Đường đường là một lớp trưởng nghiêm nghị chín chắn, có thể bình tĩnh gần như mọi trường hợp, vậy mà ngay lúc này, Ma Kết cứ như ác bá thiên lôi, cực kì giận dữ.
Hiện tại là giờ ra chơi. Ngay khi tiếng trống vừa vang lên, Ma Kết đã một mạch bước ngay lại chỗ ngồi của Sư Tử, hoàn toàn là để trút giận vào cậu học sinh mới. Tuy nhiên, khi cậu tới thì Đinh Xà Phu đã ra khỏi lớp từ bao giờ rồi.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Ma Kết đang ghen hay gì đó tương tự, nhưng cái giận của cậu hoàn toàn xuất phát từ điều khác. Nói cho dễ hiểu thì giống như cha tức giận vì con gái ý.
Dù cách so sánh có chút kì lạ~
“Sư Tử! Ui! Sư ơi Sư~!!”
Hai bàn tay Song Tử liên tục huơ huơ trước mặt cô bạn cùng bàn vẫn còn ngơ ngác từ nãy đến giờ. Đến tận một lúc sau, Sư Tử mới sực tỉnh, miệng còn kêu lên một tiếng trước khi quay qua quay lại nhìn xung quanh.
“Sao mọi người tụ họp đông đủ vậy? Có gì vui hả?”
Một trong những điều cần phải lưu ý, Sư Tử không chỉ phản ứng chậm mà còn ngốc nghếch cực kì.
“Tớ không hiểu nổi cậu luôn! Bị cưỡng hôn mà mặt tỉnh như cái bình!!”
Quyển tập trong tay Bạch Dương gõ nhẹ vào đầu Sư Tử, vẻ mặt cô hơi đanh lại.
“Hả? Gì cơ? Cưỡng hôn? Ủa??”
Sư Tử đầu mường tượng lại chuyện lúc nãy, hai mắt theo đó mà chớp liên tục.
“Đâu có! Cậu ta đâu có cưỡng hôn tớ! Ít nhất thì không phải!”
“Hả???”
Con nhỏ này đang nói chuyện vớ vẩn gì thế? Thử hỏi người xung quanh đi, nhìn thế nào mà chẳng phải Xà Phu chủ động hôn Sư Tử, đến mức cô nàng còn nghệch mặt một lúc lâu còn gì.
“Cậu ta có hôn, nhưng không phải môi! Ở đây, ở đây cơ!”
Nhìn ngón tay Sư Tử chỉ chỉ ngay cạnh môi một xíu, Ma Kết lập tức nhíu chặt mày.
“Vẫn là hôn! Sư Tử, trả lời, cậu có quen nó?!”
Giờ thì Ma Kết nhìn chẳng khác nào một người “phụ huynh” đang hỏi cung con gái.
Ngón tay Sư Tử theo đó lại đặt ngay trước môi, hai mắt nhìn lên trần nhà chớp vài cái, cuối cùng lại khẽ nghiêng đầu.
“Tớ không chắc... Ý tớ là, cậu ta quen, nhưng tớ không nhớ rõ lắm!”
Ban nãy cô chắc chắn mình vẫn còn nhớ, ngay lúc vừa gặp Xà Phu. Dù vậy, bây giờ thì không còn nữa. Ngoài việc đã gặp qua cậu ta lần nào đó rất gần, cô không tài nào nhớ chính xác được.
“Nếu không phải hôn, cậu tại sao lại ngớ người cả buổi?”
Cái chất giọng lạnh tanh phát ra từ phía sau khiến cả bọn được dịp giật thót, ít nhất thì ngạc nhiên mà quay ra sau.
Như mọi khi, vẫn nằm dài trên bàn, Song Ngư đưa đôi mắt ngái ngủ đằng sau cặp kính nhìn bọn nó, vẻ mặt vẫn chỉ một tông cảm xúc.
Dù vậy, ai cũng biết cậu đang bực bội. Lý do hả, nếu nói là vì vị trí chỗ ngồi cũng có thể giải thích được một phần.
Chỗ ngồi của Đinh Xà Phu là phía trong ngay cạnh Song Ngư, tức là phía sau Song Tử. Mặc kệ cậu kịch liệt phản đối, thầy chủ nhiệm vẫn không thay đổi ý kiến.
Thì, rõ ràng ở trong lớp, chỗ duy nhất còn trống chỉ có chỗ ngay cạnh cậu.
“Hả? Vụ đó hả? Ai biết!”
Câu trả lời mang thương hiệu Sư Tử, cực kì ngu ngơ vô tư lự và chẳng thể giải quyết được bất kì thắc mắc nào.
Mà, bọn nó cũng chẳng buồn để ý nữa. Một đứa dở hơi như Sư Tử, tức giận chỉ tổ tốn hơi tốn sức.
“Cậu, tránh xa thằng đó ra!”
Không khí xung quanh dược dịp yên lặng, trong khi nhân vật chính lại thản nhiên gục đầu xuống bàn ngủ như chẳng hề can dự đến mình.
Cứ làm như cái con nhỏ nhiều chuyện nào đó cho phép ấy.
“Ê! Cái tên kia, mới nói gì á? Uu~ Nói lại coi, tôi chả nghe gì hết!!”
“Nói gì chứ.”
Hai mắt Sư Tử được dịp thay đổi liên tục, từ tò mò sang ngạc nhiên, cuối cùng biến thành khó chịu.
“Tên điên này! Cậu-”
“Tại sao phải tránh xa tôi ra nhỉ~?”
Trong khi cả bọn vẫn còn đang nói chuyện, cậu học sinh mới chẳng rõ từ đâu xuất hiện nhảy bổ vào, cực kì thản nhiên vòng tay ôm lấy cổ Sư Tử như đúng rồi.
“Xà Phu!”
Đáp lại ánh mắt Song Tử nhìn mình, Đinh Xà Phu vui vẻ nở nụ cười, hai tay vẫn kiên trì ôm lấy Sư Tử dù cô đang kịch liệt hất ra.
“Bỏ ra!!”
Lời trong miệng chưa kịp phát ra đã nghe thành tiếng, Ma Kết nhất thời có chút ngạc nhiên. Cậu nhìn lại lần nữa, và phát hiện ra người nói không phải cậu, mà là cái tên tưởng chừng đã ngủ rồi kia.
Tay Xà Phu vì không cẩn thận mà bị Song Ngư hất ra cái một. Vẫn là nụ cười bình thản kia, cậu đưa mắt hổ phách của mình nhìn vào đôi mắt đồng màu đằng sau cặp kính của Song Ngư.
“Bị gì vậy nhể, bạn cùng bàn kính mến?”
Cười là vậy, nhưng tâm trạng Xà Phu đang cực kì không tốt. Cậu ghét kẻ khác xen vào chuyện của mình.
“Mèo điên! Có người tìm cậu kìa!! Ra đi, nhanh lên, nhanh lên! Cậu đoán xem là ai!?”
Trong khi Song Ngư và Xà Phu, một lạnh nhạt một nham nhở dành cho nhau ánh mắt toé lửa chẳng rõ vì lý do gì, một bạn nữ chợt chạy tới, khuôn mặt vui vẻ thoáng đỏ ửng mà thản nhiên kéo tay nhỏ lớp phó chạy đi.
Sư Tử từ đầu đến cuối chả hiểu gì, cứ hết bị cuốn vào chuyện này lại bị cuốn vào chuyện khác.
“Ủa?”
Tuy nhiên, khi nhận ra người tìm mình là ai, vẻ mặt Sư Tử lại tươi tỉnh hẳn lên, cả đôi mắt màu nâu cafe cũng sáng rực thích thú, thoáng nhìn hệt như một đứa trẻ con.
“Anh Yết! Anh làm gì ở đây vậy!?”
Song Tử còn đang cùng bọn nó nói chuyện vui vẻ lại bị tiếng gọi của Sư Tử làm ngạc nhiên, theo đó mà đưa mắt vô thức nhìn sang.
Dù cho Song Tử luôn tự tin về thị lực cực tốt của mình, cô lúc này nhất thời lại nghĩ mình đang nhìn nhầm.
Là cô bị hoa mắt, hay người đang nói chuyện với Sư Tử hiện tại không chỉ là anh họ cô, Thiên Yết lại còn cười nói rất vui vẻ.
Gần mười năm ở cùng người anh họ mà cô hết mực kính trọng yêu thương, Song Tử chưa bao giờ dù chỉ một lần nhìn thấy Thiên Yết cười, kể cả dù cô có bày trò thế nào đi nữa.
Cô cứ nghĩ, họ chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa đàn anh và hậu bối, hay biết nhau một chút nhờ các cuộc họp ban cán sự.
Nhưng Song Tử đủ thông minh để nhận ra, mọi thứ còn hơn cả như vậy nữa.
Thật lạ lùng.
“Ủa mà, Nhân Mã đi đâu rồi nhỉ?”
***
Tâm trạng của Bảo Bình, dù không thể nói là tốt hẳn nhưng ít nhất cũng đã phần nào trở lại bình thường. Bỏ qua một chút gượng gạo mà Xử Nữ soi mói bằng cặp mắt tinh tế quá mức của mình, cô đã có thể vui vẻ cười đùa như trước.
Bởi vì dù mạnh mẽ thế nào, Bảo Bình suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa con gái. Nói cô đa cảm quá mức cũng được, nói cô toàn lo nghĩ chuyện không đâu cũng được, chỉ là, không thể một sớm một chiều Bảo Bình quên đi cuộc gặp mặt vô tình ngày hôm đó được.
Đến tận lúc này, cô thỉnh thoảng vẫn bị câu nói lạnh lùng đến tàn nhẫn của anh làm thất vọng. Cô chưa từng nghĩ, người con trai dịu dàng ngày trước mà cô yêu lại trở nên vô tâm đến vậy, có thể thoải mái đem tình cảm của cô ra làm trò cười.
Bảo Bình chỉ là, không thể tin được. Rõ ràng cô mới là kẻ đến trước, vậy mà lại thua một cách nhục nhã như vậy.
Cô đã từng tự nói một cách giận dữ rằng sẽ giương mắt lên xem anh và cô ta vui vẻ hạnh phúc được bao lâu. Nhưng coi bộ, họ đến giờ vẫn rất yêu nhau.
Thật đáng ganh tỵ.
“Chị lại nghĩ mấy thứ vớ va vớ vẩn nữa đó hả?”
Mắt đang nhìn lên bầu trời một cách lơ đễnh của Bảo Bình nhắm hờ lại một cái, hai môi mím lại đầy khó chịu.
Phải kìm nén! Kìm nén lại!
Chẳng rõ là vô tình hay cố ý, Nhân Mã đối với sự bực tức của Bảo Bình hoàn toàn không chút bận tâm. Cậu cứ thế bình thản hút rồn rột chai sữa thạch của mình.
Nhân Mã đó giờ cứ tưởng Bảo Bình là một cô nàng thể thao đơn giản trong cả cách sống lẫn cách suy nghĩ, nhưng xem ra cậu đã nhầm.
Cô nàng này đa cảm hơn cậu nghĩ.
“Cậu làm cái quái gì ở đây?”
“Đây là sân tập chung của câu lạc bộ!”
“Vậy sao cậu không tập đi?”
“Tôi không thích. Vả lại, chị cũng có tập đâu!”
Hai bàn tay còn đặt trên đùi của Bảo Bình vò tròn lại thành nắm đấm, chỉ chờ quay sang đấm thẳng vào mặt Nhân Mã. Tuy nhiên, con gái thục nữ ai lại làm chuyện vô phép tắc như thế.
Dịu dàng như Bảo Bình, cô chỉ cầm quả bóng rổ “nhẹ” quẳng thẳng vào mặt Nhân Mã mà thôi.
Có cậu chàng nào đó một giây lơ là mất cảnh giác, thế là hưởng trọn vào mặt, lại còn bị bất ngờ mà ngã hẳn ra sau, ngã luôn khỏi ghế, kết quả là đập thẳng đầu xuống đất.
Đau cả trước lẫn sau, đau cả cái đầu!
Tuy nhiên, Bảo Bình một chút xíu cũng chả thấy tội lỗi hay chí ít là cắn rứt lương tâm. Ngược lại, cô cho việc làm của mình hoàn toàn đúng đắn.
“Chị bị chạm dây thần kinh hả?! Đau thấy má luôn!!”
Đáp lại sự tức giận kia, Bảo Bình thản nhiên nở nụ cười, trong khi mắt híp lại nhìn Nhân Mã vẫn đang ngồi bệt dưới đất.
Một nụ cười chứa sự nguy hiểm, tay vẫn còn cầm chặt quả bóng khác và có thể quẳng đi bất kì lúc nào.
“Tôi hỏi cậu, tại sao gần đây cứ bám theo tôi?”
Hai mắt Nhân Mã được dịp chớp liên hồi, ngó tới ngó lui cuối cùng cười vô tội.
“Chị tưởng tượng thì có! Haha... Làm như chị là người nổi tiếng lắm mà bảo tôi bám theo... Haha!”
À không, phải là cười vô số tội mới đúng.
“Ơ khoan! Khoan! Đừng manh động!!”
Tay Nhân Mã lập tức chắn trước mặt khi nhận ra Bảo Bình chuẩn bị quẳng quả bóng rổ về phía mình với gương mặt khinh thường lạnh tanh.
Tuy nhiên, Nhân Mã cơ bản là rất cứng đầu.
“Chị tự luyến rõ ra!”
Giờ nghỉ giải lao, mỗi khi Bảo Bình tới sân tập lại gặp Nhân Mã. Ừ thì cho đó là đương nhiên khi cả hai cùng chung câu lạc bộ.
Giờ về lớp, Nhân Mã lúc nào cũng kè kè cạnh Bảo Bình. Thật sự thì cô nhớ rất rõ, lớp học của cậu nhóc kia so với lớp của cô chẳng khác nào đầu sông cuối sông, không thể có chuyện đi cùng đường.
Ngoài ra, còn biết bao nhiêu lần nữa. Ban đầu, Bảo Bình còn nghĩ là trùng hợp, nhưng dần bắt đầu để ý kĩ hơn.
Đương nhiên, Nhân Mã không chối quanh chối co cũng nhất quyết không thừa nhận.
“Này nhé, nếu phải bám theo, chắc chắn phải là tôi bám theo cậu!”
Khỏi nói cũng biết khuôn mặt Nhân Mã nghệch ra sao, hai tay cậu vẫn còn ôm chặt quả bóng rổ mà ngồi xếp bằng dưới đất như đúng rồi.
“Ớ? Tại sao?”
Tự nhiên, Bảo Bình cảm thấy Nhân Mã khi ngốc nghếch rất đáng yêu!
Cô đùa đó.
“Ai mà biết cậu có giữ lời hay không, cái tên nhóc như cậu? Hay lại lấy đó làm trò cười rêu rao khắp nơi?”
Nhân Mã vẫn nghệch ra thêm một lúc nữa, tận vài phút sau mới hiểu ẩn ý trong câu nói kia của Bảo Bình. Cậu bĩu môi bất mãn.
“Xì! Tôi không phải chị, đồ nhiều chuyện!”
“Cái-”
“Với lại, một cô gái khóc vì yêu, vốn đâu phải chuyện gì đáng cười.”
Chẳng hiểu tại sao, câu nói vừa rồi của Nhân Mã, trong vài giây lại khiến Bảo Bình ngớ người, hai mắt cô cứ bất giác nhìn chăm chăm cậu nhóc trước mặt.
“A!! Mệt quá! Tôi nói nhảm, nhảm đó! Dở hơi như chị không cần bận tâm!!”
“Cậu ăn gan hùm hả?!”
Bảo Bình theo phản xạ quẳng ngay quả bóng rổ trong tay về phía Nhân Mã một cách tức giận, cả mặt cũng đỏ ửng lên vì bực.
Nhân Mã lẽ ra có thể tránh, vậy mà chẳng biết lo nghĩ ngợi cái gì mà cứ ngồi đực ra cho bóng đập vào mặt.
“Ui! Cậu bị chảy máu mũi kìa! Trời ạ, phải tránh đi chứ!”
Đúng là lý lẽ cùi mía khó đỡ, Nhân Mã bất mãn nhủ thầm. Tay cậu đưa lên mũi, rồi lại nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay.
Tự nhiên, Nhân Mã thấy Bảo Bình hoảng loạn trông dễ thương ghê. Y chang chị gái cậu luôn, không khác gì hết trơn!
Cơ mà, cách chăm sóc của bà chị tiền bối vẫn chẳng thể mềm mỏng vào đâu được. Thô bạo. Cực kì thô bạo!
Vậy mà, không hiểu sao, Nhân Mã có chút vui trong lòng. Ý cậu là... ừm, thật ra Nhân Mã cũng không giải thích được.
Thật lạ lùng.
***
“Anh chắc không đó? Ý em là, nó nghe chẳng vui gì hết đâu~”
Dựa người vào cánh cửa lớp học, Sư Tử hơi nghiêng đầu nhìn Thiên Yết. Vẫn là đôi mắt màu nâu cafe đầy nhiệt huyết.
“Nhưng anh không thể không đi.”
“Người giàu thiệt mệt!”
Ai nói giàu có là hạnh phúc? Nếu giàu có mà như Thiên Yết, Sư Tử thà cứ như thế này lại tốt hơn nhiều.
Trước vẻ mặt bĩu môi đáng yêu của Sư Tử, Thiên Yết cười nhẹ. Tay cậu chợt đưa lên, dịu dàng xoa đầu cô. Sư Tử cũng chẳng khó chịu, thậm chí còn nhắm tịt mắt cười tươi một cách thích thú.
Lúc này, khi Thiên Yết nhìn bâng quơ vào lớp học của Sư Tử, đôi mắt khói đột nhiên chớp vài cái.
“Tiểu Sư Nhi, lớp em có thành viên mới?”
“Hử~a? À đúng, đúng rồi! Và cậu ta chẳng có chút dễ thương nào đâu, giống hệt cái tên đeo kính ý!”
“Dễ thương đâu phải từ dùng để chỉ con trai.”
Vậy sao, Sư Tử không nghĩ nhiều đến như vậy. Từ nào xuất hiện trong đầu thì cô nói thôi, cũng có chết ai đâu.
“A! Anh nói với chị Ngưu chưa?”
Nếu Sư Tử nhớ không nhầm, Thiên Yết thích Kim Ngưu, thậm chí là rất thích, thích rất nhiều.
Không hiểu sao, trí nhớ Sư Tử gần đây không được tốt cho lắm. Mà có lẽ, chuyện đó cũng chẳng đáng để bận tâm.
“Anh chưa. Mà, anh cũng không định nói ra.”
Nói gì chứ, khi huống chi cậu bây giờ đối mặt với Kim Ngưu còn khó. Cũng chưa chắc, cô quan tâm đến chuyện này hay không.
Thiên Yết chỉ hy vọng, câu thổ lộ buột miệng kia sẽ không khiến Kim Ngưu quá khó xử. Một cô gái tốt và đa cảm như cô, nếu vì chuyện này mà suy nghĩ cũng không hề lạ.
“Tuỳ anh a~ Cơ mà, anh phải nhớ nha, nếu Yết buồn, thì Tiểu Sư Nhi cũng không có vui đâu đó!”
Khi nhận ra con nhỏ thậm chí còn lùn hơn cậu hơn cả một cái đầu lại nhón chân lên xoa đầu cậu, Thiên Yết không thể ngăn được mình bật cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT