Xuân Mai để chén xuống, hầu hạ công chúa nằm nghỉ trở lại, rồi lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
Ngân Bình nằm trên giường trằn trọc không ngủ lại được, bỗng nhiên không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, Ngân Bình đắp trên mình chăn dày cũng không nhịn được mà nổi lên một tầng da gà, một tiếng khóc thê lương vang lên làm Ngân Bình bị dọa nhảy dựng, cố trấn tịnh nói:
"Ai? Nếu không hiện thân đừng trách ta không khách sáo!"
Tiếng nói vừa dứt, trước mặt hiện ra một bóng dáng thiếu nữ tóc tai bù xù, khuôn mặt tái nhợt, một thân hồng y dập dờn lại càng têm quỷ mị. Ngân Bình nhận ra đây là cô gái số khổ Kiều Nhi trong mộng, trong lòng có chút mơ hồ nhưng cũng không hoảng sợ nữa..
Kiều Nhi quỳ trước mặt Ngân Bình, khóc ruột gan đứt từng khúc:"Mong công chúa giúp tiểu nữ cùng hàng trăm bá tánh Sơn Nam đòi lại công bằng, trừng trị tên cẩu quan Lâm Tư Lợi"
Ngân Bình thần sắc ngưng động nhìn ma nữ trước mặt, nếu đổi là trước kia nàng chắc chắn sẽ cho là có người giở trò huyễn hoặc nhưng trải qua một kiếp trùng sinh Ngân Bình liền đặc biệt tin tưởng chuyện tâm linh, quỷ hồn.Ma nữ này chắc là vì oán hận mà thành lệ quỷ không đi đầu thai được, nhìn biết được thân phận nàng cũng là chuyện thường tình .
Thấy Ngân Bình như đăm chiêu suy nghĩ, Kiều Nhi càng liều mạng dập đầu mạnh mẽ thê lương nói:
"Tiểu nữ tuy đã chết nhưng lòng còn mang nỗi oan khuất...Chỉ mong công chúa chủ trì công đạo, trừng trị ác bá!"
Ngân Bình biểu cảm thoáng nghiêm nghị,hơi thở quý kính khiến ma nữ kinh sợ:
"Cô nương yên tâm... Bổn công chúa sẽ thay cô và người dân Sơn Nam đòi lại công đạo!!!"
Mà lúc này, Lăng Hạo đang đứng ở trên cây ngô đồng ngoài phòng ngủ, híp đôi mắt lam xinh đẹp thích thú nhìn tên tiểu tặc mặt quần áo đen kia nhảy qua bờ tường, lén lút chui vào phòng hắn, lấy trong người nén bạc có dấu quan phủ, giấu đông nhét tây đủ chỗ xung quanh bộ dáng rất hay ho.
Tiểu tặc bận rộn nửa ngày rốt cuộc cũng giấu xong" Tang vật" đang định xoay người đi ra thì cảm thấy trên cổ có cảm giác lành lạnh, không biết từ lúc nào Lăng Hạo đã lặng lẽ vào phòng, cầm bảo kiếm đặt trên cổ tên tiểu tặc, trầm giọng hỏi:
"Nói ai phái ngươi tới vu vạ!!"
Tên tiểu tặc run run cảm nhận lưỡi kiếm lạnh buốt, sắc bén trên cổ mình không chút do dự mở miệng liên thanh:
"Tiểu nhân là tiểu tặc trong đại lao, do Lâm Tư Bạch thiếu gia phái đến! Nói chỉ mang bạc trong quan khố bỏ vào trong phòng ngài là xóa tội cho tiểu nhân, nếu không sẽ bán muội muội tiểu nhân vào kỹ viện!...Hu hu hu đại gia đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân có mắt như mù!"
Chuyện là Lâm Tư Bạch cho người theo dõi, phát hiện đoàn người Ngân Bình đã đặt chân đến Sơn Hà "hang ổ" của hắn, liền quyết định lập kế hoạch trả thù, đầu tiên là nhắm vào người hắn hận nhất- Lăng Hạo đồng thời cũng là "tiểu tình nhân" được "Ngọc công tử" sủng ái nhất..
Lăng Hạo chậm rãi thu kiếm lại, tên tiểu tặc thấy sắc mặt Lăng Hạo khó coi như diêm vương, liền sợ tới hồn phi phách tán, quỳ xuống dập đầu xin tha lia lịa, nhận luôn mình tim heo mắt mù...
Trộm cướp bạc của quan phủ là tội chết.
Âm mưu của Lâm Tư Bạch thật thâm độc...
Lăng Hạo trong lòng trầm xuống, cười lạnh nhìn tên tiểu tặc run run quỳ dưới đất dặn:
"Để bạc này lại, ngươi về báo cáo với Lâm Tư Bạch là mọi việc ổn thỏa! ta sẽ tha cho ngươi một mạng"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT