Tỉnh lại, vật đầu tiên đập vào mục quang của đứa bé chính là mảnh vụn từ cỗ áo quan đã va vào và làm nó bất tỉnh.
Thoạt đầu nó hoàn toàn không lưu tâm cho dù ngay trên mảnh vụn có vài nét tự dạng. Nhưng sau đó nó nghĩ cỗ áo quan vừa được xem là nhà, vừa tạm xem là y phục của Mộc Quan Linh, rất có thể những tự dạng này sẽ thố lộ cho nó biết đôi điều về lai lịch của Mộc Quan Linh.
Trẻ con thường là vậy! Nó quên bẳng ý định của nó là tìm lối quay về nhà - mỗi khi có những việc bất thường và lạ kỳ xảy đến.
Nó nhặt nhạnh những mảnh vụn của cỗ áo quan văng tứ tán và chỉ nhặt những mảnh có vết tự dạng.
Cố ghép lại theo các chiều bị vỡ. Sau cùng nó hoành thành ý định.
Đọc qua một lượt, nó bật cười thành tiếng :
- Vẫn là kiếm quyết để luyện kiếm pháp. Không lẽ đây chính là thiên ý đặt để, ta buộc phải luyện kiếm như Tam thúc thúc muốn? Hà hà...
Nó có ý nghĩ này chỉ vì, cho dù là mơ hồ, nó cũng biết đó là kiếm quyết thuộc loại tuyệt học bí truyền của Mộc Quan Linh. Thân thủ của Mộc Quan Linh như thế nào so với Tam thúc thúc của nó. Nó không cần biết vội. Nó chỉ biết, qua diễn biến nó vừa mục kích, Mộc Quan Linh nhất định phải là hạng cao nhân ẩn thế. Và đã là cao nhân, công phu kiếm pháp dù không là tột đỉnh cũng phải kể vào hạng thượng thừa.
Vì lẽ đó Mộc Quan Linh có ý phá vỡ cỗ áo quan để kiếm quyết vốn được khắc bên trong cỗ áo quan không lọt vào tay ai khác.
Đứa bé đã tình cờ xuất hiện. Nó lại tình cờ phát hiện nét tự dạng trên một mảnh vụn ngẫn nhiên. Sau cùng, nó có may mắn là ghép lại được toàn bộ phần kiếm quyết này.
May mắn này có được chính là nhờ phần số của đứa bé. Và phần số thật trớ trêu khi kiếm quyết rơi vào tay một đứa bé chưa một lần có hảo cảm với kiếm pháp.
Như vậy, phải chăng cao xanh đang ngấm ngầm đề tỉnh, nhắc nhở và cáo trách đứa bé đối với việc nó không những không chịu luyện kiếm như Tam thúc thúc khuyên ngăn mà còn lẳng lặng bỏ đi.
Càng nghĩ càng hối hận, nó vội vàng bỏ đi, hy vọng sớm tìm được lối quay về nhà với Tam thúc thúc...
Từ xa thật xa, những thanh âm mơ hồ chợt lọt vào tai nó.
Có thanh âm tất có người hiện diện. Chỉ cần tìm được người và dò hỏi, nó lo gì không tìm được lối quay về Liễu gia thôn.
Nó bươn bả đi nhanh hơn!
Choang! Choang!
Ào... Ào...
Ầm!
Những thanh âm nó vừa nghe, hóa ra không phải những thanh âm bình thường.
Đó là những thanh âm sặc mùi tử khí, xuất phát từ những trận loạn chiến.
Nó ngần ngại, không muốn tiến đến gần. Nhưng một tiếng quát chợt vang đến, khiến nó phải thay đổi ý định :
- Cuồng đồ Ngũ Kỳ giáo muốn chết! Hãy xem kiếm pháp của Viên mỗ!
Tiếng quát của nhân vật họ Viên sao lại có âm hưởng tương tự như giọng nói của Tam thúc thúc lúc giận dữ?
Kinh nghi vì nhận định này, nó tất tả chạy đến.
Cùng một lúc với những hình ảnh vừa lọt vào thị tuyến, tai nó nghe tiếng quát tháo giận dữ của một nhân vật vận y phục tuyền xanh.
- Viên Tử Linh thất phu! Hơn bảy năm truy tìm, lần này gặp lại, bổn giáo quyết diệt ngươi để trừ hậu hoạn! Xem chiêu!
Ào... Ào...
Những điều tai nghe mắt thấy cuối cùng đã lộ cho đứa bé đôi chút sự thật về Tam thúc thúc, nhân vật đã luôn cưu mang nó qua lốt một Liễu Tam ngày ngày chỉ biết hái củi.
Một bọn gồm tám tên thanh y đang vây hãm Tam thúc thúc.
Như gã thanh y kia vừa nói, bọn họ chính là người của Ngũ Kỳ giáo và Ngũ Kỳ giáo vẫn luôn truy lùng Tam thúc thúc của nó với tính danh thật là Viên Tử Linh.
Bọn chúng đang hùng hổ dùng loạn kiếm vây chặt lấy một Viên Tử Linh chỉ có đơn độc một kiếm.
Tiếng kim thiết va chạm thật ghê người.
Choang! Choang!
Tiếng quát nạt càng lúc càng vang động tạo nên sự phấn khích cho cả song phương.
Viên Tử Linh dù đơn độc nhưng kiếm chiêu vẫn tỏ rõ uy thế :
- Bọn ngươi tìm ta để chịu chết! Đỡ!
Véo! Véo!
Mũi kiếm của Viên Tử Linh chợt phân khai, tạo thành những tia chớp lóe về mọi phía.
Nhìn những tia chớp của chiêu kiếm này, đứa bé dễ dàng nhận ra đó là chiêu “Bát Tý Tri Thù” đã từng được Tam thúc thúc truyền thụ cho nó.
Nó ngây người nhìn sự lợi hại của chiêu kiếm đang được Tam thúc thúc vận dụng đủ độ nhanh, độ mạnh.
Bọn thanh y nhân tám tên để đối phó với từng tia chớp kiếm đều có những phản ứng hoàn toàn khác biệt. Mỗi tên mỗi phản ứng.
Hai tên phía chính diện kẻ lùi, người nhảy, cả hai đều tìm cách tránh tia chớp kiếm của Viên Tử Linh.
Những tên khác thì khoa kiếm đón đỡ kẻ hất lên, kẻ gạt xuống, kẻ loang qua tả, kẻ tạt sang hữu.
Duy có một tên ỷ lại vào kiếm pháp cao cường, không những tung kiếm đón đỡ mà còn tìm cách phản thủ hoàn công. Đó là kẻ vừa lên tiếng quát tháo gọi Viên Tử Linh là kẻ thất phu.
Choang! Choang!
Viên Tử Linh sử kiếm thật linh hoạt và đầy biến hóa. Không lưu tâm đến tên đầu lãnh đang chờ dịp phản công, và cũng không kể gì đến những tên vung kiếm đỡ gạt.
Viên Tử Linh dồn toàn bộ tâm ý vào hai tên vừa tìm cách tránh kiếm.
“Tiên hạ thủ vi cường!”
Đứa bé vừa kêu thầm vừa thích thú nhìn Viên Tử Linh Tam thúc thúc lia kiếm xạ ngay vào hai tên nọ.
Véo! Véo!
Mũi kiếm của Viên Tử Linh rõ ràng là cùng một lúc xạ vào hai tên, nhưng đến lúc tối hậu kiếm của Viên Tử Linh đột nhiên nhập làm một lao vút vào tên bên tả.
Véo!
Đứa bé ngấm ngầm thán phục :
- Đó là chiêu “Song Long Truy Mệnh”! Tam thúc thúc sử chiêu thật lợi hại!
Phập!
Oa!
Ngay tức khắc sau ý nghĩ thán phục của đứa bé, chiêu “Song Long Truy Mệnh” của Viên Tử Linh đưa tên nọ vào Quỷ Môn quan.
Nhân số giảm một, đó là điều không đáng kể! Nhưng vì chết mất một tên thuộc hạ, tên đầu lãnh gầm thét cuồng nộ :
- Họ Viên ngươi chớ đắc ý vội! Xem đây!
Véo... véo...
Cả những lẫn kiếm đều được tên đầu lãnh tận lực lao vào Viên Tử Linh. Khí thế thật hung hãn.
Viên Tử Linh thay vì xoay người lại để cùng tên đầu lãnh đấu lại, vẫn thản nhiên bước tiếp về phía trước một bước, chỉ đưa thanh trường kiếm về phía sau mà thôi.
Véo...
Đứa bé quá thích chí bất ngờ lên tiếng tán dương :
- Hay cho chiêu “Thuận Thủy Thôi Châu”!
Tiếng kêu của đứa bé làm cho tám nhân vật thuộc cả hai phe đều kinh ngạc. Viên Tử Linh thoáng sững sờ khi kêu lên hớn hở :
- Liễu Hận! Ngươi vẫn ở quanh đây?
Bọn kia có một vài tên gầm gừ nạt nộ :
- Tiểu oa nhi hết muốn sống rồi sao? Cút ngay cho khuất mắt ta!
- Hừ! Ngươi chỉ là một đứa bé, biết gì mà lên tiếng khen bừa!
Rằng tên đầu lãnh thì tận dụng mọi cơ hội có được. Y nhân lúc Viên Tử Linh có phần sững sờ khiến chiêu kiếm phải chậm lại, há miệng gầm lên :
- Nạp mạng mau!
Véo...
Đứa bé được Viên Tử Linh gọi là Liễu Hận kinh hoảng kêu giật giọng :
- Tam thúc thúc cẩn trọng...
Viên Tử Linh cũng kịp phát hiện tình trạng bất lợi nên tung vọt người lên cao với tiếng nạt thị uy :
- Ta nạp mạng hay là ngươi! Đỡ!
Vút!
Ào... Ào...
Từ bên trên Viên Tử Linh tung ào xuống một ngọn chưởng lực cực mạnh bên tả thủ.
Tên đầu lãnh ngoác mồm cười ngất :
- Ngươi xem thường ta đến vậy sao, Viên Tử Linh? Tiếp chưởng!
Ào... Ào...
Ầm!
Viên Tử Linh sau tiếng chạm kình toàn thân như bị một lực vô hình kích vào phải lộn bắn lên cao.
Vút!
Tên đầu lãnh chợt lùi lại và thật bất ngờ y gào lên :
- Tiểu oa nhi kia gọi Viên Tử Linh là Tam thúc thúc, rất có thể là người bổn giáo đang truy tìm. Bắt giữ tiểu oa nhi lại!
Viên Tử Linh bị tung bắn lên không, dù có muốn ra tay ngăn cản ý đồ của tên đầu lãnh cũng không sao kịp.
Hai tên thanh y nhân vừa nghe lệnh vội vàng lao bắn thân hình về phía đứa bé!
Vút! Vút!
Viên Tử Linh hốt hoảng. :
- Liễu Hận! Ngươi mau chạy đi!
Cố trầm người xuống bằng thuật Thiên Cân Trụy, Viên Tử Linh chưa kịp thực hiện bất kỳ hành vi nào đã phải đối đầu với một thực tại đầy kinh biến.
Tên đầu lãnh mỉm miệng cười độc ác, tay loang nhanh hữu kiếm :
- Ngươi nên lo thân ngươi thì hơn. Đỡ!
Véo!
Đang đà trầm người, Viên Tử Linh theo bộ Xà Tấn, phục sát người như dán vào mặt đất. Thanh kiếm trên hữu thủ của Viên Tử Linh lập tức thoát khỏi tay, lao như xé gió đến một trong hai gã Ngũ Kỳ giáo sắp sửa chộp vào đứa bé.
Vụt!
Viên Tử Linh sau đó vừa lăn người qua một bên để tránh kiếm chiêu lợi hại của tên đầu lãnh, vừa vươn tay chộp luôn thanh kiếm của tên đã bị chính Viên Tử Linh sát hại lúc nãy, miệng của họ Viên cũng bật gào thất thanh :
- Liễu Hận, chạy! Ác đồ! Xem kiếm!
Vèo...
Diễn biến xảy ra thật nhanh. Ngay khi Viên Tử Linh lừa thế tránh được chiêu kiếm của tên đầu lãnh thì ở phía kia, ngọn kiếm được họ Viên ném đi cũng lao phập vào hậu tâm một gã Ngũ Kỳ giáo.
Phập!
Oa!
Sự hung hiểm vẫn chưa hết đối với đứa bé vẫn còn khi một tên đang quật bổ vào nó một kiếm hiểm độc.
- Nạp mạng nào, tiểu oa nhi!
Véo...
Lần đầu tiên rơi vào tình cảnh dễ dàng thọ tử, đứa bé chẳng biết phải làm gì hơn ngoài việc đứng yên như hóa đá và nhìn không chớp mắt vào ngọn kiếm của ác nhân đang lăm le đoạt mạng.
Nhận định được điều này, Viên Tử Linh bất ngờ gầm lên :
- “Du Nhân Phi Kiếm”! Đánh!
Tiếng gầm của Viên Tử Linh lẽ đương nhiên phải lọt vào tai của bất kỳ ai đương diện. Và chỉ có đứa bé là hiểu ý định của Viên Tử Linh muốn gì.
“Du Nhân Phi Kiếm” đó là tên của một thức kiếm mà đứa bé đã từng luyện. Dù là luyện vì bắt buộc hoặc vì miễn cưỡng nhưng để thi triển chiêu kiếm này đối với đứa bé hầu như đã thành thói quen.
Tai nghe thế nào thân hình chớp động thế ấy, đứa bé lập tức rùn thấp người xuống, dồn lực vào hai cước chân để tức thì nhảy phốc lên cao.
Soạt!
May cho đứa bé, do kịp trở thành thức kiếm nọ, bản thân nó nhờ đó thoát chết trong gang tấc. Thanh kiếm của cá nhân cũng vì hành vi khá bất ngờ của đứa bé chỉ lao sượt qua và làm cho một bên thân áo bị rách toạc.
Sau đó cũng với thức kiếm “Du Nhân Phi Kiếm”, cho dù trên tay không có lấy một tấc sắt nhưng vẫn do thói quen, hữu thủ của đứa bé cũng bất ngờ bung ra.
Phát hiện thủ thức này, dù biết chắc mười mươi đứa bé không hề có kiếm nhưng tên thanh y nhân nọ lại theo bản năng, ngỡ đang có một đầu mũi kiếm đang chiếu vào, y hốt hoảng bật lùi như muốn thoát khỏi mũi kiếm vô hình và không hề tồn tại.
Diễn biến này khiến Viên Tử Linh thở phào nhẹ nhõm.
Viên Tử Linh lại gầm :
- Chạy đi, Liễu Hận!
Nhưng tiếng quát nối tiếp của tên đầu lãnh lập tức đưa Viên Tử Linh vào tình cảnh hiểm nghèo :
- Ngạp mạng nào!
Véo...
Cùng với tiếng quát, thanh kiếm của gã đầu lãnh như một tia chớp lóa giữa trời quang xạ ngay vào tâm thất của Viên Tử Linh.
Viên Tử Linh vừa mới đứng lên, chưa kịp thủ bộ, gặp phải chiêu kiếm sát thủ này dường như vô phương đối phó.
Trong khi đó, tên thanh y nhân đang đối phó với đứa bé do kịp nhận ra hành vi tránh kiếm vừa rồi của y là một hành vi kỳ quặc. Đứa bé không có kiếm thế mà y lại cho là có để phải lẫn tránh chính điều mà y tự tưởng tượng.
Tự thẹn với bản thân, biến tâm trạng thẹn thùng thành giận dữ, y vũ lộng nhanh thanh kiếm quyết xả thân hình đứa bé thành trăm mảnh.
Ào... Ào...
Bị dồn vào tình thế cực kỳ hung hiểm, đứa bé kêu hoảng :
- Tam thúc thúc...
Tiếng kêu của đứa bé vừa lọt vào tai, Viên Tử Linh như người đang ngủ mê kịp thời choàng tỉnh đúng lúc.
Nghiêng hết người qua phía hữu, Viên Tử Linh ném mạnh thanh kiếm vừa chộp được vào tên thanh y nhân đang uy hiếp sinh mạnh của đứa bé.
Vụt!
Lập tức có hai tiếng kêu ngọt lịm do hai thanh kiếm cùng một lúc đâm sâu vào nhục thể vang lên.
Phập!
Phập!
Tiếng kêu thứ nhất là do gã đầu lãnh huy động trường kiếm đoạn lìa tả thủ của Viên Tử Linh.
Tiếng kêu thứ hai là do thanh kiếm của Viên Tử Linh khi ném đi trong lúc cấp bách đã cắm phập vào hậu tâm ca tên thanh y nhân sắp sửa đoạt hồn đứa bé.
Phát hiện Tam thúc thúc vừa bị mất một chi, chỉ vì lo lắng cho sự ngu ngốc của mình, đứa bé phẫn hận gào lên bi thảm :
- Tam thúc thúc!
Cùng với sự phẫn hận, thêm vào đó là qua chiêu thức “Du Nhân Phi Kiếm” vừa rồi ít nhiều cũng làm cho đối phương phải kinh hãi đứa bé lập tức có niềm tin tuyệt đối vào sự lợi hại của kiếm pháp.
Nó nhanh nhẹn chộp lấy thanh kiếm của tên thanh y nhân vừa mất mạng. Cũng nhanh như vậy, đứa bé tất tả chạy về phía Tam thúc thúc.
Viên Tử Linh tuy mất cánh tay tả nhưng vẫn còn đủ dũng khí để tiếp tục đối đầu với thực tại.
Thực tại đó được thể hiện qua tiếng gầm đầy sát cơ của tên đầu lãnh :
- Hạ sát ngay đứa bé! Viên Tử Linh, ngươi phải chết!
Véo!
Trước chiêu kiếm tối độc của tên đầu lãnh, Viên Tử Linh vì không còn kiếm nên đành phải chộp lấy cánh tay tả của bản thân vừa bị đối phương đoạn lìa, dùng thay khí giới.
Viên Tử Linh quát phẫn nộ :
- Không dễ sát hại ta đâu! Đỡ!
Vụt!
Trong khi đó, nghe lệnh của tên đầu lãnh, hai tên trong bốn tên thanh y nhân còn lại liền động thân và động kiếm lao đến đứa bé.
- Tiểu oa nhi nạp mạng!
- Ngươi cam chịu số phận thôi! Đỡ!
Véo!
Véo!
Có kiếm trên tay, tâm trạng phẫn hận đang sôi sục, đứa bé bất chấp có bao nhiêu kẻ thù trước mặt, cứ loang kiếm đánh loạn tam phương tứ hướng.
Choang! Choang!
Phập! Phập! Phập!
Tiếng kim thiết va chạm và phần thắng lẽ đương nhiên phải thuộc về kẻ nào có nội lực thâm hậu hơn, có tý lực uy mãnh hơn. Thanh kiếm của đứa bé lập tức bị chấn bay khỏi tay.
Vụt!
Trong khi đó, dùng cánh tay nhục thể để đối chọi với thanh kiếm sắc bén, Viên Tử Linh cũng rơi vào thế hạ phong, mặc cho tên đầu lãnh tha hồ đoạn lìa cánh tay tả nọ thành nhiều mẩu nhỏ, văng tứ tán.
Tên đầu lãnh cười cao ngạo :
- Ngươi còn chưa chấp nhận mạng số sao? Xem kiếm! Ha... ha... ha...
Hai tên thanh y nhân cũng cười rú lên khi bọn chúng chỉ còn một chiêu nữa là dễ dàng đưa hồn của đứa bé vào chốn cửu tuyền.
Nhưng tất cả đã quên đi thanh kiếm của đứa bé vừa bị chấn bay. Hai tên thanh y nhân còn lại do đứng ngoài quan chiến nên kịp thời hô hoán lên :
- Hương chủ hãy cẩn trọng!
- Ồ! Thanh kiếm bay đúng vào hương chủ kìa.
Nghe thế, cảm nhận có sự chẳng lành, tên đầu lãnh với thân phận là hương chủ đành phải vừa khom người vừa hồi bộ, kịp lúc có tiếng xé gió lướt ngang đầu gã cúi thấp!
Vụt!
Thanh kiếm sau đó vẫn thản nhiên lao tiếp và lao thẳng vào Viên Tử Linh, người đang đối diện với gã hương chủ.
Phản ứng của Viên Tử Linh thật thần tốc.
Vươn hữu thủ chộp kiếm, Viên Tử Linh còn thu người về phía sau và nhanh nhẹn tung bắn người về phía đứa bé trước sự ngỡ ngàng của gã đầu lãnh Huơng chủ và hai tên kia.
Vút!
- Nạp mạng.
Tiếng quát đanh gọn đầy bất ngờ của Viên Tử Linh làm cho hai tên đang hạ sát thủ với đứa bé phải hồn bất phụ thể.
Hai gã dịch người về hai phía, hy vọng thoát khỏi ngọn kiếm chiêu lấy mạng của Viên Tử Linh.
Nhưng chúng không lường hết mức độ biến hóa linh diệu của Viên Tử Linh.
Véo!
Phập! Phập!
Mục kích chiêu thức lanh lẹ của Tam thúc thúc, đứa bé ngay khi thoát hiểm lập tức reo lên :
- Chiêu “Du Mộc Điểm Châu” thật lợi hại!
Đối với đứa bé chưa một lần mục kích trận tỷ kiếm, chiêu “Du Mộc Điểm Châu” là chiêu mà trước kia nó vẫn nghĩ Tam thúc thúc chỉ vận dụng để đoạn lìa từng nhánh củi khô. Đến lúc này, đối tượng không phải là củi nữa, sự lợi hại của chiêu “Du Mộc Điểm Châu” quả đang làm đứa bé mở rộng tầm nhận thức.
Phát giác sự cao hứng của đứa bé đối với kiếm pháp, Viên Tử Linh cười mãn nguyện :
- Ngươi không chê kiếm của ta chỉ dùng để hái củi nữa ư?
Còn đang nói, Viên Tử Linh không thể ngờ có sự hung hiểm đang cận kề!
Từ phía sau, tên đầu lãnh lẳng lặng tiến đến.
Véo!
Phát hiện mưu đồ bất chính của ác nhân đứa bé hốt hoảng :
- Tam thúc thúc...! “Thoái Kiếm Điểm Quỷ”.
Nghe hô hoán trong thế cấp bách, Viên Tử Linh vừa quay ngược đầu kiếm để thích thật mạnh về phía sau vừa quay đầu nhìn lại như muốn biết tại sao đứa bé phải hô hoán như vậy!
Véo!
Và Viên Tử Linh phải ân hận, bởi nếu thi triển trọn vẹn chiêu “Thoái Kiếm Điểm Quỷ”, đáng lẽ Viên Tử Linh còn phải dịch người qua một bên, có như thế mới không để họa chuốc vào thân.
Đằng này, vì có chút hồ nghi, cước pháp và chiêu thức không đồng bộ, tuy ngọn kiếm của Viên Tử Linh cuối cùng cũng đâm ngập vào tên đầu lãnh nhưng chính Viên Tử Linh cũng lãnh nhận ngọn kiếm ác độc của đối phương.
Oa...!
Phập!
Đứa bé thập phần kinh tâm vì ngỡ Tam thúc thúc phải mất mạng. Khi chiêu kiếm kia đã lia thẳng vào phần hạ thân của Viên Tử Linh.
Đã thế, hai tên thanh y nhân còn lại, do muốn báo thù cho đồng bọn, đã cùng một lúc nhảy xổ vào Viên Tử Linh.
- Ngươi muốn chết!
- Đỡ kiếm!
Véo!...
Véo!...
Bất chấp bản thân không là gì đối với đối phương những hai người, bất kể ở trên tay không hề có vũ khí, đang thế túng ngặt, đứa bé liều lĩnh xông vào hai tên nọ từ phía sau. Nó còn gào lên :
- Không được hãm hại Tam thúc thúc...
Nó nhào đến và kịp thời ôm bừa vào giữa lưng của một tên thanh y nhân.
Bị ôm bất ngờ, cước bộ của tên nọ vìt hế phải loạng choạng. Y ngã sấp về phía trước.
Cái ngã của y quá nhanh khiến y phải chồm cả thân người vào Viên Tử Linh, chính lúc đó kiếm chiêu của tên thứ hai cuộn đến.
Phập!
Do có một tên kịp ngã vào đỡ hộ một kiếm tối hậu của tên còn lại, Viên Tử Linh nhờ đó kịp vận dụng lực tàn tung ra một chiêu kiếm.
- C... h... ế... t!
Phập!
Tên kia do vô tình hạ sát nhầm đồng bọn, y hoang mang nên không thể phản ứng trước kiếm chiêu của họ Viên.
Y ngã lăn ra gần như là cùng một lúc với tên đã bị y vô tình hạ thủ.
Huỵch! Huỵch!
Sau khi tiếng ngã của hai thây người, đến lượt Viên Tử Linh phải ngã lăn, tạo thành tiếng động nặng nề thứ ba.
Huỵch!
Kinh hoảng, đứa bé nhào đến và gọi thất thanh :
- Tam thúc thúc!!
Thân hình của Viên Tử Linh lúc này hầu như khắp người đều nhuộm huyết.
Huyết từ bờ vai tả tuôn chảy, lại thêm máu thấm nhuộm từ vết kiếm thương ở ngang thân, điều đó khiến đứa bé khó tin rằng Tam thúc thúc của nó còn sống.
Do vậy, nó lập tức có thái độ vừa ngỡ ngàng, vừa hốt hoảng và vừa mừng đến phát khóc khi nó nghe tiếng thều thào từ miệng Tam thúc thúc :
- Ngươi nghe đây...! Phải... phải luyện kiếm để... để báo thù cho phụ thân ngươi là... là... là...
Đứa bé cố nghiến chặt răng để đừng bật lên bất kỳ tiếng thổn thức nào và cũng là để có thêm đởm lực mở miệng hỏi :
- Gia phụ thật sự là ai, Tam thúc thúc?
Nó nhìn vào đôi môi dần tái nhợt của Viên Tử Linh và hoàn toàn tuyệt vọng khi thấy đôi môi đó đã hết sinh khí!
Không một thanh âm nào nữa sẽ được phát ra từ đôi môi này!
Không tin vào thực tế quá phủ phàng, quá bi thảm, đứa bé gục đầu vào thân hình bất động của Viên Tử Linh và bật khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT