Lúc này, ta nhanh chóng mặc y phục, đồng thời thu xếp bao hành trang, ra khỏi phòng. Tây Thi đã sớm ngồi ở đại sảnh uống trà chờ ta; nàng vừa nhìn thấy ta, không nói hai lời, cầm kiếm đi mất dạng.
Ta thấy nàng không quay đầu lại, hoàn toàn không có ý tứ chờ ta; ta chỉ biết những ngày tiếp tục nhất định phải chịu khổ.
Quả thật không sai, giữa lúc ta đang nghĩ về tương lai xui xẻo; nhìn về phía trước, Tây Thi từ lâu đã dùng khinh công đi mất không thấy bóng dáng!
"Chờ tôi một chút!"
Ta đuổi tới bên ngoài, con mẹ nó, cư nhiên con đường trước mặt chia làm bốn hướng khác nhau! Cho dù ra sức chạy theo, cũng chưa chắc đi đúng đường a! Làm sao bây giờ?
"Mới sáng sớm ngươi ở chỗ này kêu to gọi nhỏ cái gì?"
Theo chỗ thanh âm truyền tới, ta nhìn lại chỉ thấy một thiếu nữ, khoảng mười lăm tuổi, mái tóc nàng rối tung, nhìn qua tuy sạch sẽ, nhưng dường như hiếm khi để ý bản thân. Làn da có phần xanh trắng, trên mặt là cặp mắt to tròn nhưng vành mắt lại phiếm đen, thật giống bộ dáng một người bệnh.
"Ta.... Ta không kịp đuổi theo Tây Thi..." Thật là uất ức, cư nhiên tố khổ với một cô gái trẻ gần đất xa trời!
Không ngờ nàng chỉ đơn giản cười nhạt, thật đúng là con mẹ nó có bầu không khí biến thái của võ lâm ma đầu. Nàng hỏi: "Di Quang? Khinh công của nàng mặc dù giỏi, nhưng so với ta còn kém rất xa! Để ta xem..." Nàng đến gần, một tay nắm lấy cánh tay ta, giống như đồ tể chuẩn bị giết heo, nói: "Nhìn không ra gân cốt của ngươi không tệ, cơ thể co dãn, hơn nữa có thể coi như rắn chắc, từng luyện xạ tiễn (học bắn cung)?"
Ta nở nụ cười một chút, đáp lại: "Không sai."
Nói đến bắn cung, tâm tình của ta sẽ không tự giác trở nên thoải mái hơn, bởi vì lúc còn đi học, đều là từ các cuộc thi bắn cung giúp ta trang trải học phí. Về phần khi còn bé, đối một người ba bữa khôngđủ no như ta từ chỗ nào học được bắn cung? Thực ra là có ngọn nguồn.
Lúc học trung học, có một lần cùng Duẫn Thấm vô tình xông vào nơi luyện bắn tên. Khi đó không có nhân viên trông coi, có lẽ là tuổi trẻ lông bông, chúng ta cư nhiên không thông qua sự đồng ý của người ta đã lấy cung ra bắn chơi.
Một cây cung tầm thường trị giá mấy ngàn đồng, huống chi nơi đó là nơi luyện bắn cung của một đám đệ tử nhà giàu chứ? Nhưng ta lại có thiên phú dị thường, không từng học qua, cư nhiên có thể mỗi phát đều bắn trúng hồng tâm! So với bốn người kia thỉnh thoảng còn có thể bắn trúng cánh tay và mũi mình, đúng là một trời một vực!
Mà một màn này lại bị giáo viên hướng dẫn bắt gặp; nàng tên Mục Anh, một người có dáng người bốc lửa không thua gì Giang Phương Phương. Đôi mắt của nàng giống như sẽ câu hồn người đối diện, đến nay ta không cách nào quên được —- không sai, nàng chính là mối tình đầu của ta.
Cho dù tình cảm của chúng ta mặn nồng cũng chỉ kéo dài hai năm. Bởi vì vào ngày công bố kết quả thi đại học, ta trúng tuyển vào một trong những đại học hàng đầu, còn đoạt được học bổng toàn phần! Vào ngày hôm đó, nàng nói chia tay với ta, nhưng ta tuyệt đối không đau lòng, tại sao lại như thế? Có lẽ là tình cảm của ta đối nàng không còn... Nếu không có nàng, ta vẫn là một đệ tử nghèo ăn bữa nay lo bữa mai.
Cũng vì như vậy, ta tự nhận là một kẻ máu lạnh, những mối tình sau đó thường thường chưa tới ba tháng đã over. Trung gian ta từng nghĩ tới chuyện ổn định, nhưng không có một người có thể chấp nhận cá tính lúc gần lúc xa, không thể tạo nên cảm giác an toàn cho họ. Cho nên đến bây giờ ta vẫn độc thân... Có lẽ tương lai cũng là như thế.
"Ân... Rất đáng tiếc, tuy tay của ngươi phi thường hoàn mỹ, nhưng chân dường như không tốt lắm..."
"Ta chạy rất chậm." Ta thành thực khai báo. Nhưng thành thật không có nghĩa ta không để ý, trên thực tế, ta từng bởi vì tốc độ rùa bò của mình mà tự ti hồi lâu.
"Cho nên ta sẽ chỉ ngươi một ít phương pháp để giúp cước bộ trở nên linh hoạt nhẹ nhàng, không được tính là khinh công, nhưng xem như có lợi cho bản thân!"
Sau khi nói xong, nàng cư nhiên thừa dịp ta không chú ý, đạp một cước lên chân ta; đau đến ta thiếu chút nữa đều gọi to tất cả các tỉnh lớn nhỏ của Trung Quốc. Ta hàm chứa nước mắt, mắng to: "Có bệnh a?!"
"Có bị bệnh hay không, ngươi chạy thử hai vòng xem sao?" Nàng biểu tình không sao cả nói với ta.
"Cô này —- a?" Bất thình lình, ta cảm giác được hai chân so với trước đây trở nên linh hoạt hơn, hơn nữa tràn trề sức lực, giống như là vừa được lắp vào một bộ động cơ.
"Nhanh chân đuổi theo Di Quang."
Nhìn nàng xoay người muốn vào nhà; trước đi rời đi, ta hướng về bóng lưng của nàng hỏi: "Cô là Thi Bắc Ninh phải không?"
"Không sai, có việc gì không?" Nàng nở nụ cười.
"Không có gì. Ta chỉ muốn nói đông - nam - tây - bắc tứ Thi, cô là người khó nhìn nhất."
"Ồ? Nói như thế nào?" Bắc Thi không hề tức giận, trái lại tỏ ra hiếu kỳ hỏi lại ta.
"Nam Thi và Tây Thi đều là mỹ nữ, đây là chuyện không cần phải nói. Đông Thi trưởng thành tuy không xinh đẹp, nhưng khí sắc của nàng tốt, hơn nữa hoạt bát. Cô hoàn toàn bất đồng, bộ dáng chỉ được xem như tầm trung, nhưng khí sắc kém cỏi, giống như bị bệnh nan y."
"Ha ha ha... Ta có thể xem như đây là những lời quan tâm ẩn ý của ngươi sao?"
Đối với phản ứng của Bắc Thi, ta cảm thấy mừng rỡ như điên. Bởi vì ngoại trừ nữ nhân cương trực mồm miệng không buông tha người khác như Nam Thi, ta cũng rất thưởng thức loại người mặc kệ người khác mắng ngươi như thế nào ngươi đều có thể bảo trì bộ dáng tâm bình khí hòa, lúc nào cũng có thể làm cho chuyện nghiêm trọng trở nên hài hước như Bắc Thi!
"Cô và Nam Thi đều khiến tôi tán thưởng; rất đáng tiếc, tôi phải vội vàng lên đường. Nếu có cơ hội trở về, tôi mời các cô uống rượu!"
"Ai dám để Bắc Ninh uống rượu, ta thề cùng hắn thế bất lưỡng lập (không đội trời chung)!"
"Nam Thi?"
"Nam Tụ?"
Chỉ thấy Nam Thi vẻ mặt tức giận, thở phì phì đi về phía ta. Ngay lúc ta nghĩ nàng muốn xuất thủ đánh ta, chỉ thấy nàng vươn tay ôm thắt lưng —- đương nhiên không phải ta, mà là Bắc Thi. Sau đó ngay trước mặt ta, hung hăng hôn lên miệng Bắc Thi!
Càng làm cho ánh mắt của ta dại ra, Bắc Thi cư nhiên dung túng Nam Thi hôn nàng. Hai người tự nhiên quên mình, hoàn toàn xem thường sự tồn tại của ta.
"Thế nào còn không đi? Dựa theo tốc độ của Di Quang, hiện tại nàng đã nhanh đến dưới chân núi rồi!"
Phát hiện giọng điệu của Nam Thi rõ ràng hàm ý đuổi người. Cho dù là một kẻ không hiểu thời thế cũng lập tức chạy mất, huống chi là một người thông minh như ta đây.
"Chúc các cô vui vẻ!"
Nói xong, ta chạy như điên ly khai hiện trường, rất sợ Nam Thi có chút khó chịu sẽ đánh chết ta! Tuy ta và nàng đã kết bái, nhưng ta hiểu rõ, nữ nhân chìm đắm trong vòng xoáy tình yêu đều là kẻ mù quáng. Hơn nữa từ kiểu nàng hôn Bắc Thi một cách cường thế, xem ra, nàng là một cái thùng dấm thật to, ở trước mặt người yêu làm sao còn rảnh rỗi chú ý tới ta?
Lại thêm một tên trọng sắc khinh bạn....
Có lẽ đi nhanh quá, ta quên hỏi qua nên đi về phương hướng nào. Đợi đến giữa sườn núi, ta mới âm thầm phát hiện có chút không đúng. Ngay vào lúc này, trên đầu truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Thế nào chậm như vậy?"
Ta ngẩng đầu nhìn lên trên, đã thấy Tây Thi nằm nghiêng trên thân cây, vẻ mặt biếng nhác nhìn ta, hơn nữa trên tay còn cầm một chén trà.
Tuy hẳn là cảm kích nàng đã chờ ta, thế nhưng thấy bộ dáng đó của nàng, trong lòng ta thản nhiên nổi lên một loại xung động muốn mắng người. Thế nhưng ta nhịn, miễn cho nàng lại bỏ chạy càng nhanh.
"Ta lại không học qua khinh công...."
"Quên đi." Tây Thi từ trên cây nhảy xuống, tư thế nhẹ nhàng, giống như nàng không hề có trọng lượng: "Ngươi chỉ cần đi về phía tây nam là được rồi."
Nói xong, một chân đạp đất, chỉ trong nháy mắt, nàng lại biến mất trước mặt ta...
"Con mẹ nó..." Vốn định hỏi nàng xin một chén trà giải khát, xem ra dọc đường đi phải dựa vào chính mình.
Sau đó, ta dựa theo dặn dò của Tây Thi, đi về phía tây nam. Trung gian ngẫu nhiên phải dừng lại nghỉ ngơi, thở một hai hơi, không có cách, bởi vì huyền thiết kiếm quá nặng. Hơn nữa những đốm ban trên người không ngừng tỏa nhiệt, làm cho ta rất khó chịu.
Vào chính ngọ (giữa trưa), ánh mặt trời chói chang ác độc không lưu tình chút nào chiếu thẳng vào người ta, ngay cả bóng mát rậm rạp bên đường cũng không có tác dụng; giống như mỗi một bước đi, cơ thể của ta lại đau nhức một chút. Hơn nữa theo từng giây từng phút trôi qua, vết thương càng ngày càng ngứa, ta vươn tay vuốt trán... Mẹ nó! Đang sốt cao!
"Chết tiệt..." Giữa lúc ta sắp chống đỡ hết nổi ngã xuống đất. Một đôi tay tràn ngập cảm giác an toàn chặn ngang, đồng thời ôm lấy thân thể ta.
Trên người đối phương tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, giữa lúc ta muốn thốt ra: "Tây Thi". Người nọ ở bên tai ta nói: "Tình đệ, không sao chứ?"
Tình đệ? Ta kinh ngạc ngẩng đầu, vừa nhìn.. Mẹ nó! Thì ra là Tống Hạo!
"Ta... ta... ta không sao!" Ta nhanh chóng đẩy Tống Hạo ra.
"Tình đệ, đệ không cần khách khí như vậy? Nhìn dáng vẻ của đệ, chắc chắn là bị cảm nắng rồi!" Tống Hạo vẻ mặt sốt ruột nói với ta.
Nói thật ra, nếu ta không phải đồng tính, đối với một nam nhân đẹp trai ôn nhu lại tràn ngập cảm giác an toàn như Tống Hạo, ta nhất định sẽ phủ phục dưới chân hắn. Đáng tiếc, ta không chỉ là les, Tống Hạo cũng là gay. Hết lần này tới lần khác người này hoàn toàn nhận lầm ta là thanh mai trúc mã bị thất lạc lúc nhỏ của hắn, điều này khiến ta một thân mồ hôi lạnh mỗi khi gặp lại hắn.
"Ta... Ta muốn uống nước..."
"Huynh có một ít trà cỏ xanh, đều cho đệ!"
Tuy ta không muốn cùng Tống Hạo thân cận, nhưng thân thể bị rơi vào trạng thái báo động đỏ khiến ta không tự giác chấp nhận sự giúp đỡ của hắn.
"Cám ơn..."
Sau khi uống chút trà, cảm giác nóng rực trong cơ thể cũng giảm bớt không ít. Lúc Tống Hạo dìu ta đến dưới bóng cây ngồi, quạt mát cho ta, khiến ta có ảo giác —- nếu Tống Hạo là thân nhân của ta, thật là tốt biết dường nào?
"Tình đệ, đệ còn nhớ rõ hay không? Có một lần chúng ta một đám hài tử chạy chơi dưới thái dương, sau đó đệ bị té xỉu, tất cả mọi người đều cười đệ!"
"Ta.... ta không nhớ rõ." Ta căn bản không phải Tô Tình, làm sao có thể biết được? Nhưng không thể phủ nhận, ta rất mong muốn có được cuộc sống như Tống Hạo nói, thời thơ ấu thú vị, là một chuyện xa vời không thể thành hiện thực a....
"Như vậy a... Đây cũng khó trách, dù sao đệ ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm như vậy... Huynh chỉ muốn nói cho đệ biết, khi đó huynh thấy đệ té xỉu, thực sự rất sốt ruột, hận không thể đánh những tên đã chế giễu đệ một trận. Thế nhưng huynh không có làm như vậy, mà nhanh chóng ôm đệ đến dưới tàng cây, vẫn thay đệ quạt gió, thẳng đến khi đệ tỉnh lại.. Giống như hiện tại."
"Đại ca..."
Nói ra thật kỳ quái, một kẻ máu lạnh như ta lại vì một ít lời nói và hành động đơn giản của Tống Hạo mà đỏ mắt. Nhưng ta không làm cho nước mắt có cơ hội rơi xuống, bởi vì từ khi mười hai tuổi, ta đã thề sẽ không vì chuyện gì mà khóc nữa.
"Tình đệ, sau đó đệ đi nơi nào? Huynh trở lại nhà của Đặng Tích, vì sao tìm không được tung tích của đệ."
"Bởi vì ta vội vàng đến Việt quốc làm việc, thế nhưng ở trên đường gặp một ít chuyện kỳ quái, bị ngất xỉu ngủ mất vài ngày."
"Vậy... Đệ đến Việt quốc làm cái gì?"
"..." Không xong, không ngờ một chút sơ ý, lại nói ra những lời không nên nói.
"Tình đệ như thế nào không tiếp tục?" Tống Hạo kiên trì tra hỏi ta; không biết, hắn đang tạo áp lực rất lớn cho ta!
"Ta... ta muốn đi Việt quốc tìm một người..." Nói một lúc, bỗng nhiên suy nghĩ vừa chuyển: "Tên kia chính là kẻ đã bắt ta!"
Ha ha ha! Thực là một cái cớ hoàn hảo, Tống Hạo căn bản không biết ai bắt cóc ta, đến lúc đó ta chỉ cần tùy tiện đưa ra một cái tên cho hắn là có thể lừa dối vượt ải. Ta thật đúng là thông minh a!
"Thật vậy sao? Nếu là kẻ thù của đệ, đại ca tự nhiên đi theo đệ!"
Thấy bộ dáng oán giận của Tống Hạo, ta vốn định nói: "Không cần!". Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Tây Thi căn bản nóng vội không muốn chờ ta, cùng với dọc đường đi một mình xoay xở, còn không bằng có Tống Hạo hộ tống, cùng lắm không cần tiếp cận hắn quá gần là tốt rồi, vì vậy ta nói: "Tốt!"
Sau đó, đợi cho thân thể lấy lại sức lực, ta tiếp tục khiêng huyền thiết kiếm khởi hành.
Đi tới phân nửa, Tống Hạo hỏi: "Tình đệ, thanh kiếm này hình như rất nặng, muốn vi huynh giúp đệ sao?"
Tuy ta sớm muốn gật đầu đồng ý, nhưng huyền thiết kiếm dù sao cũng không phải vật tầm thường, nếu bị Tống Hạo phát hiện, đương nhiên phải giải thích ngọn nguồn nguyên nhân. Vì vậy ta trả lời: "Không cần đâu, ta muốn luyện tập thân thể, miễn cho người khác khinh thường ta."
"A... Không ngờ Tình đệ chín chắn như vậy."
"Ai cũng sẽ trưởng thành..."
Không ngờ, giữa lúc hữu thuyết hữu tiếu với Tống Hạo, đôi mắt lơ đãng liếc đến một thân ảnh màu trắng ở phương xa. Do nhãn lực tốt nên ta tự nhiên nhận ra người đó chính là Tây Thi, hơn nữa biểu tình của nàng... cực kỳ khó coi.
"Tình đệ, người kia là..?"
"Ta... ta không biết nàng!" Ta cố ý quay đầu sang một bên...
Vẻ đẹp của Tây Thi rõ như ban ngày. Nếu để Tống Hạo phát hiện ta biết Tây Thi, che giấu không tốt sẽ bị hắn đoán ra người ta muốn giết là Câu Tiễn, để giảm bớt những chuyện phiền phức không cần thiết, ta quyết định gạt hắn.
"A? Nàng đi rồi... Nhìn không ra khinh công của nàng còn rất tốt."
"Thật vậy sao?" Ta quay đầu lại, đồng thời nhìn về hướng vừa rồi, phát hiện không còn bóng dáng của Tây Thi.
Tuy cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác rầu rĩ...
Sau đó, ta cùng Tống Hạo tiếp tục lên đường, nhờ Tống Hạo cũng là một người thích nói chuyện, một đường đi tới, không có gì để vượt qua thời gian, ngoại trừ nói về nữ nhân, chúng ta không ngại tâm sự tất cả. Ai có thể tưởng tượng được, chúng ta một người ở hiện đại, một người ở thời Chiến quốc? Rốt cuộc, bất tri bất giác hoàng hôn đã kéo tới.
Không ngờ, chúng ta vốn dự định ở nơi hoang dã ngủ một đêm, chúng ta ngoài ý muốn phát hiện một thôn trang. Tuy người trong làng rất nghèo khó, nhưng hỏi xong, mới biết ở địa phương hoang vu này cũng có nhà trọ!
Có thể tắm rửa đối với ta là một động lực tuyệt vời, vì vậy ba bước giảm thành hai bước, ta hưng phấn phóng đến hướng của nhà trọ.
Vừa bước qua khỏi cửa, ta lập tức hô to: "Năm món một canh, thịt muốn nhiều chút, canh không bỏ hành!"
"Tình đệ khẳng định đói bụng rồi?" Tống Hạo chọn vị trí đối diện với ta, ngồi xuống.
"Đó là đương —-"
Chữ "nhiên" còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy một thân bạch sắc lướt qua, từ trên lầu đi xuống, khiến ta nhất thời ngừng lại.
"Không có việc gì sao? Đệ bị chuột rút hả?" Thấy ta mở miệng thật lâu mà vẫn bất động, Tống Hạo bắt đầu lo lắng hỏi đông hỏi tây, "Hay là quá mệt mỏi đến mức thân thể không thể nhúc nhích?"
"Không có, chỉ là ta bỗng nhiên nghĩ đến bánh bao thôi."
Chỉ thấy Tây Thi ngồi xuống một cái bàn đối diện, đồng thời nhẹ nhàng châm trà cho mình. Tuy thoạt nhìn thập phần bình thường, nhưng mơ hồ tản mát ra mùi thuốc nổ.
"Thì ra là như vậy! Vi huynh giúp đệ gọi thêm!"
Đợi khi Tống Hạo rời đi. Tây Thi vốn đang cúi đầu, trong nháy mắt đôi mắt đẹp của nàng trực tiếp nhìn thẳng vào ta. Nàng dùng thần ngữ nói: "Nhanh như vậy đã quyến rũ được nam nhân khác?"
Giận! Khi hiểu được ý tứ nàng nhắn lại, cả người chỉ có thể dùng một từ "giận" đến hình dung, vì vậy ta cũng dùng thần ngữ đáp lại nàng:
"Tốt hơn so với liều chết dây dưa với nam nhân không thương mình."
Vốn cho rằng lời này sẽ khiến nàng tức giận, không ngờ nàng chỉ nhíu mày một chút, sau đó tiếp tục uống trà trong chén. Giữa lúc ta nghi hoặc nàng vì sao không phách một chưởng lại đây, Tống Hạo đã quay trở về.
"Tình đệ, đồ ăn trong chốc lát sẽ đưa đến, nếu không chúng ta uống trà trước đi?"
Nói xong, Tống Hạo không đợi ta trả lời, nhanh tay rót trà cho ta. Lúc này, ta khó tránh tự hỏi, ngoài Tô Tình ra hắn có bao giờ ôn nhu đối đãi người khác như vậy chưa?
Nếu như không phải, vậy hắn chính là loại người mà ta không thưởng thức nhất trong danh sắc —— trọng sắc khinh bạn.
"Vị cô nương này, ngươi từ nãy đến giờ vẫn nhìn Tình đệ, có chuyện gì không?"
Ta kinh hãi, không ngờ tuy Tống Hạo đưa lưng về phía Tây Thi, cư nhiên vẫn cảm giác được Tây Thi đang nhìn ta. Lẽ nào hắn cũng biết võ công?
Chỉ thấy Tây Thi một tay chống đầu, mắt hạnh híp lại, phong tình vạn chủng. Ngoại trừ một thân bạch y và ngũ quan nhu hòa, khó có thể tưởng tượng nàng tương xứng với một chữ "thanh (thanh thuần)".
Nàng nói: "Ta tên Di Quang, là đại phu hành tẩu giang hồ. Ta nhìn Tình đệ của ngươi, cũng bởi vì hắn có bệnh."
"Bệnh?" Tống Hạo không giải thích được.
"Hắn trúng độc."
"Là thật sao? Tình đệ, đệ trúng độc?!"
"Đúng vậy, ta xác thực trúng độc, hơn nữa là một loại độc hiếm thấy." Tuy không biết Tây Thi muốn làm chuyện gì, nhưng ta vẫn thừa nhận sự thật.
"Như vậy a... Đại phu, ngài có biện pháp chữa trị cho Tình đệ hay không?"
"Ta có thể tạm thời ức chế độc tính của nàng. Hiện tại, nàng phải theo ta vào phòng."
"Vào phòng? Chỉ có hai người các ngươi? Cô nam quả nữ..."
"Thì sao? Sợ một đại nhân như Tình đệ của ngươi bị thiếu nữ như ta ăn mất sao? Ngươi hoài nghi ta?"
"Không dám, không dám!"
Sau đó, ta và Tây Thi lên lầu, vừa bước vào căn phòng, nàng lập tức một chân đóng lại cánh cửa. Đồng thời áp ta lên tường, dùng giọng điệu tàn bạo với ta: "Ngươi như thế nào nhận thức hắn?"
"Cô nói Tống Hạo? Trước kia có chút qua lại, sau đó ở trên đường gặp lại... Ai kêu cô không để ý đến tôi!" Thấy Tây Thi tức giận, ta cũng không dễ chịu, người nên tức giận là ta mới đúng đi?!
"Ngươi chẳng lẽ không biết hắn là ai sao?"
"Tôi không phải giáo viên lịch sử, chưa nói người ở Chiến quốc có rất nhiều tên gọi..."
"Ngốc! Ngươi nếu biết hắn là Tống Hạo, tại sao không biết hắn là tướng quân của Việt quốc!"
Tây Thi vừa mắng xong, khiến ta nhất thời bị sét đánh đến mức thất thần. Ta sững sờ không phải thân phận thật sự của Tống Hạo, hắn là tướng quân của nước nào cũng tốt, tại sao cư nhiên là người của Việt quốc!
Hắn là đại tướng quân của Việt quốc, chắc chắn rất quen thuộc với Việt quốc. Như vậy lừa gạt hắn nói người bắt cóc Tô Tình đang ở Việt quốc, chẳng phải là tự khiêng đá đập chân mình sao?
Cho dù hắn tạm thời bị ta gạt, nhưng một khi đến Việt quốc, ta lại muốn dùng ai tới làm kẻ chết thay đây? Dù cho tìm được kẻ đó, một khi hắn sử dụng địa vị có thể điều tra xuất thân của kẻ chết thay một cách rõ ràng, đến lúc đó nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của ta!
"Chết tiệt! Chuyện này cô nên nói sớm cho tôi biết chứ!"
"Hừ! Ta vốn cho rằng quan hệ của hai ngươi có chuyện gì đó không thể cho ai biết, có lẽ đang trù tính âm mưu, không ngờ —-".
"Được rồi! Tôi biết cô muốn nói tôi ngu ngốc! Hiện tại chuyện đến nước này, còn có thể thế nào?" Nói đến đây, trong đầu ta đột nhiên nổi lên một dấu chấm hỏi: "Cô nói hắn là tướng quân Việt quốc, nhưng hắn cư nhiên không nhận ra cô, đây là chuyện gì?"
"Danh tiếng của ta vang vọng toàn nước. Nhưng những người gặp qua ta không nhiều lắm, còn sống cũng chỉ có ba người Câu Tiễn, Văn Chủng và Thiếu Bá."
"Thiếu Bá? Lúc này cô còn có thể gọi hắn là Thiếu Bá?"
"Tại sao không được gọi?" Tây Thi rất nghi hoặc.
"Cô hẳn là hận hắn tận xương, nhưng hiện tại cô lại vô cùng thân thiết gọi tên hắn!" Biểu tình của ta rất khoa trương, thanh âm cũng có phần lớn hơn, cảm giác có chút giống... bà quản gia đang ghen tị.
"Trước khi hắn chính miệng thừa nhận muốn hại ta, hắn vẫn là Thiếu Bá của ta."
"Cô không thể cứu... Được rồi? Hiện tại muốn làm sao bây giờ? Thân phận của chúng ta có thể bị Tống Hạo vạch trần hay không?"
"Hẳn là sẽ không, bởi vì... Hắn hình như rất thích ngươi." Tây Thi ái muội cười: "Tình đệ, đợi lát nữa đồ ăn sẽ được đưa tới, có muốn uống trà trước hay không?"
"Đừng trêu chọc tôi nữa.." Ta vẻ mặt xấu hổ.
"Nói chung, trước khi đến Việt quốc, chúng ta phải tìm cách bỏ rơi hắn, bằng không... Tống Hạo nổi tiếng trung quân, ngươi hẳn là biết kết quả của chúng ta."
"Tôi hiểu rồi." Ta bất đắc dĩ đáp lại.
Cho rằng cuộc trò chuyện đã xong. Giữa lúc ta chuẩn bị bỏ đi, Tây Thi lại nói: "Cởi quần áo."
"Gì?!"
"Trước khi đi Nam Tụ đưa cho ta một ít rượu thuốc, muốn ta đúng hạn giúp ngươi bôi thuốc."
"Vậy.... tôi tự làm cũng được."
Ta cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, bởi vì ta không thể cởi y phục trước mặt một người không quen biết. Cho dù đối phương là nữ nhân, huống chi các đốm ban trên người ta ghê tởm như vậy; tưởng tượng đến lúc đó Tây Thi lộ ra biểu tình ghét bỏ, ta sẽ rất tự ti.
Nhưng Tây Thi không có cho ta cơ hội nghĩ nhiều, chỉ thấy ánh mắt của nàng hạ xuống. Trong chốc lát, trên người ta đã bị nàng lột chỉ còn một cái quần lót... Mụ nội nó! Có cần nhanh tay như vậy không a?
"Không cần làm phiền cô, tôi tự làm —— a a a!!!" Nàng cư nhiên ngay cả quần lót của ta cũng không buông tha!
"Ngươi kêu to như vậy. Đến lúc đó Tống Hạo chạy lên đây, đừng trách ta bỏ ngươi một mình trốn đi!" Tây Thi nghiêm mặt, lạnh lùng uy hiếp nói.
Quả thực, ta không dám kêu nữa, rưng rưng tùy ý nàng lột luôn mảnh vải cuối cùng, giúp ta bôi rượu thuốc.
"..."
Nói thật ra, kỹ thuật của Tây Thi không tệ, cảm giác giống được người có kinh nghiệm chăm sóc. Sức lực trên tay nàng vừa vặn, có thể thấy được là luyện ra từ việc giặt quần áo.
"Này! Có đau hay không a?" Tây Thi hỏi.
"Đau? Không a! Rất thoải mái là đằng khác!" Nếu ở hiện đại, nàng chắc hẳn có thể mở được một tiệm mát - xa.
"Ta hỏi vết thương của ngươi có bị nhức hay không!" Tây Thi tức giận nói.
"Ồ... Đương nhiên đau a! Nhất là tay." ta giơ lên tay phải, nói: "Bị răng nanh sắc bén của nó đâm thủng trong nháy mắt tôi lập tức hôn mê; cũng may là hôn mê, bằng không tôi khẳng định bởi vì quá đau mà cắn lưỡi tự sát... Ha ha ha! Không sợ nói cho cô biết, con người của tôi a, rất sợ đau!"
"..." Nếu sợ đau, ngươi vì sao muốn cứu ta?
"Ân? Tại sao không nói tiếp?" Ta hỏi.
"Không có việc gì. Bôi thuốc xong rồi, ngươi mặc y phục vào đi."
"Ồ... Cô có thể quay sang hướng khác không?"
"Tại sao? Không phải đều đã xem sạch rồi sao?" Trên mặt Tây Thi mang theo một nụ cười nghịch ngợm.
"Thế nhưng... Được rồi!"
Ta cam chịu đứng dậy, cầm quần áo từng cái từng cái mặc vào. Có lẽ là sốt ruột đi, ta cư nhiên không phát hiện ánh mắt khác thường của Tây Thi.
"Vóc người của ngươi... rất tốt." Tây Thi nói.
"Ha ha ha... Hoàn hảo! Tôi có một người bạn tên là Giang Phương Phương. Thân thể của nàng mới coi là tuyệt vời, hơn nữa nàng còn cao đến một mét tám!"
"Một mét tám?"
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tây Thi, ta mới nhớ tới cen-ti-mét là người phương Tây nghiên cứu ra. Cho nên dùng tay của ta đưa lên cao, cách đầu khoảng mười cen-ti-mét: "Cao xấp xỉ cỡ này này!"
"Thật hay giả..." Vẻ mặt Tây Thi kinh ngạc nhìn ta.
Bản thân nàng coi như là một mỹ nữ cao gầy. Nhưng so với một người cao một mét bảy như ta còn thấp hơn khoảng năm cen-ti-mét, dù sao ta là người hiện tại mà! Huống chi một mét tám ở cổ đại, ngay cả nam nhân cũng xem như hiếm thấy. Tống Hạo hẳn là miễn cưỡng xem như đạt chuẩn, cũng khó khiến cho Tây Thi kinh ngạc.
Sau khi mặc quần áo vào, ta rời khỏi phòng của Tây Thi, trở lại dưới lầu tìm Tống Hạo.
Có lẽ là phát hiện thân phận của Tống Hạo, cho nên so với trước đây ta càng trở nên đề phòng hắn hơn. Thế nhưng ta không ngừng cảnh báo bản thân, tuyệt đối không thể để hắn nhìn ra đầu mối, bằng không thì nguy to.
"Tình đệ, những thức ăn này hợp khẩu vị không?"
"Ân!"
Thực ra những.... thức ăn này rất thô sơ, nhưng có lẽ là ăn trái lựu đến mức phát ngán. Mỗi món ăn trên bàn ta đều ăn rất ngon lành, ăn một hồi, khó tránh khỏi quên mất hình tượng. Đồ ăn trên bàn giảm bớt, hạt cơm cũng dính đầy trên mặt.
"Tình đệ, đừng nhúc nhích!"
"Ân ===?" Không ngờ hắn cư nhiên dùng tay lấy hết cơm trên mặt ta xuống.
Còn chưa kịp phản ứng, quan trọng hơn chính là, hắn cư nhiên còn ăn những hột cơm đó... Mẹ nó, thật là ghê tớm!
Nhưng Tống Hạo giống như không có chuyện gì phát sinh, tiếp tục nói chuyện: "Tình đệ, đêm nay nhà trọ hết phòng."
"Cho nên...?" Ta có chút dự cảm không tốt.
"Chúng ta phải ngủ chung một phòng." Tống Hạo vừa cười vừa nói.
Không hiểu được có phải là ảo giác hay không, ta cuối cùng nghĩ nụ cười của hắn có điểm quá mức sáng lạn....
Đến tối, ta một người ngồi ở bên giường, tâm lý thấp thỏm bất an. Bởi vì Tống Hạo đang tắm ở phía sau bình phong bên cạnh.
"Tình đệ, đến đệ."
"Hạo ca..."
"Ân?"
"Mụn độc trên người ta không thể đụng vào nước, hơn nữa sẽ bị lây nhiễm, nói vậy cho nên không thể cùng ngươi ngủ chung được!"
Các ban tím trên người có thể chạm vào nước hay không ta không biết. Nhưng đây tuyệt đối là một lý do tốt để chặt đứt cái cớ của Tống Hạo, bởi vì nó thực hợp lý!
"Vậy đơn giản thôi, vi huynh ngủ dưới đất cũng được." Nói xong, Tống Hạo cư nhiên bắt đầu trải đệm nằm xuống đất.
Thấy Tống Hạo hành động một cách quân tử, nội tâm của ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm; nhưng vẫn xấu hổ, bởi vì Tống Hạo đối đãi ta rất tốt, nhưng ta lại lừa dối hắn.
"Tình đệ, ngủ sớm một chút." Tống Hạo nằm xuống xong, lên tiếng nhắc nhở ta.
"Ân.."
Sau đó, ngọn nến bị dập tắt, vượt qua buổi tối đầu tiên ở Chiến quốc, cũng là buổi tối đầu tiên cùng nam nhân chung phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT