Liễu Hận thật sự căm phẫn khi cuối cùng chàng cũng tìm được lão Ngũ Âm Trảo Vương Toàn.

Lưỡi bị cắt, gân tay gân chân cũng bị cắt, nhìn lão đang nằm giữa vũng máu huyết của chính lão, chàng chỉ biết trợn ngược hai mắt nhìn lão.

Phì... phì...

Tiếng kêu từ miệng lão vang lên làm chàng sực tỉnh.

Chàng biết có nhiều điều lão muốn nói với chàng nhưng lão bất lực do không còn lưỡi để phát thoại.

Thấy chàng đang chú tâm, lão bất ngờ chớp mắt và xạ nhìn vào một phía.

Nhìn theo lão, chàng phát hiện trên thân một cội cây có một vệt kiếm lưu lại.

Vệt kiếm khá sâu cho biết người sử kiếm có kiếm pháp lợi hại và có bản thân công lực rất thâm hậu.

Chàng nghi ngờ và hỏi lão :

- Hung thủ phải chăng là lão Đinh Nhất Hải, Bắc Tung Sơn?

Lão cố gượng cử động đầu. Nhưng có lẽ do mất nhiều máu lão không thể làm gì hơn, ngoài những cử động thật mơ hồ.

Chàng bỗng có quyết định :

- Lão không cần phí lực nữa! Đầu tiên, có lẽ ta phải chăm sóc cho lão đã! Lão nghĩ sao?

Lão chớp mắt vài lượt. Cử chỉ này gợi cho chàng một ý. Chàng bảo :

- Nếu lão tán thành hãy chớp mắt hai lượt. Ngược lại, lão chỉ chớp mắt một lượt là đủ. Thử xem nào!

Lão chớp hai lượt thật.

Chàng vui mừng :

- Được rồi! Bây giờ, ta có nên đưa lão quay về động thất lúc này không?

Lão lại chớp mắt hai lượt.

Khom người xuống, luồn hai tay bên dưới lão, chàng nâng lão lên thật nhẹ.

Thấy cổ của lão cứ dịu quặc, chàng thất kinh :

- Hung thủ cũng phá hủy gân cốt ở cổ lão?

Lão đáp lại bằng hai lượt chớp mắt.

Chàng phẫn nộ, rít qua kẽ răng :

- Thủ đoạn thật tàn độc! Lão yên tâm ta nhất định không tha thứ cho hung thủ.

Nhìn lão đang chớp mắt hai lượt với hai giọt lệ trào ra hai khóe, chàng hết cả nghi kỵ lão. Ngược lại, chẳng hiểu sao chàng lại có cảm nhận đang xem lão là người thân và lời hứa sẽ báo thù cho lão là lời hoàn toàn xuất phát tự đáy lòng.

Chăm sóc cho một người hoàn toàn tàn phế đối với Liễu Hận là việc cực kỳ khó khăn. Nhưng do đây là hành vi xuất phát từ tấm chân tình, Liễu Hận cố hết sức nhẫn nại.

Đầu tiên, khi đưa lão quay về động thất, chàng hốt hoảng vì nhìn thấy máu huyết từ những vết thương của lão vẫn không ngừng cháy.

Làm đủ cách vẫn không sao cầm được máu, chàng đành phải hỏi lão :

- Máu vẫn chảy, ta phải làm gì cho lão?

Lão bỗng liếc mắt nhìn xuống ngực :

- Lão có mang linh dược theo người?

Lão chớp hai lượt mắt.

Chàng vội vàng cho tay vào bọc áo của lão. Khi lấy ra, chàng hoang mang vì có đến ba lọ nhỏ đều chứa đầy chất bột.

Dưa một lọ cho lão nhìn, chàng hỏi :

- Dùng linh được từ lọ này?

Lão ám thị không phải, chàng lấy lọ thứ hai. Phải đến lọ thứ ba mới đúng là lọ cần dùng. Liễu Hận vội rắc một ít bột dấu vào năm vệt kiếm thương. Hai ở nhượng chân, hai ở khuỷu tay và một ở sau cổ, gần với huyệt Dại Truy.

Vừa rắc chàng vừa lẩm bẩm :

- Kẻ dùng thủ đoạn này vì không muốn lão tố giác lai lịch của hắn. Có phải lão quen biết hắn?

Lão ám thị là có biết.

Chàng lại hỏi :

- Đinh Nhất Hải?

(không phải)

- Thiên Di?

(không phải)

- Là người của thất đại phái?

(không phải)

Chàng thất vọng :

- Ta có biết kẻ đó không?

(Không)

Chàng tuyệt vọng :

- Vậy làm sao ta có thể báo thù cho lão?

Do lão không thể đáp được câu này nên cứ mở mắt nhìn chàng.

Sau cùng chàng bảo :

- Thôi được! Lão cứ yên tâm tịnh dưỡng! Ta hy vọng sau này, nếu không phải ta thì chính lão sẽ nghĩ được cách thố lộ tính danh của của kẻ đó.

Lão tỏ ý tán thành làm chàng phần nào yên tâm.

Biết lão chưa ăn gì, và bản thân cũng cảm thấy đói, chàng nói cho lão biết định ý của chàng :

- Ta sẽ đi tìm vật thực. Lão đừng ngại ta bỏ rơi lão!

Vút!

Không bao lâu chàng quay lại, đưa cho lão xem một túi lương khô khá đầy, chàng bảo :

- Ta nghĩ chỗ lương khô này đủ cho ta và lão dùng trong mười ngày. Sau đó hy vọng lão sẽ bình phục và ta sẽ thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho lão.

Lão nhìn chàng với ánh mắt đầy cảm kích khiến chàng đỏ mặt :

- Ta nghĩ, ta có bổn phận lo cho lão. Cũng là phần nào đền đáp chỗ chân nguyên ta vô tình cướp đoạt của lão.

Lão chớp mắt nhiều lượt khiến chàng hoang mang :

- Lão muốn nói điều gì? Ta nói không đúng sao?

Lão vẫn chớp mắt với thần sắc buồn rười rượi.

- Lão tiếc là đã truyền chân nguyên cho ta?

Lão chớp mắt một lượt, cho biết là không phải thế.

- Lão hài lòng vì đã truyền chân nguyên?

Lão tỏ ý hài lòng.

- Sao sắc diện của lão vẫn tỏ ý buồn?

Lão tán đồng nhận xét của chàng. Điều đó làm chàng động tâm :

- Lão hài lòng vì đã truyền chân nguyên và có sắc diện tỏ ý buồn tiếc?

Lão thừa nhận.

- Có phải lão muốn truyền cả cho ta?

Lão thừa nhận.

Chàng mỉm cười :

- Nếu lão đã muốn thì hãy chờ đến lúc lão khôi phục đã.

Lão chớp mắt một lượt thay cho cái lắc đầu.

- Lão không muốn?

(Muốn)

- Muốn nhưng không thể chờ?

Lão đồng tình.

- Tại sao? Lão đang như thế này làm sao có thể truyền lực?

Lão chớp mắt một lượt biểu thị sự không thể. Nhưng cái nhìn của lão như muốn nói lên điều gì đó trọng đại hơn, vượt ngoài sức nghĩ của chàng.

Chàng kinh nghi :

- Phải lão muốn nói phải chi lần mới rồi lão truyền hết nội lực cho ta?

Lão tán thành.

- Bây giờ dù muốn cũng không thể, phải chăng lão muốn ám chỉ lão đã mất hết nội lực?

Sắc diện của lão cho chàng biết chàng vừa nói đúng.

Chàng kêu lên :

- Hung thủ đã làm điều này? Phế bỏ nội lực của lão?

Lão long mắt giận dữ.

- Bằng cách nào? Ta muốn hỏi để phế bỏ nội lực phải thực hiện ra sao? Để sau này ta sẽ vì lão, trả lại y như vậy cho hung thủ.

Lão giương mắt nhìn chàng và có ý mong chờ điều đó.

Sau đó, nhờ cách tuần tự nêu ra những huyệt đạo với sự tán đồng của lão, Liễu Hận biết phải điểm vào những trọng huyệt nào để phế bỏ võ công của đối phương.

Những ngày sau đó, vì phải nghĩ cách sắp đặt cho lão Vương Toàn, Liễu Hận càng lúc càng thông tỏ địa hình quanh nơi đang cư ngụ.

Và càng thông tỏ chàng càng ngạc nhiên vì không ngờ nơi ngụ cư của lão ngoài một lối đi duy nhất thông thương với một trấn thành phụ cận, mọi phía xung quanh đều có địa hình hiểm trở, ngoại nhân khó thể vượt qua.

Như vậy, chứng tỏ hung thủ có thủ đoạn tàn độc đã hãm hại lão Vương Toàn phải đi đến đây bằng lối thông thương duy nhất.

Thế nhưng, dù Liễu Hận đã dò xét nhiều lần khắp trấn thành, việc phát hiện kẻ đã hãm hại lão cứ như công dã tràng xe cát :

Có phần thất vọng, chàng hỏi lão :

- Địa phương này phải chăng trước đây chính là tổng đàn Ngũ Kỳ giáo?

Lão ra hiệu không phải.

- Thái độ của lão chứng tỏ lão thông thuộc địa hình, chốn này liệu có liên quan gì đến quý giáo chăng?

Lão thừa nhận lời nói của chàng.

- Không phải là tổng đàn nhưng có liên quan đến quý giáo. Những ai biết địa điểm này ngoài lão?

Hỏi xong, chàng biết lão không thể đáp lời bằng ám hiệu được thỏa thuận. Chàng lắc đầu :

- Để ta hỏi cách khác vậy. Có nhiều người biết địa điểm này không?

Lão ám thị có.

- Mọi giáo đồ quý giáo đều biết.

(không phải)

- Chỉ một số ít thôi ư?

(phải)

- Các vị Đường chủ đều biết?

(phải)

- Còn ai khác ngoài năm vị Đường chủ?

(còn)

- Giáo chủ?

(phải)

- Còn nữa không?

(còn)

- Ai?

Lão không thể đáp.

- Quý giáo có Phó giáo chủ không?

(không có)

- Hừ! Giáo chủ và năm vị Đường chủ biết địa điểm này do có thân phận cao. Vậy còn bao nhiêu người nữa cũng có thân phận cao tương tự?

(không còn)

- Nhưng vẫn có người vừa quen biết lão vừa lạ với ta cũng biết địa điểm này, đúng không?

- Người đó không có thân phận cao như lão?

(không)

- Là giáo đồ của quý giáo?

(không phải)

- Quen lão mà không là giáo đồ? Sao lạ vậy?

Lão không thể đáp và cũng đến lúc Liễu Hận không biết phải hỏi thêm như thế nào.

Chàng nhìn lão ái ngại :

- Được rồi! Tạm thời là vậy. Ta chỉ cần biết người hạ thủ lão là người quen biết lão và cũng là người duy nhất ngoài Ngũ Kỳ giáo biết rõ địa điểm này là đủ. Hy vọng với thông tin này ta sẽ giúp lão báo thù.

Đoạn chàng thở ra :

- Những ngày qua ta cũng thử tìm y sư cho lão. Rất tiếc ở trấn thành gần đây nhất lại không có y sư.

Lão ra hiệu không cần y sư, điều đó khiến chàng kinh ngạc :

- Lão không cần y sư?

(không cần)

- Lão cho rằng thương thế của lão vô phương phục hồi?

(phải)

- Lão chấp nhận sống thân tàn phế?

(phải)

- Lão chỉ muốn ta thực hiện lời đã hứa?

(phải)

- Đoạt lại Ngũ Hành bảo kiếm?

(phải)

- Nếu đoạt được ta phải làm gì với bảo kiếm Ngũ Hành?

Lão không đáp được, chàng đành đoán :

- Phải chăng với bảo kiếm, ta sẽ thay lão báo thù cho Ngũ Kỳ giáo?

(phải)

- Bằng cách nào? Trong bảo kiếm có ẩn tàng bí kíp ư?

(có)

Chàng ngỡ ngàng vì không ngờ điều phỏng đoán của chàng lại là sự thật.

Suy nghĩ một lúc, chàng bảo :

- Được! Ta sẽ tìm cách đoạt lại Ngũ Hành bảo kiếm. Kết quả như thế nào, khó thể nói trước nên bất tất phải nghĩ chuyện xa vời. Bây giờ thì thế này. Ta sẽ tìm nơi an trí cho lão. Có như vậy ta mới an tâm lo việc thu hồi bảo kiếm. Lão nghĩ sao?

Lão vừa ra hiệu tán thành, chàng mỉm cười lập tức khom người định đưa lão đi.

Bất ngờ có tiếng quát khẽ :

- Chậm đã, tiểu tử!

Thất kinh, chàng định đứng lên. Vì với tư thế đang khom người như chàng vừa khó nhìn đối phương vừa không thể xuất chiêu chống đỡ nếu bị ám toán.

Nhưng huyệt Linh Đài của chàng chợt bị một vật nhọn chạm vào :

- Chớ loạn động! Bằng không kiếm của ta quyết không tha ngươi.

Biết bị đối phương dùng kiếm uy hiếp, chàng có trấn tĩnh :

- Phương giá là ai? Sao lại uy hiếp ta?

Nhân vật nọ không đáp. Ngược lại y chỉ hỏi :

- Ngươi là giáo đồ Ngũ Kỳ giáo?

Chàng vừa lắc đầu liền nghe tiếng đối phương nạt :

- Cấm nhích động! Ngươi chỉ được quyền dùng miệng và lưỡi thôi. Nếu trái lời, ngươi sẽ không khác gì lão họ Vương.

Chàng rúng động :

- Nói vậy chính phương giá đã gây thương thế cho lão?

- Hừ, phải hay không ngươi cần biết để làm gì? Tốt hơn hết, hãy ngoan ngoãn đáp lại những gì ta cần hỏi. Nào, câu đầu tiên, ta lập lại, ngươi là giáo đồ Ngũ Kỳ giáo?

Chàng ngấm ngầm liệu kế và tìm cách khích nộ đối phương :

- Phương giá xuất hiện như thế này hẳn đã đến từ lâu. Cách xưng hô giữa ta và lão có giống cách xưng hô của bọn giáo đồ với một vị Đường chủ là lão không?

Nhân vật nọ tỏ ý khó chịu :

- Cần chi ngươi phải phí lời? Phải thì nói phải, không nói không, như thế chẳng phải tiện cho ngươi và tiện cả cho ta sao?

Chàng cố ý cười lạnh :

- Phì! Chỉ tại phương giá hỏi câu không đáng hỏi và là câu mà phương giá thừa biết câu trả lời.

Giọng nói khó chịu vẫn vang lên :

- Đủ rồi! Giờ thì câu thứ hai, ngươi có liên quan gì đến lão Vương Toàn?

Chàng đáp bừa :

- Bằng hữu!

- Bằng hữu! Giữa hai người một già một trẻ như ngươi và lão?

Chàng bĩu môi, hy vọng nhân vật kia có thể nhìn thấy, do y chỉ cho phép chàng dùng miệng và lưỡi, chàng bĩu môi là không vượt quá giới hạn :

- Phương giá chưa từng nghe nên mới ngạc nhiên. Đây gọi là huynh đệ vong niên.

- Huynh đệ vong niên.

Lúc đó chàng vẫn luôn khom sát người vào lão Vương Toàn, nên tình cờ nhìn thấy lo chớp mắt hai lượt, biểu thị lão tán thành việc chàng xem lão là lão huynh như chàng đang lập lờ giải thích.

Phấn khích chàng bảo :

- Không sai! Lão là lão ca ca, ta là tiểu lão đệ của lão. Không được sao?

Giọng nọ vang lên thật lạnh lùng :

- Chẳng những được mà còn là quá tốt nữa.

- Tốt? Tại sao?

Giọng nọ hàm ý miệt thị :

- Điều đó ngươi sẽ biết sau. Chỉ có điều, ta thật sự không tin ngươi vì tình bằng hữu mà dám hứa lời đoạt lại Ngũ Hành bảo kiếm cho lão.

Chàng thản nhiên ứng đối :

- Đã là bằng hữu, hoạn nạn luôn có nhau là điều bình thường. Hà tất phương giá phải nghi ngờ.

- Ta không thể không nghi ngờ, vì ngươi ngoài tình bằng hữu hẳn phải có nguyên do khác khiến ngươi không ngại nguy đến tính mạng dám nghĩ đến chuyện đoạt kiếm.

Chàng trả treo :

- Theo phương giá đó là nguyên do gì?

Chàng kinh ngạc khi nghe đối phương đề quyết :

- Hoặc ngươi đã biết điều bí ẩn liên quan đến Ngũ Hành bảo kiếm, hoặc ngươi vì muốn dò tìm điều bí ẩn đó nên giả vờ hứa với lão như vậy.

- Phương giá xem ta giống với người đang giả vờ không?

- Kể ra khá giống. Vì ta cũng biết rằng điều bí ẩn đó lúc này chỉ còn một mình lão Vương Toàn nắm giữ mà thôi.

- Phương giá cũng không biết điều bí ẩn đó?

- Ta... Hừ! Biết hay không, đó là việc của ta, ngươi hà tất phải hỏi đến.

Chàng bật cười :

- Ha... ha... ha...! Té ra phương giá thật sự chẳng biết gì hết. Và phương giá vì tưởng ta vốn là bằng hữu của lão sẽ biết rõ mọi bí ẩn của lão nên phương giá định tâm buộc ta phải nói ra. Đúng thế không?

Đối phương có phần kinh ngạc :

- Sao ngươi đoán được ý đồ của ta?

Không bỏ lỡ cơ hội, chàng bất ngờ đạp mạnh hai chân, bắn tung người thật nhanh về phía trước.

Vù...

Chàng vẫn chưa lường hết năng lực của chàng, kể từ khi được lão Vương Toàn truyền tặng chân nguyên.

Do đó, cái đạp của chàng vì là tận lực bình sinh nên toàn thân chàng lao đi nhanh như tên bắn và lao thẳng đến vách động thất.

Có tiếng quát đuổi theo :

- Tiểu tử muốn chết! Đỡ!

Véo...

Phát hiện có ánh kim quang lóe lên ngay phía sau, Liễu Hận biết không thể kháng cự bằng cánh tay nhục thể nên vội khom người tràn bộ.

Ào...

Tránh được một chiêu, Liễu Hận phát hoảng vì chiêu thứ hai nhanh chóng xuất hiện.

- Ngươi thoát được nữa sao? Đỡ!

Véo...

Ngỡ phải chết, Liễu Hận thoáng mừng vì tình cờ nhìn thấy ngay dưới chân là bầu nước bằng sắt luyện đã được lão Vương Toàn một lần sử dụng như khí giới.

Chàng hối hả khom người nhặt lấy và liều lĩnh đưa bầu nước về phía sau theo bản năng.

Coong...

Tiếng va chạm vang lên đinh tai nhưng tiếng gầm giận dữ của đối phương còn lớn hơn :

- Tiểu tử thật xuẩn động. Bằng vào vật đó ngươi tưởng sẽ giúp ngươi chi trì được sinh mạng sao? Đỡ!

Véo... Véo...

Được đối diện với đối phương, Liễu Hận càng dễ bề đối phó.

Chàng phát hiện kiếm chiêu của đối phương tuy có lợi hại và biến ảo nhưng về mức độ nhanh thì vị tất hơn được chàng.

Chàng cười nụ :

- Chi trì được hay không, phương giá sẽ biết. Xem đây!

Coong... Coong...

Chiếc bầu nước dù không thể dùng vào việc công kích địch nhưng nhưng nếu dùng để hóa giải từng thức kiếm thì lại thừa năng lực. Liễu Hận với thủ pháp nhanh nhạy và với nội lực được dồn vào chiếc bầu vẫn hiên ngang hóa giải từng chiêu từng thức kiếm của đối phương.

Đối phương thật sự động nộ :

- Hóa ra ngươi cũng có đôi chút bản lãnh. Để xem ngươi chi trì được bao lâu? Đỡ!

Đỡ! Đỡ!

Véo...

Véo...

Véo...

Liên hoàn kiếm của đối phương ngay lập tức tạo vầng kiếm quang dày đặc bao phủ toàn thân Liễu Hận.

Nhưng liên hoàn kiếm vẫn là liên hoàn kiếm, được đối phương ghép nối lại bằng ba thức kiếm riêng lẻ, dĩ nhiên phải có chiêu phát ra trước, chiêu phát ra sau.

Liễu Hận vẫn chưa đến nỗi bấn loạn. Chàng bật cười khích nộ :

- Kiếm pháp của phương giá kể ra cũng có đôi chút thực lực. Chỉ tiếc là chưa đủ để đoạt mạng ta. Xem này!

Coong... coong...

Những tiếng kim thiết va chạm vang lên hầu như bất tận, do đối phương càng cuồng nộ càng ra nhiều chiêu và càng chạm nhiều lần vào bầu nước cũng bằng kim thiết.

Đã thế chốc chốc Liễu Hận còn cố ý cười dài :

- Ha... ha... ha...! Còn chậm lắm, nhanh thêm nữa nào!

Coong... Coong...

- Sao vậy? Cậm như thế còn hy vọng gì lấy được mạng ta. Ha... ha... ha...

Coong... coong...

Điên tiết pha lẫn với phẫn hận, đối phương bất ngờ thu kiếm và nhảy lùi.

Vút!

Chàng kinh ngạc :

- Phương giá bỏ cuộc ư?

Lúc đó, nét mặt loắt choắt đầy gian trá của nhân vật nọ trạc tứ tuần bỗng điểm một nụ cười độc ác :

- Ta chợt nghĩ ra cần gì phải phí lực với ngươi. Xem đây!

Véo...

Lão phóng kiếm và đưa thẳng vào thân hình bất động của lão Vương Toàn.

Đó là điều Liễu Hận đã toan liệu. Chàng thản nhiên nhìn tthủ đoạn của đối phương.

Không thấy chàng hốt hoảng, cũng không thấy bất kỳ phản ứng nào ở chàng, lão mặt choắt dừng kiếm lại giữa chừng và bật hỏi :

- Ngươi không sợ ta hạ sát lão bằng hữu của ngươi?

Chàng lắc đầu :

- Lão nào phải bằng hữu của ta. Phương giá nên nghĩ cách khác thì hơn.

Lão sững sờ :

- Ngươi đã lừa dối ta?

Chàng cười nhẹ và vừa di chuyển chậm rãi vừa giải thích :

- Lâm vào tình cảnh như ta lúc nãy, ta phải làm gì nếu không giở trò giả dối?

Nhìn theo chàng, thấy chàng đang đi về phía có một thanh kiếm, lão mặt choắt thịnh nộ :

- Đứng lại! Bằng không đừng trách ta hạ sát lão ngay lập tức!

Chàng mỉm cười, chân vẫn tiếp di chuyển :

- Nào ai ngăn phương giá giết lão? Nhưng phương giá nên biết một điều.

Lão mặt choắt không ngờ việc uy hiếp của lão bất thành. Lão quắc mắt nhìn chàng :

- Điều gì?

Chàng ung dung nhặt hai thanh kiếm của chính chàng và bắt đầu đi trở lại :

- Đó là điều có liên quan đến việc bí ẩn của Ngũ Hành bảo kiếm!

Lão mặt choắt nghi ngại nhìn thanh kiếm trên tay chàng, tuy miệng vẫn hỏi :

- Ngươi muốn nói ngươi đã biết rõ điều bí ẩn của bảo kiếm?

Chàng bất ngờ hất kiếm lao đến :

- Không phải điều đó! Mà là... đỡ!

Véo...

Choang!

Chàng xuất kiếm quá nhanh, khiến lão mặt choắt vì muốn toàn mạng phải bỏ kiếm nhảy lùi. Tuy thế, do lão vẫn chậm hơn, nên hổ khẩu tuy không tránh khỏi bị mũi kiếm của chàng đâm nhẹ vào.

Chàng ung dung thu kiếm và đứng ngay bên cạnh Vương Toàn khi mở miệng hỏi lão mặt choắt :

- Lúc này là lúc lão nên khai thật. Có phải chính lão đã gây thương tích cho lão ca ca của ta?

Lão mặt choắt gờm gờm nhìn chàng và chưa biết phải đáp như thế nào, thì...

- Không phải lão ta đâu! Là ta!

Tiếng đáp thật bất ngờ làm Liễu Hận phải quay người nhìn lại phía sau.

Không nhìn còn đỡ, thoạt nhìn qua chàng phải thất sắc. Bởi, không biết đến từ lúc nào, một bọn năm người đều có nét mặt đằng đằng sát khí đang áng ngữ mất lối thoát khỏi động khẩu.

Nhìn vào nhân vật vừa phát thoại, Liễu Hận tuy nhận ra y là kẻ có niên kỷ nhỏ nhất nhưng có lẽ có thân phận cao nhất.

Chàng kinh tâm :

- Các hạ là ai? Có oán thù gì với lão ca ca của ta?

Y ung dung hướng mặt về phía lão mặt choắt :

- Chỉ mới một chiêu ngươi đã cam bại. Sống như thế nào có ích gì?

Ngỡ đó chỉ là lời quở trách của thượng cấp dành cho thuộc hạ, Liễu Hận há miệng định nói lời khinh thị, mong hạ nhuệ khí của đối phương.

Nào ngờ, từ phía sau chàng bỗng vang lên tiếng động lạ.

Bộp!

Tiếp đó là..

Phịch!

Tiếng rơi thật nặng nề làm cho Liễu Hận phải liếc về phía sau.

Vừa liếc nhìn chàng lập tức kêu hoảng :

- Lão đã tự sát?

Câu nói của nhân vật nọ làm chàng phừng phừng lửa giận :

- Hắn tự sát thì sao? Nếu sống mà vô ích chi bằng chết cho nhẹ thể!

Chàng quát :

- Là do ngươi xui lão?

Y lạnh giọng :

- Chớ quá cuồng ngôn. Hạng ty tiện như ngươi phải gọi ta là Thiếu giáo chủ mới đúng lễ!

Chàng bĩu môi :

- Thiếu giáo chủ? Hạng độc ác như ngươi, xem mạng người như cỏ rác phải gọi là thiếu ác chủ mới tương xứng.

Y phẫn nộ :

- Hỗn xược! Đại hộ pháp! Trừng trị...

Một nhân vật có niên kỷ ngoại ngũ tuần vừa nghe gọi liền ứng tiếng đáp ngay :

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Vút!

Chàng lập tức phát kiếm.

Véo!

Chong đầu mũi kiếm bén nhọn vào tâm thất của lão Đại hộ pháp, Liễu Hận lạnh giọng :

- Khôn hồn thì lùi lại. Đừng bức ta phải hạ thủ.

Gã nọ thất kinh :

- Lùi lại, Đại hộ pháp!

Lão Đại hộ pháp vừa lùi lại an toàn, gã nọ bật cười ngạo mạn :

- Ha... ha... ha...

Chàng khinh khỉnh chờ gã cười xong mới hỏi :

- Ngươi cười điều gì?

Gã đáp :

- Cơ hội hạ sát thuộc hạ của ta, ngươi vừa bỏ lỡ! Ta cười là cười sự ngu xuẩn của ngươi.

Chàng quắc mắt :

- Ta ngu xuẩn hay ta không phải hạng người lạm sát vô cớ.

Gã nọ rít lên :

- Chớ có nhiều lời, mau nạp mạng! Phát động kiếm trận!

Vút! Vút!

Kể cả gã vừa hạ lệnh, năm nhân vật mới xuất hiện lập tức lao đến và lần lượt hạ thân vây kín chàng.

Chàng hoang mang khi nghe đến việc lập trận.

Nhìn họ đều ung dung lấy kiếm, chàng nghi hoặc :

- Là kiếm trận?

Gã nọ cười lại :

- Không sai! Bây giờ, dù ngươi có bản lãnh khoái kiếm hoặc điện kiếm cũng đừng mong toàn mạng dưới Ngũ Hành kiếm trận. Nếu muốn được toàn thây, theo ta, ngươi nên tự định đoạt số phận thì hơn.

Chàng tỏ ra xem thường :

- Kiếm trận thì có gì lợi hại? Chẳng qua chỉ là dùng số đông để chiếm lấy tiện nghi mà thôi.

Gã nọ cười thành tiếng :

- Ngươi đúng là hạng ếch nằm đáy giếng, không biết thế nào là trời cao đất dày!

Khai trận!

Gã quát, Liễu Hận cũng quát :

- Chậm đã!

Gã nhìn chàng bằng ánh mắt giễu cợt :

- Ngươi sợ rồi sao? Được! Vậy kiếm của ngươi đó, sao không tự sát? Hạng người như ngươi, theo ta, có sống cũng vô ích.

Lúc đó, vì lo lắng cho sinh mạng lão Vương Toàn, chàng ngăn đối phương xuất thủ với hy vọng sẽ tìm được biện pháp đưa lão Vương Toàn ra khỏi phạm vi kiếm trận.

Nhưng, qua khẩu khí cao ngạo và qua thái độ xem mạng người như cỏ rác của gã Thiếu giáo chủ, Liễu Hận lại e rằng hành vi của chàng sẽ để lộ nhược điểm và đối phương chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội tận dụng.

Chàng đành phải bỏ ý định đó việc bất ngờ quát thật lớn :

- Muốn ta tự sát không dễ đâu! Đỡ!

Véo...

Gã cũng quát và quát thật nhanh :

- Phát động! Đánh!

Véo! Véo!

Gã đã nhìn thấy Liễu Hận đả bại lão mặt choắt kia qua một chiêu là thế nào và gã quyết không để chàng lập lại cơ hội đó lần thứ hai. Do đó, gã kịp thời phát động kiếm trận, hy vọng sẽ chiếm được tiên cơ.

Nào ngờ, gã không thể nào lường được mức độ xuất kiếm nhanh đến dị thường của Liễu Hận.

Sau tiếng hô hoán của gã, năm thanh kiếm tuy đồng một lúc được vung lên nhưng chiêu kiếm chưa thành và kiếm trận cũng chưa thật sự phát động thì mũi kiếm trên tay chàng lập tức xuất hiện cận kề tay cầm kiếm của gã.

Gã thất kinh buông kiếm và hối hả nhảy lùi.

Choang!

Vút!

Như bóng với hình, Liễu Hận dịch người bám sát gã :

- Ngươi cũng chỉ chịu có một chiêu thôi sao? Nạp mạng!

Véo!

Thân thủ của gã Thiếu giáo chủ không ngờ lại cao minh ngoài sức tưởng tượng của Liễu Hận.

Lần mất kiếm vừa rồi có lẽ do gã chủ quan khinh địch. Nhưng khi ức độ được thân thủ của chàng, gã lập tức có phản ứng nhanh nhạy.

Ngay khi nghe tiếng quát của chàng vừa dứt, bằng thủ pháp thần tốc, một thanh kiếm khác chợt xuất hiện trong tay gã. Vừa có kiếm, gã vung ngay ra với tiếng gào váng động :

- Ngươi chớ đắc ý! Đỡ!

Véo!

Cạch!

Liễu Hận rúng động vì thanh kiếm của chàng khi chạm vào kiếm của gã bất ngờ bị chấn gãy ngay vị trí chạm kiếm.

Chàng còn thêm kinh hãi khi thấy trên môi gã chợt xuất hiện nụ cười ngạo mạn :

- Ngươi còn điểm nào để tự phụ nữa không? Số phận của ngươi được định sẵn rồi!

Xem kiếm!

Véo!

Kịp nhận ra thanh kiếm của đối phương vừa là thanh cổ kiếm vừa có độ sắc bén khó thể lường, đồng thời còn là thanh kiếm chỉ có độ dài non thước rưỡi (xấp xỉ chiều dài bằng một nửa của mọi thanh trường kiếm bình thường). Chẳng trách gã có thể giấu nhẹm thanh cổ kiếm nọ bên trong người. Để đến lúc tối hậu gã kịp dùng đến và giải nguy cho chính gã.

Nhìn chiêu kiếm của Liễu Hận dư biết chàng có thể xuất thủ nhanh hơn và nhờ đó có thể dễ dàng hóa giải hoặc phân thủ hoàn công. Tuy nhiên, do sợ sự sắc bén của thanh kiếm kia một lần nữa sẽ phế bỏ thanh kiếm của chàng, chàng ngần ngại việc chạm kiếm.

Chỉ một thoáng ngần ngại như vậy là đủ đưa Liễu Hận vào tình cảnh thập tử nhất sinh. Thanh cổ kiếm kia chỉ còn cách chàng trong gang tấc mà thôi.

Không còn biện pháp nào khác, sẵn tả thủ còn cầm bầu nước, Liễu Hận không cần nghĩ ngợi vội đưa bầu nước ra và đỡ ngay vào mũi kiếm đã đến quá gần của đối phương.

Choang!

Một điều hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra! Thanh cổ bảo kiếm của đối phương tuy sắc bén là vậy, mới trước đó đã nhẹ nhàng tiện bỏ một phần ngắn thanh kiếm của chàng, giờ lại không làm suy xuyển được gì cái bầu nước sau tiếng va chạm đinh tai.

Chàng phấn khích, nhất là lúc nhìn thấy nét mặt thật sự ngỡ ngàng của gã Thiếu giáo chủ. Chàng lừa dịp tung hữu kiếm :

- Kẻ không thể tự phụ được nữa chính là ngươi! Đỡ!

Véo...

Gã bật kêu kinh hoảng tuy đang vung loạn cổ kiếm mong hóa giải chiêu kiếm của chàng :

- Lập trận mau! Đỡ!

Véo...

Coong...

Véo... Véo...

Trong chớp mắt, diễn biến xảy ra nhanh ngoài sức tưởng.

Để tránh việc chạm kiếm vào lợi khí sắc bén của đối phương, Liễu Hận buộc lòng thu kiếm và thay vào đó là đưa bầu nước ra đón đỡ. Chính lúc đó, bốn nhân vật đi theo gã vì nghe lệnh truyền nên lập tức lao đến và phát động kiếm trận.

Và sau đó, tiếng kêu váng động do bầu nước kỳ lạ chạm vào bảo kiếm của gã Thiếu giáo chủ, Liễu Hận lập tức bị kiếm trận vây hãm.

Nhìn vầng kiếm quang thả sức vần vũ, Liễu Hận tuy ngấm ngầm kinh hãi nhưng vẫn để lộ sắc mừng.

Chàng mừng vì nhờ hai lần giao kiếm vừa rồi giữa chàng và gã Thiếu giáo chủ, rốt cuộc phạm vi kiếm trận đã được chàng lôi ra xa, lão Vương Toàn giờ đang nằm ngoài kiếm trận, sinh mạng của lão kể như tạm bảo toàn.

Không phải lo lắng cho lão nữa, Liễu Hận lập tức phát động kiếm chiêu với thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn xác như trước đây đã từng.

- Xem kiếm!

Véo... Véo...

Cùng một lúc với việc xuất phát kiếm chiêu, bầu nước trên tay tả cũng được chàng khoa loạn.

Dùng bầu nước đón đỡ mỗi khi ảnh kiếm của gã Thiếu giáo chủ xuất hiện, Liễu Hận vô tình hóa giải phần tiện nghi do lợi kiếm đem lại cho gã.

Choang! Choang!

Véo... Véo...

Coong... coong...

Không thể ngờ Liễu Hận lại có sự may mắn quá ngẫu nhiên như vậy, gã Thiếu giáo chủ vì quá quan tâm đến bầu nước kỳ lạ đang được chàng linh hoạt sử dụng nên quên mất việc phát huy mọi ưu thế của kiếm trận Ngũ Hành.

Gã vừa xuất kiếm vừa hoang mang hỏi :

- Vật ngươi đang cầm trên tay đích xác là vật gì?

Liễu Hận ngỡ kiếm trận chỉ đạt bao nhiêu đó lợi hại nên có phần ung dung. Chàng châm chọc :

- Ngươi muốn hỏi vật này ư? Ha... ha... ha...! Đó là một báu vật hãn thế, được gọi là Chiêu Hồn lệnh!

Choang!... Choang!...

Véo... Véo...

Coong!

Gã có vẻ mặt ngơ ngẩn :

- Chiêu Hồn lệnh? Là báu vật sao có tên gọi kỳ lạ vậy?

Chàng cả cười :

- Ha... ha... ha...! Có gì lạ chứ. Chẳng phải với vật này, bảo kiếm trên tay ngươi kể như vô dụng và hồn phách ngươi sẽ bị ta đoạt mất sao? Ha... ha... ha...

Nghe thế, biết Liễu Hận cố tình bỡn cợt để châm chọc, gã động sát cơ :

- Ngươi thật quá quắc! Đừng trách ta ác độc! Ngũ Hành Luân Chuyển! Đánh!

Véo...

Véo...

Sau tiếng rít lanh lảnh của gã áp lực của kiếm trận bỗng tăng cao.

Liễu Hận nhìn thấy bóng nhân ảnh của bọn chúng bất ngờ nhòa đi, do bọn chúng bắt đầu dịch chuyển càng lúc càng nhanh quanh chỗ chàng yên vị.

Và bóng nhân ảnh của bọn chúng càng nhòa đi thì vầng kiếm do cả năm thanh kiếm tạo ra cũng càng mờ ảo.

Biết nguy vì không thể nhận định được phương vị lẫn kiếm chiêu của từng nhân vật một thuộc phe đối phương, Liễu Hận lập tức thu kiếm về và ngấm ngầm chờ đợi sát chiêu chắc chắn sẽ xảy đến.

Không ngoài định liệu của chàng, tiếng quát dõng dạc của gã Thiếu giáo chủ tức thì vang lên :

- Ngũ Hành Chiếu Xạ! Đánh!

Ào... Ào...

Vầng kiếm quang mờ ảo đang bao quanh, chàng bỗng chao đảo và đổ ụp toàn bộ vào tâm trận.

Tâm trận là nơi Liễu Hận đang đứng, chiêu thức của Ngũ Hành kiếm trận kể như chiếu xạ thẳng hầu đoạt mạng chàng.

Trước cảnh ngộ này, Liễu Hận chợt thức ngộ ở kiếm pháp không chỉ có nhanh và chuẩn xác là đủ. Vì dù có nhanh và có chuẩn xác nhưng một khi chàng không thể nhận định được phương vị của đối phương thì cái nhanh và cái chuẩn xác đó kể như vô dụng.

Trong hoàn cảnh hiện tại, kiếm chiêu của chàng cần phải có một uy lực kinh nhân, đủ để chống trả cả năm chiêu kiếm vừa được đối phương hợp lại làm một tạo thành thiên la địa võng. Có như thế Liễu Hận mới hy vọng chi trì sinh mạng và có thể từ đó chuyển thế thủ thành thế công.

Và uy lực mà chàng cần có, may thay chàng nhờ lão Vương Toàn truyền cho gần một nửa chân nguyên nội lực của lão nên ít nhiều cũng đạt được.

Chàng bất ngờ hất mạnh hữu kiếm :

- Lui lại nào!

Véo...

Với chiêu kiếm đang thi triển, thanh kiếm trên tay chàng lập tức bật lóe lên một vầng kiếm quang đơn bạc. Một vầng kiếm tợ hồ quá nhỏ nhoi nếu so với chiêu “Ngũ Hành Chiếu Xạ” do kiếm trận gây ra.

Tuy thế, như tia chớp lóe giữa đêm đen, vầng kiếm thoạt đầu đơn bạc của chàng liền sau đó tỏ ra có kiến hiệu.

Áp lực của kiếm trận đang đè nặng bỗng chựng lại trong một thoáng.

Một thoáng chựng lại đó dù rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho Liễu Hận nhận định rõ phương vị của từng người bên đối phương.

Chàng liền phát xạ tả thủ, đưa bầu nước vào ngay lưỡi kiếm sắc bén của gã Thiếu giáo chủ.

Vụt!

Coong...

Choang! Choang! Choang!

Những tiếng động chạm liên tiếp vang ra và tạo cho Liễu Hận một niềm khiếp đảm.

Chàng khiếp đảm vì vừa nhận chân một sự thật. Sự thật đó là nội lực của chàng hầu như chỉ là một ảnh đom đóm nếu so với hợp lực của kiếm trận với nội lực của bốn người cùng liên thủ.

Chàng tuy nhờ bầu nước đón đỡ được lợi khí sắc bén của gã Thiếu giáo chủ, nhưng với bốn tay kiếm còn lại, kiếm chiêu của chàng như vừa va phải thành đồng vách sắt.

Hổ khẩu tay tuy đang tê chồn nhưng do thức ngộ sự hiểm nguy nên chàng cố chịu đựng để lập tức phát chiêu, chiếm tiên cơ :

- Đỡ!

Véo...

Đầu kiếm của chàng vừa bất ngờ lóe lên, gã Thiếu giáo chủ hớt hải hạ lệnh :

- Luân Chuyển! Mau!

Nhưng, chàng phát kiếm nhanh đâu phải để đối phương có cơ hội luân chuyển.

Bầu nước trên tay tả liền được chàng bật lên, hất ngay vào mặt gã Thiếu giáo chủ :

- Mau sao được mà mau! Xem này!

Gã hốt hoảng hất ngửa về phía hậu. Chớp lấy cơ hội, chàng thu hữu kiếm vừa phát ra và lập tức quét thẳng vào trung bàn của gã Thiếu giáo chủ :

- Nạp mạng!

Véo...

Bốn nhân vật nọ thất kinh cùng hô hoán :

- Tiểu tử chớ ngông cuồng. Đỡ!

Véo...

Véo...

Bị áp lực từ phía sau dồn đến, Liễu Hận hớn hở bật cười :

- Có như thế chứ! Ha... ha... ha...

Vút!

Lực đạo từ phía sau do bốn thanh kiếm tạo thành vẫn không nhanh bằng cái nhảy lùi của gã Thiếu giáo chủ.

Gã lùi tức là mở đường cho Liễu Hận. Chàng nhanh chân thoát trận.

Ngay khi thoát trận, bất chấp gã Thiếu giáo chủ đang loang báu kiếm lao vào chàng, Liễu Hận ung dung quay ngoắt lại và tận lực ném kiếm vào một trong bốn nhân vật ở phía sau.

- Đỡ!

Vù...

Lão nọ không thể ngờ chàng dám ném bỏ kiếm trong tình cảnh này. Vì thế, để bảo toàn tính mạng, lão phải dịch người qua một bên, đồng thời còn khoa kiếm chém tạt vào thanh kiếm đang bay đến của chàng.

Véo...

Choang!

Chính lúc đó, do gã Thiếu giáo chủ đã một lần lùi xa, giờ lại thêm lão nọ phải tạt bộ, kiếm trận muốn tái lập cũng phải có thời gian cần thiết, Liễu Hận nhanh tốc lao đi.

Vút!

Ngỡ chàng bỏ chạy, gã Thiếu giáo chủ hô hoán :

- Đừng để tiểu tử chạy thoát! Mau!

Gã chưa hết lệnh truyền, tràng cười của Liễu Hận vang lên :

- Ha... ha... ha...! Ngươi đánh giá ta thấp thế sao? Ta cần gì phải chạy? Đỡ!

Vút!

Véo... Véo...

Bóng nhân ảnh của chàng liền lao ập vào gã với kiếm quang lấp loáng.

Gã kinh ngạc vì không thể ngờ chàng vừa ném kiếm đi giờ lại có thanh kiếm khác thay thế.

Và kịp nhận ra đó là thanh kiếm của lão mặt choắt trước đó đã bị Liễu Hận đánh rơi và tiếp theo sau là bị gã bức tử, gã động nộ :

- Tiểu tử thật trá ngụy, ta phải giết ngươi! Đỡ!

Véo...

Coong!

Gã uất hận vì một lần nữa bảo kiếm của gã lại bị bầu nước quái quỷ của chàng chận đứng.

Gã lồng lộn căm tức :

- Lập lại kiếm trận. Mau!

Nhưng tràng cười của Liễu Hận lại vang lên quá nhanh :

- Muốn lập lại kiếm trận à? Muộn mất rồi! Xem độc thủ của ta đây!

Véo...

Véo...

Như hai tia chớp lóe, thanh kiếm trên tay chàng lập tức chiếu ngay tâm thất của hai trong bốn nhân vật nọ. Họ thất kinh lùi lại.

Cũng nhanh như vậy, thay vì chàng dấn tới quyết lấy mạng hai nhân vật vừa lùi, chàng đảo kiếm công kích vào hai nhân vật còn lại.

Véo...

Véo...

Đến lượt hai nhân vật nọ phải hốt hoảng hồi bộ, tạo một phạm vi đủ rộng để kiếm trận vô phương tái lập.

Chàng bật cười đắc ý :

- Đến lượt ngươi này, gã Thiếu giáo chủ! Ha... ha... ha...

Véo...

Nhưng, trước hành vi bức thoái thuộc hạ mà chàng vừa vận dụng, gã nọ đoán được ý đồ của chàng.

Gã đã di chuyển trước. Và gã bất ngờ quát lên :

- Dừng tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play