- Tình thế đang rất bất lợi, cô nương không nên lưu lại. Hãy tìm cách lui đi, đừng để lệnh đường vì lo lắng phải tìm đến đây. Nguy lắm.
Nàng bĩu môi :
- Ta lui đi để ngươi thừa dịp lẻn đi mất à? Đừng vọng tưởng.
Chàng ngán ngẩm không thiết gì giải thích. Vả lại, chàng có muốn giải thích cũng không được. Bởi có tiếng hỏi nhắm vào chàng :
- A ha! Không ngờ mặt đất lại nhỏ hẹp thế này. Gã tiểu lão đệ của Ngũ Âm Trảo Vương Toàn kia, ngươi vẫn còn nhớ bổn Thiếu giáo chủ ư?
Kể như bị gọi đích danh, Liễu Hận tức giận nhìn gã Thiếu giáo chủ :
- Ngươi tìm đến đây, phải chăng mọi bí ẩn ở Thánh địa Ngũ Kỳ giáo ngươi đã đắc thủ?
Mọi người chợt kinh ngạc, hết nhìn Liễu Hận lại nhìn bọn Thánh Kỳ giáo mới đến.
Đồng Hựu nửa như lẩm bẩm nửa như hỏi chàng :
- Ngươi là tiểu lão đệ của Vương Toàn, hóa ra ngươi là người của Ngũ Kỳ giáo?
Trong khi đó, Cổ Vấn khẽ hô hoán :
- Bí ẩn gì của Ngũ Kỳ giáo có liên quan đến Thánh địa? Phải chăng cũng là tàng thư võ học?
Nghe thế, gã Thiếu giáo chủ ngạo mạn nhìn mọi người :
- Có là tàng thư võ học hay không, người có quyền quan tâm và hỏi đến chỉ là bổn giáo Thánh Kỳ! Những ai khác nếu có mưu đồ chiếm đoạt sẽ là kẻ địch của bổn giáo!
Cổ Vấn bật cười :
- Ha... ha... ha...! Nghe khẩu khí của ngươi như không xem mọi người ra gì! Từ lúc nào bọn tà giáo Tây Vực bọn ngươi xem thường võ lâm Trung Nguyên đến vậy?
Gã Thiếu giáo chủ lạnh giọng :
- Lão là ai? Có tư cách gì khi lão đem lời của lão áp đặt cho cả võ lâm Trung Nguyên?
Cổ Vấn ngạo nghễ :
- Bản nhân là Chưởng môn Côn Luân phái. Dựa theo đó, ngươi thử nói xem, ta có đủ tư cách hay không?
Gã bĩu môi :
- Côn Luân là một phái nằm mãi phía Tây, xa quá so với các phái còn lại. Tư cách mà lão vừa tự phụ, bổn Thiếu giáo chủ còn phải xem xét lại!
Cổ Vấn đỏ mặt vì lời chê bai gián tiếp của đối phương :
- Lời nói đó, ngươi chưa đủ tư cách để nói với ta.
Gã hất hàm :
- Sao? Nếu muốn nói rõ, bổn Thiếu giáo chủ có đủ tư cách hay không, lão có dám phân tài cao hạ ngay bây giờ?
Cổ Vấn rút kiếm đánh soạt :
- Ai bảo ta không dám? Vào, ngươi hay tất cả cùng vào?
Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật vội tiến ra :
- Chậm đã nào, Cổ chưởng môn. Hãy để cho Lưu mỗ hỏi cho minh bạch đã!
Cổ Vấn hậm hực :
- Chúng là tà giáo, hành sự vốn bất chấp thủ đoạn. Lưu lão huynh hỏi chúng chi cho phí lời?
Lưu Hoàng Nhật vẫn điềm tỉnh :
- Cổ chưởng môn chớ nóng vội và hãy xem đại cuộc làm trọng. Nếu có thể tránh được can qua họa kiếp, tại sao cứ phải gây hiềm khích?
Gã Thiếu giáo chủ xen lời :
- Lời tôn giá nói thật hay! Chẳng biết tôn danh đại tính của tôn giá là thế nào?
Thiên Di Thần Kiếm đáp :
- Mọi người vẫn gọi ta là Nam Thiên Di!
Gã Thiếu giáo chủ sửng sốt :
- Là Thiên Di Thần Kiếm? Người đã có công trong cuộc hủy diệt Ngũ Kỳ?
Thiên Di Thần Kiếm cười nhẹ :
- Công đầu là của Bắc Tung Sơn, Lưu mỗ chẳng dám nhận lời khen đó!
Gã mỉm cười :
- Tôn giá bất tất phải lo ngại! Bổn giáo không hề có địch ý với những ai đã giúp bổn giáo gạt bỏ mối họa tâm phúc là lũ Ngũ Kỳ giáo.
Thiên Di Thần Kiếm kinh ngạc :
- Nói vậy, quý giáo không có ý phục thù cho Ngũ Kỳ giáo?
Gã liếc nhìn Liễu Hận :
- Bổn giáo không bao giờ có ý định đó! Tôn giá hỏi cứ như bị ai đó đặt điều bịa chuyện, cố tình tạo ngộ nhận giữa bổn giáo và võ lâm Trung Nguyên.
Ái ngại nhìn chàng, Thiên Di Thần Kiếm bảo :
- Liễu thiếu hiệp có liên quan thế nào đến Ngũ Kỳ giáo, ta không rõ lắm. Chỉ có điều ta muốn quý giáo minh bạch một điều. Liễu thiếu hiệp chưa một lời đề cập đến quý giáo, đến sự ngộ nhận như quý giáo vừa có ý nghi ngờ.
Gã cười khảy :
- Nếu vậy, y chưa phải loại người tệ hại lắm! Nhưng việc hành xử của y, bổn giáo không vì thế mà bỏ qua. Ý tôn giá thế nào?
Thiên Di Thần Kiếm khẽ liếc qua chàng, nhưng vẫn đối thoại với gã Thiếu giáo chủ Thánh Kỳ giáo :
- Quý giáo có oán thù với Liễu thiếu hiệp ư?
Gã cười lạnh :
- Bất kỳ ai có liên quan đến Ngũ Kỳ giáo đều là kẻ thù cần phải diệt trừ của bổn giáo!
Không chịu được, chàng hỏi :
- Ngươi có thể nói cho ta biết giữa Thánh Kỳ và Ngũ Kỳ nhị giáo có oán thù gì không?
Gã cười khốc liệt :
- Ha... ha... ha...! Ngươi không biết hay thật đã biết nhưng lại vờ hỏi?
Chàng nghiêm mặt :
- Nếu đã biết, ta không cần hỏi. Trái lại, lần ở Thánh địa Ngũ Kỳ giáo ta đâu dễ buông tha ngươi như vậy đâu?
Chàng gật đầu :
- Rất có thể lần này sẽ không như vậy! Tuy nhiên, ngươi ngại gì không nói cho ta biết nguyên nhân mối oán thù?
- Ha... ha... ha...! Nếu có ngại là ta ngại cho ngươi chỉ có một mạng, không thể trả hết những gì Ngũ Kỳ giáo đã gây ra cho bổn giáo. Ngươi thật lòng muốn nghe ư?
Chàng chậm rãi gật đầu :
- Ngươi nói đi!
Gã nói :
- Ta không nói đến những mối nghi kỵ có từ hai trăm năm trước, khi kẻ sáng lập Ngũ Kỳ giáo ở Trung Nguyên vừa là phản đồ của bổn giáo vừa lẻn trốn đi với thanh kiếm Ngũ Hành. Ta chỉ đề cập đến chuyện ba năm trước mà thôi.
Chàng thoáng nghi ngờ :
- Chuyện gì đã xảy ra ba năm trước?
Gã dằn từng tiếng :
- Toàn bộ Thanh Kỳ đường dưới quyền điều động của lão Giáo chủ thất phu đã lẻn đến cấm địa bổn giáo!
Chàng càng thêm nghi ngờ :
- Sau đó thì sao? Thật sự đã xảy ra điều gì?
Gã cười uất hận :
- Ha... ha... ha...! Bọn thất phu quả biết chọn thời cơ. Nhân lúc bổn giáo phải xuất sơn môn, lo đại yến lễ mừng Lạt Ma, bọn chúng đã lẻn xâm nhập cấm địa. Ở đó, đa phần những người được bổn giáo lưu lại đều là bậc cao niên, không còn bao nhiêu sức lực. Độc chưởng của bọn chúng nếu không giết họ ngay lúc đó thì sau này đều bị thất tán võ công.
Gã đổi giọng, bất ngờ quát to :
- Ta hỏi ngươi, một mạng của ngươi làm sao đủ để đền lại ngoài năm mươi oan hồn uổng tử của bổn giáo?
Chàng thất kinh kêu lên :
- Điều này không đúng! Chắc chắn có điều nhầm lẫn!
- Nhầm lẫn? Độc chưởng vốn là tuyệt kỹ thành danh của Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo, ta hay ngươi đang cố tình nhầm lẫn?
Chàng vẫn kêu :
- Ta không muốn nói điều này? Điều ta muốn nói có liên quan đến Thanh Kỳ đường.
- Thanh Kỳ đường sao? Hay ngươi bảo bọn chúng không hề đến Tây Vực?
Chàng bối rối :
- Ta biết là họ có đến, nhưng theo lão Vương Toàn nói lại thì...
- Thì sao? Bọn chúng có đến, ngươi đã thừa nhận. Độc chưởng kia, ngươi cũng không bác bỏ. Vậy ngươi còn muốn nói gì nữa?
Quả nhiên chàng còn biết nói thế nào nữa khi tất cả câu chuyện này hoàn toàn khớp với câu chuyện kể của lão Vương Toàn. Duy có một điểm khác biệt mà chàng không thể biết giữa lão Vương Toàn, Đường chủ Lam Kỳ đường và gã Thiếu giáo chủ Thánh Kỳ giáo, ai nói đúng và ai nói sai?
Nếu lão Vương Toàn nói đúng, điều xảy ra ở Thánh Kỳ giáo chỉ là kiệt tác của duy nhất Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo và cái chết của Tam thúc thúc chàng đích thị là do Ngũ Kỳ giáo gây ra!
Ngược lại, nếu gã Thiếu giáo chủ đúng, kẻ đã hãm hại Viên Tử Linh, thúc thúc của chàng là kẻ đã mạo danh Ngũ Kỳ, cốt ý tạo mối hận đối với Ngũ Kỳ giáo ở chàng.
Thấy chàng mãi không nói, gã Thiếu giáo chủ rít lên :
- Sao? Ngươi không còn nói được nữa ư? Vậy thì, nạp mạng!
Chàng vội ngăn lại :
- Chậm đã!
Gã rít :
- Ngươi muốn nói điều gì?
Chàng chợt hỏi :
- Lão Vương Toàn giờ đã ra sao? Ngươi đã chữa trị cho lão chưa?
Gã bật cười ha hả :
- Chữa trị? Ha... ha... ha...! Đến phụ thân ta cho đến giờ vẫn cam chịu kéo dài kiếp sống tàn không khác gì lão. Ta nếu chữa trị được cho lão, cớ gì không chữa trị cho phụ thân ta?
- Nói sao? Lệnh tôn cũng bị như vậy? Do ai hạ thủ?
Gã lướt đến :
- Còn do ai nếu không do lão Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo ác độc? Đỡ!
Vù...
Chàng dịch chuyển thật nhanh về phía sau và bất ngờ tự sửng sốt :
- “Công phu nội lực của ta vẫn còn? Huyết Dịch Thiên Niên Hồng Hạc có đặt tính hóa giải Độc chưởng?”
Không kịp suy nghĩ lâu, vừa phát hiện nội lực vẫn còn, chàng bất ngờ chộp mạnh tay vào uyển mạch Quân nhi và bất ngờ lao đi :
- Hãy theo tại hạ!
Vút!
Cử động của chàng quá đột ngột khiến Quân nhi không kịp cưỡng lại!
Tuy nhiên, có một điều mà nàng ta không thể không nhận ra. Đó là Liễu Hận không hề mất hết nội lực như lời chàng nói và như nàng tự kiểm nghiệm. Không những thế, có vẻ như nội lực của chàng hiện giờ có mức độ thâm hậu ngoài sức tưởng tượng. Vì thế, nếu ở nàng có sự cưỡng lại, vị tất nàng thoát được sự lôi đi của chàng.
Nàng chợt nhìn thấy Liễu Hận đang đưa nàng vào Tử Kim mê động.
...
Chờ nghe chàng thuật hết mọi việc, câu đầu tiên được phụ nhân - mẫu thân của Quân nhi nói với chàng là câu trách cứ :
- Ta chưa từng thấy ai liều lĩnh như ngươi. Chỉ cho Quân nhi thấy chỗ ngươi rơi xuống là đủ minh chứng rồi. Ngươi cần gì phải lôi Quân nhi nhảy từ trên đó nhảy xuống?
Nhờ phen này ngoài dự liệu của ngươi, cả ngươi và Quân nhi cũng tan xương nát thịt thì sao? Hừ!
Chàng cười bẽn lẽn :
- Bá mẫu chỉ quá lo thôi! Chẳng phải bây giờ vãn bối và lệnh ái vẫn an toàn vô sự đây sao?
Quân nhi lắc đầu thè lưỡi :
- Vô sự thì vô sự! Nhưng bây giờ ngươi nhắc lại, ta vẫn còn nguyên cảm giác rụng rời tứ chi! Ngươi cớ gì phải sợ họ đến nỗi phải chạy bừa rồi lại nhảy bừa từ trên kia xuống như kẻ bất lực bất trí?
Chàng thở dài :
- Phải chi ở tại hạ không có nhiều nghi vấn trùng trùng, không thể minh định họ có phải thật sự là thù nhân hay không, vị tất tại hạ đã bỏ chạy và lôi cô nương cùng chạy!
Dứt lời, chàng vừa nói tiếp vừa điểm một nụ cười :
- Nhưng nếu không có chuyện này, cô nương làm sao tin tại hạ thật sự đã từ trên kia rơi xuống, và tình cờ phát hiện chỗ ẩn cư của lệnh đường, không phải do ai khác điểm chỉ như cô nương đã nghi ngờ?
Nàng ta rùng mình khắp lượt :
- Kiểu minh chứng của ngươi, nỗi sợ hãi này có lẽ suốt đời ta vẫn không quên.
Chàng bật cười :
- Biết cô nương thế nào cũng vì sợ hãi sẽ không dám nhảy xuống, tại hạ còn cách nào khác đành phải ôm bừa và cùng nhảy theo cô nương. Ha... ha... ha...! Không ngờ nhảy thế mà được việc...
- Ngươi có ẩn ý gì? Cái gì là được việc?
Thấy nàng tuy đỏ mặt vì nhớ lại cảnh bị chàng ôm trong tay nhưng vẫn quắc mắt giận dữ, Liễu Hận không muốn phát sinh lầm lẫn vội giải thích :
- Tại hạ không hề có tà ý, mong cô nương chớ hiểu lầm. Ý tại hạ là nhờ đó vừa minh chứng tất cả sự thật, vừa có cách thoát được bọn họ một cách kín đáo và bây giờ vừa có dịp thố lộ một ẩn tình mà bấy lâu này tại hạ vẫn giữ kín cho riêng mình.
Nàng ta định mở miệng nói gì đó, bất chợt bị phụ nhân ngăn lại :
- Đủ rồi, Quân nhi! Hãy để mẫu thân hỏi thêm ở Liễu thiếu hiệp nào!
Nàng giận dỗi ngồi quay mặt đi. Biết ý, phụ nhân bảo :
- Tánh tình của Quân nhi rất cương cường, ta đã khổ công giáo huấn để Quân nhi có thể thuần hậu như bao nữ nhân khác vẫn vô ích. Liễu thiếu hiệp chớ trách!
Chàng ngồi ngay người lại :
- Bá mẫu dạy quá lời! Vãn bối nào dám!
Gật đầu, phụ nhân bắt đầu cật vấn :
- Những gì có liên quan đến Đinh Nhất Hải và Tử Kim mê động, ta không cần hỏi thêm nữa. Điều ta quan tâm là bản thân của chính thiếu hiệp. Thiếu hiệp ở họ Liễu?
Chàng bình thản lạ :
- Như vãn bối đã thuật lại tất cả, họ Liễu kia chỉ là do vãn bối và Tam thúc thúc tình cờ đến lưu ngụ tại Liễu gia thôn. Để che giấu thân phận, Tam thúc thúc và vãn bối phải dùng họ Liễu!
Phụ nhân không hề tỏ ý nghi ngờ như lần trước, vẫn hỏi tiếp :
- Ta hỏi là để minh bạch trình tự thôi, ta vẫn tin việc Tam thúc thúc của thiếu hiệp là Viên Tử Linh như thiếu hiệp đã nói! Thiếu hiệp nhờ lão Vương Toàn nên mới biết lệnh thúc thúc là một trong Tứ đại kiếm sĩ của Quỷ Kiếm môn?
Chàng gật đầu :
- Không sai, tuy vãn bối vẫn muốn tìm ai khác để hỏi lại điều này!
- Thiếu hiệp bất tất phải nghi ngờ. Phích Lịch Kiếm Viên Tử Linh đích thực là một trong Tứ đại kiếm sĩ của Quỷ Kiếm môn! Và y là người đứng hàng thứ ba thật!
- Tiền bối cũng biết?
- Phải! Nhưng đừng đề cập đến việc đó vội! Thiếu hiệp có thể thi triển lại một vài kiếm chiêu do chính lệnh thúc truyền thụ không?
Chàng gật đầu :
- Tuy vãn bối đã mất ba năm chiêm niệm và thức ngộ được loại kiếm pháp mới có từ kiếm quyết của Mộc Quan Linh và kiếm pháp của Tam thúc thúc truyền thụ, nhưng nếu cần vãn bối vẫn có thể thi triển riêng biệt hai loại kiếm pháp này.
- Khá lắm! Thiếu hiệp cũng nói là nhờ tình cờ phát hiện bí ẩn ở Thiết Lô bầu cho nên công phu nội lực đã có được nhờ Huyết Dịch Thiên Niên Hồng Hạc?
Chàng thừa nhận :
- Đó là sự thật, bá mẫu nên tin vãn bối!
Phụ nhân mỉm cười :
- Ta nào có nghi ngờ! Ta nhắc lại vì muốn chỉ điểm cho thiếu hiệp đôi điều về Phích Lịch kiếm!
Chàng hồ nghi :
- Bá mẫu sao biết rõ Phích Lịch kiếm để chỉ điểm?
- Ta sẽ giải thích sau. Bây giờ, thiếu hiệp hãy vận lực, chậm rãi thi triển từng chiêu một của Phích Lịch kiếm! Mọi việc lập tức sẽ minh bạch!
Bán tín bán nghi, chàng đứng lên và rút kiếm!
Phụ nhân trấn an :
- Chớ nghi ngờ, hãy làm như ta bảo!
Hít mạnh một hơi và mục đích chỉ là để nén mọi nghi vấn đang muốn được hỏi ngay cho minh bạch, chàng ngung đọng thần sắc vận dụng ba thành chân lực và bắt đầu dồn vào thân kiếm.
Chàng chầm chậm ra chiêu như phụ nhân bảo. Kiếm khí lập tức phát ra tạo thành từng tiếng rít dễ gây khiếp đảm cho địch nhân.
Ào... Ào...
Và khi chàng thi triển tròn một chiêu, bất ngờ có tiếng động ù ù vang lên.
Bùng... bùng...
Quá đỗi kinh ngạc, chàng dừng lại.
Phụ nhân với sắc mặt trầm trọng bỗng khàn khàn giọng bảo chàng :
- Phích Lịch kiếm có tất cả bảy chiêu tối hậu. Hãy thi triển ngay ba chiêu cuối cùng một lúc. Nào!
Chàng mơ hồ hiểu giữa phụ nhân và Phích Lịch kiếm phải có liên quan, có như thế thần sắc của phụ nhân mới nghiêm trọng như vậy. Không hề chần chừ, chàng lập tức tung luôn ba chiêu cuối cùng, cũng với ba thành chân lực đang dồn tụ!
Véo...
Véo...
Bung! Bung! Bung!
Vẫn có tiếng kiếm khí rú rít và vẫn có những tiếng động ù ù phát sinh. Tuy nhiên, ở tiếng động cuối cùng không hiểu sao lại bộc phát ra thành một âm thanh khá lớn, như tiếng động chạm của những loại chưởng kình.
Chàng thất kinh, không ngờ Phích Lịch kiếm của Tam thúc thúc lại có mức độ lợi hại đến vậy!
Trông thấy phụ nhân ngẩn người, Quân nhi bất ngờ kêu lên :
- Mẫu thân! Sao mẫu thân rơi lệ?
Chàng kinh ngạc đưa mắt nhìn.
Quả nhiên phụ nhân tuy đang dùng ống tay áo cố ngăn những giọt lệ tuôn trào nhưng dòng lệ vẫn theo nhau chảy! Điều đó khiến Quân nhi phải bối rối, không biết đầu đuôi nguyên cớ ra sao!
Cho là do Liễu Hận, nàng khẽ quay đầu nhìn chàng như muốn trách cứ.
Phụ nhân vội lên tiếng ngăn ngừa trước :
- Chẳng phải do thiếu hiệp đâu, Quân nhi không được hàm hồ, trách cứ vô lối!
Nàng quay lại mẫu thân :
- Vậy thì tại sao, mẫu thân?
Liễu Hận cũng hỏi :
- Phải chăng giữa bá mẫu và Phích Lịch kiếm có đoạn ân tình?
Toàn thân chấn động, phụ nhân lại òa khóc!
Lần này không nhịn được, Quân nhi thật sự mắng chàng :
- Ngươi nói năng, phải biết giữ mồm giữ miệng. Còn một lần nữa, ta...
Phụ nhân bất ngờ kêu lên :
- Viên Tử Quân! Không được xúc phạm đến Thiếu môn chủ!
Câu nói này làm cho hai người cùng sững sốt.
Chàng nhìn đến chú mục vào Quân nhi :
- Cô nương là Viên Tử Quân?
Nàng cũng vậy, trợn mắt với chàng :
- Ngươi là Thiếu môn chủ?
Thấy vậy, dù là lệ vẫn chan hòa nhưng phụ nhân lại phì cười :
- Xem Quân nhi kìa! Đã là Thiếu môn chủ, hài tử đâu thể cứ ngươi này ngươi nọ đối với Thiếu môn chủ như vậy?
Viên Tử Quân lo lắng cho mẫu thân :
- Mẫu thân hết khóc rồi sao? Sự thật là thế nào?
Âu yếm nhìn Viên Tử Quân, phụ nhân bảo :
- Sự thật là, song thân của hài tử đều là môn nhân Quỷ Kiếm môn và thiếu hiệp đây chính là cốt nhục của Môn chủ. Mau hành lễ ra mắt Thiếu môn chủ đi, Quân nhi!
Nàng kinh ngạc, sau đó bĩu môi nhìn chàng :
- Hài nhi phải hành lễ với y sao? Làm gì có chuyện đó?
Phụ nhân định mắng nàng, nhưng Liễu Hận kịp ngăn lại :
- Chậm đã nào, bá mẫu! Tất cả là thế nào, vãn bối vẫn chưa hiểu!
Phụ nhân chậm rãi nói từng tiếng :
- Điều đó có nghĩa Viên Tử Linh Phích Lịch kiếm là chuyết phu! Người mà mười năm trước, tưởng đã thiệt mạng như Quỷ Kiếm môn bị thù nhân hủy diệt!
Viên Tử Quân há hốc mồm và nhìn mà không tin vào điều mẫu thân vừa nói. Phải một lúc sau đó, nàng mới lên lời :
- Hóa ra người đã nuôi dưỡng y là phụ thân của hài nhi? Phụ thân vẫn còn sống, sao không ở chung với chúng ta. Sao phụ thân không kề cận để lo lắng và chăm sóc cho bệnh tình của mẫu thân? Sao phụ thân lại để cho một mình hài nhi phải vất vả, lại còn ngày đêm thương tưởng đến phụ thân? Tại sao? Tại sao?
Phụ nhân thở dài :
- Hài tử đừng vội trách đấng sinh thành! Đến mẫu thân còn ngỡ chỉ có một mình mẫu thân là toàn mạng, có lẽ Tử Linh cũng nghĩ như vậy nên phải dồn mọi tâm huyết cho việc báo thù! Ta nghĩ, nếu phụ thân con biết mẫu tử ta vẫn còn sống, nhất định người sẽ tìm chúng ta.
Quả là điều bất ngờ với Liễu Hận, khiến chàng phải hỏi :
- Hơn bảy năm được Viên tam thúc cưu mang, ngoài việc tam thúc là người hiếm khi mở miệng, vãn bối không ngờ còn nặng mang mối huyết hải thâm thù!
Phụ nhân lo âu :
- Tử Linh ít nói lắm sao? Trước kia không phải như thế? Tử Linh vốn là người hào sảng luôn cười đùa! Việc thay đổi tâm tính như thế này, so với nỗi lo của ta và Quân nhi có phần nặng nề hơn.
Nhìn Viên Tử Quân, phụ nhân khuyên giải :
- Hài tử nghe rồi đấy! Chẳng phải phụ thân của hài tử ngoài mối hận diệt môn, còn vì nghĩ đến mẫu tử ta nên trở nên trầm lặng u uất đó sao? Quân nhi đừng nghĩ quấy mà mang tội bất hiếu.
Đến lúc đó, Viên Tử Quân mới chịu để che dòng lệ thảm tuôn dài :
- Phụ thân! Phụ thân đã bảy năm dài mai danh phục hận, kẻ thù vẫn không buông tha phụ thân sao? Hu... hu...
Thời gian chừng như lắng đọng, không gian cũng phát sầu vì từng tiếng nấc nghẹn của trang giai nhân vốn có tính tình cương liệt!
Phải một lúc lâu nàng mới phần nào nguôi ngoai, do phát hiện những mối ưu tư đang trĩu nặng trên gương mặt Liễu Hận!
Cũng đoán biết tâm trạng của chàng, ngay sau đó phụ nhân liền lên tiếng :
- Thiếu môn chủ chừng như muốn biết thân sinh phụ mẫu?
Chàng gật đầu :
- Đó là điều vãn bối đang chờ đợi cho dù vẫn không thể ngờ với thân phận một Thiếu môn chủ Quỷ Kiếm môn!
Phụ nhân đáp :
- Thiếu môn chủ ở họ Đào! Và tính danh của Môn chủ là Đào Thế Kiệt!
Chàng choáng váng :
- Đào Thế Kiệt? Có thật không tam thúc mẫu?
Phụ nhân lo ngại :
- Có điều gì bất ổn sao?
Chàng qua cơn choáng váng, nhìn như nài nỉ phụ nhân :
- Câu chuyện thế nào, Tam thúc mẫu hãy nói cho điệt nhi biết? Tại sao điệt nhi lại được Tam thúc thúc cưu mang.
Phụ nhân thở dài từng chặp trong suốt câu chuyện kể :
- Câu chuyện bắt đầu từ một ngày Môn chủ đưa Thiếu môn chủ đến nhà họ Viên ta. Vì cũng chính hôm đó là ngày được chọn để đính ước chuyện trăm năm của Thiếu môn chủ với Tử Quân! Hà...! Lúc đó, cũng vì lo lắng cho ngày trọng đại này, ta có đưa Tử Quân đi lễ Phật nên chậm quay lại, khi quay về, ta chỉ nhìn thấy Môn chủ với vết Độc chưởng chí mạng sắp chết đến nơi! Không thấy Tử Linh, ta vội đi tìm! Nhìn thấy ta, Môn chủ cố gượng kêu! Do Môn chủ quá mỏi mòn, lời nói rất khó nghe. Ta chỉ biết Tử Linh vì tuân lệnh phải đem Thiếu môn chủ đến sơn môn cấp bách. Chờ vuốt mắt cho Môn chủ xong, ta dắt díu Tử Quân đến bản môn! Ở đó ta nào còn nhìn thấy gì ngoài một biển lửa bao phủ cả sơn môn? Phát hoảng ta chỉ biết ôm Tử Quân trong lòng chờ cho trận hỏa thiêu tàn đi. Sau đó, ta như người mất hồn, đi mà không biết nóng, cố nhìn tận mặt từng thi thể đã bị thiêu hủy. Gần trăm thi thể xấp xỉ lượng môn nhân bản môn được ta phát hiện. Như thế, ta còn nghĩ gì khác nếu không nghĩ tất cả đều bị hủy diệt, ngoài trừ ta là kẻ duy nhất toàn mạng. Chịu đựng ba ngày ba đêm dưới lớp khói mù và hơi nóng luôn ngùn ngụt, cộng thêm sự u uất ta luôn nặng mang, kết quả ta phải kiệt lực!
Ngừng một lúc, phụ nhân ai oán nhìn Tử Quân :
- Vì lo cho Tử Quân, vì muốn báo thù cho môn phái, ta cố gượng đưa Tử Quân đi!
Đi xa chừng nào tốt chừng ấy! Có nhiều lúc ta đi như kẻ mộng du! Rốt cuộc, ta đến đây bằng cách nào ta không biết. Chỉ biết rằng, khi nhận ra đây là nơi có thể dung thân, ta và Tử Quân mới lưu lại! Từ đó, bệnh tật luôn đeo đẳng, ta có sống là vì Tử Quân, vì mối đại thù. Ta nào dám mơ nghĩ có một ngày ta lại nhận được tin Tử Linh, cả một ngày ta lại nhìn thấy Thiếu môn chủ không những vẫn sống mà còn có thể tìm kẻ thù phục hận.
Chàng nghe cay xè hai mắt :
- Nói vậy, điệt nhi thực là Thiếu môn chủ Quỷ Kiếm môn?
Phụ nhân quả quyết :
- Ta chin chắc như vậy! Và ta đoán rằng kẻ thù sau khi tàn sát khắp Quỷ Kiếm môn, phát hiện thiếu vắng Môn chủ và Tử Linh, y mới đến Viên gia! Ở đó, khi nghe lệnh của Môn chủ, Tử Linh mới đưa Thiếu môn chủ đến sơn môn! Và khi phát giác kẻ thù đã nhanh tay hơn, Tử Linh không còn cách nào khác, buộc phải đưa Thiếu môn chủ cao chạy xa bay! Tất cả là vì muốn giữ gìn cốt nhục của Môn chủ. Muốn chính tay Thiếu môn chủ sau này báo thù rửa hận.
Viên Tử Quân đột nhiên hỏi :
- Như vậy, phụ thân đã biết mẫu thân và hài nhi nhờ vắng mặt nên thoát chết, sau đó sao phụ thân không quay lại tìm?
Phụ nhân bảo :
- Ta hiểu hài tử đang nghĩ điều gì! Và có lẽ Tử Linh cũng phải nghĩ và đau buồn như ta vì khi quay lại chắc chắn Tử Linh cũng chỉ nhìn thấy Viên gia đang bị biển lửa bao trùm.
Viên Tử Quân thất sắc :
- Thù nhân cũng phát hỏa Viên gia?
Phụ nhân gật đầu :
- Không sai! Vì y tuyệt tình đến vậy, ta mới nghĩ đến chuyện ly hương! Nếu không phải thế, ta chưa chắc đã là người duy nhất sống sót!
Liễu Hận chợt trầm giọng :
- Tam thúc mẫu chưa phải người duy nhất sống sót đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT