Con đường này lâu lâu cũng gặp một số nạn dân nhưng e ngại khí thế của binh sĩ nên cũng ít người dám tới gần đoàn người của Ngân Bình.

Trong xe ngựa, Ngân Bình nghiêng đầu nhìn Lăng Hạo đang chăm chú đọc sách, kéo tay áo hắn khẽ hỏi:

"A Hạo huynh có cảm thấy dọc theo con đường này quá yên tĩnh không?"

Lăng Hạo trong mắt hơi lóe, bỏ sách xuống, quay qua nhìn nàng gật đầu nói:

"Xác thực quá yên tĩnh, yên tĩnh đến bất thường!"

Ngân Bình mím môi chặt, trong lòng trầm xuống,đường dài nguy hiểm không ít, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.

Thấy Ngân Bình khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng nghiêm nghị, Lăng Hạo sờ sờ đầu nàng an ủi:

"Đừng lo, nhớ theo sát bên cạnh ta..."

Lăng Hạo vừa nói xong, An Quốc đã cưỡi ngựa lại gần, giọng nói trầm thấp nhiễm chút lo lắng:

"Công chúa, con đường này rất kỳ lạ, một chút phải theo sát bên cạnh ta..."

Ngân Bình đang lo lắng nhưng nghe hai người nói xong cảm thấy hơi buồn cười, A Hạo với An Quốc từ bao giờ ăn ý vậy chứ...Ai biết tâm Ngân Bình còn chưa thả lỏng bao nhiêu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thị vệ tức giận kêu:

"Người nào,a!"

"Phốc xích"

"Lách cách, đông phanh"

Một đống tiếng hỗn độn vang lên.

Lăng Hạo lập tức phản ứng lại, vạch màn xe, phi thân nhảy ra cùng với An Quốc đứng hai bên trước xe ngựa bảo vệ Ngân Bình.

Ngân Bình vạch màn xe, lại thấy bên ngoài đột nhiên xuất hiện một đám nạn dân, một người lại một người gạt ra muốn vươn tới trước.

Trên đường gặp nạn dân cũng là chuyện bình thường nhưng nạn dân liều lĩnh bất chấp lao vào đoàn xe có nhiều thị vệ như thế này thì cũng thật kỳ lạ...

Bọn thị vệ thấy bọn họ là nạn dân, cũng không dám giết, hai bên xô đẩy tự nhiên có tổn thương, những nạn dân phía sau bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, thậm chí có không ít kẻ đã chạy đến gần bên cạnh xe ngựa của Ngân Bình.

An Quốc ra lệnh cho một đội thị vệ xông vào, đem xe ngựa Ngân Bình bao vây quanh, An quốc đứng ở giữa rút kiếm ra, hướng về phía mấy kẻ vừa mới xông lên:

"Đứng lại, ai dám tiến lên phía trước một bước, đừng trách ta đao kiếm vô tình"

Lúc này, Lăng Hạo cũng rút kiếm ra che chắn trước mặt Ngân Bình, khí thế áp bức.

Mấy nạn dân hình như bị dọa sửng sốt, hoảng sợ quỳ trên mặt đất kêu khóc thành tiếng:

"Mấy vị đại gia làm ơn làm phước cho chút thức ăn!"

"Đại gia, ta đã nhiều ngày không ăn, sắp đói chết rồi!!!"

"Đại gia, ngài đại nhân đại nghĩa, ngài là quan âm bồ tát làm ơn cho chúng tôi miếng ăn!!!"

Ngân Bình quan sát thấy những nạn dân này tuy ăn mặc rách rưới, sắc mặt vàng vọt nhưng đều là thanh niên, hán tử...Ánh mắt nàng lóe lên, lạnh giọng ra lệnh:

"Mau bắt bọn họ lại!"

Mấy người vốn quỳ xuống đất, đột nhiên nhảy ra từ hông,từ trong lòng, từ bên đùi rút ra chủy thủ tiến lên, tuy có phòng bị từ trước nhưng vẫn có một số thị vệ chưa kịp phản ứng một đao đâm chết.

Ngân Bình bình tĩnh ra lệnh:" Các ngươi chia ra đi bảo vệ quan viên đi theo, còn lại xông tiêu diệt thích khách!" Nói xong cũng rút bảo kiếm ra, xông lên chiến đấu.

"Muốn chết" Thích khách nguyên bản giả làm nạn dân thừa dịp mọi người không chú ý, giết chết thị vệ cứu đồng bọn bị bắt.Lúc này, toàn bộ phi thân lên dùng tốc độ nhanh nhất, giết chêt thị vệ, "đánh nhanh rút nhanh".Trong không khí chỉ nhìn thấy quang mang binh khí lãnh liệt không ngừng chớp động.

Ngân Bình, Lăng Hạo, An Quốc chém giết không ngừng,"phốc phốc phốc" trong không khí máu loãng phun loạn.

An Quốc bên này múa vung đao trong tay, nhanh như chớp đánh bay đầu tên thích khách phía trước, chỉ qua vài chiêu thức sắc bén đã xử lý xong bọn thích khách bên cạnh.

Lúc này kiếm trong tay Lăng Hạo hoa một đường kiếm đẹp mắt, hướng về mấy tên thích khách, cổ ẩn hiện một vết đỏ"phốc phốc phốc" máu loãng chảy như điên, cả mấy tên thích khách đều mất mạng tại chỗ.

Ngân Bình phía sau Lăng Hạo cũng phi thân hai bước "phốc phốc phốc" liền xừ lý mấy tên.

Còn lại mấy tên thích khách đang định giết mấy quan viên đang run lẩy bẩy trong xe, nhưng nhận thấy phe chúng tổn thất quá nhiều, mà đồng bọn muốn cứu đã cứu rồi.Người cầm đầu thức thời, vung tay lên "Rút"

Ra lệnh một tiếng, bọn họ ngay cả đồng bọn đang hấp hối cũng không bỏ lại, nhanh chóng rút lui, biến mất như gió.

Đợt tập kích lần này bên Ngân Bình tổn thất không nhiều, đa số quan viên đều an toàn, một số thị vệ hai mắt nhìn nhau không biết có nên đuổi theo thích khách hay không?

Ngân Bình nhìn hướng bọn thích khách chạy liếc mắt một cái, thản nhiên nói:"giặc cùng đường đừng truy". Trong lòng cảm thán mấy tên thích khách này vậy mà thật có nghĩa khí !!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play