Ngồi nói chuyện cùng Xuân Mai hồi lâu, Ngân Bình hơi mệt mỏi. Phất tay cho Xuân Mai lui xuống, nàng mới ngã vào giường chậm rãi nhắm mắt lại.

Nghe tiếng hít thở đều đều của Ngân Bình, lại quan sát thấy trong điện cũng không có người canh giữ, An Quốc lập tức từ dưới giường đi ra. Lau vết máu còn dính trên khóe miệng, đứng ở cạnh giường nhìn dung nhan kiều diễm đang ngủ say của Ngân Bình, ánh mắt hắn lóe lên, không chút do dự điểm ngay huyệt ngủ của nàng.

Nghe hơi thở của Ngân Bình lại càng sâu hơn, lúc này hắn không kiêng dè gì nữa cuối đầu bắt lấy cánh môi duyên dáng của nàng, bàn tay to nhẹ nhàng kéo quai hàm Ngân Bình ra, lập tức đôi môi đỏ mọng khẽ mở tiếp nhận An Quốc xâm nhập, động tác của hắn cuồng nhiệt, quấn lấy đầu lưỡi nàng quyến luyến triền miên. An Quốc càn quét từng tấc một trong khoang miệng nàng, nuốt hết nước bọt của nàng, hệt như một lữ khách cơ khát bôn ba trong sa mạc. Không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bao nhiêu ngày đêm hắn nghĩ về khuôn miệng xinh xắn nho nhỏ này.Bây giờ chỉ có hôn nàng như thế này mới làm dịu đi con tim đang rỉ máu sắp khô cạn của hắn.

Hôn hồi lâu đến khi cánh môi Ngân Bình cũng hơi sưng đỏ, An Quốc mới lưu luyến buông tha.

Lặng nhìn Ngân Bình thiên chân vô tà như trước an ổn ngủ, trong lòng hắn thỏa mãn thầm nghĩ : Ta sẽ phấn đấu mau chóng trở lại bên nàng một lần nữa, kiếp này An Quốc ta nguyện dùng sinh mệnh để thương nàng, yêu nàng, che chở cho nàng, chỉ mong nàng đừng rời xa ta, đừng khiến lòng ta đau đớn như lúc nãy nữa!

Hôn nhẹ một cái nơi cánh môi sưng đỏ câu người của Ngân Bình, An Quốc mới tâm không đành ý không nguyện xoay người ly khai khỏi Nguyệt Ngân cung.

--- ------ -------

Ban đêm, mọi âm thanh yên tĩnh, tối nay bầu trời tựa hồ đặc biệt âm u, mặt trăng đặc biệt ám trầm, đến sao cũng trốn trong mây luyến tiếc hiện ra.

Hoàng cung nguy nga tráng lệ được bọc một lớp màu tối sẫm, nhìn mấy nhành cây trơ trội đung đưa trong gió cuộn xoáy nức nở trên bầu trời khiến tâm thần người ta nôn nao không yên.

Mấy đạo bóng đen quỷ mị di chuyển, chạy nhanh mấy bước, ở ngoài một tường cấm cung cao lớn thì ngừng lại, lập tức xoay người nhảy vào.

Loáng thoáng thấy vài thị vệ đang nghiêm cẩn đi tuần tra xung quanh, núp ở một góc kiên nhẫn chờ thị vệ thay ca, thủ lĩnh hắc y vung tay lên, mấy bóng đen hắc y nhân mạnh mẽ "tả xung hữu đột" hướng Ngân Nguyệt cung chạy đi.

Ngân Nguyệt cung bên trái được bao phủ một vườn hoa anh đào rộng lớn, những cây hoa anh đào vô cùng cao to, chắc khỏe trong bóng đêm sừng sững như một khu rừng rậm đen tối, âm u, vắng lặng.

Mấy hắc y nhân tiến vào vườn anh đào xa lạ rộng lớn lại như diễn luyện rất nhiều lần, trực tiếp hướng về cây anh đào cao lớn nhất ở trung tâm, một đường cuồn cuộn đi tới góc cây này.

Hắc y nhân thủ lĩnh trong mắt rõ ràng hiện lên lãnh ý cao trào, vung tay lên, lập tức có hắc y nhân xông lên, một phen dùng kiếm chém thẳng xuống đất hai nhát, phá bỏ chiếc khóa vàng được ẩn dấu với lớp bụi đất. Hắc y nhân kia nhanh tay kéo nấp hầm lên.

Hắc y thủ lĩnh cùng hai hắc y khác đi theo bậc thang bước xuống lần đi vào căn hầm tối đen như mực. Mấy người khác thủ ở bên trên canh chừng. Hắc y thủ lĩnh quen thuộc đường lối, dựa theo ánh sáng nhập nhè mà thuộc hạ bên cạnh đốt, chạy thẳng tới chỗ một góc tường của căn hầm, đập gõ một hồi, đột nhiên cảm giác âm thanh cùng nơi khác bất đồng, trong mắt vui vẻ lập tức mở tường ra, cái ngăn tủ bí mật này không có khiến cho bọn họ chú ý, lực chú ý của bọn họ tất cả đều tập trung ở một hộp gấm thủ công tinh xảo nằm trong đó.

"Chính là cái này!" Kinh hỉ kêu lên một tiếng, hắc y thủ lĩnh rất nhanh mở hộp gấm, khi thấy hộp gấm trống trơn không có gì, trong mắt hiện lên sát ý.

"Tại sao lại không thấy? Chẳng lẽ lão già kia dám đùa bỡn chúng ta! Muốn chết!!!" Hắc y nhân tùy tùng bên cạnh trên người sát ý lớn hơn nữa, mắt gắt gao nhìn trừng trừng vào hộp gấm không, trong lòng tức giận.

Hắc y nhân thủ lĩnh híp mắt, hơn nữa nhìn hộp gấm không, trong đầu xoay chuyển: Bây giờ Thiên Tôn Giáo đã bị chủ nhân khống chế hoàn toàn, lão già kia chắc sẽ không dám dối gạt dù không để ý Thiên Tôn Giáo chẳng lẽ lão lại bất chấp tính mạng của cháu gái mình hay sao?Vua Tống chắc không đột nhiên dời bảo vật đi chỗ khác. Như vậy kẻ nào lại có lá gan dám cướp "Kim Ngư Thảo" trị bách độc của Hoàng gia Tống Quốc trước họ một bước.Hắn mà điều tra được thì cũng đừng mong có thể sống sót trên cõi đời này:

"Ngươi đi điều tra rõ việc này cho ta?"

"Ta biết rồi, đương nhiên phải điều tra cho bằng được, không thể để "Kim Ngư Thảo" rơi vào tay kẻ khác được!" Hắc y nhân bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói cùng hắc y nhân thủ lĩnh kia, rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới, thế nhưng không có bao nhiêu tôn kính trong giọng nói.

Hắc y thủ lĩnh trong mắt hiện lên không vui, tiếp tục nói:

"Tìm được người bằng mọi cách phải lấy lại được "Kim Ngư Thảo", người thì giết, những người có liên quan cũng không để lại!"

Hắc y nhân gật gật đầu:" Không cần ngưới nói ta cũng biết đạo lý nhổ cỏ tận gốc, nếu không chủ nhân biết chúng ta vô dụng như thế, ngươi và ta đều không sống được"

Hắc y thủ lĩnh thân thể cứng ngắt....

"Thích khách to gan dám xông vào hòang cung!!!" Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tai.

Mấy người hắc y vừa nghe đều kinh ngạc, vội chạy ra khỏi hầm thì thấy một nam tử khôi ngô, dẫn theo một đội cấm vệ quân đi tới, không phải là Lăng Hạo thì là ai, Lăng Hạo nhìn hắc y nhân rối ren ôm hộp gấm đi ra, mắt híp lại lạnh băng, nâng bảo kiếm lên hướng đến hắc y nhân thủ lĩnh đánh tới.

Thân ảnh hắc y nhân kia lại quỷ mị di chuyển, nâng kiêm hướng trái tim của Lăng Hạo đâm qua.Trong mắt Lăng Hạo hiện lên một tia kinh ngạc, nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị kiếm làm rách một mảnh áo ở ngực, để lộ vết bớt hình anh đào xinh đẹp.

Hắc y nhân thủ lĩnh nhìn thấy vết bớt chấn kinh, ánh mắt mang theo kinh sợ lắp bắp nói :"Ngươi..ngươi là...". Thấy dang vẻ này của hắc y nhân, Lăng Hạo cũng hơi nghi hoặc, nhưng không suy nghĩ nhiều, bắt người xong tính tiếp, không chút do dự một kiếm linh hoạt đi tới, phía sau đội thị vệ cũng gia nhập vào trận đấu với bọn hắc y nhân.

Hắc y nhân thủ lĩnh thấy tình thế không ổn, lại nghe từ xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân hỗn độn, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Hạo vội vung tay lên thả ra một đám bột phấn, nhân lúc lăng Hạo cùng bọn thĩ vệ tránh né dẫn mang theo hắc y nhân nhanh chóng thoát đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play