Bây giờ trong đầu Lãnh Dạ Thương đều là ba chữ này, anh ta vội vã đi lên lầu, đứng ở ngoài phòng Lăng Khả Nhi, Lãng Dạ Thương dừng bước chân, vốn dĩ anh ta muốn một cước đạp cửa, dù sao như vậy cũng vô cùng khí phách, nhưng cảm giác nếu “kinh động” kẻ địch cũng không tốt lắm, nếu không có cách nào đánh bất ngờ; chỉ có thể đánh úp.
Lãnh Dạ Thương đưa tay nới lỏng cà vạt, động tác rất nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng rất yên tĩnh, nhìn xung quanh một vòng, anh ta nhìn thấy một gò núi nhỏ trên giường, nhìn thấy dáng dấp vô vùng quen thuộc của Lăng Khả Nhi, Lãnh Dạ Thương cười lạnh một tiếng, đè nén tâm tình nóng nảy, chậm rãi tháo giày ra lại chạm rãi đi tới.
Anh ta cẩn thận bò lên giường, đưa tay vuốt ve cơ thể trên giường, trong lòng Lãnh Dạ Thương có chút kích động, dù sao lúc trước đều công khai với mấy người phụ nữ kia, thứ cảm giác lén lút này khó nói nên lời, Lãnh Dạ Thương cẩn thận đặt tay lên, dùng sức ép trên cơ thể đối phương, chỉ nghe thấy người ở phía dưới khẽ rên một tiếng, ánh mắt Lãnh Dạ Thương lại trở nên lạnh lẽo: “Ngoài miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại cực kỳ thành thật.”
Lãnh Dạ Thương đói khát khó nhịn, anh ta vén chăn lên chui vào, từ sau ôm chặt eo đối phương, sau đó kéo khóa kéo của đối phương, mặc dù Lãnh Dạ Thương cảm thấy có chút kỳ quái tại sao Lăng Khả Nhi lại mặc quần khi đi ngủ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay luồn vào quần áo, tiếp tục mò tới [bộ phận không thể miêu tả], Lãnh Dạ Thương cảm thấy [bộ phận không thể miêu tả]ư hơi kỳ quái, dùng sức nhéo [bộ phận không thể miêu tả], không khỏi kinh hoảng.......
Sao Lăng Khả Nhi.......
Tại sao Lăng Khả Nhi có thể.......
Tại sao Lăng Khả Nhi có thể.......
Như vậy [không thể miêu tả] là cái gì vậy?!!!
Lãnh Diệc Thần mơ mơ màng màng cảm giác có người đụng [bộ phận không thể miêu tả] của mình, chờ sau khi cậu phản ứng lại mới phát hiện ra đó là một cái tay, cậu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo, Lãnh Diệc Thần cũng kinh hoảng, nhưng lại thấp thỏm, sao Khả Nhi......đối với cậu......
Vì vậy Lãnh Diệc Thần ngượng ngùng nói: “Quá sớm rồi” mặc dù cậu thích Lăng Khả Nhi, nhưng cũng không đến trình độ giao mình ra.
Sớm?
Cái gì sớm?
Lãnh Dạ Thương cảm thấy khốn hoặc, nhưng sau đó lại càng khốn hoặc hơn, sao giọng nói của Lăng Khả Nhi lại có chút quen thuộc, dùng sức siết chặt, chỉ nghe đối phương kêu lên một tiếng, anh ta hít sâu một hơi, một tay vén chăn lên, ác ngoan nhìn cái lưng quay về phía mình---
“Tiện nhân cô được lắm, cô lại dám thay đổi giới tính vì em dâu.” Quả nhiên cô cùng Mạnh Bạch có chuyện, biết Mạnh Bạch không thích phụ nữ, lại cam tâm tình nguyện thay đổi giới tính!
Bi phẫn cùng ghen tỵ làm mờ đầy óc anh ta nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí, trầm mặc một lát, tiếng gầm gừ lớn hơn: “Không đúng! Trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao cô có thể thay đổi giới tính, cho nên nói......” Ánh mắt anh ta thoáng qua sợ hãi “Cô quả là một yêu nghiệt!” Những chuyện lúc trước cùng với chuyện hôm qua Lăng Khả Nhi làm khiến cho anh ta hoàn toàn xác định [Lăng Khả Nhi không phải là người]
Anh trai?
Sao lại là anh trai?
Lãnh Diệc Thần khẽ run trong lòng, vội vàng kéo khóa quần từ trên giường bò dậy, bây giờ sắc mặt cậu cực kỳ tái nhợt, rất dọa người, hoảng sợ nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thương đang sùi bọt mép: “Anh trai! Anh định làm gì em?”
Tiểu Thần?
Sao lại là tiểu Thần?
Lãnh Dạ Thương sợ ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển tới mức này, ngón tay anh ta run run, đầu óc khẽ chuyển, kiên định lắc đầu, ánh mắt càng trở nên càng bạo, hung ác nồng nặc ghen tỵ: “Được! Đồ tiện nhân này, lại dám cải trang thành em trai tôi, xem tôi xử lý cô thế nào!”
Nói xong nhào tới, bắt đầu xé quần áo của Lãnh Diệc Thần: “Cô đừng mơ tưởng lừa gạt tôi.....tôi sẽ không mắc lừa! Xem như cô dùng khuôn mặt của em trai tôi thì tôi cũng sẽ không để ý, bởi vì tất cả đều là ảo giác.” Giống như lúc trước băng vệ sinh tấn công mình, toàn bộ đều là giả, Lăng Khả Nhi là một yêu nghiệt, nhưng cô ta sẽ không có bản lĩnh biến thành người sống, cho nên đây là ảo giác, muốn dùng ảo giác để lừa anh ta vậy thì quá ngây thơ rồi!
Thuần thục, Lãnh Diệc Thần bị cởi hết quần áo.
“A............” Lãnh Diệc Thần sửng sốt mấy giây, bắt đầu kêu to: “Cứu mạng! Anh trai điên rồi!! Anh trai bị điên rồi!! Anh trai muốn bắt nặt tôi!” Cậu điên cuồn gào to, tạm thời hù Lãnh Dạ Thương sợ.
Mà hai người ở bên phòng kia nghe thấy âm thanh này đồng thời khẽ run rẩy, Lăng Khả Nhi cùng Mạnh Bạch trộm nhìn nhay, âm thanh này hình như là......Lãnh Diệc Thần?
“Chúng ta đi xem một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Ví dụ như bắt cốc, nếu có chuyện gì xảy ra bọn họ còn có thể chạy!
Mạnh Bạch có chút không thoải mái, vốn dĩ cậu muốn trải qua một đêm vui vẻ, nhưng mà.......
Khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đi theo Lăng Khả Nhi ra ngoài.
“Âm thanh là từ phòng tôi truyền tới.” Lăng Khả Nhi đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau mấy bước, nếu không phải Mạnh Bạch đỡ cô sợ rằng đã ngã trên mặt đất rồi, bên trong không có bắt cóc càng không có trộm cướp, hình ảnh kia nếu như muốn dùng một ca khúc để hình dung chính là [bí mật không thể nói].
Một đứa trẻ nhìn căn bản cũng không thể cẫm giữ được!
“Anh em loạn luân?” Ngược lại Mạnh Bạch bình tĩnh hơn nhiều, cậu cười không có ý gì tốt, mà Lăng Khả Nhi kinh ngạc khi cùng cậu nói ra từ “loạn”. Loại đồ chơi cao cấp này, chỉ vừa nghĩ tới đối phương hack mất đêm của Mạnh Bạch không có gì là kỳ quái rồi.
“Lăng Khả Nhi?” Lãnh Dạ Thương kinh ngạc nhìn Lăng Khả Nhi ở ngoài cửa, lại nhìn Lãnh Diệc Thần đang sụt sùi khóc ở bên cạnh mình, cảm thấy khốn hoặc.
“Vậy em là......” Tiểu Thần?
Không không không, làm sao tiểu Thần có thể ở trong phòng Lăng Khả Nhi, muốn ở cũng phải ở trong phòng của Mạnh Bạch mới đúng.
Anh ta nghĩ muốn làm rõ mối quan hệ này: Lăng Khả Nhi là một yêu nghiệt, cô biết sử dụng yêu thuật, nên muốn để mình trúng chiêu, như vậy cũng có thể ngụy trang tiểu Thần thành bộ dáng Lăng Khả Nhi, nói cách khác tất cả đều là ảo thuật, anh ta đang nhìn thấy tiểu Thần nhưng thật ra lại là Lăng Khả Nhi; thấy Lăng Khả Nhi nhưng thật ra lại là Lãnh Diệc Thần.
Vừa nghĩ như vậy Lãnh Dạ Thương cảm giác mình rất thông minh, nhưng mà còn có một số nguyên nhân khiến anh ta ngây ngốc không làm rõ được, rõ ràng Lãnh Dạ Thương khốn hoặc, hai mắt Mạnh Bạch chợt lóe sáng, đi tới vài bước, giả bộ kinh ngạc nhìn Lãnh Diệc Thần ở trên giường: “Thần, sao cậu lại ở trong phòng Khả Nhi?”
“Nó không phải tiểu Thần!” Lãnh Dạ Thương nhìn Lãnh Diệc Thần toàn thân đang run lên, em trai anh ta không thể nào ở trong phòng của Lăng Khả Nhi: “Nhất định là yêu nghiệt Lăng Khả Nhi, cô ta dùng phép thuật thay đổi thân phận cùng với tiểu Thần.” Lãnh Dạ Thương hận đến nghiến răng, điên cuồng kéo tóc Lãnh Diệc Thần: “Nhanh khiến tất cả phục hồi như cũ, dám lợi dụng em trai tôi cô thật là hèn hạ!”
Còn có tổng giám đốc rốt cuộc anh ở phòng tôi làm ra chuyện cầm thú gì với em trai vậy!
Lượng tin tức hơi lớn, cô cảm thấy mình nên yên tĩnh một chút.
“Hóa ra là như vậy......” Mạnh Bạch nhếch miệng, trong nháy mắt cậu hiểu chuyện gì xảy ra, hai mắt thoáng qua một chút mờ ám, Lăng Khả Nhi thấy rõ cậu không có ý gì tốt, nhưng rất nhanh bị che giấu: “Nếu anh trai nghi ngờ cậu có phép thuật, vậy chúng ta kiểm tra một chút không phải là được sao.”
Anh trai? Bây giờ sao Mạnh Bạch lại gọi anh ta là anh trai, còn có muốn kiểm tra cái gì, cô không rõ lắm!
Lãnh Dạ Thương muốn nói đạo lý, nhưng không biết cách thức thế nào nhìn Mạnh Bạch: “Em dâu? Có biện pháp gì sao?”
“Đương nhiên có.” Mạnh Bạch đi tới, chỉ vào giữa [bộ phận không thể nói] của Lãnh Diệc Thần nói: “Nếu như muốn biết Thần có phải là Lăng Khả Nhi hay không, chúng ta cắt đi chẳng phải sẽ biết được có phải là Thần hay không rồi.”
Phụt......
Lăng Khả Nhi: đây tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là cố ý.
“Đúng vậy!” Lãnh Dạ Thương bừng tỉnh hiểu ra, nhưng lại nhíu mày: “Không được.......”
Nhìn bộ dáng không đần, cắt bi của em trai thì còn làm sao có thể quan hệ, nhưng một giây kế tiếp cô cảm tháy mình đánh giá Lãnh Dạ Thương quá cao rồi.
“Nếu như nó thật sự là tiểu Thần, tôi cắt đi rồi, làm sao cậu có thể làm?
Lăng Khả Nhi: “............” Đợi chút.......Đây là ý gì?
Mạnh Bạch cười: “Em có thể ở phía trên.”
Đúng vậy.
Lãnh Dạ Thương lại lần nữa bừng tỉnh hiểu ra, kéo ngăn kéo ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra một cái kéo nhỏ, rắc rắc mấy cái, cả người Lăng Khả Nhi toàn mồ hôi, không phải thật sự muốn cắt đó chứ?
“A, đúng rồi, Khả Nhi cũng không thể nhìn cơ thể của người đàn ông khác.”
Mạnh Bạch đi tới dùng tay che kín mắt cô, vành tai cô đỏ lên, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Có quan hệ gì chứ, căn bản nhìn thấy lại càng làm cho người ta càng không thích.”
Mạnh Bạch hé mắt, đi tới lè lưỡi ở trên vành tai cô liếm một cái: “Vậy tôi cho cậu nhìn một chút.”
“Không không không, không cần phải phải làm phiền anh.” Lăng Khả Nhi tỉ mỉ suy nghĩ: Mạnh Bạch rốt cuộc cậu ở đâu, cậu hiện tại quá đáng sợ!
Lãnh Dạ Thương hung dữ cười vài tiếng: “Bây giờ để cho tôi kiểm tra cơ thể thật của cậu!” Anh ta thủy chung không tin tưởng em trai mình ở trên giường của Lăng Khả Nhi, cho nên trong lòng cũng có chút do dự.
Lãnh Diệc Thần nhìn cây kéo sáng ngời nói không nên lời, trong không khí ngột ngạt và sợ hãi, [bộ phận không thể nói]......thế nhưng.......
Hóa đá rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT