Sư Tử đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô nhìn thấy một gia đình bốn người cực kì vui vẻ, còn có cả hai cậu bé nào đó. Nếu đó là sự thật thì tốt biết bao, rằng gia đình đó đã từng hạnh phúc như vậy.

Rằng cô đã từng hạnh phúc như vậy. Làm sao Sư Tử biết được, khi cô còn chẳng nhớ ra?

Thật đáng thương.

Hai mắt đang nhắm nghiền của Sư Tử chợt nheo chặt lại rồi mở ra một cách khó khăn. Thu vào tầm mắt còn mơ màng vì thuốc mê của cô lúc này là hình ảnh một đám người đứng vây quanh, một trong số chúng còn cầm xô nước rỗng còn nhỏ giọt.

Sư Tử thấy lạnh. Cả người cô bắt đầu run khẽ.

"Sư! Sư!"

Khi Sư Tử chậm rãi quay sang phía vang lên tiếng gọi tên mình, cô nhìn thấy Song Tử hai tay bị trói chặt ra sau đang ngồi cách đó không xa. Đến lúc này, cô mới nhận ra tay mình cũng bị trói lại.

Song Tử thở phào nhẹ nhõm. Cô là người tỉnh lại trước, có lẽ vì chỉ bị mỗi ảnh hưởng của thuốc mê trong khi Sư Tử trước đó còn bị đánh. Nhìn thấy cô bạn mình - dù đang trong trạng thái ướt sũng nước - Song Tử phần nào yên tâm hơn.

"Các người muốn gì? Thả bọn tôi ra!"

Nhìn chằm chằm Song Tử một hồi, bọn chúng chợt quay sang bật cười lớn như việc gì đó vui lắm. Lúc này, chúng bỗng đứng nép sang hai bên, nhường đường cho một tên khác.

Là kẻ đang chụp thuốc mê Song Tử.

"Triệu tiểu thư, cô còn không biết tại sao mình bị bắt ư?"

Hắn chợt bước lại vài bước, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt Sư Tử. Một chân khuỵu xuống đất, tay hắn một cách thô bạo bóp mạnh cằm cô, miệng nhoẻn ra nụ cười khinh thường.

"Lại còn làm liên luỵ bạn mình, cô thực sự không biết?"

Song Tử hai mắt mở to đảo vài vòng.

"Vậy thì thả cậu ấy đi, người mấy người cần là tôi còn gì!"

"Không được! Thứ nhất, con bé này đã thấy mặt bọn tôi rồi! Thứ hai,"

Tay hắn càng bóp mạnh thêm, khiến Sư Tử còn chưa tỉnh táo đã bị đau đến nhăn cả mặt mày.

"Thật tiếc, nhưng cô bé dễ thương này hình như đã đắc tội gì đó với cô chủ của bọn tôi. Làm sao đây~?"

Cô chủ?

Bàn tay thô bạo của hắn nới lỏng dần rồi bỏ ra hẳn. Hắn chậm rãi đứng lên, mắt một lượt nhìn hai cô gái đang ngồi sụp dưới sàn nhà với hai tay bị trói chặt phía sau. Hoàn toàn trong trạng thái bị động không thể kháng cự.

"Ha, vậy ra các người là người của lão Ngô chứ gì?"

Mắt hắn một khắc quay phắt sang Song Tử, cô gái hiện giờ đang dùng ánh mắt bình thản và nụ cười khinh thường nhìn hắn.

Ngô gia là một trong những tập đoàn có cổ phần lớn trong đại tập đoàn nhà họ Triệu. Giữ vai trò là một cô tiểu thư của Triệu gia, Song Tử biết rất rõ trong bao nhiêu năm qua, lão đã phải chịu lép vế với ông nội cô ra sao.

Thật nực cười! Lẽ ra cô nên nhận ra sớm hơn khi nghe cách mà chúng dùng để gọi mình.

"Đại tiểu thư của Triệu tộc cũng thông minh quá ta! Nhưng mà,"

Bọn đàn em phía sau hắn chợt tiến lại, không quá lâu đã đứng vây quanh Sư Tử. Mặc kệ sự kháng cự quyết liệt từ cô, bọn chúng đã nhanh chóng giữ chặt lấy cô, mạnh đến nỗi Sư Tử chẳng tài nào nhúc nhích nổi.

"Triệu đại tiểu thư, cô nhìn xem! Chúng tôi có cô là điểm yếu của ông cô, và có con nhỏ này là điểm yếu của cô! Cô nói xem, ai hiện tại mới là kẻ chủ động?"

Song Tử cắn nhẹ môi mình, tức giận tặc lưỡi một cái. Tuy nhiên ngay sau đó, cô lại bật cười ha hả, điệu bộ khiến cả thảy chúng đều ngạc nhiên.

"Gì chứ? Ai là điểm yếu của ông nội tôi cơ? Tôi? Haha! Các người đang chọc cười tôi chắc! Nếu nói đó là anh Thiên Yết còn hiểu được, mặc dù các người biết không, ông tôi sẽ không vì những thứ nhỏ nhặt này mà bị sai khiến đâu!"

"Cô!"

"Với lại, chẳng phải vì các người không thể bắt được anh Thiên Yết, người thừa kế sáng giá của gia tộc nên mới chuyển mục tiêu sang tôi hay sao? Nực cười!"

Song Tử biết, khi nhìn vẻ mặt cứng đờ của hắn, của cả bọn chúng, cô biết mình đã đoán đúng. Dù sao, anh họ Thiên Yết của cô cũng không phải loại người muốn bắt là sẽ bắt được.

Không thể tin được là có ngày cô lại dính vào ba cái chuyện tranh chấp chính trị này.

Đột nhiên, Song Tử cảm thấy cằm mình bị bóp chặt đến đau điếng, răng theo đó cắn mạnh môi ngăn mình phát ra bất kì âm thanh nào.

"Đó cũng là lý do, một phần thôi. Nhưng hình như, cả cô và bạn cô đều đắc tội với cô chủ đáng kính của chúng tôi!"

"Con nhỏ đó cũng ganh tỵ quá nhỉ?"

Sư Tử mắt nhìn chằm chằm Song Tử bạn mình, trong lòng vì đó mà dâng lên sự ngưỡng mộ. Lần đầu tiên nhìn thấy một Song Tử lúc nào cũng hùa theo những trò đùa giỡn lại mang đầy sự chững chạc thông minh như vậy, Sư Tử có thể nhìn thấy sự tương đồng không hề nhỏ giữa cô và Thiên Yết.

Một khí thế dễ dàng áp đảo người khác.

Sư Tử chợt nhìn thấy tay hắn phất nhẹ ra sau. Ngay lập tức, từ bụng cô truyền đến cảm giác đau điếng. Mắt nâu cafe nhíu chặt lại, liếc ngay sang tên vừa đá vào mình.

"Sư!"

"Nếu cô không phải điểm yếu của ông cô, được, nhưng con nhỏ này chắc chắn là điểm yếu của cô bây giờ! Sao hả?"

"Các người muốn gì?!"

Vừa dứt lời, hắn đã chìa ra trước mặt Song Tử một chiếc điện thoại. Cô có thể nhìn thấy số đang hiển thị trên màn hình là số của ông nội cô.

"Tuy giờ này chắc ông chủ cũng đã báo 'tin vui' về với lão già đó rồi, nhưng thêm một tiếng cầu cứu từ đứa cháu gái chắc sẽ không dư thừa đâu nhỉ?"

"Ông nghĩ tôi sẽ gọi sao?"

Trước khi Song Tử kịp nhận ra, chiếc điện thoại đã bắt đầu thực hiện cuộc gọi của mình rồi. Nhìn nụ cười của hắn, cô cắn môi giận dữ.

"Con khốn!"

Đúng lúc này, Song Tử và cả tên kia đều bị hàng loạt âm thanh thu hút nhìn sang phía bên kia. Trước mặt họ, Sư Tử - vốn vẫn còn bị trói chặt không thể nhúc nhích - chợt há to miệng cắn mạnh vào cánh tay một tên. Mặc cho hắn rủa xả chửi bới, cô càng cắn chặt thêm.

Song Tử thừa cơ hội này dùng chân mình đá mạnh chiếc điện thoại trên tay hắn văng đi, khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.

Đó cũng là lúc Sư Tử bị tên kia tức giận thẳng chân đá vào mặt, đầu vì đó đập mạnh vào bức tường phía sau.

"Con khốn này! Mày dám cắn tao?!"

"Bỏ đi!"

Ngăn tên đàn em đang định chạy lại đánh Sư Tử, hắn một tay giơ ra chắn ngang giữa, mắt hết nhìn Song Tử lại nhìn cô nhóc kia. Dù ánh mắt đầy giận dữ, hắn vẫn nở nụ cười.

"Để xem, hai cô có thể chịu đựng được bao lâu!"

Bọn chúng rời khỏi ngay sau đó, cánh cửa đóng lại vang lên tiếng khoá. Song Tử thở hắt ra một cách bực bội. Đến lúc này, cô mới nhớ ra cô bạn mình.

"Sư, có sao không?!"

Sư Tử mắt hơi nhíu lại vì đau, nhưng vẫn vui vẻ nở nụ cười tươi nhìn bạn mình. Nhìn hàm răng trắng nhe ra dính đầy máu, Song Tử không ngăn được mình bật cười.

"Nhìn như mấy bà lão ăn trầu ý!"

"Dù sao, tụi mình phải tìm cách tháo dây trói đã!"

Thứ này ngăn cản mọi hành động của Sư Tử lẫn Song Tử, chưa kể còn siết chặt đến đau tay. Nếu không vì nó, cô ban nãy chắc chắn không bao giờ để bản thân mình bị khống chế như vậy.

"Làm sao được?"

"Song Tử, cậu cho tớ xem sợi dây trói! Tớ nghĩ tớ biết cách mở!"

Sư Tử răng cắn lấy sợi dây thừng trói tay Song Tử, bắt đầu dùng sức tháo chúng ra một cách khó khăn. Vì sợi dây quá dầy và to, Sư Tử bất cẩn khiến răng mình bị thương nhẹ.

"Được không? Cậu ổn không vậy?"

"Được rồi!"

Ngay khi Sư Tử vừa reo lên, sợi dây trói tay Song Tử theo đó cũng lỏng hẳn ra, cô dễ dàng tháo nó khỏi tay mình. Cũng nhờ tay rảnh rang, cô có thể tháo dây trói của Sư Tử.

"Giờ phải tìm cách ra khỏi đây. Không thể cứ đợi người đến cứu được!"

Song Tử hiểu rất rõ ý của Sư Tử. Có thể giờ này bọn nó đều đã nhận ra sự mất tích của hai người, nhưng vậy thì đã sao. Ý cô là, nơi này dù không quá lớn nhưng chắc chắn cũng không nhỏ để có thể dễ dàng tìm thấy nơi hai đứa đang bị nhốt.

Đó là chưa kể cả Song Tử lẫn Sư Tử đều không biết mình đang ở đâu.

"A!"

"Gì vậy Sư?"

Nhưng Sư Tử còn chưa kịp lên tiếng, tiếng cửa mở một cách thô bạo đã vang lên. Hai đứa nhìn nhau, đủ thông minh để nhận ra mình phải giả vờ như vẫn đang bị trói.

Người bước vào là hai tên trong số bọn chúng, trong đó có một tên là kẻ đã bị Sư Tử cắn tay ban nãy.

"Thiệt tình, sao chúng ta phải canh chừng hai đứa nó chứ!"

"Rõ là phí thời gian!"

Hai tay Sư Tử lúc này đang cầm một vật, chính là thứ cô vừa phát hiện ra vẫn chưa bị lấy đi khỏi túi quần của mình. Những ngón tay chậm rãi cử động, trong khi miệng bắt đầu lên tiếng.

"Rốt cuộc mấy người nhốt chúng tôi ở đâu hả?!"

Song Tử ban đầu hoàn toàn không hiểu bạn mình định làm gì, cho đến khi cô nhìn thấy được thứ mà Sư Tử đang cầm.

Là điện thoại của Sư Tử, nó thậm chí còn đang ở chế độ gọi cho ai đó.

"Con nhỏ này thật phiền phức mà!"

Tên đó vài bước đã bước đến trước mặt Sư Tử. Tay hắn mạnh bạo bóp chặt lấy hai bên má cô, đôi mắt nhìn cô theo đó nheo lại thích thú.

"Dù ban nãy mày cắn tao, nhưng phải công nhận một điều là mày rất dễ thương!"

Sư Tử có thể cảm thấy lưỡi hắn liếm trên má mình, trong khi tay bắt đầu sờ mó chân cô, khiến Sư Tử phải cắn mạnh môi cố trấn tĩnh mình phải chịu đựng. Nếu cô nổi giận lúc này mà đánh hắn hay chống trả lại, mọi thứ sẽ trở thành công cốc.

Không chỉ mỗi Sư Tử cảm thấy kinh tởm, cả Song Tử cũng thấy lòng sục sôi giận dữ. Chính cô cũng phải kiềm nén lắm mới không nổi giận.

"Mày thôi đi!"

Bàn tay đang mò mẫm đùi của Sư Tử chợt dừng lại vì tiếng nói của tên còn lại. Bọn chúng bắt đầu dùng mắt nhìn nhau.

"Đại ca chỉ bảo không được đụng tới con nhỏ kia chứ đâu có nói gì đến con này!"

"Các người tự tin rằng chúng tôi sẽ không tài nào thoát được, vậy chỗ này chắc hẳn phải kín đáo lắm!"

Cuộc nói chuyện của chúng bị lời của Song Tử ngắt đi. Chúng lại nhìn nhau, rồi nhìn cô, cuối cùng bật cười lớn.

"Đây là căn nhà hoang nằm ngoài bìa rừng, đương nhiên bọn mày sẽ không thoát được!"

"Cái gì đây?!"

Đúng lúc này, chiếc điện thoại Sư Tử vẫn còn đang cầm bị tên đó giật mạnh lấy, sau đó tức giận tát mạnh cô một cái.

"Sư Tử!"

"Mày dám gọi điện sao? Con khốn này!"

Mắt nhìn theo chiếc điện thoại của mình bị đạp đến vỡ tan màn hình, Sư Tử một tay chống xuống nền đất đứng dậy. Đến nước này thì cô không cần phải giả bộ nữa.

Trong khi hai tên còn mắt trân trân kinh ngạc nhìn Sư Tử đứng dậy với hai tay hoàn toàn rảnh rang, một tên đã bị cô dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng mà khuỵu xuống. Tuy nhiên, trước khi kịp xử lý tên còn lại, chân Sư Tử lại nắm chặt khiến cô nhận trọn đòn đánh từ phía sau của hắn.

"Dừng ngay, bọn khốn các người!"

Song Tử sau một hồi nhìn xung quanh lập tức cầm lấy chiếc bình cứu hoả cũ gần đó quẳng mạnh vào. Nhờ đó, Sư Tử dễ dàng hạ gục được chúng. Cô lập tức chạy lại chỗ Song Tử.

"Tớ không đủ sức để đánh nếu bọn chúng kéo tới thêm đâu. Mau chạy thôi!"

"Nhưng chúng ta đã gọi điện, nếu có người tìm đến đây mà không thấy hai đứa mình thì sao?"

"Họ sẽ thấy! Nếu đã tìm được đến đây, họ nhất định cũng sẽ tìm được chúng ta!"

Sau một lúc phân vân, Song Tử gật mạnh đầu. Mặc kệ hai tên còn đang nằm dưới sàn, hai đứa bắt đầu chạy ra khỏi bằng cánh cửa vẫn còn mở toang.

***

"Cúp máy rồi."

Sau âm thanh rè rè đinh tai, cuộc gọi đến điện thoại của Song Ngư bị ngắt đi đột ngột. Cả thảy tụi nó bắt đầu nhìn nhau một cách nghi hoặc, sau đó lại quay sang cậu.

"Sư Tử nói gì? Nó đang ở đâu?!"

"Song Ngư!!"

"Đó không phải giọng của Sư, nhưng đúng là có nghe thấy giọng cậu ấy."

Sau một hồi đắn đo, Song Ngư dùng đôi mắt hổ phách phía sau cặp kính của mình nhìn tụi nó. Đôi đồng tử lúc nào cũng bình thản giờ lại dao động rõ rệt.

"Sư Tử đang ở một căn nhà hoang nào đó ngoài bìa rừng, có cả Song Tử nữa!"

"Có thể xác định vị trí không?"

Toàn bộ ánh mắt một lượt đều nhìn sang Thiên Bình, kể cả ánh mắt của Thiên Yết, dù rõ ràng vẫn còn rất tức giận. Trong tụi nó có ai mà không biết rằng Thiên Bình giỏi những thứ máy móc này, cũng là người duy nhất thành thạo trong số tụi nó.

"Không có mạng, tôi không làm được."

"Em có! Em có mang theo một cái USB kết nối không dây, mặc dù không biết còn đủ dung lượng không."

Nếu là bình thường, tụi nó chắc chắn sẽ rất thắc mắc tại sao Nhân Mã mang theo thứ dở hơi đó đến vùng hẻo lánh này, nhưng giờ thì không. Đó là chưa kể tụi nó còn cảm thấy biết ơn tên điên khùng là cậu.

Trong khi Thiên Bình dùng máy tính xách tay của mình, Thiên Yết bất ngờ nhận được một cú điện thoại. Vẻ mặt cậu theo đó đanh lại kể cả khi đã cúp máy.

"Có kẻ vừa gọi cho ông nội anh, bảo rằng chúng đang giữ Song Tử!"

Chúng còn bảo sẽ giết con bé nếu ông cậu không rời bỏ chiếc ghế chủ tịch. Tuy nhiên, đó không phải là điều mà cậu có thể nói với tụi nó.

"Thấy rồi!"

Toàn bộ ánh mắt lần nữa hướng về phía Thiên Bình, anh chàng hiện tại đang dùng tay lướt liên tục trên bàn phím laptop mang theo. Không chần chừ lấy một giây, tụi nó lập tức chạy lại, chẳng mấy chốc đã đứng vây quanh Thiên Bình.

"Có tổng cộng là năm căn nhà hoang nằm ngoài bìa rừng. Xin lỗi, tôi không xác định được rõ ràng, có lẽ điện thoại hỏng rồi!"

"Vậy là được rồi, cảm ơn anh!"

Ma Kết nhíu chặt mày một cách khó chịu. Dù cho cậu giữ được sự bình tĩnh vốn có, Ma Kết vẫn có thể dễ dàng điên lên vì lo lắng cho hai đứa bạn của mình.

Tay Xử Nữ dịu dàng đặt trên đầu em trai xoa nhẹ. Tâm trạng của thằng bé cũng giống tâm trạng của cô bây giờ, thậm chí là tệ hơn. Cô cũng biết, em trai mình bây giờ có thể nói không còn tỉnh táo hết mức nữa.

"Chúng ta sẽ chia ra và tìm ở từng ngôi nhà hoang! Thiên Bình cậu ở lại, cậu cần giữ liên lạc giữa chúng ta!"

Thiên Bình vừa định đứng dậy đã bị lời Xử Nữ làm khựng lại, đành tiếp tục ngồi yên một chỗ. Dù mắt và mặt vẫn bình tĩnh một tông, Thiên Bình giờ đang nghĩ gì có lẽ chỉ mỗi mình cậu biết được.

Ít nhất, đôi đồng tử màu nâu cafe kia chắc chắn đang dao động rất mãnh liệt. Và nó rơi vào tầm mắt của Thiên Yết, mặc dù cậu lập tức quay đi.

"Tôi sẽ cho người tới giúp, chúng ta không nên quá tách nhau ra!"

Xà Phu nãy giờ vẫn giữ im lặng, mắt cứ chăm chú quan sát tụi bạn mình, thỉnh thoảng lại quay sang Song Ngư một cách đầy khó chịu.

Song Ngư bình thường rất tinh ý, cậu có thể dễ dàng cảm thấy được khi bất kì ai nhìn mình chòng chọc. Nhưng giờ thì không, cậu quá mệt mỏi để có thể nghĩ đến những điều vớ vẩn đó.

Bé Nắng, cậu sẽ không sao! Cậu nhất định không được có chuyện gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play