn gọn gàng, đeo một cái kính mát đen, mặc áo len có khoá kéo và quần jean, mang dép từ trong thang máy đi ra, hai người bốn mắt gi­ao nhau đều sững sờ.

Đình Đình cười rộ lên trước, dương dương tay, “Chương Triêu Dương, không thể tin được gặp anh ở trong này.”

Chương Triêu Dương chậm rãi đi đến bên cạnh Đình Đình, cũng tựa vào trên lan can, “Đến chơi à?”

Đình Đình chỉ một ngón tay vào trong sảnh tiệc tràn ngập sương khói, “Tới tham gia hôn lễ, anh thì sao?”

Triêu Dương nhìn thoáng qua đại sảnh, gật gật đầu, “Ngày mai người bạn cử hành hôn lễ ở chỗ này, tôi hỗ trợ tới xem trước.”

Đình Đình vừa định nói trùng hợp như vậy, Phan Công Tử lại từ trong sảnh tiệc thản nhiên thong thả bước ra, vươn tay về phía Đình Đình “Đình Đình, tới đây, Đại Lang và tân nương chuẩn bị qua chỗ chúng ta mời rượu, em làm em gái thì dù thế nào cũng phải uống một ly rượu của cô dâu.”

Ánh mắt không đếm xỉa tới Triêu Dương.

Đình Đình chỉ cảm thấy trong không khí có dòng điện kêu vang lên pằng pằng.

Tuy rất muốn nói vài câu nữa với Chương Triêu Dương nhưng Đình Đình vẫn lập tức đi đến cạnh Phan Công Tử. Đừng tưởng khi còn bé vị Âu Bãi này không muốn thấy cô, chính là sau khi lớn lên, lúc nào cũng tự cho mình là người bảo vệ, cho phép y khi dễ cô nhưng lại quyết không cho phép người khác có chủ ý với cô. Nếu như cô không nhanh đi qua, chờ Phan Âu Bãi giận, quay đầu đi điều tra hết tổ tông mười tám của Chương Triêu Dương thì không ổn chút nào.

“Tạm biệt.” Đình Đình nói với Triêu Dương.

“Tạm biệt.” Triêu Dương mỉm cười. Sao hắn nhìn không ra ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt của người đàn ông cao lớn đối diện chứ?

Chỉ là —— Triêu Dương nhìn qua bóng lưng Đình Đình, miệng mỉm cười nhàn nhạt —— có một số việc, sao không như người dự tính?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play