Khương Ngư Nhân đứng phắt dậy một cách đầy tức giận, hai tay đập mạnh xuống bàn trong khi mắt hằn học nhìn cô bạn ngồi đối diện mình - người vẫn bình thản đưa tay đẩy nhẹ gọng kính.
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Sau tất cả những gì các người làm, sau ngần ấy năm, và cậu vẫn tiếp tục bênh vực cho con nhỏ đó!"
Thay cho sự bực tức của cô gái đang đứng đối diện mình, nhỏ chỉ thản nhiên chớp mắt một cái, hoàn toàn không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt của Ngư Nhân.
"Tôi không bênh vực cho Sư Tử, tôi chỉ nói sự thật. Nếu không vô tình gặp cậu ở đây, tôi cũng không rảnh rang nói ra chuyện này với-"
"Im đi, đồ nhiễu sự!"
Lời của cô bạn kia vì cơn giận dữ của Ngư Nhân mà khựng lại, đúng hơn là vì cô thẳng tay hất mạnh ly nước lọc của mình vào người nhỏ.
"Cậu bảo sự thật? Ý cậu là cô ta gây ra tất cả chuyện đó, một tay đuổi tôi ra khỏi giới nhạc cụ trong suốt ngần ấy năm, tất cả chỉ vì muốn giúp tôi!? Vớ vẩn!"
Dù việc Ngư Nhân hất ly nước lọc thay vì ly trà sữa của cô có thể khiến nhỏ nhất thời cảm thấy may mắn, nhưng không tránh được việc nhỏ lập tức khó chịu. Không một ai thoải mái gì khi vừa bị tạt nước vào người, lại còn phải hứng chịu những lời to tiếng của người khác, và nhỏ cũng vậy. Nhìn chiếc áo mình đang mặc bị nước thấm ướt một mảng, mắt nhỏ liếc Ngư Nhân sắc lẻm, cuối cùng thở hắt ra một cách bực dọc.
"Cậu tin hay không là tuỳ, tôi nói lại lần nữa, lời tôi nói đều là thật!"
"Vậy trả lời đi, cô ta làm vậy để làm gì? Các người làm vậy để làm gì chứ?!"
"Cậu bị điếc sao? Những gì tôi nói với cậu nãy giờ, bộ không nghe lọt tai hả?"
Nhỏ khẽ mím chặt môi khi nhận ra mình vừa tức giận lớn tiếng, răng cắn nhẹ môi dưới một cái. Đưa mắt nhìn xung quanh những người đang hướng về phía này một cách tò mò, nhỏ đành ngồi xuống. Cố nén đi sự bực tức trong lòng trước khi không kìm được mà tiếp tục nổi giận với Ngư Nhân, người còn đang nghệch mặt ra, nhỏ ho khan vài tiếng.
"Cậu còn nhớ con nhỏ tố cậu ăn cắp chứ?"
"Thì sao?"
"Nó là một đứa bắt nạt."
"Liên quan quái gì chứ!?"
Nhỏ biết sự vòng vo của mình đang khiến tâm trạng Ngư Nhân dần xấu đi, mặc dù thú thật, nhỏ không quan tâm đến điều đó. Đeo lại chiếc kính vừa lau sạch, đôi mắt nhỏ lại lần nữa hướng về phía cô.
"Chúng tôi xa cách cậu đúng là lỗi của chúng tôi, vì bọn tôi thực sự đã căm ghét và ganh tỵ với gia thế hoàn hảo của cậu, và vì bọn tôi quá sợ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu giống như cậu!"
Không phải Ngư Nhân chưa từng nghĩ đến, mà là quá mệt mỏi để nghĩ đến. Giữa sự đanh đá của một con nhỏ mà cô vốn không ưa và việc bị phản bội bởi chính bạn thân mình, Ngư Nhân thừa nhận, cô lúc đó vẫn chưa đủ sáng suốt và mạnh mẽ để tìm ra sự thật. Cô chỉ có thể tin những gì mình nghe thấy, nhìn thấy, và cho đến tận bây giờ vẫn như vậy.
Ngư Nhân đã nghĩ, người khiến bọn họ tách biệt khỏi cô, người đã khiến cô mất đi mọi bạn bè, chính là Sư Tử. Cô đã luôn nghĩ như vậy, và hoàn toàn quên mất rằng khi đó, mình chính là mục tiêu của sự bắt nạt từ một đám con gái.
"Nhưng vậy thì sao, vẫn không thể thay đổi sự thật rằng Sư Tử là người đã dồn tôi vào đường cùng!"
"Không chỉ thế, cậu ấy còn là người đứng đằng sau chuyện ăn cắp nhạc phổ. Không chỉ cậu ấy, mà cả chúng tôi nữa! Đó đúng là kế hoạch của Sư Tử."
"Cái- Vậy thì còn gì để nói-"
"Cậu có bao giờ nghĩ, cậu ấy vì lý do gì mà làm vậy hay chưa?"
Ngư Nhân hừ mũi khó chịu, chân mày có phần nhíu chặt lại, cả răng cũng bực tức cắn mạnh lấy môi. Mắt cô nhìn bâng quơ đâu đó, thỉnh thoảng lại nhắm lại, dường như không hề muốn quan tâm đến lời nhỏ nói.
"Là vì cậu. Cậu ấy tự biến mình thành kẻ phản diện để cậu không bị bắt nạt nữa - điều mà chúng tôi sẽ không bao giờ dám làm."
Nhìn cô bạn đang khó tin nhìn mình, nhỏ chỉ cười nhẹ một cái, dù rằng trong lòng rõ ràng không hề dễ chịu gì.
"Cậu, hơn ai hết chắc còn nhớ những trò bắt nạt quỷ quái của con nhỏ giả vờ thánh thiện đó mà nhỉ. Chính nó đã nói, chỉ cần Sư Tử làm theo lời nó một lần, nó sẽ không bao giờ đụng đến cậu nữa."
"Tôi không hiểu."
Đôi mắt nghi hoặc của Ngư Nhân hơi nheo lại, trong đầu dâng lên vài ý nghĩ có phần kì quặc.
"Có thể cách làm của cậu ấy khá quá đáng, có thể cậu ấy khi đó còn khá nhỏ để suy nghĩ thấu đáo, giống như chúng tôi, cũng có thể cậu ấy chưa từng nghĩ cậu lại phải chịu tác động nặng nề như vậy. Nhưng tôi muốn cậu hiểu, Sư Tử chắc chắn chỉ muốn bảo vệ cậu!"
Dù cho cậu ấy vẫn có đôi phần muốn hãm hại cậu, nhưng chưa bao giờ thực sự muốn cậu tổn thương. Đó là điều mà nhỏ đang nghĩ, cũng là điều nhỏ khá phân vân có nên nói ra hay không. Cuối cùng, khi nhìn cô gái trước mặt, nhỏ nhắm mắt im lặng.
Không nên nói thì hơn.
"Gì chứ. Chỉ muốn tốt cho tôi? Chỉ muốn bảo vệ tôi? Nhảm nhí!"
Mặc dù có thể cảm thấy mắt mình cay xè bỏng rát, Ngư Nhân vẫn không ngừng buông ra những lời cay độc ghét bỏ, và bỏ mặc ánh mắt khó tả mà cô bạn ngồi đối diện đang nhìn mình. Một ánh mắt bình thản đến khó chịu.
"Ý cậu là tôi đã hiểu lầm cậu ta? Điên khùng, tôi chẳng có lý do gì để tin vào những lời tầm phào của cậu hết!"
Gây cho Ngư Nhân bao nhiêu đó khổ sở, cướp đi của cô niềm yêu thích đối với dương cầm suốt ngần ấy năm, đùa giỡn với cảm xúc của cô, và bây giờ lại bảo tất cả đều chỉ vì sự an toàn của cô. Sư Tử lúc đó có bao giờ nghĩ rằng cô sẽ mệt mỏi như thế nào, có bao giờ nghĩ rằng cô sẽ thất vọng ra sao, có bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đau thế nào vì nghĩ rằng bị bạn mình phản bội hay không? Và trong suốt chừng đó thời gian, kể cả khi đã gặp lại, cô ta vẫn chọn cách giữ im lặng, vẫn chọn cách ôm hết về mình, vẫn để mặc cô hận cô ta!
Lâm Sư Tử đã bao giờ thực sự coi Khương Ngư Nhân cô là bạn hay chưa? Hay chưa chứ hả! Con nhỏ đó cứ làm như nó cao thượng lắm vậy.
"Cậu không tin tôi cũng được, tôi cũng chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng mà thôi. Tôi đã im lặng suốt hơn sáu năm, mặc dù bản thân đã không còn lướt tay trên những phím đàn nữa rồi."
Thế giới của âm nhạc thực sự rất khắc nghiệt, một thế giới mà nhỏ không đủ sức để trụ vững. Ngoài một Ngư Nhân vẫn cố chấp dấn thân vào, thì trong số những người tham gia cuộc thi năm đó, có lẽ chỉ còn mỗi mình Sư Tử. Mặc dù không hề giống với Ngư Nhân, tưởng chừng cứ đứng yên nhưng thực chất không ngừng tiến lên, Sư Tử luôn chỉ dặm chân một chỗ, và cứ mắc kẹt lại trong nỗi lòng của chính mình.
"Tôi bắt đầu hối hận vì không nghe theo tử vi buổi sáng rồi, thật xui xẻo! Nhìn cái áo đáng thương của tôi xem! Đó là lý do tôi chưa bao giờ ưa cậu đó, tiểu thiên thần à."
Dường như không hề quan tâm tới lời châm chọc mỉa mai của cô bạn cũ, cả việc nhỏ có vẻ không có cảm tình gì với cô, Ngư Nhân vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm vào bên trong ly trà sữa của mình, cho đến khi nghe thấy nhỏ một lần nữa gọi tên mình.
"Cậu có thể suy nghĩ về điều tôi đã nói. Nếu có thể, cậu hãy đến nói chuyện rõ ràng với Sư Tử. Kể cả khi cậu ấy không muốn, bắt cậu ấy phải nói ra những điều cậu muốn biết!"
"Tôi-"
"Nếu đã muốn giải quyết vấn đề thì đừng có uỷ mị! Mà thôi vậy, tôi có hẹn rồi. Hy vọng khi nào đó có thể gặp lại cậu, tạm biệt nhé."
Nhìn theo cô bạn nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và bắt đầu bước đến cửa ra của quán cà phê, Ngư Nhân bất giác thở dài một cái. Úp mặt vào giữa hai lòng bàn tay, cô vuốt ngược mấy lọn tóc của mình, cuối cùng nằm hẳn ra bàn, mắt mệt mỏi nửa nhắm nửa mở.
Cô nên làm gì đây?
Đâu mới là điều cô nên tin?
Tại sao mọi chuyện cứ chọn lúc này mà ập đến, khiến cho đầu óc Ngư Nhân không thể nào ngừng suy nghĩ được?
Cô mệt.
Đúng lúc này, một nhạc chuông quen thuộc vang đến tai Ngư Nhân, và không mất quá lâu để cô nhận ra rằng nó đến từ cái điện thoại đặt gần đó của mình, cũng như người đang gọi tới.
"Em nghe đây, Ngư Vũ."
Lẽ ra Ngư Nhân sẽ rất khó khăn trong việc bắt máy, nhưng cô bây giờ lại quá đau đầu để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác, cũng như điều chỉnh giọng nói có phần mệt mỏi của mình.
Cho đến khi giọng cậu từng lời từng lời vang đến bên tai cô, khiến đôi mắt Ngư Nhân trong vô thức mở to.
"Anh vừa nói gì? Ai cơ? Là ai vừa nhập viện... cơ?"
***
Thứ đầu tiên Sư Tử ngửi thấy khi thức dậy là mùi thuốc sát trùng nồng nặc xông vào mũi. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt là một trần nhà trắng, sau đó là những khuôn mặt từ đâu chụm vào và chòng chọc nhìn mình.
"Rắn? Kết? Cả anh hai nữa."
"Nhỏ này, đừng cố quá! Em thấy trong người thế nào rồi, hả?"
Ngay khi Sư Tử vừa định chống tay ngồi dậy, ngay khi đầu cô vì thế mà được một trận quay cuồng, Xử Nữ lập tức chạy đến mặc kệ việc vừa thẳng tay đẩy em trai mình sang một bên. Dù miệng liên tục khó chịu đến mức mày nhíu lại, cô vẫn nhẹ nhàng giữ lấy Sư Tử và đặt cô bé nằm xuống.
Nhìn sang gương mặt chứa đầy sự không hài lòng của anh trai, vẻ lo lắng của Xà Phu, ánh nhìn soi xét của Ma Kết, cùng Xử Nữ và Bảo Bình ngay bên cạnh, Sư Tử càng thêm khó hiểu.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Đây là bệnh viện, đúng không?"
"Cậu không nhớ gì sao?"
Vẻ mặt của Ma Kết từ nãy đến giờ vẫn điềm tĩnh như vậy, dù đôi mắt thoáng qua vài tia khó chịu, cậu vẫn cố hỏi cô bạn thân của mình bằng giọng nhỏ nhẹ nhất. Trước cái lắc đầu đầy nghi hoặc của Sư Tử, cậu thở hắt ra một cái.
"Sao không báo cho anh về tình trạng gần đây của mẹ?"
"Cứ làm như báo thì anh chịu về, đồ nhát cấy già mồm."
Trước câu hỏi của Thiên Bình, Sư Tử chọn cách im lặng trong nhất thời, đến cả việc anh trai đang lườm nguýt Xà Phu còn chẳng thèm bận tâm đến. Cô hơi nhíu mày, cố gắng mường tượng trong đầu những gì có thể.
Nhìn biểu hiện của em gái, Thiên Bình không còn cách nào khác ngoài mở lờ trước kèm theo một tiếng thở dài.
"Xà Phu nó bảo mẹ dạo này không khoẻ, nên anh định đến thăm bà. Nhưng khi vừa đến, bên cạnh đám đông vây khắp nơi, anh thấy nhà mình đang bốc cháy dữ dội."
Đôi mắt màu nâu cafe ngơ ngác nhìn anh trai, vẻ mặt vì lẽ đó mà liên tục thay đổi từ khó hiểu sang kinh ngạc. Sư Tử bất giác quay đi, dường như vẫn chưa bắt kịp lời của anh trai.
"Sao?"
"Người ta bảo đã tìm thấy em trong phòng mẹ em, khi bà ấy đang ôm em trong lòng mình."
"Và cả hai đều ngủ rất say."
Hết nhìn Bảo Bình lại nhìn sang Xử Nữ, Sư Tử cố lục tìm trong trí nhớ vốn rất kém của mình. Cô chỉ nhớ khi vừa về đến nhà và bắt gặp mẹ mình đứng đợi, cô đã uống ly sữa bà đưa cho ngay sau khi bà kéo tay cô vào nhà. Điều rõ ràng nhất tồn tại trong tâm trí của Sư Tử, chính là nụ cười rất đỗi dịu dàng của mẹ trước khi mọi thứ trước mắt cô trở nên tối sầm.
"Nếu vậy... Nếu thật như vậy..."
Thay vì bất kì cảm giác tức giận hay khó chịu nào đó, đôi mắt Sư Tử lại đột nhiên mở to hết sức vì lo lắng. Bất ngờ ngồi bật dậy, mặc cho đầu mình đau nhức, cô níu chặt lấy tay bạn trai mình, một cách sốt sắng và có phần sợ sệt nhìn mọi người xung quanh.
"Vậy, mẹ đâu? Rắn, mẹ tớ đâu? Bà ấy có sao không?! Bà ấy vẫn ổn đúng không? Rắn!"
"Bà ta đã muốn giết cậu đó, Sư à! Bà ta-"
"Tớ không quan tâm! Trả lời tớ! Mẹ tớ, bà ấy đâu rồi? Bà ấy đâu rồi hả?!"
Ngoài việc ôm chặt và cố giữ lấy bạn gái trong vòng tay mình, Xà Phu biết một điều, biết rất rõ, là ngay lúc này dù cho cậu có nói gì, dù cho cậu thực sự đã rất tức giận đến mức muốn chạy đến trước mặt bà ta, dù cậu cố tình giữ im lặng, Sư Tử cũng chẳng bận tâm tới nữa.
Cậu biết đối với cô, người mẹ đó rất quan trọng, bất kể bà ta là loại người ra sao đi chăng nữa.
"Bà ấy vẫn ổn."
Mọi ánh mắt trong phòng lần lượt đều quay sang người vừa mở cửa bước vào.
"Yết, mẹ tao không sao thật?"
Bỏ qua sự ngạc nhiên trong mắt tụi bạn, Thiên Yết nhìn sang Thiên Bình và gật nhẹ đầu, trước khi chuyển tầm nhìn về phía cô em gái kết nghĩa đang nhìn mình chằm chằm.
"Mẹ em đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, vì bà ấy hít khá nhiều khí độc nên vẫn còn hôn mê. Nhưng ngoài chuyện đó ra, thì bà ấy ổn cả."
Xà Phu có thể cảm thấy Sư Tử gần như rúc hẳn vào lòng cậu, trong khi hai tay cô vẫn níu chặt lấy cậu không buông và thở phào đầy nhẹ nhõm.
"Nhưng tôi e là có vấn đề với bà Lâm!"
Người vừa lên tiếng là người bước sau Thiên Yết và hiện tại đang đứng bên giường bệnh của Sư Tử. Vị bác sĩ trung niên nhìn bệnh nhân mình trước khi quay sang Thiên Bình gần đó đang nhíu chặt mày.
"Cô cậu đây hẳn là người thân của bà ấy đúng chứ?"
"Mẹ bọn tôi bị gì hả bác sĩ?"
Sau khi đưa mắt nhìn sang Thiên Yết để rồi nhận ra thằng bạn thân im lặng quay đi, Thiên Bình tạm dẹp thắc mắc của mình sang một bên và nhìn thẳng vào vị bác sĩ đứng trước mặt. Biểu cảm có phần căng thẳng của cậu chính là mức độ nhẹ nhất của biểu cảm trên khuôn mặt Sư Tử lúc này.
"Tự gây tổn hại cho bản thân, rối loạn hoảng sợ, xa lánh và phản xã hội, và hơn hết là trầm cảm. Tất cả đều rất nặng."
Đôi mắt Thiên Bình bất giác quay đi thay vì lên tiếng trả lời. Cậu đã bỏ nhà đi quá lâu để biết được tình trạng sức khoẻ hay bệnh tình của mẹ cậu, mặc dù qua những gì Thiên Bình biết về những chuyện em gái trải qua và cả những gì trước đó mà cậu nhớ được, Thiên Bình đã vài phần nghi ngờ.
"Một người mẹ bình thường sẽ không bao giờ chuốc thuốc ngủ con mình rồi sau đó một tay phóng hoả nhằm tự tử. Trừ khi, người đó không những bị trầm cảm, mà còn không ổn định về thần kinh!"
Nhìn xuống đôi bàn tay đang khẽ run lên và níu chặt vào tay mình của Sư Tử, Xà Phu hơi nhíu mày.
"Bà ấy có lẽ đã rơi vào tình trạng hoảng loạn tột độ đến mức không kiểm soát được chính mình nữa rồi."
Một Xử Nữ luôn chững chạc trưởng thành, một Ma Kết luôn bình thản điềm tĩnh, và cả một Bảo Bình lúc nào cũng năng động bốc đồng, vậy mà giờ chỉ có thể yên lặng lắng nghe mọi chuyện trong khi bản thân liên tục nhìn chằm chằm những người gần như đã biết chuyện từ trước.
"Vì vậy tôi nghĩ, khi sức khoẻ bà Lâm hồi phục phần nào, chúng tôi sẽ chuyển bà ấy đến bệnh viện tâm thần."
"Bác sĩ vừa nói cái gì vậy?"
"Sau khi-"
"Tôi không cho phép!"
Trong vòng tay của Xà Phu, Sư Tử đầy giận dữ hét toáng lên, khuôn mặt khó chịu trước lời nói cực kì thản nhiên của vị bác sĩ phụ trách mẹ cô hiện tại.
"Đây là trường hợp bắt buộc. Tình trạng của bà Lâm quá nặng để bà ấy có thể được điều trị tại nhà."
"Im đi! Mẹ tôi hoàn toàn bình thường, bà ấy không việc gì phải đến bệnh viện tâm thần cả!"
"Sư, cậu bình tĩnh lại một chút!"
Ngay cả một cậu con trai như Xà Phu, lúc này vẫn phải khó khăn trong việc giữ chặt bạn gái mình đang liên tục vùng vẫy trong cơn tức giận.
"Một người phụ nữ bình thường sẽ không ngược đãi con mình, càng không kéo con mình cùng tự tử!"
"Im đi!!!"
Một cách đầy bực tức, Sư Tử với lấy cái gối gần đó và thẳng tay ném nó vào người vị bác sĩ đang đứng đối diện. Nếu không có Xà Phu và Thiên Bình giữ lại, cô có lẽ đã không chút suy nghĩ ném luôn chiếc bình hoa ngay cạnh đó.
Sư Tử quá giận dữ để suy nghĩ bất kì điều gì, đây cũng lần đầu tiên Xử Nữ và Bảo Bình nhìn thấy cô bé như vậy.
"Tôi để bệnh nhân lại cho mọi người. Cảm phiền hãy chăm sóc cô bé thật tốt."
"Tôi không cho ông đi. Đừng bao giờ đưa mẹ tôi vào đó! Đừng!! Mẹ tôi không hề bị tâm thần! Mau quay lại cho tôi! Tôi không-"
"Sư! Nhìn anh này!"
"Bà ấy không có mà! Bà ấy vẫn-"
"Con nhỏ này, rốt cuộc có chịu nghe không thì bảo?!"
Kéo mạnh Sư Tử ra khỏi vòng tay của Xà Phu, Thiên Bình giữ chặt vai em gái và bắt cô phải nhìn thẳng vào mình. Kể cả dù cậu lớn tiếng khó chịu, cô vẫn không ngừng vùng vẫy trong khi luôn miệng rủa xả.
"Đây là cách tốt nhất cho mẹ! Em hiểu mà, phải không?"
"Cả anh cũng chỉ xem mẹ là người bệnh, vậy thì không có quyền nói em phải làm gì!"
"Phải, anh xem bà ta là kẻ điên đó, được chưa? Và kẻ điên thì cần được chăm sóc trong một nơi thật tốt!"
Đôi mắt màu nâu cafe trân trân nhìn vào đôi mắt đồng màu của anh trai, hết mở to lại cụp xuống, hết kinh ngạc lại chuyển sang đầy đau đớn. Hai tay cô cố chấp nắm lấy tay của Thiên Bình, đầu lắc nguầy nguậy nhìn cậu.
"Anh im ngay! Chết tiệt, các người chỉ muốn tách mẹ khỏi tôi. Mẹ chỉ là căng thẳng một chút thôi, bà ấy sẽ lại bình thường ngay mà! Bà ấy-"
Mẹ sẽ mỉm cười với cô, sẽ động viên cô, sẽ khen cô, bà ấy sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời đến đáng ganh tỵ. Bà ấy, rồi sẽ yêu thương cô thôi mà.
"Em bảo bà ấy bình thường, nếu thật vậy thì em đã không bao giờ khổ sở như thế này!"
Đôi mắt nhất thời mở to để mặc những giọt nước cứ thế chảy xuống đôi gò má, tay Sư Tử vô thức buông thõng xuống. Cô nheo chặt mắt rồi lại nhắm tịt vào, cuối cùng bật khóc.
Điều duy nhất Thiên Bình có thể làm, chính là vòng tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy liên hồi của em gái mình. Im lặng không nói gì, và dùng tay xoa đầu cô một cách dịu dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT