Trong thành phố, cho dù đã tới mùa thu nhưng trời vẫn chẳng lạnh chút nào, cái nóng mùa hè vẫn còn bao trùm trong không khí, đầu thu cứ vậy mà qua, cho tới Trung thu, trời vẫn ấm áp như thường.
Rất nhiều người đều đã quen, họ biết rằng chỉ cần chờ một cơn mưa đầu tiên ào qua, cái lạnh mùa đông sẽ ùa vào thành phố, thế nhưng không ai quan tâm cả, bởi vì bọn họ vẫn đang sống một cách rất thong thả, nhất là những người mỗi ngày còn lưu luyến nơi quán bar, hè phố.
Hiện tại, Cao Kiến Quân cũng biến thành một thành viên trong số họ.
Dường như cãi nhau với anh đã biến thành thói quen của Y Lâm, ngày nào không ầm ĩ thì cô không chịu nổi. Anh cũng từng nghi hoặc, có người nói phụ nữ tới tuổi 40, 50 mới đi vào thời kỳ mãn kinh, thế nhưng Y Lâm với anh bằng tuổi, năm nay mới ba mươi lăm, vì sao lại trở nên ngang ngạnh như thế? Anh thực sự không thể lý giải. Anh vốn là theo chủ nghĩa đàn ông truyền thống, luôn luôn cảm thấy phải đối xử nhường nhịn với phụ nữ, càng không thể khắc khẩu cãi nhau với phụ nữ. Thế nhưng tình huống hiện tại như vậy, thực khiến anh rất phiền muộn.
Thời gian qua, anh càng ngày càng không muốn về nhà, trong nhà luôn luôn tràn ngập mùi thuốc súng, làm cho con anh sợ tới nhốt mình trong phòng cả ngày không dám ra. Anh không muốn để đứa con mới chỉ bốn tuổi vô tội của mình chịu cái áp lực vô hình này, vì thế càng lúc càng về nhà muộn, mỗi ngày đều trốn vào quán bar.
Thường thường thong dong, hiện tại anh thành tài xế của Thẩm An Ninh, chở cậu chạy show.
Mỗi đêm Thẩm An Ninh chạy 4 show, phải đi đến 4 quán bar khác nhau, mỗi chỗ hát 4, 5 bài, có đôi khi có khách đặt yêu cầu, chọn bài ca thì cậu về trễ hơn một chút, trên cơ bản tám giờ rưỡi tối bắt đầu cho đến đêm 2, 3 giờ sáng mới kết thúc, sau đó ăn khuya rồi về nhà.
Sau khi đến gần cuộc sống của cậu, Cao Kiến Quân mới phát hiện, kỳ thực cuộc sống ca sĩ cũng không muôn màu muôn vẻ như anh nghĩ, có khi còn rất quy luật, thậm chí khô khan. Thẩm An Ninh hầu như không có bạn, đương nhiên cậu cùng nhân viên phục vụ quán bar quan hệ rất tốt, nhưng không có chuyện mời nhau ban ngày đi dạo phố, xem phim, săn đĩa nhạc, ăn vặt. Cậu bao giờ cũng độc lai độc vãng, theo cậu nói thì các ca sĩ khác cũng giống thế cả, nếu có người yêu thì sẽ ở cùng với người yêu, không có người yêu thì cũng tổ chức dàn nhạc, cũng như cậu, có cuộc sống riêng của mình, sống rất bình lặng.
Thẩm An Ninh ngay từ đầu đối với anh còn có chút phòng bị, nhất là khi anh đề nghị chở cậu chạy show, thực sự là shock một cơn, rồi kiên quyết cự tuyệt. Đùa sao? Ngồi Mercedes chạy show, sau đó còn kiếm được bao nhiêu đồng đây?
Cao Kiến Quân thấy cậu trừng lớn đôi mắt long lanh trong suốt, như con thú nhỏ cảnh giác nhìn mình, không khỏi bật cười, tâm tình cũng tốt lên. Anh ôn nhu nói: “Tôi chỉ là muốn nghe cậu hát thôi, dù sao cũng tiện đường.”
Thẩm An Ninh căn bản vốn không tin. Cậu cũng không phải ngôi sao ca nhạc nổi danh gì cho cam, ca sĩ như cậu quơ một cái là có cả nắm, dựa vào cái gì một ông chủ lớn chạy Mercedes đuổi theo nghe cậu hát? Có ý đồ gì?
Cao Kiến Quân đã sớm phát hiện, cậu hoàn toàn đã quên chuyện họ từng gặp nhau khi Hàn Vệ Quốc yêu cầu chọn bài hát, có lẽ khách như Hàn Vệ Quốc cậu đã gặp không ít, bởi vậy chẳng bao giờ để ý làm gì, đâu cũng là một cách tốt. Với việc này, Cao Kiến Quân vừa thích vừa đau lòng. Không biết bắt đầu lúc nào, đối mặt cậu thanh niên trẻ trung ôn thuần này, anh cảm thấy rất thương tiếc.
Khi thấy cậu tân tân khổ khổ chạy show, thấy cậu lễ phép ứng phó những vị khách buồn chán, thấy cậu ngồi ở một quán nhỏ ven đường ăn một chén mì, anh lại nhớ tới tình cảnh phấn đấu ròng rã 10 năm trời trước đây của mình. Thế nhưng cậu thanh niên nhỏ hơn anh 10 tuổi này khác với anh, cậu không có dã tâm. Tuy rằng thường bị quấy rầy nhưng không xấu hổ, uể oải, sống tự do tự tại, khiến anh cảm thấy ở bên cậu cuộc sống thật dễ dàng vui vẻ.
Anh thích loại cảm giác này.
——————–
Lúc này, Cao Kiến Quân ngồi ở bên quầy bar, nhìn Thẩm An Ninh ngồi ở trên sân khấu, chậm rãi ca một bản tình ca.
“Nếu thật có một loại nước khiến tôi và em uống không bao giờ say
Thì phải chăng cũng có một loại lệ khiến tôi và em chảy không bao giờ bi thương
Bao giờ cũng xem tình yêu quá hoàn mỹ thì sao thoát khỏi cảm giác như ở trong một canh bạc này
Kiếp này đã mất lời thề của kiếp trước mới phát hiện nước đã lặng lẽ hóa thành lệ
Tuy rằng nhìn không thấy, nghe không được nhưng vẫn trốn không thoát, quên không được
Ngay cả những sợi tóc của em bên gối cũng biến thành sự dằn vặt của anh
Tuy rằng em và anh đều biết, thế nhưng lệ vẫn rơi, tâm vẫn đau
Một giây này, nụ cười này đã qua rồi, anh uống cạn chén giải dược
Quên đi tất cả những tốt đẹp, tất cả những trống trải” (1)
Những bài hát Thẩm An Ninh ca, anh đã sớm nghe thuộc lòng, mỗi một bài đều cảm thấy rất êm tai, ôn hòa mà ca ra sự ngọt ngào của tình yêu, cảm giác bất đắc dĩ của mất đi. Bài này anh rất thích, Thẩm An Ninh nói cho anh, bài này tên là “Mạnh bà thang”, anh nghe xong liên tục gật đầu: “Ừ, rất chuẩn xác, rất có ý vị.”
Anh cùng đi với cậu gần một tuần, rốt cục cậu cũng tin tưởng anh thực tình đi nghe cậu hát, rồi dần dần thả lỏng, để anh chở cậu chạy show, đưa cậu đến các quán bar biểu diễn. Vì anh, cậu cũng thường đổi mới bài hát, thay đổi chủ đề để anh không chán. Kỳ thực, mặc kệ cậu hát bài gì, Cao Kiến Quân đều thích cả, bởi vì trước đây anh chẳng bao giờ nghe nhạc.
Đến khi hát xong trời đã 2 giờ sáng, Thẩm An Ninh xuống khỏi sân khấu, đi thẳng đến bên anh, mỉm cười nói: “Anh lại uống rượu nữa rồi, cẩn thận một chút đi, hiện giờ hình như đang bắt người uống rượu lái xe nghiêm lắm đó.”
Mỗi đêm, Cao Kiến Quân một đường theo cậu đổi quán bar, cũng thường hay uống vài ly, Thẩm An Ninh rất lo bởi vì anh còn phải lái xe.
Cao Kiến Quân cười ôm vai cậu, nhẹ giọng: “Đừng lo, chút bia thôi mà, mấy chỗ trước tôi chỉ uống trà.”
Hiện giờ, có đôi khi anh không nhịn được mà đưa tay ôm cậu nhưng cảm giác cũng giống như anh trai trong nhà mà thôi, không có ý gì khác, khiến Thẩm An Ninh cảm giác rất dễ chịu.
Cậu cười cười, cầm lấy ly trong tay anh, uống một ngụm rồi nói: “Thôi được rồi, đừng uống nữa, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Cao Kiến Quân ôm lấy vai cậu đi ra ngoài. “Hôm nay muốn ăn cái gì?”
Thẩm An Ninh suy nghĩ một chút, cũng không muốn ăn món gì đặc biệt, nói đại một món: “Ăn mì đi.”
Cao Kiến Quân vui vẻ xoa đầu cậu: “Ăn mì hoài vậy sao có chất chứ.”
Thẩm An Ninh thè lưỡi: “Có sao đâu.”
Dưới ánh đèn đường, vẻ mặt Thẩm An Ninh hoạt bát, da thịt tuổi trẻ càng thêm trơn bóng, Cao Kiến Quân nhìn thấy thế, bỗng nhiên trong lòng nóng lên, một loại triều dâng xa lạ nhảy vào trong óc, nhất thời cả kinh.
Ba mươi lăm năm qua, anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất, đó chính là Y Lâm. Trước đây, hai người cùng nhau phấn đấu mưu sinh, anh chưa từng làm gì có lỗi với cô. Mấy năm gần đây công ty phát triển rất tốt, công tác cũng rất bận rộn, Y Lâm lại mang thai, sinh con nên anh chưa từng nghĩ tới chuyện tìm tình nhân chứ đừng nói đến chuyện thích đàn ông. Lần trước nghe Hàn Vệ Quốc nói cái gì “Hiện tại lưu hành chơi với mấy cậu trai”, trong lòng anh hoàn toàn không cho là đúng. Hôm nay cảm giác này là sao?
Anh có chút chật vật mà buông Thẩm An Ninh ra.
May là họ đã đi tới chỗ đậu xe ven đường, Thẩm An Ninh cũng không chú ý tới dị dạng của anh.
——————
Cả hai lên xe, anh chạy xe tới một quán ăn ven đường. Những cái bàn gõ đặt ở vỉa hè, phía dưới mái hiên là bếp lò than tổ ong, xe ba bánh có một tấm ván đặt ngang làm bàn, bên trên có chén cùng mì sống, sủi cảo, hoành thánh, cùng với các loại đồ gia vị. Bất luận họ tới lúc nào, luôn luôn thấy có một vài người thanh niên ngồi ăn hỉ hả ở đây.
Ở cái thành phố không bao giờ ngủ này, dù khuya đến đâu cũng đều có người.
Ăn mì xong, Thẩm An Ninh cười hì hì kể lại những tin đồn thú vị trong ngày, biểu tình trên mặt sinh động vô cùng.
Cao Kiến Quân cũng tâm viên ý mã, không ngừng tự xét lại mình, lẽ nào mình đồng tính luyến ái tiềm tàng gì đó sao, bởi chưa gặp người hợp ý nên không phát hiện ra?
Dù Thẩm An Ninh không còn đề phòng với anh như trước nữa nhưng anh cũng không dám lỗ mãng. Anh không có kinh nghiệm, nhìn không ra tính hướng của Thẩm An Ninh, chỉ cảm thấy cậu là một thanh niên trong sạch, hoạt bát. Bản thân mỗi ngày ở bên cậu cũng không thấy cậu có người yêu gì. Thế nhưng đó cũng không phải cái cớ để bản thân có thể làm loạn chuyện gì. Anh thở dài trong lòng, đành oán giận Y Lâm cố tình gây sự đến độ sắp bức anh phát điên lên nên mới nghĩ vớ vẩn thế này.
Thẩm An Ninh ăn rất nhanh, cười tủm tỉm mà nhìn anh trả tiền.
Thật sự là rẻ mà, hai người ăn hai tô mì, tổng cộng 5 đồng tiền. Cao Kiến Quân cũng cảm thấy đau lòng thay người bán, đêm hôm khuya khoắc, vất vả như vậy mới kiếm được mấy đồng. Đương nhiên, trước đây anh cũng từng như thế, giờ nhớ lại quả là xa xăm.
————————
Đưa Thẩm An Ninh đến khu nhà, anh đưa mắt nhìn cậu.
Hôm nay ánh trăng rất sáng, chiếc cằm nhọn cùng đôi mắt sáng của cậu càng thêm rạng rỡ, tràn ngập mê hoặc kỳ dị. Cao Kiến Quân hít sâu một hơi, nỗ lực khống chế cảm giác muốn ôm lấy cậu.
Thẩm An Ninh hình như cũng bị bầu không khí dị dạng mê hoặc, trong mắt xẹt qua một tia mê man, sau một lát mới thanh tỉnh. Cậu mỉm cười như trước giờ vẫn vậy, ôn hòa chào anh: “Anh lái xe cẩn thận.”
Cao Kiến Quân gật đầu, nhìn cậu xuống xe sau đó mở cửa sắt, đi vào sân, tan biến vào bóng tối trên cầu thang. Đến tận đèn trong phòng cậu sáng lên, anh mới yên tâm mà nổ máy, quay đầu, chạy đi.
———————–
Thẩm An Ninh vừa vào cửa liền vọt ra cửa sổ trước phòng ngủ, nhìn xe anh chạy đi. Cậu ngơ ngác dựa vào khung cửa sổ, âm thầm chỉnh lý tâm tình đang toán loạn của mình.
Một lát sau, cậu nhìn về phía ảnh chụp trên tủ đầu giường.
Bên trong là ảnh chụp chung của cậu cùng một người thanh niên khác, hai người thân thiết vịn vai nhau, cười đến sáng lạn.
Cậu nhìn người thanh niên trong ảnh, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ? Mạch Mạch, hình như tớ thích anh ấy rồi.”
END 04
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT