Thứ sáu lúc Triêu Dương tan việc nhận được điện thoại của Đình Đình. Trong điện thoại giọng Đình Đình phấn chấn mạnh mẽ, mang theo một chút lo lắng không yên, “Triêu Dương, anh có đặc biệt thích ăn món gì hay không?”

Triêu Dương nghe xong, hỏi trêu chọc: “Tôi thích ăn gì thì cô mời tôi ăn món đó sao? Nếu như tôi thích ăn cay?”

Triêu Dương biết rõ Đình Đình chỉ có thể ăn cay ít, nếu cay nhiều thì vô năng. Bình thường ăn cay cô sẽ có vẻ mặt xấu xí bị ống kính bắt được.

Đình Đình ở bên kia buồn bực một giây đồng hồ, “Nếu như anh thích ăn cay, tôi biết rõ vài quán ăn Xuyên (tỉnh Tứ Xuyên) Tương (tỉnh Hồ Nam) Kiềm(tỉnh Quế Châu) nổi tiếng.”

Triêu Dương ở bên kia cười ha ha, “Tôi không kén ăn, chỉ cần không mời tôi ăn những món ăn khác thường như Tam Khiếu thì cũng không có vấn đề gì.”

“Tam Khiếu là cái gì?” Đình Đình ở bên kia tò mò hỏi, cô làm tiết mục lâu như vậy cũng chưa từng nghe nói món ăn này.

“Cô không biết thì tốt hơn, khá khủng bố.” Triêu Dương vừa dọn dẹp đồ cá nhân trên bàn làm việc vừa kẹp điện thoại xách túi đi ra văn phòng. Hắn không nghĩ tới Đình Đình lại không biết món ăn này.

“Vì sao chứ? Lá gan tôi lớn lắm, cơm côn trùng cũng đã nếm qua.” Đình Đình cười hì hì “Tôi không sợ.”

“...” Triêu Dương lặng yên một chút, cô gái này vì công việc mà cả cơm côn trùng cũng dám ăn rồi “Thật ra là một món ăn của Quảng Đông, bỏ con chuột nhỏ mới sinh ra vào trong chảo dầu nóng để chiên, chiên chín thì ăn.”

Đình Đình bên kia yêm lặng một chút sau đó buồn bực hỏi “Tại sao phải gọi là ‘Tam Khiếu’?”

“Bởi vì lúc con chuột nhỏ bị chiếc đũa gắp lên, kêu một tiếng ‘chít’, khi ném vào trong chảo dầu lại kêu một tiếng 'chít', cắn vào trong miệng, da giòn thịt non, kêu 'chít' một tiếng nữa trong miệng cho nên được hình tượng gọi là ‘Tam Khiếu’.”

Triêu Dương mím môi, khi hắn đi Quảng Đông đã từng có khách dẫn hắn đi tìm kiếm của ngon vật lạ. Tuy hắn không bị hù đến hồn phi phách tán nhưng trong lòng cũng khắc sâu thói quen ẩm thực dũng mãnh cái gì cũng dám ăn của người Quảng Đông.

Đình Đình bên kia “A” một tiếng “Thật buồn nôn! Thật buồn nôn!”

Sau đó điện thoại bị cắt đứt.

Triêu Dương quả thực có thể tưởng tượng bộ dáng dậm chân, lông tơ dựng đứng ở đầu bên kia điện thoại của cô.

Mấy giây sau, Đình Đình lại gọi điện thoại tới “Thực xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận nhấn điện thoại. Như vậy tối mai nhé, địa chỉ là...”

Đình Đình báo địa chỉ, Triêu Dương lặp lại một lần tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

“Không gặp không về.”

“Không gặp không về.”

Triêu Dương dừng máy, nhớ lại tiếng kêu thất thanh của Đình Đình “Thật buồn nôn” ở đầu kia điện thoại vừa rồi, cười rộ lên ha ha rồi vào thang máy đi xuống ga ra.

Hai người trợ lý và thư ký nhìn theo bóng lưng ông chủ, hai mặt nhìn nhau. Chờ khi Triêu Dương vào thang máy cả hai mới nhíu mày.

“Sếp cười cợt nhả thật.”

“Chớ không phải là mùa xuân đến rồi sao?”

“Hay là bị phạt vào ngày đông rét?”

“Nội tiết mất cân đối chăng?”

Hai người đàn ông đột nhiên cùng trầm mặc, suy nghĩ đầy đầu sau đó đồng thời thở dài, “Đàn ông không có tình yêu làm dịu rất dễ dàng biến thái a.”

“Tranh thủ thời gi­an tìm bạn gái đi.”

Triêu Dương không hiểu được hai vị đại tướng dưới tay mình bị tiếng cười hiếm thấy của hắn kích thích, huýt sáo đi ô-​tô về nhà.

Về đến nhà, hắn gọi điện thoại cho cha mẹ, báo cho hai người biết thứ bảy hắn không trở về nhà ăn cơm, bảo hai người không cần chờ hắn.

Ba Chương chỉ kịp “Uh” một tiếng thì trong điện thoại đã vọng đến giọng mẹ Chương.

“Triêu Dương con không về nhà ăn cơm à? Hẹn hò sao?”

Triêu Dương đoán chừng mẹ lại dùng máy nội bộ nghe lén nhưng cũng không vạch trần mẹ “Không phải hẹn hò, chỉ là bạn mời ăn cơm thôi.”

“Bạn nào? Nam hay là nữ? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Người ở đâu?” Mẹ Chương tựa như là đặc vụ thẩm vấn.

“Bà quản nhiều như vậy làm gì? Qua lại với bạn bè nhiều mới tốt.” Ba Chương vô cùng bình tĩnh ngăn cản bà vợ đang muốn truy vấn tổ tông mười tám đời của bạn bè con trai.

“Đi, ông biết cái gì chứ!” Mẹ Chương dìm bạn già một câu, nắm giữ quyền nói chuyện một lần nữa “Con trai này, có bạn gái hợp ý thì dẫn về, cha mẹ không có yêu cầu gì khác, nhân phẩm tốt là được rồi.”

“Cậu, còn phải mua choco­late cho cháu!” Giọng nói rất vang dội của cháu ngoại ở bên cạnh vọng tới.

Triêu Dương cười rộ lên, hắn nói điện thoại một mình mà ba người nghe lén, kết bè chơi xấu hắn.

Thứ bảy Đình Đình dậy rất sớm, cầm thực đơn tối hôm qua nghĩ ra đến khu đồ tươi ở siêu thị lớn gần đó mua vật liệu cần thiết để nấu ăn.

Lúc làm tiết mục, Đình Đình từng phỏng vấn chuyên gia xuất sắc về chọn mua thức ăn nên sơ lược biết rõ thịt động vật hải sản nên chọn loại nào mới tươi ngon. Về phần rau cải, Đình Đình chỉ chọn mua những thứ mình biết tên hoặc đã ăn.

Trong siêu thị có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, trông thấy Đình Đình bèn bước tới tươi cười chào hỏi “Cô là tiểu Đình trên TV?”

Đình Đình gật gật đầu, người nước ngoài liền cười đến sáng lạn “Mỗi một tiết mục của các cô tôi đều xem, học được không ít món ăn Trung Quốc. Nói như thế nào nhỉ? Có ích lợi không nhỏ.”

Đình Đình nghe được lời ấy trong lòng vô cùng vui vẻ, ngay cả người nước ngoài cũng thích tiết mục của bọn họ thì dù có khổ có mệt bao nhiêu cũng đều đáng giá.

Về đến nhà, Đình Đình phân loại vật liệu đã mua, thứ nên cất vào tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh, thứ nên rửa nên cắt đều đặt ở trên thớt để xử lý.

Đình Đình chủ trì tiết mục mỹ thực hơn hai năm, từng phỏng vấn không ít danh gia cao thủ, lý luận tri thức phong phú nhưng kinh nghiệm thực tế lại không có.

Nhìn cá hồi đã mua, Đình Đình bó tay, trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác lực bất tòng tâm.

Nghĩ đến thật là tốt đẹp, nhưng thao tác thực tế thì lại khó khăn.

Cô vội vàng gọi điện thoại về nhà, người nghe chính là mẹ Triệu Nghiêm Ái Hoa hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi.

“Mẹ, bác có ở đó hay không?” Đình Đình vô cùng lo lắng hỏi.

“Bác đi mua thức ăn, có chuyện gì vậy con?” Nghiêm Ái Hoa ngoắc tay ra hiệu Triệu Kính Quốc đang vì lệnh giới nghiêm mà ngứa ngáy trong lòng cùng nghe điện thoại.

“Mẹ —— con mua cá hồi, làm sao để cắt nó thành miếng mỏng như trong tiệm sushi?”

Vấn đề vừa nêu ra thì Nghiêm Ái Hoa sửng sốt. Từ nhỏ bà không làm việc nhà. Khi làm văn nghệ trong quân đội cũng chỉ học những điều cơ bản nhất như giặt quần áo xếp chăn. Cho tới bây giờ cũng chưa vào bếp lần nào. Sau khi kết hôn, bác gái cũng sống ở nhà họ nên lại càng không cần bà rửa tay nấu canh. Đối với bà mà nói, phòng bếp quả thực giống như một không gi­an lạ lẫm.

Triệu Kính Quốc thở dài một tiếng, cầm điện thoại từ trong tay vợ. Con gái đúng là bệnh cấp tính nên chạy chữa loạn, hoàn toàn quên mất hai mẹ con cô đều là người mười ngón không dính nước mùa xuân.

“Đình Đình, cá hồi có những vị trí khác nhau, ở trong tiẹm sushi cắt thành dày mỏng khác nhau. Con mua là vị trí nào?”

Ách? Đình Đình ngẩn người, nhìn túi đựng cá hồi chỉ viết cá hồi, không có ghi là vị trí gì.

“Ba, trên mặt túi không có ghi.”

Triệu Kính Quốc đổ mồ hôi cười, “Vậy cũng không cần biết nữa, con dùng bàn tay đè nó, sau đó để lưỡi dao nghiêng 30 độ với thớt cắt xéo xuống.”

Đình Đình không thể hiểu nổi.

“Ba, lưỡi dao thành 30 độ với thớt là cỡ nào?”

Ba Đình Đình cũng chịu “Con gái a, con làm người dẫn chương trình mỹ thực có thấy qua đầu bếp cắt cá chứ?”

“Nhưng ba ơi, rất nhiều đầu bếp đều nói đây là tuyệt kỹ bí mật nên không cho phép quay.” Đình Đình buồn bã phát hiện, cái động tác thoạt nhìn rất đơn giản ấy đến chỗ cô lại hoàn toàn không có khả năng thực hiện.

“Sao con muốn cắt cá?” Ba Triệu kỳ quái hỏi.

“Cái kia —— hì hì —— con muốn mời Triêu Dương ăn cơm, cám ơn hắn hai lần giúp đỡ. Con cảm thấy mời hắn ăn cơm ở bên ngoài không có thành ý, cho nên —— hì hì hì...” Đình Đình cười ngây ngô trong điện thoại.

Ba Triệu hết chỗ nói.

Mẹ Triệu lấy lại điện thoại “Khi nào thì mời tiểu Chương ăn cơm?”

Lúc Nghiêm Ái Hoa từ đoàn văn công trở về, bác gái đã thuật lại sự tình từ đầu đến cuối cho bà nghe rồi. Bà cũng có chút tò mò với Chương Triêu Dương chưa từng gặp này, trong lòng cũng hơi có chút hảo cảm.

“Buổi tối.”

“Thời gi­an còn kịp mà, chờ bác mua đồ ăn trở về, mẹ cùng bác lập tức qua.”

“Anh cũng đi.” Ba Triệu nhấc tay.

“Anh đi làm cái gì?” Mẹ Triệu trừng mắt “Vài ngày em không gặp con gái rồi, đi nói với con bé vài lời, anh đi làm cái gì.”

“Có thể hút thuốc không?” Ba Triệu nhân cơ hội hỏi.

“Xem khẩu hình của em ——” Mẹ Triệu cười rộ lên “Không - cho - phép!”

Đình Đình ở bên kia phì cười ha ha “Mẹ, con chờ mẹ.”

Khi mẹ Triệu và bác ái đón xe chạy tới khu nhà Lâm Gi­ang Uyển, trong phòng Đình Đình đang tràn ngập một mùi thơm trong veo của cơm chin.

“Gạo gì thơm vậy?” Bác gái cười hỏi Đình Đình mặc tạp dề chạy tới mở cửa.

“Gạo hương hoa cực phẩm Đông Bắc, ông chủ tiệm gạo nói loại gạo thơm này ăn ngon nhất.” Đình Đình cười nhận túi của mẹ và cô thả trên ghế sa lon.

“Bao nhiêu tiền một cân?” Bác gái chạy vào phòng bếp, tự giác thay tạp dề bắt đầu lựa mầm đậu.

“Ba đồng năm hào.” Đình Đình cũng theo vào bếp.

“...” Bác gái và mẹ Triệu nhìn nhau, con bé này bị chém rồi. “Lần sau mẹ kêu Tiểu Chu đưa gạo đến, gạo từ quê nhà bọn họ đưa lên, vừa thơm vừa ăn ngon.”

“Dạ.” Đình Đình đối với mấy món này cũng không rành lắm, cô chỉ để ý ăn được không chứ chưa bao giờ so sánh các loại để chọn.

Chưa đến một lúc, bác gái đã ngắt hết rễ già của một rổ mầm đậu rồi đặt vào túi thực phẩm.

“Buổi tối trước khi xào ngâm trong nước từ 10 - 20 phút để thước trừ sâu khỏi lưu lại.” Bác dặn dò Đình Đình.

Đình Đình gật đầu, cái này cô biết.

“Ừ, cắt cá thì cắt như vậy.” Bác gái lại lấy thớt và hai con dao nhỏ kiểu nữ dùng, “Ngón tay song song đặt ở trên miếng cá khẽ dùng lực, sau đó lưỡi dao cắt xéo xuống dưới, thành 30 độ với thớt gỗ —— đến đây xem này...”

Bác gái ra hiệu cho Đình Đình đến bên tay trái xem. “Nhìn rõ chưa?”

“Đại khái nhìn rõ rồi.”

Bác gái nhường lại vị trí cho Đình Đình, đặt chuôi dao vào tay Đình Đình, “Con thử làm xem.”

Đình Đình nhận dao, học theo dáng vẻ của bác, run rẩy cắt xéo miếng cá “Bác~~~ có thể cắt vào tay hay không?”

Bácg ái rất muốn cười nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của Đình Đình, “Chậm một chút thì sẽ không bị.”

Nghiêm Ái Hoa lắc đầu, “Con mời tiểu Chương đi ra ngoài ăn cho rồi, phí nhiều công như vậy làm cái gì.”

“Triêu Dương nấu đồ ăn ngon lắm, không hề kém so với đầu bếp lớn bên ngoài. Con mời hắn đi ra ngoài ăn thì chẳng có chút thành ý nào.” Đình Đình không thể nói rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ cảm thấy mặc dù tay nghề mình bình thường, nhưng có thành tâm “Tự mình nấu, tâm ý càng tốt hơn.”

Nhìn con gái chăm chú cúi đầu như muốn đè vào cái thớt cắt cá, Nghiêm Ái Hoa chợt nhớ tới mình lúc còn trẻ cùng trượng phu Triệu Kính Quốc. Một người ở hậu cần Nam Không, một người ở đoàn văn công bộ đội, có thể điện thoại, có thể gửi thư. Thời gian chờ đợi đối phương gởi thư tuy dày vò nhưng sau khi nhận được thư của đối phương thì sự ngọt ngào vui sướng này không thể dùng bất cứ ngôn từ gì để hình dung.

Lại nhìn biểu lộ lúc này của con gái, tuy con bé tuyệt đối có năng lực mời chàng trai họ Chương ăn ở nhà hàng xa hoa nhất vùng này nhưng con bé lại kiên trì muốn tự mình xuống bếp chỉ vì muốn cho đối phương cảm nhận được tâm ý của cô.

Trong lòng Nghiêm Ái Hoa tự nhiên nảy ra một chút chua xót. Con gái trưởng thành rồi, đã không tự chủ mà cố gắng muốn đem tâm ý hết sức chân thành của mình truyền lại cho người khác.

Nghiêm Ái Hoa gọi bác gái “Tố Huệ, chị gi­ao phòng bếp cho Đình Đình đi, con bé tự làm được rồi, chị chỉ cần chỉ cho con bé thôi.”

Bác gái nhìn Đình Đình lại nhìn Nghiêm Ái Hoa rồi nhẹ gật đầu.

Hai người này vẫn bảo vệ cưng chiều Đình Đình từ khi sinh ra nay bỗng nhiên hiểu được, chim nhỏ đã lớn lên, thời gi­an muốn bay xa mẹ đã đến rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play