Lời vừa thốt ra, Đình Đình khẩn trương nhìn sang Triêu Dương, trong lòng thấp thỏm.

Vụ tỏ tình thời đại học của Đình Đình kết thúc trong thất bại. Mặc dù đối phương cũng không cự tuyệt rõ ràng nhưng dùng hành động thông báo với tất cả mọi người, thực xin lỗi, tôi đã có người trong lòng, tôi không thể đáp lại tình cảm của bạn.

Đối Đình Đình mà nói việc đã trải qua này là một đả kích cực lớn, rốt cuộc đã để lại một bóng tối trong trái tim.

Giờ khắc này, trong lòng Đình Đình khẩn trương vô cùng, dùng một câu diễn tả thì giống như đang treo mười lăm thùng nước, cực kỳ căng thẳng.

Ở bên trong giữa đoạn kết thúc phim và lối ra vào ầm ĩ tiếng người, Triêu Dương quay mặt lại lẳng lặng nhìn sang Đình Đình.

Đình Đình cảm giác lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Môi Triêu Dương hơi hé mở, còn chưa kịp nói gì thì cậu thiếu niên đi ngang qua bọn họ lúc mở màn lại lớn tiếng kêu lên: “Ôi, nhường một chút, nhường một chút!”

Triêu Dương khẽ nháy môi rồi bỗng nhiên mỉm cười, một tay giữ chặt cổ tay Đình Đình, một tay kéo vòng eo nhỏ nhắn của Đình Đình lại, rủ mắt nhìn vào đôi mắt to nhẹ nhàng của Đình Đình khẽ nỉ non: “Anh thích em, Đình Đình! Anh nguyện ý kết giao với em!”

Lời nói cuối cùng vừa dứt thì hơi thở ấm áp rơi trên môi Đình Đình, khi mờ khi tỏ trằn trọc hôn.

Đình Đình sững sờ, mắt mở to như con gà chọi nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, thấy rõ cả lông tơ trên làn da và lông mày không biết làm sao.

Hơi thở lửa nóng dần dần bốc lên trên môi, truyền lên khiến má Đình Đình đỏ rực. Đình Đình nhắm hai mắt lại ngượng ngùng không thôi.

Chàng trai phía sau còn đang định tiếp tục cao giọng thì lại bị bạn gái nhẹ nhàng kéo ống tay áo lại, kéo về phía ngược lại

“Này anh không nhìn ra tiểu Đình ở kênh cuộc sống sao?” Cô gái hạ giọng véo thịt trên cánh tay cậu thiếu niên.

“Anh không xem TV!” Lúc đầu tiếng thiếu niên còn lớn, bị cô gái trừng mắt không khỏi hạ thấp xuống, “Bất kể cô ta là tiểu Đình hay đại Đình thì có liên quan gì với anh?”

Cô gái dậm chân “Mẹ em thích xem tiết mục của cô ấy nhất, anh xem nhiều một chút, về sau mới có tiếng nói chung với bà, ngốc ạ!”

“Anh có tiếng nói chung với mẹ em làm cái gì...” Thiếu niên không đồng ý thầm nói. Hai người dần dần đi xa.

Đình Đình không nghe thấy lời của đôi tình nhân trẻ …, bên tai cô chỉ có tiếng thở sâu dần nặng dần của Triêu Dương và chính cô, và cả tiếng tim đập mạnh dần lên.

Rốt cục trước khi mình mất đi khống chế Triêu Dương buông Đình Đình ra, nhưng không buông tay cô mà nắm thật chặt trong tay mính, sóng vai đi ra rạp chiếu phim.

Trên đường đi bộ về bãi đỗ xe nhà hàng lấy xe, Đình Đình lúc nào cũng phân tâm nhìn tay mình và Triêu Dương kết chặt một chỗ, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh trong phim vừa rồi, hình ảnh ngón tay màu ô liu của nam tử anh tuấn di chuyển trên làn da tuyết trắng nõn nà của cô gái xinh đẹp, mặt liền đỏ hơn.

Triệu Đình Đình, mi muốn chết nhanh sao! Nghĩ gì thế? Trong đầu Đình Đình có tiếng kêu gọi đầu hàng của cô.

Lại có một tiếng nói khác cười trộm, nghĩ cái gì? Nam - hoan nữ - ái!

Tiếng nói đầu tiên chính nghĩa lời lẽ nghiêm khắc: Triệu Đình Đình! Mi là con gái, phải rụt rè. Rụt rè, hiểu hay không?!

Một giọng nói khác trái lại: tình đến nồng thì tự nhiên phải hồn - thân giao hoà...

Trong lòng Đình Đình thiên nhân gi­ao chiến, không phân thắng thua, đành phải hất đầu, tự nói với mình không cần suy nghĩ nữa.

Triêu Dương trông thấy dáng vẻ Đình Đình hất đầu bên tay phải của hắn mỉm cười, cô gái đáng yêu này.

Tỏ tình, hẳn phải để cho đàn ông làm chứ.

Sau đó sẽ cô gái rụt rè suy nghĩ, làm cho người đàn ông chờ đợi dày vò từng phút từng giây, cuối cùng mới kiêu ngạo kiều mỵ gật đầu đáp ứng khiến người đàn ông không kìm được vui mừng, vô cùng quý trọng.

Cô gái ngốc, nếu như anh không thích em thì làm sao bây giờ?

Triêu Dương xiết chặt lòng bàn tay “Nghĩ gì thế?”

“Nghĩ đến phim vừa rồi.” Đình Đình bật thốt lên, sau đó mặt đỏ bừng lên giống như cua đồng vừa mới hấp xong, mắt to nhìn trái nghía phải nhưng không chịu nhìn Triêu Dương.

Triêu Dương cố nhịn mới không có cười ra tiếng.

Triêu Dương nhớ tới bài hát nhiều năm trước kia: mắt to của em, sáng ngời lấp ánh, giống như những vì sao trên bầu trời, là ngôi sao sáng nhất. Em tựa như một mồi lửa, lửa cháy hừng hực, chiếu sáng anh...

Hay lắm, Triêu Dương thừa nhận, tâm trạng bây giờ của mình thật sự là rất vui, ca từ buồn nôn như thế nhưng hình dung trạng thái của hắn và Đình Đình thật sự rất phù hợp.

Từ rạp chiếu phim đến nhà hàng chỉ mất mười phút đã đi đến.

Triêu Dương lưu luyến, thật hy vọng con đường này vĩnh viễn không hết, không phải buông tay Đình Đình ra.

Nhưng —— ngày mai Đình Đình phải đi làm, hắn cũng phải đi làm. Hắn có thể đi chậm chút, có thể tự mình nắm giữ nhưng Đình Đình cũng không tự do như ngôi sao kia.

“Anh đưa em về nhé?” Triêu Dương hỏi Đình Đình.

Đình Đình lắc đầu, “Em đi tiểu Thuý tới, để ở chỗ này ngày mai còn phải tới lấy quá phiền phức.”

“Như vậy, lần sau đi. Lần sau anh lái xe tới đón em, sau đó đưa em về.” Triêu Dương cười xoa thái dương Đình Đình, cùng đi tới mà cô đã có chút mồ hôi, hai má ửng đỏ, môi căng mọng. Triêu Dương nhịn không được, cúi đầu xuống hôn Đình Đình một lần nữa.

Hôn thẳng đến hai người thở hổn hển mới buông nhau ra.

Triêu Dương và Đình Đình chia tay ở bãi đỗ xe nhà hàng, hắn dõi mắt nhìn theo Đình Đình biến mất giữa tầm mắt mới đi ô-​tô về nhà mình.

Trong nhà thật yên lặng. Triêu Dương ngồi một mình ở giữa không gian yên tĩnh, nhìn nhìn đồng hồ, tính toán xem Đình Đình đã về đến nhà chưa.

Triêu Dương lo lắng nếu mình gọi sớm mà Đình Đình còn đang trên đường, vừa lái xe vừa nghe điện thoại sẽ phân tâm, không an toàn; lại sợ mình gọi trễ Đình Đình đã đến nhà rửa mặt nghỉ ngơi rồi sẽ ảnh hưởng đến cô.

Mấy phen không yên suy tới nghĩ lui rốt cục vẫn lấy điện thoại gọi qua, tiếng chuông mới vang lên một tiếng, Đình Đình đã nghe điện thoại.

“Em về đến nhà chưa?” Triêu Dương khẽ hỏi.

“Ừ, em vừa vào cửa.” Giọng nói trong trẻo của Đình Đình mang theo một chút trầm thấp khàn khàn.

Triêu Dương nghe đến trái tim xiết chặt, giống như tất cả máu đều bị dồn về một phía.

“Em nghỉ sớm đi, ngủ ngon.” Tiếng Triêu Dương cũng không khỏi trầm thấp đè nén.

“Anh cũng thế. Ngủ ngon nhé, Triêu Dương.”

Nhưng chẳng ai cúp máy.

Tiếng hít thở triền miên của hai người đan vào ống nghe, cuối cùng Triêu Dương không nỡ để Đình Đình nghỉ ngơi quá muộn, trầm giọng nói: “Em cúp trước đi.”

Bên kia có tiếng cúp điện thoại.

Triêu Dương nhìn điện thoại, cười ngây ngô trong chốc lát.

Ngay cả lúc trẻ tuổi nhất, lần đầu trải qua bể tình cũng không như vậy, đã tưởng niệm thành hoạ rồi.

Thư kí đẩy cửa tiến vào chỉ nhìn thấy biểu lộ xuân tình nhộn nhạo của sếp, mắt lấp lánh, “Sếp, Hà quản lý của công ty quan hệ xã hội Sử Đốc Hoa xin một cuộc hẹn, hỏi sếp khi nào thì thuận tiện.”

“Hà quản lý?” Triêu Dương thoát khỏi hồi ức đêm đó, giương mắt nhìn về phía thư kí.

“Dạ, Hà Hân Nguyệt, Hà quản lý.” Thư kí thiện ý nhắc nhở sếp.

Triêu Dương gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ người này.

“Kế hoạch sắp tới của tôi có thời gian không?” Thời gian làm việc của Triêu Dương tương đối tự do, bận rộn thì bận rộn cũng có thể sắp xếp thời gi­an.

Thư kí gật đầu.

“Vậy cô sắp xếp đi, xong thì nói cho tôi biết.” Triêu Dương không có ý định đem tình cảm riêng tư vào trong công việc. Trước đó Hà Hân Nguyệt không có nhắc đến cảm tình trong quá khứ thì hắn cũng chỉ giải quyết việc chung.

Hôm sau đúng mười giờ Hà Hân Nguyệt tới phòng làm việc của Triêu Dương, lần này Triêu Dương tiếp đãi cô ở văn phòng lớn.

Hai người nói chuyện khách khí theo thường lệ, khách và chủ ngồi xuống, Hà Hân Nguyệt vẫn đi thẳng vào vấn đề, lấy ra tập văn kiện đưa cho Triêu Dương.

“Đài truyền hình của tập đoàn Nghiễm Điện dự định nhờ quý công ty Diệu Vũ Thai làm tiết mục đặc biệt quay tại hiện trường cho năm mới. Đây là dự toán và quá trình diễn tập tiết mục của bọn họ, mời Chương tổng xem qua.” Hà Hân Nguyệt mồm miệng lanh lợi, tư duy nhanh nhẹn, không có một câu nói dư thừa.

Triêu Dương nhận tập văn kiện, mở ra xem kỹ.

Bởi vì là tiết mục đặc biệt năm mới cho nên đài truyền hình phá lệ coi trọng, bởi vậy tính toán mượn Diệu Vũ Thai để người chủ trì tham gia tiết mục và khách quý diễn tập, cuối cùng mới chính thức thu. Cho nên cũng không phải một ngày hoặc là mấy giờ là có thể giải quyết vấn đề.

Triêu Dương cầm điện thoại lên, thông báo trợ lý bên ngoài, kiểm tra kế hoạch sắp tới của Diệu Vũ Thai. Một lát sau trợ lý trả lời: thiên hậu tình ca nổi tiếng sẽ hát ở Diệu Vũ Thai từ bây giờ đến đêm giao thừa. Vé vào cửa đã bán hết.

Diệu Vũ Thai của tập đoàn Huy Nhật là một nhà hàng tương đối đặc biệt.

Nói nhà hàng, cũng không hoàn toàn chính xác.

Diệu Vũ Thai có một sân khấu lơ lửng trên mặt nước mà những nhà hàng khác không có, có thể dùng để biểu diễn. Nhà hàng có thể chứa được năm trăm khách hàng đến dùng cơm, hơn nữa có thể thưởng thức diễn xuất đặc sắc ở khoảng cách gần. Nghệ nhân diễn xuất ở Diệu Vũ Thai đều có bản lĩnh vững vàng mới có thể khống chế diễn xuất ở hiện trường quá gần này.

Đã từng có một đoàn ca múa Phất Lạp Minh ở Tây Ban Nha đóng quân ở Diệu Vũ Thai, mỗi đêm một giờ liên tục diễn xuất trong hai trăm ngày. Lúc ấy Diệu Vũ Thai chật ních, vượt qua dự định, khách căn bản không có biện pháp tìm được một chỗ trống.

Bảy tháng, Diệu Vũ Thai phục vụ thức ăn Tây Ban Nha chính tông, cùng với đoàn múa Phất Lạp Minh của nước lạ tạo cảm giác sống động, nhiệt tình dâng trào kịch liệt, cung cấp sự hưởng thụ cảm xúc đối với vị giác thính giác thị giác đến độ cao nhất cho tất cả khách hàng, đến nay vẫn khiến người ta nhắc lại say sưa.

Cho nên đối với rất nhiều nghệ nhân mà nói, có thể diễn xuất ở Diệu Vũ Thai, hơn nữa khống chế được hiện trường, đạt được khen ngợi là một sự vinh quang và khẳng định giá trị cực lớn.

“Tập đoàn Nghiễm Điện đồng ý để dòng chữ thuyết minh tỏ ý cám ơn Diệu Vũ Thai ở vị trí bắt mắt nhất, nếu như sau này tập đoàn Huy Nhật đưa quảng cáo ở tập đoàn Nghiễm Điện, có thể có ưu đãi.” Hà Hân Nguyệt đưa ra điều kiện mười phần hấp dẫn.

Triêu Dương cũng không bị ích lợi làm choáng váng đầu óc, chỉ khẽ nhíu mày “Vì sao bộ phận PR hay bộ quảng cáo của tập đoàn Nghiễm Điện không đến bàn bạc mà lại thông qua bên thứ ba?”

Hà Hân Nguyệt cười một cái, cũng không trả lời.

Nhưng Triêu Dương cũng bừng tỉnh hiểu ra vẻ tươi cười đó.

A, phải rồi, chỉ có thông qua bên thứ ba mới không có người từ đó mà giành tư lợi. Mà bên thứ ba vì muốn kiếm phí dịch vụ sẽ dùng toàn lực thúc đẩy việc này.

“Bây giờ tôi không thể trả lời ngay lập tức cho cô. Hà quản lý về trước đi, chờ tin của tôi.” Triêu Dương cũng không phải trả lời qua loa với Hà Hân Nguyệt mà xác thực, nếu muốn tìm được thời gian rảnh giữa chương trình biểu diễn của thiên hậu tình ca, cung cấp cho họ nơi diễn tập và thu tiết mục không phải là điều dễ dàng. Hắn phải hỏi ý kiến của quản lý Diệu Vũ Thai.

Triêu Dương cũng không phải một cấp trên tự tiện quyết định rồi sau đó bắt cấp dưới liều chết liều sống thực hiện quyết sách của hắn.

“Được. Nhưng thời gi­an cấp bách, xin cho tôi một kỳ hạn.” Hà Hân Nguyệt sảng khoái đáp ứng.

“Một ngày.” Triêu Dương nói.

“Tốt lắm, một ngày sau tôi sẽ nhận câu trả lời của anh.” Hà Hân Nguyệt đứng dậy, cáo từ với Triêu Dương.

Hà Hân Nguyệt vừa đi thì Triêu Dương mỉm cười.

Cuối năm Đình Đình bận, Triêu Dương đang lo lắng mình tùy tiện hẹn Đình Đình ra ngoài sẽ ảnh hưởng công việc của cô cho nên từ lúc tỏ tình đến nay, hai người chỉ nấu cháo điện thoại vào buổi tối trước khi ngủ, sau đó lưu luyến không rời nói ngủ ngon.

Hôm nay rốt cục có lý do tìm Đình Đình ra ngoài ăn cơm! Trong lòng Triêu Dương nhẹ nhàng quát lên một tiếng “Yes!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play