Thời tiết ngày càng nóng hơn, hoa chim câu* trong hẻm Bồ Câu đã muốn tàn lụi, từng cơn gió mang theo bụi cát mùa hè thổi qua, lay động tán lá xanh rì của hàng cổ thụ. Tiểu Bạch, Tiểu Bụi và Tiểu Cẩu đều bắt đầu thay lông, trong phòng Tiểu Đường hiện giờ hết lông mèo lại lông chó thi nhau bay tán loạn, cái quạt điện bé xíu thổi qua một cái, thật là kinh đào phách ngạn*, cuồn cuộn bay lên như ngàn hoa tuyết. Đối với việc này Tiểu Đường chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ, mặc kệ chúng nó khinh vũ phi dương, dù sao bản thân có dọn cũng không sạch được. Bất quá cậu vẫn mua một cây lăn bụi đặt trong phòng, đó là dành cho Lâm đại ca a, Tiểu Đường không rõ, Lâm đại ca nếu sợ lông chó lông mèo dính trên quần áo hắn đến vậy, vì cái gì mỗi ngày còn hăng hái chạy đến chỗ này của cậu.

*kinh đào phách ngạn: sóng lớn vỗ bờ

Đồng Diêu nói: hắn dù có kêu đau thì cũng vẫn vui vẻ.

Tiểu Đường nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Tiểu Miêu thở dài, dùng một tư thái của người từng trải vỗ vỗ vai Tiểu Đường, nói: đợi đến khi anh trưởng thành thì sẽ hiểu

Tiểu Đường quả thật không hiểu, cho dù Lâm Tẩm đối với cậu thế nào, cậu cũng không hề nghĩ đến phương diện kia, bởi vì cậu cảm thấy bản thân hiện giờ chẳng có gì đáng để người khác yêu thích, đối với bất cứ ai mà nói thì người như cậu đều là trói buộc, tuy rằng trước kia có một đứa nhỏ tên Na Na nói thích cậu, nhưng Tiểu Đường biết, người Na Na cần chính là kẻ có thể chấp nhận cậu nhóc, bản thân mình bị mù đối với cậu nhóc kia mà nói là một đối tượng có thể lựa chọn, dù sao người có khả năng thị lực rất khó chấp nhận những kẻ giữa hai chân có cái đó đó. Mà Lâm Tẩm, chẳng những bản thân điều kiện ưu việt, ánh mắt còn siêu cao, tính tình khủng bố, nghĩ thế nào thì một người bình thường như cậu cũng không thể là chén trà của hắn a.

Lâm đại ca đối tốt với mình, một nửa là xuất phát từ lời phó thác của Giang tham mưu, nửa còn lại hẳn là do hắn bản tính thiện lương đi. Tiểu Đường cứ như vậy giải thích nguyên nhân Lâm Tẩm đối tốt với cậu.

Lúc này, Lâm đại gian thương được khen tụng là bản tính thiện lương đang ở trong một cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng, tay cầm cái xén lông chó bằng điện, cười đến ác độc mà âm hiểm.

TV mỗi ngày đều phát thông báo về tin tức trước thế vận hội Olympic, Tiểu Đường mở radio, chú ý nghe kĩ sự kiện trọng đại này, tuy rằng không có cơ hội trực tiếp đến đó, nhưng cậu vẫn mang trong mình một loại tâm tình hưng phấn chờ mong, năm đó khi chủ tịch Tát tuyên bố thế vận hội sẽ cử hành ở Bắc Kinh vào mùa hạ năm 2008 Tiểu Đường mới 15 tuổi, cậu lúc ấy đang giữ giải quán quân điền kinh toàn trường, ngây ngô mà khao khát chính mình một ngày nào đó cũng có thể đứng trên đường thi đấu của thế vận hội Olympic.

Bất quá, hiện giờ chỉ có thể tham gia vào hội người tàn tật thôi. Không biết có giải cho người mù không nhỉ, Tiểu Đường nghĩ, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng một thân vận động được rèn luyện từ hồi ở trường cảnh sát vẫn chưa mất a.

“Tiểu Đường a, cậu tin hay không, chứ đại thúc ta nếu trẻ lại được hai mươi tuổi, nhất định so với Lưu Tường* chạy còn nhanh hơn”

“Đương nhiên rồi, xem thắt lưng rồi chân của bác này, rất có lực a!” Tiểu Đường tiếp tục mát xa khối thịt béo nhúc dưới tay, nhắm mắt nói dối.

Khách hàng là thượng đế a! Tiểu Đường cười ha ha nghĩ. Mùa hè tới rồi, người vận động nhiều hơn, người trật tay trật chân đau thắt lưng cũng nhiều hơn, công việc làm ăn của Tiểu Đường thực thịnh vượng, tiểu Dương Bạch Lao mỗi ngày đều vì lão Hoàng Thế Nhân mà chăm chỉ cần cù làm việc.

Đội y tế của Nạp Kì cũng trở về từ khu bị thiên tai, tên bác sĩ độc mồm độc miệng bất cần đời đã trở nên thành thục hơn một chút, bệnh viện cho bọn họ nghỉ phép nửa tháng, Nạp Kì chỗ nào cũng không đi, ở quán bar bám gấu quần anh trai. Hắn nói, chỉ khi trải qua rồi, gặp qua rồi, mới biết người thân là đáng quí trọng nhất.

Sau đó, ngay giữa không khí vui vẻ hạnh phúc này, sinh nhật Tiểu Đường đã đến.

Khi Tiểu Đường gặp chuyện không may cậu chỉ mới 21 tuổi, từ những mờ mịt tuyệt vọng phút ban đầu, đến giờ cậu đối với cuộc sống tràn ngập tin tưởng. Cậu cảm thấy bản thân mang ơn rất nhiều người, nhiều lắm, nên cậu muốn mượn cơ hội này mời mọi người ăn một bữa cơm, nói chuyện này kia nhân tiện thể hiện sự cảm kích của mình!

Cậu đem ý tưởng này nói cho Lâm Tẩm nghe.

“Vậy đặt bàn ở Thượng Phẩm Cư đi, đồ ăn trong đó mùi vị không tệ, nhã gian cũng sạch sẽ.”Lâm Tẩm nói. Vốn hắn hi vọng có thể cùng Tiểu Đường chỉ có hai người trải qua sinh nhật, đồ ăn chính mình làm so với bên ngoài sạch sẽ vệ sinh hơn, lại không thiếu dinh dưỡng, nhưng nếu Tiểu Đường phải mời khách, vậy chỉ có thể chiều ý cậu, sau đó Lâm Tẩm không hề nghĩ ngợi liền chọn một trong những nhà hàng đắt nhất thành phố.

“Lâm đại ca, tôi dự tính chỉ chi khoảng 1000 …” Tiểu Đường nhỏ giọng nói. Ngày sáng không hiểu cho đêm tối a, Hoàng Thế Nhân không hiểu được nỗi khổ của Dương Bạch Lao a~~~

“Ặc, vậy đổi nhà hàng khác đi, giao cho tôi, cậu cũng đừng bận tâm, Lâm đại ca của cậu cam đoan sẽ tìm cho cậu một chỗ ăn ngon giá rẻ lại có danh tiếng đàng hoàng.” Lâm Tẩm trầm mặc một chút rồi nói. Sâu trong nội tâm hắn, một thanh âm tê thiết vang lên: tiền thì có là gì a! Cậu không có nhưng tôi có a! 1000 khối mời hai bàn tính kiểu gì cũng chỉ đủ uống nước thôi a~~~

“Vậy nhờ anh” Tiểu Đường cười meo meo nói.

Tuyệt đối không thể ủy khuất tiểu cảnh sát nhà mình! Lâm đại gian thương nhãn châu xoay động, nảy ra ý hay.

Đến hôm sinh nhật của Tiểu Đường, Lâm Tẩm sáng sớm đã tới.

“Lâm đại ca, anh hôm nay không cần đi làm sao?” Tiểu Đường hỏi.

“Không cần. Hôm nay là buổi tọa đàm huấn luyện cho nhân viên thị trường và quảng cáo trong công ty, nhân viên của tôi bốn người đều đi cả, tôi ở lại công ty cũng chỉ là tướng không có binh, chẳng làm được gì. Vừa đúng hôm nay là sinh nhật cậu, thôi đừng mở quán, chúng ta đi dạo phố đi, tôi mua cho cậu bộ đồ mới xem như làm quà sinh nhật” Lâm Tẩm nói

“Ừm, bất quá đừng mua đồ đắt tiền, như cái vé nghe hòa nhạc lần trước, nếu là bình thường tôi vốn sẽ không dùng tới” Tiểu Đường có điểm ngượng ngùng nói. Mọi người muốn tặng quà sinh nhật cho cậu, cậu sẽ không già mồm cãi lại mà đi cự tuyệt, bất quá tới phiên Lâm đại ca thì không thể không nhắc nhở hắn một chút, ai bảo hắn bình thường xòe tay ra là kim quang lòe lòe, Tiểu Đường nhận của hắn cái gì xong là tay liền nhũn hết một nửa, cuốn sổ dưới gối đầu bây giờ chi chít toàn là nợ a!

“Áo sơ mi và quần jean được không?” Lâm Tẩm thiện người am hiểu ý hỏi.

Tiểu Đường gật mạnh đầu một cái. Cậu một năm nay chưa mua quần áo mới, tuy nói người mù không có nhu cầu trang điểm làm đẹp, nhưng quần áo mới ai chẳng thích mặc, nhớ năm trước Tiểu Đường vẫn hằng ngày nhìn sao nhìn trăng trông ngóng lễ mừng năm mới, còn không phải là vì có thể được danh chính ngôn thuận đòi mẹ mua cho một bộ quần áo mới sao.

“Vậy đi thôi, dạo phố xong chúng ta đi chỗ nào đó ăn trưa, gọi một tô bao tử heo hầm bạch quả cho tôi với một cái bánh nướng nhỏ cho cậu, hai ta ăn mừng trước.” Lâm Tẩm nói xong liền nắm tay Tiểu Đường dẫn ra ngoài.

Vào lúc đó, trong công ty của Lâm Tẩm.

“Giám đốc Lương, thật xin lỗi a. Mẹ của quản lí Lâm đột nhiên cảm thấy không khỏe, quản lí của chúng tôi lo lắng bà một mình ở nhà cho nên hôm nay không có đi làm a.” Cô thư kí vẻ mặt có lỗi, nói.

“Không sao không sao, là tôi không phải, trước đó không báo trước liền cứ thế tới đây. Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, một phần hiếu thảo này của Lâm quản lí quả là hiếm có a! Chúng tôi bàn việc làm ăn buôn bán, chính là muốn hợp tác với những người như vậy thì trong lòng mới yên tâm a!” Vị Lương giám đốc mập mạp kia híp mắt nhìn tấm giấy khen dành cho công dân gương mẫu hăng hái giúp nước giúp dân trên tường, vừa lòng gật đầu, đối với vị đối tác sắp tới này càng lúc càng hài lòng.

Cô thư kí nhìn thấy trong mắt của lão heo mập này tràn ngập đồng tình tán thưởng.

Trong gian phòng thử đồ của khu mua sắm, Tiểu Đường đang thay bộ quần áo thứ chín của ngày hôm nay, sờ sờ, may đây là áo thun cổ gập, bằng không lại mặc ngược như hồi nãy nhất định tiếp tục làm trò cười cho người khác.

Mặc xong quần áo, Tiểu Đường sờ soạng đi ra khỏi phòng thử.

“Lâm đại ca, tùy ý mua một bộ thì được rồi, dù sao kiểu dáng màu sắc hay hoa văn này kia tôi cũng đâu nhìn thấy.” Tiểu Đường nói.

“Quần áo không chỉ mặc … cho một mình mình xem, còn là mặc cho người khác xem nữa.” Cậu nha, chủ yếu vẫn là mặc cho tôi xem. Lâm Tẩm trong lòng bổ sung thêm một câu.

Lâm Tẩm lần đầu tiên để mắt đến Tiểu Đường liền biết tiểu cảnh sát này là cái giá áo thượng hạng, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, hắn đã sớm mong có một ngày được lấy tất cả quần áo mình thích ra cho Tiểu Đường thử từng bộ từng bộ một, hiện giờ cơ hội đến tay, hắn như thế nào lại dễ dàng buông tha.

“Mỗi bộ đều không tệ a!” Lâm Tẩm nhìn Tiểu Đường, vuốt cằm nói.

“Lâm đại ca, tôi chỉ muốn một bộ, chỉ một bộ thôi” Tiểu Đường vừa nghe Lâm Tẩm nói như vậy, vội vàng nhắc nhở. Cậu sợ Lâm Tẩm đem tất cả đồ cậu thử qua đều mua hết, căn cứ vào hiểu biết của bản thân, chuyện này không phải không có khả năng a.

“Ừm, vậy mua cái áo thun này và cái quần jean khi nãy đi” Lâm Tẩm nói.

Tiểu Đường nhẹ nhàng thở ra.

“Tiên sinh, xin mời qua bên này tính tiền.” Thanh âm người bán hàng lộ ra vui mừng cùng cung kính.

Tiệm này phục vụ thật nhiệt tình a, chỉ mua một cái áo thun và một quần jean mà thái độ lại tốt như vậy, Tiểu Đường nghĩ. Cậu còn nhớ rõ vẻ mặt của người ta năm đó khi vào mùa tranh mua trang phục, cậu chen giữa một mớ đàn bà phụ nữ khác hỏi nhân viên hướng dẫn xem có loại áo thun khổ rộng không.

Mười phút sau, Tiểu Đường nhận được quà sinh nhật của mình, Lâm Tẩm đưa cho cậu một bộ gồm áo thun và quần jean. Cậu thản nhiên nhận lấy, bởi vì cậu không biết áo thun đó là hiệu Ralph Lauren, còn quần là của Giorgio Armani Jeans.

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Lâm Tẩm dẫn Tiểu Đường đi đến nhà hàng đã đặt chỗ hồi sáng, Tiểu Đường đem 1000 nguyên đưa cho Lâm Tẩm, để hắn đem tiền này gọi món trước, lại nhờ hắn chú ý giùm mình một chút, nếu thấy đồ ăn không đủ thì kêu thêm, cậu dù sao vẫn còn mang dư 1000 nguyên. Tiểu Đường chỉ là phòng hoạn vụ vị nhiên*, bởi vì khách hôm nay cậu mời đều là thanh niên mới tuổi hai mươi, chính là cái tuổi mà một khi lên đến bàn cơm thì liền biến thành lang thôn hổ yết.

*phòng hoạn vụ vị nhiên: ngăn ngừa, dự phòng trước chuyện bất trắc

“Đừng lo, tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chủ nhà hàng này tính 500 nguyên một bàn tiêu chuẩn có đủ đồ ăn thức uống, cam đoan ăn ngon giá rẻ, số lượng lại nhiều!” Lâm Tẩm vỗ vỗ đầu Tiểu Đường.

Đến 6 giờ mọi người đều tề tụ đông đủ, ngoại trừ vài người ở chốn ăn chơi ra, còn lại đều là anh em trong cảnh đội của Tiểu Đường khi xưa. Đại Lưu vừa vào phòng liền mạnh mẽ ôm Tiểu Đường một cái thật chặt, mọi người thấy vậy cũng kéo nhau bắt chước theo. Lâm Tẩm một bên liếc liếc mắt nhìn, không có lên tiếng.

Mỗi người ai cũng mang quà đến, bất quá bởi vì khả năng của Tiểu Đường hiện giờ đã bị giới hạn, lại thêm một đám nam nhân to đầu mà không sáng tạo, thành ra quà cáp có vẻ đơn điệu, kết quả, chỉ mỗi MP3 thôi Tiểu Đường đã nhận được tới năm cái. Đại Lưu nhìn quà của người khác tặng, đắc ý nói vẫn là bản thân hắn sành điệu hơn, người khác vừa hỏi, Đại Lưu liền cười hề hề đem quà ra.

“Quần lót?!” Thấy rõ trên tay Đại Lưu là cái gì, mọi người lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Là hiệu Tử Đạn đó nha, cuối tuần rồi có đợt khuyến mãi mua một tặng một, tôi tự mua một cái, nhớ tới hôm nay là sinh nhật Tiểu Đường, tiện thể mua cho cậu ấy luôn. Cùng một kiểu luôn nha!” Đại Lưu đắc ý nói, nói xong còn kéo kéo lưng quần xuống, để cho mọi người thấy đai quần trong của mình, chứng minh mình không có nói xạo.

Đám cảnh sát vì sáng kiến này của Đại Lưu mà nể sợ, còn mấy tên trong chốn ăn chơi lại vì hắn có mắt như mù mà thở dài, Lâm đại gian thương trừng mắt nhìn hắn, không thèm phát biểu ý kiến.

Đồng nghiệp khi xưa của Tiểu Đường cùng với đám người bên chốn ăn chơi đều ít nhiều quen biết nhau, cho nên ngồi cùng một chỗ cũng không có gì ngượng ngùng, chỉ chốc lát sau liền ăn ba uống bảy đổi ly cho nhau.

Đại Lưu ngồi ở bên trái Tiểu Đường, ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Nghĩ nghĩ, tiểu huynh đệ hiện nay quả thật phát đạt a, mời khách mà cũng chơi sang như vậy, đúng là tái ông thất mã, yên tri phi thúc* a! Nghĩ xong liếc mắt sang nhìn một cái, liền thấy Lâm Tẩm ngồi bên phải Tiểu Đường đang giúp cậu gắp trứng tôm. Phải a, ánh mắt Tiểu Đường hiện giờ không tốt, chính mình ngồi bên cạnh cậu lại thế nào chỉ biết vùi đầu vào ăn chứ! Đại Lưu hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Đường Đường, đến, nếm thử cái này một chút!” Đại Lưu nghĩ xong liền ào ào gắp mấy đũa lớn đồ ăn bỏ vào chén Tiểu Đường. Bên này Lâm Tẩm vừa mới định đem trứng tôm đã lột sạch bỏ vào chén Tiểu Đường thì liền bị một mớ rau xanh đậu hủ bạch trảm kê* chiếm mất chỗ.

“Tiểu Đường, aaa… ” Lâm Tẩm nghĩ nghĩ, trực tiếp chấm tương rồi đưa đến bên miệng Tiểu Đường

Đại Lưu vừa thấy, liền ý thức được bản thân làm việc không đến nơi đến chốn, lập tức cũng gắp một khối thịt gà đưa tới miệng Tiểu Đường, “Đường Đường, cậu thích ăn nhất là gà nè.”

“Đại Lưu, cái cậu gắp là phao câu a.” Lâm Tẩm lành lạnh nói.

Đại Lưu tập trung nhìn lại, trên đầu đũa của mình còn không phải là nguyên một cái mông gà to tròn béo mọng sao! “Ui, vội quá hóa sai, vội quá hóa sai.” Đại Lưu cười gượng đem phao câu bỏ vào miệng mình.

“Lâm đại ca, Đại Lưu, hai người cũng mau ăn đi, tôi có thể tự lo được, muốn ăn cái gì tôi sẽ nói.” Tiểu Đường bảo.

Đại Lưu ngây ngô cười hai tiếng, lại bắt đầu tự xông pha cho bản thân, Lâm Tẩm im lặng không nói tỉ mỉ gắp ra hết toàn bộ hạt tiêu, hành hẹ và gừng trong mớ đồ ăn khi nãy Đại Lưu nhét vào chén Tiểu Đường.

Món cuối cùng đã lên – cua hấp. Mùa này vốn không phải mùa có cua ngon nhất, nhưng mà cua ở đây mỗi con đều béo tròn tươi tốt.

“Tiểu Đường, đến nếm thử một chút, đây là gạch cua.” Lâm Tẩm tự mình lột vỏ, dùng thìa nhỏ múc đầy một muỗng gạch vàng vàng, cho thêm bên trên một ít dấm chua rồi đưa tới tay Tiểu Đường. Mọi người chỉ nghe một chút mùi của món này, nước miếng ào một phát kéo nhau chảy xuống, lập tức xông lên mỗi tay một con ầm ầm cắn ăn

Tiểu Đường tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cậu biết tất cả mọi người hôm nay đều thật cao hứng thật vui vẻ, cậu nhẹ nhàng kéo kéo Lâm Tẩm, quay đầu đối với hắn nở một nụ cười cảm kích.

Lúc tan tiệc, Đại Lưu còn chưa đã thèm chép chép miệng.

“Đường Đường a, cậu đúng là anh em tốt!” Đại Lưu ôm lấy vai Tiểu Đường nói.

Tiểu Đường cười cười. Cậu đương nhiên hiểu đồ ăn hôm nay không phải tầm thường. 500 nguyên liệu đủ mua một bàn thức ăn tốt như vậy sao? Tiểu Đường dù có ngốc hơn cũng biết nhất định là Lâm Tẩm giữa đường trợ giúp, nhưng cậu lại không thể trực tiếp hỏi Lâm Tẩm, chỉ có thể đem phân hảo ý này ghi nhớ trong lòng.

“Năm trăm khối một bàn, Tiểu Đường mời khách xong vẫn còn dư a.” Lâm Tẩm chen vào một câu.

“Cái gì! Nhiêu đó chỉ cần năm trăm nguyên?” Đại Lưu tròng mắt cơ hồ lọt ra ngoài.

Tiểu Đường không biết Lâm Tẩm có ý gì, nhưng mà vẫn phụ họa gật gật đầu, Lâm đại ca nói cái gì thì cứ là cái đó đi.

Lâm Tẩm cũng cười đối Đại Lưu gật gật đầu, dẫn Tiểu Đường lên xe.

Vài ngày sau, Đại Lưu gọi điện cho bạn gái.

“Phương Phương a, để anh dẫn em đi ăn cái này, là gạch cua a! Cứ thoải mái ăn, thoải mái gọi!”

Nói chuyện điện thoại xong, Đại Lưu vẻ mặt hạnh phúc vỗ vỗ tám trăm nguyên trong ví tiền, kế hoạch là sau khi ăn cơm tiền còn dư cũng đủ cho hai người đi chơi cả tối.

Chú thích:

*Hoa chim câu

*Tái ông thất mã, yên tri phi phúc: Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay phúc, ám chỉ việc mình nghĩ là xui xẻo, có khi hóa ra lại là may mắn (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:'làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)

Trích: QT

*Bạch trảm kê

*Thanh chưng đại áp giải:

*Bao tử heo hầm bạch quả:

*Lưu Tường là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004. Ngày 12-7, VĐV 23 tuổi này lại tiếp tục thể hiện phong độ tuyệt vời của mình khi lập KLTG mới tại Giải điền kinh Super Grand Prix 2006 diễn ra tại Lausanne, Thụy Sĩ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play