Sau hai bài học kinh nghiệm vì bị thất bại lần trước, hôm sau, Tuyết Họa Nhi bắt đầu ngồi trong phòng để rút kinh nghiệm và mưu đồ chạy trốn lần thứ ba.
Suy nghĩ một lúc lâu, nàng cảm thấy con đường chạy trốn vẫn nên theo hướng dưới chân núi đông đúc nhân khẩu thì hơn, nhất định phải thực hiện theo phương pháp này, thứ nhất là có thể dễ dàng ẩn núp, thứ hai là sẽ không gặp phải dã thú.
Nhưng nếu chạy theo con đường xuống dưới chân núi, thì trong vòng một canh giờ chắc chắn không thể trốn thoát khỏi Khuê Mộc Lang. Nàng vất vả bôn ba một canh giờ, hắn chỉ cần đáp mây bay vèo một cái là đã vượt xa nàng rồi. Trước mắt, nhất định phải nghĩ cách kéo dài thời gian mới được. Trực tiếp đi tìm hắn yêu cầu thay đổi thời gian hiển nhiên là không được rồi, nếu chọc tức hắn chưa biết chừng hắn sẽ lập tức ăn thịt nàng, vài lần cơ hội cũng chẳng còn nữa. Vẫn nên đấu trí thì hơn.
Nhưng phải làm sao để có thể kéo dài thời gian hắn truy đuổi nàng đây? Biện pháp tốt nhất là phải phân tán được sự chú ý của hắn, ngăn chặn hắn, sau đó thừa dịp hắn không chú ý sẽ lập tức chuồn đi. Chờ đến khi hắn phát hiện ra nàng đã chạy trốn thì cũng muộn rồi. Ừm, biện pháp này không tồi. Tuyết Họa Nhi quyết định dùng cách này, rồi bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện.
Vì thế, sau bữa cơm chiều, Tuyết Họa Nhi đến phòng bếp để rửa chén, xong xuôi, nàng đi vào căn phòng cách vách của Khổng Tước quân.
Hiển nhiên là Khổng Tước quân vô cùng sửng sốt, hắn vui mừng hỏi: "Tuyết Họa Nhi, nàng tìm ta có chuyện gì vậy?"
Tất nhiên là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện vô cùng quan trọng nữa. Nàng "Ừm" một tiếng, thấp giọng nói: "Vũ Tường quân, ngươi biết không, có một người, vẫn luôn thích ngươi."
Hai mắt Khổng Tước quân sáng kên, vội vàng tới gần, vô cùng kinh hỉ: "Thật sao? Có phải là nàng không?"
Tuyết Họa Nhi lảo đảo suýt ngã, vội vàng xua tay: "Không phải ta, chắc chắn không phải là ta rồi."
Khổng Tước quân "A..." một tiếng, vẻ mặt có chút thất vọng, uể oải nói: "Không phải nàng, thì có gì mà kỳ lạ, người thích ta không phải chỉ có một hai người, ta thấy nhiều rồi."
Xem ra là đã nhìn quen nên không cảm thấy sợ hãi! Tuyết Họa Nhi vội hỏi: "Nhưng mà, hắn không giống những người khác." Nữ nhân thích ngươi, ngươi gặp nhiều rồi, nhưng mà nam nhân thích ngươi, chỉ sợ là vẫn là lần đầu tiên đi, ha ha.
Khổng Tước quân quả nhiên tò mò, hỏi: "Không giống như thế nào?"
"Hắn có tình cảm vô cùng sâu nặng với ngươi, có thể nói, có thể nói đây là đoạn tình duyên từ trước tới nay chưa từng có, đủ để khiến đất trời cảm động. Tối nay, hắn nhờ ta tới truyền đạt lại rằng, muốn hẹn ngươi tới bên bờ Thiên Trì, để thổ lộ tình cảm cùng ngươi."
Khổng Tước quân cau mày, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhảy dựng lên: "Sẽ không phải là Khuê Mộc Lang chứ?"
Vừa đoán đã trúng! Tuyết Họa cảm thấy thật là thất bại, lại vội vàng xua tay: "Không phải, chắc chắn là không phải." Trời ạ, trong động Ba Nguyệt này, có quá ít người, nếu không phải là nàng thì chính là hắn. Xem ra dùng chiêu này cũng không ổn lắm. Nhưng thôi, mặc kệ hắn, trước hết cứ lừa hai người bọn họ lên Thiên Trì rồi nói sau.
