Happy new year nha mọi người. Sau một tháng ăn dầm ngủ dề, Na đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Hì hì. Xin lỗi vì bắt mọi phải đợi. Cơ mà do não của Na không chịu ra ý tưởng mà . Năm mới chúc mọi người ngày càng xinh trai đẹp gái hơn, học giỏi hơn, khoẻ mạnh hơn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ố là la! Hoàn cảnh bây giờ tình hình quá chi là tình hình. Trong căn phòng nhỏ với màu hồng phấn là chủ đạo đang diễn ra một cuộc chiến tranh rất ư là căng thẳng. Không gian lặng im như tờ. Mùi thuốc súng lan toả đâu đây, át luôn cả mùi hoa thơm tràn đầy nhựa sống của ngày 28 Tết. Tôi xin tình nguyện làm phóng viên thông báo lại tình hình hiện nay.
Não: “Sướng quá! Chỉ thích mỗi Tết. Khỏi phải đối mặt với tụi bạn. Yên tĩnh…”
Tim: “Làm gì có. Không gặp được Phong thấy buồn buồn sao ấy”
Não: “Tự nhiên lại nhớ. Chắc không có ai cãi lộn nên buồn miệng chớ gì”
Tim: “Hay mình thích cậu ấy mất rồi. Thật thì cậu ấy cũng tốt,học giỏi, lại đẹp trai nữa”
Não: “Ảo tưởng. Không có chuyện đó”
Tim: ” Chắc mà. Sau vụ giải cứu là thấy rồi”
Não:” Không thích”
Tim: “Thích”
Não: “KHÔNG THÍCH”
Tim: ” Đã bảo là thích”
……
– IM HẾT COI
Ái Ngọc tức tối hét lớn, hai tay đập mạnh xuống giường ngăn chặn hỗn chiến xảy ra trong người mình -_-“. Ấy dà! Thật là khó chịu khi mà óc với tim chả chịu hợp tác nữa. Hay là do nhớ người ta mà không chịu nhận nên mới khó chịu như thế. Nó bức bối ngã uỳnh ra giường, ôm chặt lấy gối hình hello kitty lăn qua lăn lại mấy chục vòng. Chả hiểu sao khi nghĩ đến hắn nó lại thấy tim mình đập mạnh thình thịch, thình thịch.
“Liệu cậu ấy có thích mình không?”. Một câu hỏi chợt chạy ngang trong đầu nó khiến nó khựng lại, nằm im vài giây. Sau đó, bất giác Ái Ngọc lại lồm cồm rời khỏi giường, đi đến chiếc gương mà nhìn. Lâu rồi nó mới tự ngắm mình. Thật như nó nghĩ, càng nhìn nó càng thất vọng hơn. Một đứa con gái xấu xí như nó sao mà xứng với hắn được cơ chứ!
– Mình đúng là ảo tưởng!- Nó nhếch mép nở nụ cười nửa miệng mỉa mai
“Xoẹt” Nó mở cánh tủ quần áo của mình. Tất cả đều là áo sơ mi, quần jean đen, quần tây. Lại thêm một nụ cười chua chát. Nó muốn thay đổi. Nó không muốn mình mãi như vậy. Nhưng thay đổi liệu nó có xinh đẹp lên chăng?
– Ngọc ơi!- Tiếng mẹ nó dưới lầu vang lên làm nó giật mình
– Dạ! Mẹ gọi con?
– Đi cắt tóc, mua sắm Tết không?
“Vừa đúng lúc” Nó nhảy cẫng lên vui sướng (thay đổi nhanh dữ thần luôn -_-“)
– Đợi con xíu.
Ái Ngọc liền thay đổi quần áo và bay xuống nhà tung tăng đi với mẹ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Tại salon
– Cắt như mọi năm nha con?
Mẹ nhẹ nhàng mỉm cười với nó. Nhưng giờ đây câu nói ấy chỉ làm nó thêm căm ghét bản thân mình hơn. Bùng phát. Nó muốn có sự thay đổi lớn
– Dạ không- Nó cười đáp trả xong quay sang cô nhân viên bên cạnh- Cắt cho con hình chiếc lá ngang vai,mái ngố bồng.
– Con biết chăm chút mình khi nào thế?- Mẹ khẽ cười lên tiếng trêu chọc.
“Vì một người mẹ ạ. Có phải con quá ngốc nghếch chăng?” Ái Ngọc thầm nghĩ. Nó từ từ nhắm mắt lại và chờ đợi. “Cạch. Cạch” Tiếng kéo vang lên rõ mồn một bên tai nó. “Rào. Rào” Từng giọt nước mát lạnh len qua từng kẽ tóc, lăn dài từ trán xuống má, cằm và cổ. “Vù…Vù…” Tiếng máy sấy thổi tung những lọn tóc đen nhánh ẩm ướt.
– Đã xong
Nó khẽ mở mắt, nâng đôi hàng mi cong vút, đón nhận những hình ảnh đầu tiên sau hai giờ đồng hồ chờ đợi. Bất ngờ. Ngạc nhiên. Bất động. Người trong gương là nó à? Một cô gái rất dễ thương với mái ngố điểm xuyến, nổi bật đôi mắt to tròn, đen láy cùng chiếc môi nhỏ chúm chím hồng đào.Nó có đang nằm mơ?
– Con mẹ dễ thương thế sao?- Mẹ khẽ xoa đầu nó
– Mẹ này- Ái Ngọc nũng nịu. Bất giác môi nó nở một nụ cười hạnh phúc.
* 6 tiếng trôi qua ngay lúc đồng hồ điểm đúng 4 giờ chiều.
– Tất cả hết…
Cô nhân viên bán hàng mặt tươi rói, hớn hở nhìn mẹ nó. Haizz không vui mới lạ. Mới bước chân vào cửa nó gần như quét sạch cả cửa hàng. Có bộ cánh nào, phụ kiện, giày dép nào dễ thương, đẹp nhất là nó lấy tuốt. Lấy như sợ người khác giành với nó vậy. Lấy mà mẹ nó đổ cả mồ hôi hột, phải lấy bóp ra xem mình đem có đủ tiền không? Quả là ghê gớm khi nó quyết định thay đổi.
– Con đem quần áo lên phòng trước đi. Lát cô Lan (người làm nhà nó) lên giặt.
Nó lững thững vào phòng, ngồi lên giường bâng qươ nghĩ về hắn. Tiếng nhạc từ chiếc mp3 chợt vang lên khắp phòng.
Hôm nay, em sẽ nói những điều
Vì sao bao lâu nay em quá khó hiểu
Vì sao em không vui khi nhìn thấy anh
Đang kề vai đi bên ai
Em không vui, nhưng cố giả vờ
Rằng Em không yêu anh
Nhưng có ai ngờ một ngày…
Ngồi nơi đây…
Nhìn vào anh, cho em nói hết. lòng này !
Giá như anh, chẳng thuộc về ai
Thì tình cảm đôi ta đâu là sai
Giá như mình, gặp nhau khi trước thì em đã đến trước một bước…
Ghét con tim em đã thuộc về ai
Mà sao chẳng khi nào nghe lời em
Yêu dại khờ, dù có khi…
Giả vờ không yêu…
Nhưng đau lòng…
Giả vờ nhưng em yêu anh- Miu Lê
“King coong” Tiếng chuông dưới nhà làm nó giật mình, ghé đầu mình ra cửa sổ nhìn xuống. Mắt Ái Ngọc sáng rỡ. Một chàng trai trong chiếc áo thun vàng làm nổi bật nước da trắng, đôi mắt to, đôi môi mỏng, hồng đang đút hai tay vào quần đứng đợi ngoài cửa nhà nó.Minh Khiết. Điện thoại chợt reo. Một tin nhắn được gửi tới.
“Xuống nhà đi. Mình có chuyện muốn nói”
Đương nhiên chẳng chần chừ nó liền phóng bay ra ngoài cửa. Y như rằng Minh Khiết liền đứng như trời trồng khi gặp nó. Mặc dù trời đang mát mẻ nhưng người cậu lại đổ mồ hôi ra như tắm. Tim thì nhảy loạn xạ hết cả lên. Khó khăn lắm mới phun ra được một câu…trớt quớt:
– Ái Ngọc đây hả?
– Điên nè!- Nó tức tối nhón chân cốc một phát vào đầu cậu. Rõ khổ cái tội lùn mà láo- Không nhận ra hả?
– Ờ ờ- Cậu ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, mặt đỏ như gấc – Trông cậu… xinh…xinh lắm!
– Cảm ơn!
Nó mỉm cười mỉm nhẹ nhưng rồi…
– Ế! Kéo đi đâu đó. Định bắt cóc hả? Chưa có xin phép mẹ..Ếee…
Giọng Minh Khiết chợt trở nên nghiêm túc lạ thường. Cậu nắm tay nó dẫn đến một bồn hoa nơi công viên gần nhà. Nhưng lạ là ở đây trang trí nhiều bong bóng. Ái Ngọc ngạc nhiên hỏi:
– Cậu dẫn mình ra đây làm gì?
– Suỵt- Cậu nhẹ đặt ngón tay mình lên môi nó, thì thào- Cậu không cần phải biết. Chỉ cần trả lời những câu hỏi của tớ là được.
Nó khẽ gật đầu
– Lần đầu tiên chúng ta gặp là khi nào?
– Ngày nhập học đầu tiên tại sân trường. Mình còn va vào cậu
Khiết khẽ cười. Nhưng trong khuôn miệng mang mác một nét buồn.
– Ngốc! Cậu va vào Anh Phong đấy. Nhưng lúc ấy lại chui tọt vào tim tớ rồi.
– Hở? Cái gì chui vào tim cậu?- Nó ngây người chưa kịp nhận ra
– Hình bóng cậu đó- Cậu khẽ búng trán nó, rồi đưa một chùm bong bóng hình trái tim hồng hồng trước mặt- Mình…thích… cậu
Ái Ngọc hơi ngỡ ngàng. Tim nó chợt le lói một niềm vui khó tả. Nhưng rồi lại bị lấp đầy bởi hình ảnh của hắn. Hình ảnh hắn cứu nó ngày hôm ấy. Nó bối rối ra mặt. Có thật nó thích hắn hay ngừơi con trai tên Minh Khiết trước mặt.
– Mình…mình…
– Đừng nói. Mình biết cậu định nói gì. Mình không muốn nghe
Giọng Khiết chợt trở nên chua chát. Ánh mắt đau đáu nhìn nó như xoáy vào tim
– Xin…lỗi…- Giờ đây nó chỉ biết nói như thế
– Cậu thích…Phong rồi sao?
…
Lần này nó lại im lặng không đáp. Bởi nó không chắc chắn để thừa nhận. Nhưng lại không nỡ để chối bỏ.
– Mình đã biết câu trả lời rồi- Khiết nhẹ xoa đầu nó. Cậu lúc nào cũng vậy. Luôn bên nó. Ấm áp như nắng ban mai
– Sao cậu biết?- Nó ngước đôi mắt to ngạc nhiên hỏi
– Bí mật. Đến lúc đó cậu sẽ tự giải đáp thôi
-Xì. Thấy ghét- Nó chu mỏ, xụ mặt nũng nịu như cún. Rồi quay lưng bỏ một mạch về nhà làm cậu đuổi theo muốn hộc hơi.
– Ê này! Mai lớp đi sở thú với đầm sen khô ấy. Đi không?
– Cậu biết là mình không thích mà!
– Nhưng có mình với anh ấy đi đấy
– Ai?
– Còn ai nữa? Anh Phong ấy-Cậu hếch vai trêu chọc
– Ưhm…Đi thì đi- Nó đưa tay xoa mũi chữa ngượng
– Mai 8 giờ trước cổng sở thú nhé! Tạm biệt
Đứng trước cổng nhà, nó cứ mãi ngước theo bóng dáng của Minh Khiết. Bóng dáng mang chút lẻ loi, buồn bã nhưng lại cố tỏ vẻ vui. Nó biết chứ. Nụ cười lúc ấy của cậu chỉ là chiếc mặt nạ thuỷ tinh mỏng manh. Tim nó chợt khó chịu. Liệu cậu còn chịu làm bạn với nó không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Tối hôm ấy
Từ trong nhà tắm bước ra một cô nhóc dễ thương trong bộ đồ ngủ hình pikachu vàng tươi. Nó uể oải lê bước nằm dài xuống giường. Tay bắt lên trán. Chợt điện thoại rung lên khiến nó giật mình. Nhưng sau đó nó lại bất động. Lần đầu tiên hắn…nhắn tin cho nó với một tin nhắn ngắn gọn vỏn vẹn một CHỮ “Ê” -_-. Dù vui đó, khổ là máu điên nó nhiều hơn. Nó đáp trả cũng bằng một dấu “?”. Và bắt đầu chờ đợi. Nó thấy hồi hộp đến lạ. 5 phút đồng hồ trôi qua nhưng không có tin nhắn nào đáp trả. Ái Ngọc bắt đầu nôn nóng. Hắn giận chăng? Nó đâu biết rằng hắn bên kia đang bối rối không biết mở lời như thế nào. Nó bắt đầu tự rủa mình ngu ngốc và có ý định nhắn tin xin lỗi. Vừa lúc ấy điện thoại lại rung. Nó vội bật xem.
“Ngày mai có đi chơi không?”
“Sở thú với Đầm Sen ấy hả?”
” Sao biết?”
” Bí mật không được bật mí”
Nó mỉm cười hạnh phúc rồi dần chìm vào giấc mộng đẹp. Dù mắt đã khép nhưng môi vẫn chưa tắt nụ cười. Chỉ có điều…nó không kịp nhận một tin nhắn từ hắn
“Mai tôi tới đón. Nhớ. Ngủ ngon”
Quả thật đêm nay nó và hắn sẽ ngủ rất ngon. Riêng một người thì không phải vậy. Duy có điểm chung rằng: hôm nay là một ngày dài của cả ba. Nhất là nó.Chuyện sẽ tiếp diễn tới đâu khi cả ba bước sang một năm mới, một tuổi mới. Họ có nhận ra tình cảm đang nảy nở trong trái tim mình. Hoa mai vàng như những cánh hoa bò cạp vàng lại rơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT