Mới trước đây thôi ước mơ của Tiểu Đường vẫn là trở thành một họa sĩ, đáng tiếc khoảng cách giữa giấc mộng và sự thật là không thể vượt qua. Khi Tiểu Đường còn đi học tiểu học, cha Đường vì hi vọng đứa con thành danh mà thắt lưng buộc bụng cho cậu đi học khóa mỹ thuật tạo hình mấy năm, Tiểu Đường cũng không hề phụ lòng cha mẹ đem về được mấy tấm giấy khen từ các cuộc thi, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, một sự cố đã làm cha Tiểu Đường đánh mất năng lực lao động, gánh nặng gia đình toàn bộ đặt hết lên vai một mình mẹ Tiểu Đường, từ đó về sau ngay cả học phí từng học kì của Tiểu Đường cũng đều do mẹ Đường vay mượn tích góp của họ hàng thân thích, trong nhà căn bản không còn dư dả tiền bạc cho cậu đi học vẽ tranh nữa. Đối với việc ước mơ tan vỡ, Tiểu Đường cũng không hề oán hận, cảm thấy chỉ mỗi chuyện mẹ cậu có thể kiên trì cố gắng tiếp tục cho cậu đi học đến tốt nghiệp trung học mà không để cậu bỏ học giữa chừng đã là vĩ đại lắm rồi, cho nên cậu gửi gắm giấc mơ trở thành họa sĩ của mình vào đống tranh phác họa giống hệt người thật trên những mảng giấy trắng của sách giáo khoa, vì vậy không ít giáo viên cứ thay nhau phê bình, mà mẹ cậu nhìn thấy, lại chỉ sờ sờ đầu đứa con, cười nói một câu, tranh vẽ đẹp lắm, sau đó đem mấy tờ hóa đơn bỏ còn có thể dùng được đưa cho Tiểu Đường để cậu làm giấy vẽ.
Về sau, Tiểu Đường thi vào trường cảnh sát, dựa vào chương trình cho vay ưu đãi nhà trường dành cho sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn mà hoàn thành việc học, sau khi trở thành một cảnh sát, Tiểu Đường nghĩ, bản thân thật sự có thể nói tạm biệt với giấc mộng kia rồi, cảnh sát và họa sĩ, khoảng cách này xa đến mức nào a ~~~, bất quá sau đó nữa, Tiểu Đường vẫn tìm được một chỗ nương náu cho ước mơ của mình – vẽ chân dung nghi phạm.
Lúc ban đầu đều là vẽ tay, nhân chứng mục kích sẽ cung cấp đặc thù chân dung của nghi phạm, sau đó Tiểu Đường có thể đưa ra một bức tranh giống đến tám chín phần! Về sau trong cục trang bị một bộ hệ thống mới, bên trong tập hợp đủ loại lông mi mắt mũi được đánh số, chỉ cần chọn một dãy số, chốc lát sau máy tính liền đưa ra được nhân dạng tổng hợp. Tuy rằng nhìn có vẻ thực đơn giản, nhưng nếu muốn tổng hợp lại đúng thì phải có khả năng nhất định về hội họa để nắm bắt chính xác các đặc thù của ngũ quan, Tiểu Đường cảm thấy cũng không quá khó, nhanh chóng liền học thuộc toàn bộ số hiệu của các đặc điểm ngũ quan, chỉ cần bạn nói ra lông mi kia dài ngắn đậm nhạt ra sao, Tiểu Đường không cần dò bảng liền có thể nói ra con số, sau đó điền vào, quả nhiên đúng là bộ dáng kia.
Đây chính là một tài hoa a! Trưởng khoa kĩ thuật đối với Tiểu Đường vốn là kinh vi thiên nhân*, nhiều lần muốn tới dụ dỗ người, điều kiện đề ra tốt đến mức người khác thèm nhỏ dãi, nhưng mà Tiểu Đường trước sau vẫn không hề động tâm. Bởi vì đại đội trưởng mới tới của đội hai là thần tượng của cậu, Tiểu Đường đã quyết tâm, ngày nào đội trưởng Mạc còn ở đại đội hai, cậu sống là người của đội hai, chết là ma của đội hai!
*kinh vi thiên nhân: nể phục như người trời.
Đáng tiếc cái đuôi này Tiểu Đường chỉ làm được hai năm đã bị đá ra khỏi cương vị, cái này cũng không có biện pháp a, đội trưởng thì chạy theo tham mưu, còn cậu, mù. Lúc này, Tiểu Đường cam chịu số phận mà đem giấc mơ trực tiếp sửa thành ảo tưởng, người mù vẽ tranh, đó không còn được gọi là nghệ thuật nữa, chỉ có thể xem như đang làm nghệ thuật thôi.
Hôm nay Tiểu Đường nhàm chán cầm một cây bút bi vẽ loạn trên giấy, một người từng là đồng sự với cậu là Đại Lưu xách theo con vịt nướng đi vào.
“Tiểu Đường, bức tranh gì mà như gà bới vậy?” Đại Lưu liếc mắt nhìn một cái, hỏi.
“Trứng chim của Da Vinci(1).” Tiểu Đường thuận miệng đáp một tiếng, buông bút đi tới cửa đem tấm bảng tạm dừng buôn bán trở mặt lại, lúc Đại Lưu đi vào nhà, cậu đã nghe thấy mùi vịt nướng. Từ ngày cậu mở cửa tiệm nho nhỏ này, Đại Lưu liền thường đến đây nhờ cậu xoa bóp thắt lưng và vai, cậu đương nhiên sẽ không lấy tiền của Đại Lưu, cho nên mỗi lần đến đây Đại Lưu đều đem cho cậu món này món nọ, nếu trùng ngay lúc tan tầm thì sẽ ở lại cùng nhau ăn cơm chiều, tiện thể tán gẫu một chút. Vịt nướng là tình yêu lớn của Tiểu Đường, nhưng mà hiện tại cậu đều cùng Nạp Kiệt ăn cơm, việc chọn món tự nhiên cũng là khách tùy gia chủ, cho nên thỉnh thoảng Đại Lưu mang đồ ăn này nọ đến để làm phí mát xa, Tiểu Đường liền chỉ đích danh món vịt nướng.
“Ê, cái này tổ hợp lại một chút cũng ra dáng lắm nha, bất quá cứ để như vậy xem lại càng có phong cách!” Đại Lưu đem vịt để vô chén dĩa xong thì tùy tay cầm lấy bức tranh khi nãy Tiểu Đường nghệch ngoạc, phía trên vẽ một ít mắt mũi, hình dáng dị dạng đông một con tây một con, bất quá nhìn cũng rất sinh động, nhất là có một con mắt, Đại Lưu không thể nói rõ nó giống của ai, nhưng hắn cảm giác bản thân dường như đã gặp qua rồi.
“Đôi mắt này tôi nhìn thế nào lại cảm thấy thực quen a, có khi nào là một tội phạm đang lẩn trốn nào đó không?” Trong cục hiện tại đang vây bắt một nhóm tội phạm chuyên hành hung cướp bóc, khoa kĩ thuật căn cứ miêu tả của người chứng kiến và người bị hại tập hợp được không ít hình vẽ, cục trưởng Mã dặn bọn họ nhất định phải nhớ kĩ, trên đường tuần tra nếu gặp được thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Đại Lưu trí nhớ vốn chẳng ra gì, nhìn một đống tranh học như vẹt hết ba ngày, thiếu chút nữa là khiến hắn phát bệnh.
“Là đội trưởng a, cậu thật không có chút nghĩa khí mà, còn chưa đến nửa năm đã đem đội trưởng quên mất a!” Tiểu Đường nói.
“Tiểu Đường à, không có việc gì tự nhiên cậu vẽ đội trưởng làm chi, có khi nào là…”, Đại Lưu vẻ mặt bỡn cợt đá đá lông nheo với Tiểu Đường, đáng tiếc cái kia đúng là mị nhãn vứt cho người mù.
“Cậu quản tôi.” Tiểu Đường rửa tay lau khô xong, ngón tay dò xét con vịt, vô cùng chuẩn xác bẻ xuống một cái đùi to.
Mạc Phi tận dụng ngày nghỉ đem Giang Vĩ về gặp ông bà, Tiểu Đường nghe khẩu khí của đội trưởng chỉ sợ là hắn đang muốn chơi bài lật ngửa với gia đình, trong nhà Giang tham mưu cũng đã thừa nhận quan hệ của hai người họ, Mạc Phi cảm thấy có đi mà không có lại thì không thích hợp lắm. Cha ruột của Mạc Phi mất sớm, mẹ ruột sau khi tái giá, Mạc Phi liền cùng cha dượng không hợp, cho nên sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát cũng không có về thăm nhà mà lựa chọn sống ở thành phố A ngàn dặm xa xôi, vẫn nghe nói đội trưởng Mạc trời sanh tính tình ương bướng, Tiểu Đường vẫn không tránh khỏi vì quyết định lần này của Mạc Phi mà toát mồ hôi. Vừa mới suy nghĩ cân nhắc chuyện này, tay tự động cũng dựa theo trí nhớ mà phác họa lại một chút hình ảnh của đội trưởng, bất quá mấy việc này Tiểu Đường không tính giải thích với Đại Lưu, bởi vì đây là việc riêng của đội trưởng, năm đó đội trưởng vì tin tưởng cậu mới đem một ít việc nhà ra tán gẫu, mấy chuyện bát quái Tiểu Đường biết thực phong phú, nhưng mà cái miệng của cậu cũng rất kín.
“Aizz, Đường Đường a~ tôi nói tổng giám đốc họ Lâm kia có phải có ý với cậu hay không a, mắt không giật lấy một cái liền giúp cậu nhiều tiền thuốc men như vậy, còn có con chó này, tôi nghe nói chó chuyên phục vụ cho người khiếm thị trong nước thôi đã gần mười vạn rồi, không nói tới con này là đồ ngoại nhập nữa.” - Trong mắt Đại Lưu lóe lên một tia nhiều chuyện.
Tiểu Đường lúc này vừa gặm hết một cái chân vịt, cậu nghe Đại Lưu nói xong liền tìm đúng nơi phát ra âm thanh mà hung hăng đem xương vịt quăng qua, “Nói như cậu, vậy ngân hàng cho mấy người mượn tiền mua nhà có phải cũng đồng nghĩa với việc bọn họ có ý với mấy người à!”
Cục xương bay trúng cái ót của Đại Lưu một chút sau đó rơi xuống đất, Tiểu Cẩu rụt rè nhìn qua khúc xương ngon lành kia, rất có giáo dưỡng mà không lập tức nhào lên.
“Còn không phải vì tôi lo lắng cho cậu sao, nắm trước được thủ đoạn của người ta, vạn nhất về sau hắn muốn yêu cầu cậu mấy chuyện không đàng hoàng thì ít ra cũng có chuẩn bị a.” Đại Lưu xoa xoa cái ót bị trúng xương.
“Chuẩn bị cái gì? Nói cho cậu biết, tôi và anh ấy chỉ là quan hệ chủ nợ và con nợ vô cùng thuần khiết.” Tiểu Đường vừa nói xong liền sờ soạng bẻ thêm cái chân kia của con vịt, sau đó hung hăng cắn một phát, “Tiền Lâm đại ca cho tôi mượn tuy rằng không tính lãi, nhưng cũng không có nói là không cần trả.”
“Chỉ không tính lãi, tôi mượn chị tôi có năm vạn khối để trả tiền nhà kì đầu mà bả lấy hết ba phần xem như lợi tức rồi, đó chính là chị ruột của tôi a …” Đại Lưu oán thầm, bất quá xem dáng vẻ kia của Tiểu Đường hắn cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện, thành thành thật thật ngồi xuống xé thịt vịt.
Ăn được một nửa, Đại Lưu bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, hắn hỏi Tiểu Đường: “Tiểu Đường a, số hiệu mã hóa mấy cái mắt mũi kia cậu còn nhớ không?”
“Nhớ rõ a, tôi một khi đã nhìn qua thì sẽ không quên.” Tiểu Đường nói.
“Tuyệt! Ngày mai tôi đem máy tính trong cục ra, cậu ghép nhân dạng giùm tôi nhé.” Đại Lưu nói
Tiểu Đường ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Nhóm đồng nghiệp bên khoa kĩ thuật nghỉ hết rồi sao?”
“Khụ, đừng nhắc đến nữa, mấy người nhóm Tiểu Phương bị bên ngoài mượn hết rồi, là một vụ lớn, trong cục hiện tại liền cử đến một tên gà mờ vừa mới tốt nghiệp. Ngày đó nhận được một vụ đánh người cướp của, người bị hại đến miêu tả, để tên gà mờ kia tập hợp lại nhân dạng. Hình vừa đưa ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy quen mắt a, thầm nghĩ này tám chín phần là kẻ tái phạm, đang ngồi mắng tên vương bát đản đó thì đúng lúc cục trưởng Mã đi vào, mọi người quay đầu lại, rốt cuộc hiểu được vì sao cảm thấy quen mắt, tên gà mờ kia chính là đem cục trưởng họa lại vào trong máy tính!” Đại Lưu vừa nói vừa cười đập bàn đập ghế, có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó nhất định rất phấn khích.
Tiểu Đường cũng hơi cong lên khóe môi, nở nụ cười, “Ok, ngày mai cậu dành chút thời gian lại đây, để tôi cố thử một phen xem sao.”
Ngày hôm sau, Đại Lưu quả nhiên ôm máy tính lại đây, cùng đi còn có nhân chứng vụ án.
Bởi vì phòng mát xa của mình quá nhỏ nên liền mượn một cái ghế dài trong quán bar, vừa đúng lúc Đồng Diêu và Tiểu Miêu cũng đang ở đó, rủ nhau tụ lại đây xem náo nhiệt. Tiểu Đường chỉ cần năm phút đồng hồ liền hoàn thành tranh tổng hợp nhân dạng, nhân chứng xem xét xong cũng đồng ý, đám người Đồng Diêu ở bên cạnh thấy xem nhiêu đó là đủ rồi.
“Đại Lưu ca, không vội đi đâu chứ?” Nhân chứng xong việc về trước, Tiểu Miêu đưa cho Đại Lưu một ly bia.
“Mã cục trưởng phê chuẩn cho hai tiếng đồng hồ, không ngờ Tiểu Đường chỉ năm mười phút liền giải quyết xong.” Đại Lưu tủm tỉm cười nhận ly bia, hưởng thụ mấy tiếng nghỉ ngơi còn lại.
Bọn Tiểu Miêu nghe xong liền đột nhiên hoan hô một tiếng, quấn lấy Tiểu Đường muốn cậu ghép nhân dạng cho tụi nó.
“Có được không?” Tiểu Đường hỏi Đại Lưu, dù sao đây cũng là tài sản công của cục.
“Không có việc gì, đừng quậy cho nó hư là được rồi.” Đại Lưu nói, bởi vì cùng có quan hệ với Tiểu Đường, hiện tại anh em đội hai và mấy người trong chốn ăn chơi này cũng xem như có chút giao tình.
Dưới sự miêu tả nhốn nháo thất chủy bát thiệt* của nhóm Đồng Diêu Tiểu Miêu, Tiểu Đường ghép xong nhân dạng của mọi người.
*thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi
“A, đây không phải là Thạch Lỗi sao?” Đại Lưu tò mò rướn cổ sang nhìn thoáng qua.
“A, nguyên lai Tiểu Lỗi lớn như vậy a!” Tiểu Đường tuy rằng có biết Thạch Lỗi, nhưng mà cũng chưa nhìn thấy bộ dáng của cậu, hôm nay tổng hợp ảnh xong mới biết người ta bộ dạng thế nào.
“Đúng vậy, Tiểu Đường ca, Tiểu Lỗi rất tuấn tú đi! Đáng tiếc phải đến tháng bảy nó mới nghỉ, còn mấy tháng nữa mới gặp được, trong tay tụi tôi ngay cả một tấm hình của nó cũng không có, thật may đến hôm nay vẫn chưa quên.” Tiểu Miêu bộ dáng mơ mộng nhìn chằm chằm bức hình ghép của Thạch Lỗi trong máy tính.
Nạp Kì vội đem đến máy in trong quán, in bức hình ra, phát cho mỗi người cầm một tấm.
Tiểu Đường nghe mấy người kia nhốn nháo bận bịu, đột nhiên nghĩ đến chuyện đào hoa phong mà Lâm Tẩm từng nói, cảm thấy vẫn là cách hình dung của hắn chuẩn xác.
Tiếp theo, mấy người nhóm Đồng Diêu lại thay nhau miêu tả bộ dáng của chính mình, Tiểu Đường chịu trách nhiệm đánh số cho bọn họ ghép bức hình lại, cứ như vậy, Tiểu Đường rốt cuộc đã biết tướng mạo cụ thể của những người mình vẫn sớm chiều ở chung.
Đến tối, Lâm Tẩm cũng ghé qua đây, kì thật chỉ cần rảnh rỗi thì mấy người này cơ hồ mỗi ngày đều đến quán bar báo danh, nơi này đối với bọn họ mà nói chính là gia đình, là một nơi tràn ngập sự tin tưởng và yêu thương.
“Lâm Tẩm, anh không biết Tiểu Đường lợi hại thế nào đâu, hồi chiều nay cậu ấy giúp chúng tôi tổng hợp lại nhân dạng, tôi cố tình đem anh nói thành mũi xiên miệng xéo, cậu ấy thế nhưng không có làm anh bị biến dạng nha.” Đồng Diêu vừa nói vừa đem bức hình được in ra cho Lâm Tẩm xem. Kì thật Đồng Diêu bọn họ không biết, Tiểu Đường vẫn nhớ rõ bộ dáng của Lâm Tẩm, chẳng qua đó là một bí mật, mọi người nghĩ thử xem, nếu bọn họ biết Tiểu Đường trong vỏn vẹn một lần gặp mặt liền chỉ nhớ kĩ mỗi mình Lâm gian thương, đối với những kẻ trước giờ luôn lấy mị lực bản thân mà kiêu ngạo thì chuyện này đả kích đến mức nào.
“Nga, cậu đem tôi miêu tả thành mũi xiên miệng xéo sao.” Lâm Tẩm bắt được trọng tâm vấn đề.
“A! A Kiệt bảo tôi đi xem hàng hóa cho anh ấy.” Đồng Diêu ý thức được bản thân nhất thời mồm miệng lanh chanh, liền chạy thoát thân.
“Tiểu Đường, cậu biết bộ dáng tôi là thế nào à?”Lâm Tẩm đi đến bên Tiểu Đường, thấp giọng hỏi.
“Ừ, lần đầu tiên đến chỗ vui chơi có gặp qua, sau đó liền nhớ kĩ.” Tiểu Đường thành thật trả lời
Lâm Tẩm cười đến phi thường thỏa mãn, là loại mị lực cỡ nào mới có thể khiến người ta chỉ cần nhìn qua một lần liền khắc sâu trong tâm a.
XXXXXXXXXXXXXXXX
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT