Dường như "Dục tiên dục tử" không phải là một từ thuần khiết, nhưng mà nàng đã không còn khí lực để hỏi kỹ, thân thể vừa mệt mỏi lại vừa đau đớn, mê man như muốn ngủ say lập tức. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hình như nàng được hắn ôm lên đến một nơi mềm mại giống như đám mây, vô cùng thoải mái. Sau đó, bay thẳng lên bầu trời đầy sao. Không biết là do nàng bị hoa mắt hay là do những vì sao trên trời lấp lánh ánh sáng, mà khiến nàng càng thêm buồn ngủ.

Nàng ngủ say đến mức hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào, mãi đến khi những tia nắng ban mai trải dài trên đôi hàng mi, nàng cảm thấy bị chói mắt mới tỉnh lại. Vừa mở mắt nhìn, nàng đã rất đỗi ngạc nhiên khi phát hiện chính mình vẫn còn bình yên sống sót, hơn nữa lại còn đang nằm trên giường của Lang quân.

Ánh nắng mặt trời như những sợi kim tuyến rắc đầy khắp căn phòng, nóc nhà thông thấu đến mức có thể trông thấy những áng mây đang trôi về phía chân trời.

Khuê Mộc Lang không có trong phòng ngủ, nàng hơi di chuyển cơ thể, phát hiện ngoại trừ nhiều chỗ có chút không thoải mái, thì toàn bộ đều hoàn hảo. Nàng lại lấy tay tự cấu véo chính mình, có vẻ như không có xúc cảm của ma quỷ.

Nàng khó hiểu, những chuyện xảy ra đêm hôm qua, nàng đều nửa tỉnh nửa mê ko nhớ rõ. Chẳng lẽ hắn vẫn chưa ăn mình sao?

Trong phòng im ắng. Bởi vì phòng ngủ này là con đường chạy trốn của nàng, cho nên nàng vô cùng quen thuộc với bài trí của căn phòng. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên trước bàn lại có thêm một cái gương lớn, trên chiếc gương có một viên Bảo Châu trong suốt, treo lơ lửng trong không khí. Hạt châu kia nhìn có chút quen mắt, dường như lần trước, khi nàng rơi vào Thiên Trì bị cảm lạnh, Khuê Mộc Lang đã dùng hạt châu này chiếu sáng xung quanh nàng.

Hạt châu tỏa sáng rạng rỡ, bảy dải màu sắc vô cùng xinh đẹp lóa mắt. Nàng rời giường, lấy tay chạm nhẹ vào nó, hạt châu kia dường như có linh tính, đã rơi vào trong lòng bàn tay nàng. Hạt châu vừa tiếp xúc với lòng bàn tay nàng, nàng đã cảm thấy trong ngực chấn động mạnh một cái, giống như có một dòng điện kỳ quái chạy dọc thân thể, khiến ngực nàng nhói đau.

Trong tấm gương trước mắt xuất hiện một cảnh tượng: Mây mù trắng xóa, nhẹ nhàng bay trên tiên sơn. Một nữ tử đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy rõ mặt, chỉ thấy bóng dáng thướt tha nhỏ xinh, vô cùng động lòng người. Toàn thân nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, choàng một dải lụa màu trắng như một áng mây nhỏ quấn sau lưng nàng, khe khẽ phất phơ theo gió.

Nữ tử này đang đứng trước mặt một nam tử cao lớn rắn rỏi. Hắn mặc chiếc áo choàng màu đen nhìn vô cùng quen mắt, thì ra là Khuê Mộc Lang.

Nàng kia nói: "Nếu Tinh quân cảm thấy Thiên quy không thể khinh nhờn, vậy thì ta sẽ hạ phàm chờ chàng. Tới hay không tới, đều là do chàng quyết định." Nàng dừng lại một chút, mới nhỏ giọng nói: "Nếu như chàng không đến, ta cũng sẽ không trách chàng." Giọng nói của nàng kia nghe rất êm tai, nhưng lại vừa trong trẻo vừa kiên định.

Nói xong, nàng kia xoay mạnh người lại, bám vào lan can rồi nhảy lên, sau đó biến mất trong chiếc gương.

Vừa nhìn vào tấm gương, Tuyết Họa Nhi đã sợ ngây người, nữ tử trong gương kia vậy mà lại có bộ dạng giống nàng như đúc.

Trong gương, vẻ mặt của Khuê Mộc Lang chấn động, hắn vội vàng đưa tay ra nhưng lại chỉ có thể cầm được dải lụa trắng của nàng, dải lụa thật dài thật dài tung bay phấp phới, dần dần che kín cả gương mặt của Khuê Mộc Lang. Ngay sau đó, trong gương lại khôi phục được sự yên tĩnh, trở lại bình thường như cũ, chỉ phản chiếu ra biểu tình kinh ngạc của chính Tuyết Họa Nhi.

Đây là cái gì vậy? Ảo giác?

Trong gương lại xuất hiện Khuê Mộc Lang, dường như hắn đang tới gần.

Đột nhiên, có một bàn tay đặt lên bờ vai nàng, rồi sau đó, nàng bị Khuê Mộc Lang ôm vào trong ngực. Thì ra, hắn không phải ở trong gương, mà là sau lưng nàng.

Hắn cầm lấy hạt châu trong tay nàng, ngậm vào miệng.

Nàng cảm thấy sợ sệt và hồi hộp, nhìn Khuê Mộc Lang trong gương mà sắc mặt trở nên trắng bệch, kìm lòng không đậu muốn tránh ra khỏi lồng ngực hắn.

Hắn mỉm cười với nàng trong gương, cười có chút cổ quái, cánh tay lại không nhúc nhích chút nào, hơn nữa, sức lực lại vô cùng lớn, khóa nàng chặt chẽ trong lòng.

Nàng không cách nào kiềm chế được căng thẳng, còn có chút ngượng ngùng, bởi vì hắn dựa vào nàng rất gần. Nàng có thể cảm thấy bắp thịt của hắn như đang căng lên.

Cuối cùng, nàng cũng không nhịn được mà hỏi một câu: "Lang quân, vì sao đêm qua lại không ăn ta?"

Khuê Mộc Lang cười ha ha: "Đã ăn rồi, nàng không biết sao?"

Đã ăn rồi, thế là có ý gì? Không phải nàng vẫn đang sống sờ sờ đây hay sao? Vì thế nàng không yên lòng hỏi lại: "Đó chính là, ăn?"

Hắn cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy, nàng còn muốn thế nào nữa? Nếu không, tối nay chúng ta đổi cách khác?"

"Ta, ta" Nàng không biết nói gì cho phải, nhưng trực giác cho biết, cái kiểu "ăn" này rất không thỏa đáng và thuần khiết. Mà lúc này, khi hai người tựa sát vào nhau, cảm giác cũng không giống như trước, nhưng lại không rõ là khác ở chỗ nào. Nàng chỉ cảm thấy vẻ mặt Khuê Mộc Lang bỗng nhiên vô cùng dịu dàng vô cùng ấm áp, không giống một con yêu quái, lại càng không giống một con yêu quái muốn ăn thịt nàng. Vẻ mặt kia vô cùng giống vẻ mặt của tỷ phu khi ngắm nhìn tỷ tỷ. Tay hắn ôm lấy thắt lưng nàng, khiến nàng cảm thấy có chút ấm áp, mà cũng không bài xích. Nếu "Ăn" theo như lời hắn nói là kiểu như vậy, nàng thoáng nghĩ lại một chốc, sắc mặt đột nhiên đỏ ửng, dường như linh quang chợt lóe, làm cho nàng bỗng ngộ ra được điều gì đó.

Khuê Mộc Lang ôn nhu nói: "Vừa rồi nàng nhìn thấy không?"

"Ngươi nói trong gương sao?"

"Đúng vậy. Nàng kia chính là nàng."

Tuyết Họa Nhi kinh hãi: "Là ta ư?"

Khuê Mộc Lang xoay bả vai nàng lại, nhìn vào mắt nàng nói: "Đúng thế, nàng vốn là ngọc nữ trên Thiên đình, ta là Sao Khuê. Nàng vẫn luôn yêu mến ta, muốn được ở cùng một chỗ với ta. Nhưng ta lại sợ Thiên quy nghiêm khắc sẽ liên lụy tới nàng, nên không đáp ứng, kết quả, nàng đã tự ý hạ phàm. Câu nói cuối cùng trước khi đi, chính là tiền trảm hậu tấu, bức tiên làm yêu."

Tuyết Họa Nhi trợn tròn hai mắt, sửng sốt, nói: "Đó là ta ư? Ta là tiên nữ?"

Khuê Mộc Lang cố gắng làm ra vẻ bộ dáng bị chịu uất ức, thổn thức nói: "Đúng vậy, ta bị nàng ép buộc hạ phàm, nếu nàng đã ước hẹn với ta, thì ta cũng không thể thất tín được. Cho nên, ta đã uống rượu hợp cẩn cùng nàng, sau đó ăn nàng. Nàng đã hiểu rõ chưa?" Kỳ thật, điệu bộ uất ức và thổn thức kia của hắn cũng không thể nào che giấu được sự đắc ý và trêu chọc.

Sắc mặt Tuyết Họa Nhi đỏ bừng, hóa ra "Ăn" là có ý tứ như thế kia. Mệt cho nàng vẫn cứ lo lắng sợ hãi muốn chết, thì ra, theo ý của hắn, ăn chính là muốn cùng nàng... Nàng vừa thẹn vừa giận, bây giờ mới phản ứng kịp, nàng đã không còn trong sạch, hoàn toàn không còn trong sạch nữa rồi.

Vậy hắn là Tinh quân trên trời mà không phải là yêu quái sao? Nhưng mặc kệ hắn là tinh quân hay là yêu quái, thì nàng cũng đã bị Bá vương ngạnh thượng cung rồi. Nàng nên cảm thấy thống khổ vì bị hắn chiếm đoạt, hay nên cảm thấy may mắn vì không bị hắn ăn thịt thật sự đây? Trong lúc này, nàng cảm thấy vừa vui lại vừa buồn, hơn nữa còn cảm thấy mất mác phiền muộn, mờ mịt bàng hoàng vô cùng.

Bỏ qua không đề cập đến chuyện này, nhưng hắn lại nói giữa nàng và hắn đã từng có một đoạn tình duyên, nàng không tin tưởng cho lắm, làm sao có thể chứ?

Kiếp trước, nàng lại dũng cảm mạnh mẽ như vậy sao? Dám uy hiếp cưỡng bức hắn hạ phàm làm một đôi phu thê cùng nàng? Trời ạ! Mặt nàng lại càng đỏ hơn.

"Nếu nàng không tin, có thể đi hỏi Vũ Tường." "Làm sao hắn biết? Hắn chưa từng kể với ta ."

Khuê Mộc Lang cười nhạt một tiếng: "Đêm qua hắn bắt ta đi tới nhà hắn để lấy giải dược. Sau đó, hắn lại nghĩ ra một lý do để rời đi một lúc, ta biết ngay nhất định hắn sẽ trở về đây động tay động chân với nàng. Cho nên, ta cũng nghĩ ra một cái cớ để quay về. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm hắn để lấy giải dược."

"Giải dược gì cơ?"

"Chính là giải dược của Khóa Dung Đan."

Tuyết Họa Nhi ngạc nhiên nói: "Trên người ta thật sự có Khóa Dung Đan ư?"

"Tất nhiên là thật. Muốn dung nhan mãi mãi không già thì có rất nhiều biện pháp, ổ Khóa Dung Đan này sẽ khiến cho thất tình lục dục của nàng trở nên đạm bạc, vẫn nên giải thì tốt hơn."

Tuyết Họa Nhi vừa nghe đến dung nhan không già, nhất thời có chút không nỡ bỏ nó đi.

Khuê Mộc Lang thu lại toàn bộ vẻ mặt của nàng vào trong mắt, cười ha ha. Sau đó, hắn cũng không phân bua gì thêm nữa mà ôm nàng rồi đáp mây bay đi.

Tới nơi ở của Khổng Tước quân, Tuyết Họa Nhi có chút trợn mắt há hốc mồm hìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Khổng Tước quân. Từ trước đến giờ, hắn luôn hoạt bát như một con Ma Tước chứ không giống một con Khổng Tước chút nào, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ có dáng vẻ sa sút ủ rũ như thế này.

(* - Ma tước: chim sẻ.)

Hắn đưa ngón tay ra, run rẩy chỉ vào Tuyết Họa Nhi, nói: "Khuê Mộc Lang, ngươi, đêm qua ngươi nửa đường quay trở về đúng không?"

Khuê Mộc Lang cười nói: "Đúng thế. Hôm nay ta tới đây lấy giải dược thì cũng giống nhau thôi mà."

"Không giống, đương nhiên là không giống." Nhìn bộ dạng của Khổng Tước quân hiện giờ, dường như là đang rất muốn lăn lộn trên mặt đất để khóc lóc om sòm, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài xinh đẹp phong tao của hắn.

Tuyết Họa Nhi nhìn mà ngây người.

"Ta không muốn sống nữa." Khổng Tước quân vừa nói dứt lời đã lập tức chui vào trong đình viện của hắn, lại còn đóng luôn cả cổng chính lại.

Khuê Mộc Lang cười hì hì nhìn Tuyết Họa Nhi, nói: "Nàng vào đó lấy giải dược ra đây. Lúc này, nhất định là hắn không muốn gặp ta đâu. Ta ở đây chờ nàng."

Tuyết Họa Nhi "Dạ" một tiếng, rồi bước vào đình viện nhìn như một đạo quán của Khổng Tước quân.

Khổng Tước quân đang ngồi xổm ở dưới khúc quanh của hành lang, vò đầu bứt tóc, có vẻ như đang rất thống khổ.

Tuyết Họa Nhi cảm thấy kỳ quái, bước đến hỏi: "Vũ Tường, Khuê Mộc Lang đến đây ngày hôm nay hay ngày hôm qua thì đâu có gì khác biệt chứ, vì sao ngươi lại thương tâm như vậy?"

Khổng Tước quân lập tức nhảy dựng lên, hô to: "Ta thiên tân vạn khổ cản trở hắn, nhưng cuối cùng lại bị hắn lợi dụng sơ hở đem gạo sống nấu thành cơm chín, ta thiệt thòi hay không thiệt thòi chứ. Ta, ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"

"Ngươi thiệt thòi như thế nào? Cái gì mà gạo sống, cái gì mà cơm chín chứ?"

"Khổng Tước quân phẫn nộ chỉ vào nàng: "Nàng, nha đầu ngu dốt này. Chẳng lẽ ngày hôm qua hắn chưa động vào nàng?"

Sắc mặt Tuyết Họa Nhi chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Khổng Tước quân vừa nhìn là đã hiểu rõ, bi thương gào lên một tiếng. "Ta thiệt thòi quá."

Tuyết Họa Nhi ngẫm nghĩ, chẳng lẽ tên này lại thật sự thích mình? Bởi vì Khuê Mộc Lang đã "Ăn" mình rồi, nên hắn cảm thấy đau khổ?

Tuyết Họa Nhi có chút xấu hổ, ấp úng nói: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, nơi nào mà không có giai nhân? Ngươi đừng đau lòng nữa mà."

"Ta rất đau lòng, bằng hữu này của ta đúng là không xứng mà."

Tuyết Họa Nhi bị hắn quấy nhiễu đến mức đau cả đầu, không hiểu rốt cuộc là hắn đang cảm thấy đau lòng vì cái gì, thiệt thòi vì cái gì. Thôi, mặc kệ khúc mắc của hắn đi, cứ lấy giải dược cái đã.

"Xin ngươi giao cho ta giải dược của Khóa Dung Đan?"

Khổng Tước quân nhìn trời một lúc lâu, rồi nổi khùng lên, nói: "Nha đầu đần độn này. Ta vất vả biết bao mới trộm được một viên Khóa Dung Đan, chính là để cho nàng không động phàm tâm, không thích hắn. Nhưng mà hắn, hắn lại cố tình bắt nàng tới động Ba Nguyệt, cố tình bốc lấy nắm gạo cho vào nồi nấu chín. To gan hết sức, không cố kỵ một chút nào." Khổng Tước quân chỉ thiếu nước lấy nước mắt nước mũi ra để lên án mà thôi.

Tới cùng là có chuyện gì đã xảy ra? Tuyết Họa Nhi càng lúc càng cảm thấy hồ đồ, Khổng Tước quân này, nói chuyện không thể rõ ràng trực tiếp một chút được hay sao?

Khổng Tước quân tiếp tục dùng huyết lệ lên án: "Nàng vốn là ngọc nữ ở điện Phi Hương, động phàm tâm rồi hạ phàm vốn dĩ đã là điều không đúng, Khuê Mộc Lang này lại còn cố chấp tuân thủ ước hẹn đi tìm nàng. Lần này hắn hạ phàm, chính là làm trái với Thiên quy trên Thiên Đình, lại còn tự ý nối duyên thì chính là phạm phải tội lớn nhất. Ta dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cản, cho nàng ăn Khóa Dung Đan, rồi lại đi phá hoại khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn bị hủy hoại trong gang tấc. Ta, ta thật thất bại mà. Chẳng lẽ đây chính là ý trời hay sao?"

Cuối cùng, Tuyết Họa Nhi cũng đã tin. Nàng thật sự theo đuổi Khuê Mộc Lang!

Ông trời ơi, về sau mặt mũi của nàng biết để ở đâu đây?

Khổng Tước quân lên án, quả thực khiến cho nàng có cảm giác bản thân chính là một hồng nhan họa thủy đã gây tội ác. Dám dụ dỗ một Tinh quân hạ phàm!

Công chúa đang ngập tràn cảm giác tội ác, cực kỳ xấu hổ hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào bù đắp được không?"

Khổng Tước quân tiếp tục giật tóc, gào khóc một tiếng: "Gạo sống cũng đã chín cả rồi, còn bù đắp thế nào được nữa. Buồn chết ta rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play