Khổng Tước quân nhíu mày, hiển nhiên là đã bị nàng làm cho hồ đồ mất rồi, không phải Tuyết Họa Nhi cũng không phải Khuê Mộc Lang, mà trong động Ba Nguyệt này chỉ có ba người bọn họ, chẳng lẽ hắn lại thích chính mình à? Hiện giờ thì không có người nào khác. Không lẽ là người ngoài?
Bởi vậy, hắn quả thật có chút muốn biết rốt cuộc ai đã gửi lời nhắn, nên quyết định, tối nay sẽ lên Thiên Trì rình coi một chút.
Tuyết Họa Nhi lại lao tới phòng ngủ của Khuê Mộc Lang, nói lại một lần những lời vừa nói với Khổng Tước quân. Không ngờ, Khuê Mộc Lang quân còn dễ lừa gạt hơn, mới nghe thấy câu "Có người thích ngươi." mặt mày đã hớn hở nhìn nàng, một câu thừa thãi cũng không hỏi tới, chỉ sảng khoái nói: "Được, lát nữa ta sẽ tới."
Tuyết Họa Nhi mừng thầm, Khuê Mộc Lang quả là yêu quái ngay thẳng, dễ bị lừa gạt.
Tuyết Họa Nhi cúi người chạy về gian phòng cách vách, thấp thỏm nhìn gian nhà cạnh phòng bếp qua khe cửa một lúc, mới thấy Khổng Tước quân bay ra, lao thẳng tới hướng thác nước.
Một người đã trúng chiêu rồi!
Một lát sau, lại thấy Khuê Mộc Lang cũng bay ra, đi theo hướng tới Thiên Trì.
Tuyết Họa Nhi kích động. Thật tốt quá! Hai người họ gặp nhau bên bờ Thiên Trì, thổ lộ tâm tình, ít nhất cũng phải mất gần một canh giờ. Nếu chuyện này không được thuận lợi, Khổng Tước quân không chịu đồng ý, Khuê Mộc Lang sẽ phải khuyên nhủ dụ dỗ, có lẽ sẽ phải lâu hơn một canh giờ. Chờ đến khi bọn họ ước định chuyện chung thân rồi rời khỏi Thiên Trì xong xuôi, thì nàng cũng đã đi được vài canh giờ rồi. Mà biết đâu, bọn họ vui sướng đến mất hồn thì sẽ quên đi chuyện phải đuổi bắt nàng!
Chuyện này không thể chậm trễ một khắc nào, vậy nên Tuyết Họa Nhi vội vàng cầm lấy một bọc quần áo nhỏ, chui vào phòng ngủ của Khuê Mộc Lang. Mặc dù hắn không có ở trong phòng, nhưng không hiểu vì sao trong phòng ngủ vẫn ngập tràn hơi thở của hắn, khuấy đảo khiến thần trí của nàng trở nên hoảng hốt. Nàng lập tức bổ nhào lên giường hắn, tay chân luống cuống bò tới cửa sổ.
Đột nhiên, trên mông nàng có một bàn tay dán lên, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi ngã từ trên cửa sổ xuống. Thật may là nàng rơi vào mé trong của cửa sổ, chỉ bị ngã xuống giường, nên cũng không bị đau.
Nàng quay đầu nhìn, cư nhiên là Khuê Mộc Lang vừa đi đã quay trở về.
Tuyết Họa Nhi cảm thấy hoang mang sợ sệt, nói lắp bắp: "Lang... Lang quân sao lại quay về nhanh như vậy?"
Giọng nói của Khuê Mộc Lang rõ ràng có chút nhạo báng: "Ta trở về là vì muốn đi theo bắt nàng về, vả lại, bên ngoài trời tối đen như mực, ta sợ nàng chạy trốn bị đau chân."
"Ngươi, ngươi, ngươi có biết ta muốn chạy trốn ư?"
"Tất nhiên, nàng cúi người đi như kẻ trộm, ta còn không biết trong lòng nàng nghĩ gì hay sao?"
Lại một lần nữa kỳ thị chỉ số thông minh của nàng! Hơi quá đáng rồi nha!
Hắn buồn cười chỉ chỉ cái trán của nàng: "Nha đầu, đây là lần thứ ba."
Nàng không phục lắm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Như vậy mà cũng tính là lần thứ ba sao?"
"Đó là điều đương nhiên, chỉ cần nàng bước một chân lên giường của ta, thì phải tính."
Xem ra sau này nàng phải cẩn thận hơn mới được!
Khuê Mộc Lang cười hì hì nhìn nàng, đột nhiên lại vỗ mông nàng một cái: "Đi ngủ đi, rồi ngày mai lại tới đây làm lần thứ tư nha."
Tuyết Họa Nhi có chút thẹn quá hóa giận, bị cười nhạo đã đành, đằng này nàng còn bị hắn sàm sỡ những hai lần. Tên yêu quái này, quả là đáng giận mà. Cứ chờ xem, ngày mai nhất định ta sẽ thành công!
Nàng hầm hầm tức giận trở lại phòng, bắt đầu lên kế hoạch cho lần bỏ trốn thứ tư.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng, nàng đã bị Khổng Tước quân gọi dậy, bắt đầu khởi binh vấn tội: "Rốt cuộc là ai thích ta? Hừ, tại sao ngày hôm qua ta lại thấy bóng dáng Khuê Mộc Lang thấp thoáng ở bên bờ Thiên Trì, mà quay đi quay lại, hắn đã như bóng ma biến mất không thấy đâu nữa? Chẳng lẽ lại là hắn ư? Ông trời ơi!"
Tuyết Họa Nhi vội vàng an ủi hắn: "Ngươi đừng thương tâm, ngày hôm qua là do ta tự mình an bài mà chưa được sự đồng ý của hắn. Thực xin lỗi, kỳ thật là ta muốn 'điệu hổ ly sơn', để mình được chạy trốn dễ dàng. Thực sự xin lỗi ngươi, là do ta đã giả truyền thánh chỉ."
"Có ý gì?"
Tuyết Họa Nhi bất đắc dĩ, đành phải nói ra giao ước giữa nàng và Khuê Mộc Lang và ba lần thất bại trước đó.
Khổng Tước quân kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó nói: "Chỉ có bảy lần thôi sao, có đủ không?"
Hiển nhiên là hắn cũng đang kỳ thị chỉ số thông minh của nàng, cho rằng nàng không thể chạy thoát. Hừ, yêu quái thì có cái gì đặc biệt hơn người chứ, nếu không đáp mây bay, thì chắc gì đã đuổi kịp nàng! Đáng tiếc, những lời này, nàng chỉ có thể phát tiết ở trong bụng, chứ không dám nói trước mặt yêu quái. Ai, trên đời này, những chuyện không công bằng vẫn còn nhiều lắm, muốn nói công bằng với một tên yêu quái còn không phải là bảo hổ lột da* hay sao? Vẫn nên tự lực cánh sinh thì hơn!
(* - bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.)
Lần thứ tư này, nàng kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi bầu trời tối đen như mực, mới bắt đầu lặng lẽ hành động.
Trước khi đi, Vũ Anh đã đưa cho nàng một gói thuốc bột, nói rằng nếu rắc thứ này vào thức ăn, có thể khiến cho người ăn vào trở nên vô cùng sung sướng, sẽ được trải qua một đêm tuyệt vời.
Nàng có chút không hiểu, hỏi lại, một đêm tuyệt vời là như thế nào.
Vũ Anh cười hì hì nói: "Là được làm chuyện mà hắn thích nhất, khiến cả thể xác và tinh thần vô cùng khoan khoái như đang trong mộng đẹp."
Nàng hiểu ra, thuốc bột này có lẽ là mê hồn dược, uống vào sẽ mơ thấy một giấc mơ đẹp. Hiện giờ, thuốc này có lẽ sẽ phát huy công dụng rồi. Nàng rắc thuốc này vào nồi canh, nhưng chính nàng lại không uống một ngụm nào hết. Trái lại, Khổng Tước quân lại uống không ít, xuýt xoa nói: "Quả nhiên là đồ đệ của Vũ Anh, canh này cũng có hương vị giống của Vũ Anh."
Nàng chăm chú nhìn Khuê Mộc Lang, tận mắt thấy hắn uống vào vài ngụm, mới yên tâm. Thật tốt quá. Hắn tiến vào giấc mộng đẹp, chờ đến khi tỉnh dậy, thì nàng đã về đến nhà rồi. Nàng quả thực là nhịn không được mà muốn cười trộm.
Khó khăn lắm nàng mới đợi được đến lúc trời tối đen, hai tên yêu quái, mỗi tên đều trở về phòng của mình. Nàng lẳng lặng đợi một lúc, đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng mở cửa. Nàng nhìn qua khe cửa , thấy Khổng Tước quân không hiểu sao lại đi ra ngoài, hắn bay lên, rồi bỗng nhiên nghe thấy "Bùm" một tiếng. Lạ thật, hắn nhảy vào trong thác nước làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn đang bị mộng du hay sao? Chắc chắn như vậy, di@en*dyan(lee^qu.donnn) người nào uống thứ thuốc kia vào sẽ có một đêm tuyệt mỹ, có lẽ Khổng Tước quân đã uống hơi nhiều, nên thuốc đã có hiệu nghiệm rất nhanh. Mộng đẹp của hắn là tới thác nước để tắm? Quả nhiên là yêu quái, có lối suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi. Nàng lại đợi thêm một lúc lâu, mới thấy Khổng Tước quân toàn thân ướt sũng ra khỏi thác nước, lặng yên không một tiếng động trở về phòng ngủ cạnh căn bếp nhỏ.
Tuyết Họa Nhi lại kiên nhẫn đợi thêm một lát, lúc này mới rón ra rón rén, vụng trộm chui vào phòng Khuê Mộc Lang.
Hắn đang hít thở đều đều, chắc chắn là đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Nàng vui mừng khấp khởi, lần mò tới giường, vừa mới leo lên giường, bỗng nhiên cổ chân bị một bàn tay túm chặt lấy. Nàng suýt nữa đã hét ầm lên, nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Xem ra, trong mộng, Khuê Mộc Lang thích nhất là vây bắt. Nhất định là hắn đang nằm mơ mình vừa bắt được con mồi. Nàng không thể vùng vẫy, giãy dụa, nếu không hắn sẽ nổi thú tính, ăn nàng ngay lập tức. Mê hồn dược làm cho người ta không được tỉnh táo, lúc này, nhất định là hắn đã mất đi lý trí, ngàn vạn lần không nên chọc giận hắn.
Khuê Mộc Lang cầm lấy cổ chân nàng, kéo về phía trước, nàng "phịch" một tiếng, lập tức nhào vào người hắn, sau đó đảo ngược một cái, lại thành hắn nhào lên người nàng. Mặc dù còn cách một tấm chăn, nhưng mà tư thế này, quả thực là không người nào còn có thể cảm thấy dương dương tự đắc được nữa.
Hắn không nói chuyện, nhưng lại hô hấp dồn dập, cách tấm chăn ôm chặt lấy nàng. Nàng sợ tới mức không dám cử động, cả người cứng ngắc nghe hắn hít thở.
Tay hắn đặt ở giữa cổ và ngực nàng, vuốt ve lên xuống, có vẻ như muốn đi xuống, nhưng lại cũng có vẻ muốn đi lên. Khi tay hắn muốn đi lên trên, trái tim nàng đập mãnh liệt, nhưng khi tay hắn hướng xuống dưới, trái tim nàng còn đập nhanh hơn rất nhiều.
May mắn làm sao, hắn lại buông tay ra, rồi ghé đầu vào cổ nàng ngửi ngửi. Sau đó, bờ môi của hắn dán lên da thịt nàng. Nàng lo sợ tới mức muốn thét chói tai, may mà hắn không cắn, chỉ hôn hai cái, rồi dường như đã ngủ mất.
Tuyết Họa Nhi vẫn không dám cử động một chút nào, lại có chút xúc động vì vừa thoát khỏi miệng sói. Nàng cảm thấy mình chạy trốn càng lúc càng thất bại. Lần đầu tiên còn chạy được xa một chút, d,0d2l5q6d lần thứ hai đã gần hơn rất nhiều so với lần đầu tiên. Tới lần thứ ba thì bị tóm được ngay trên cửa sổ. Còn lần thứ tư này, ngay cả cửa sổ cũng chưa sờ tới được, đã bị bắt ngay tại giường.
Nàng lấy đầu ngón chân chạm vào bọc đồ nhỏ trên giường, bỗng dưng cảm thấy rầu rĩ vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT