Đó là thắc mắc lớn nhất trong đầu Sư Tử hiện giờ. Hà cớ gì lại bắt cô đứng chào mời khách, lại còn đứng cùng với tên Ngư gì đó (Ngoài việc nghe Ma Kết nói thoáng qua, cô thực sự không nhớ được tên cậu ta, cậu ta cũng chưa từng nói cho cô biết). Bộ đồ Thợ săn cậu ta đang mặc cô dù không làm nhưng cũng tự tay thiết kế, chắc chắn là rất vừa mắt, vậy mà nhìn ai đó mặc lại đâm ra khó chịu.
Song Ngư có nghe, nhưng không hề có ý định trả lời. Một phần là lười, một phần lại không thấy cần thiết.
Nhưng ánh nhìn của Sư Tử cứ chằm chằm vào cậu, Song Ngư thật sự nổi cả da gà.
"Nhìn gì mà nhìn?"
Thử hỏi có ai mặc đồ đẹp đẽ vầy mà đeo cặp kính thế không? Lại còn đầu tóc bù xù như ổ quạ chả đâu vào đâu! Tại sao Xử Nữ với Thiên Yết lại cho cậu ta ra chào khách chứ!? Miệng thì câm như hến, mặt cũng chả thấy điểm nào nổi bật thu hút, lúc nào cũng lầm lầm lì lì như ai ăn hết của ấy.
Cô có bị thiểu năng mới không nhìn!!
Trong đầu tự nhiên nảy ra một ý, Sư Tử nhếch mép cười ranh mãnh.
Trước khi Song Ngư kịp để ý thì con nhỏ kia đã đứng ngay trước mặt cậu rồi, tay còn tự tiện cầm gọng kính của cậu. Song Ngư theo phản xạ đương nhiên giữ chặt lại.
"Làm cái gì?"
"Tháo ra! Nhìn thừa thải lắm?"
Một người kéo, một người giữ, hệt như đang chơi kéo co.
"Không thấy đường! Không cần thiết!"
"Một chút cũng chả có chết ai đâu!"
Sư Tử nhướng mày, cả mắt cũng nhíu chặt nhìn Song Ngư. Cái tên này sao cứ giữ chặt cái kính thế nhỉ, bỏ ra một lát cũng đâu có gây thiên tai lũ lụt gì.
Có cậu chàng nào đó sống chết cũng tay giữ chặt kính, quyết không để cô tháo ra.
"Phiền quá!!"
Mắt hổ phách hiện rõ nét bực, cả mặt cũng đầy bất mãn.
Cơ mà hình như không có tác dụng tới con nhỏ cứng đầu kia.
"Bỏ ra mau!"
Ma Kết vừa ra ngoài xem thử tình hình ra sao, lập tức hình ảnh nào đó lọt ngay vào tầm mắt. Nhíu mày, khoé mắt giật giật vài cái, cậu chẹp miệng.
Anh chàng lớp trưởng tay cầm quyển menu gõ vào đầu Sư Tử và Song Ngư còn đang giằng co gì đó không rõ.
"Hai cái đứa dở hơi, làm cái trò gì vậy hả?"
Song Ngư nhân lúc Sư Tử đang bị Ma Kết thu hút sự chú ý mà giật kính lại ngay, cả người cũng quay phắt sang hướng khác.
Con nhỏ kia mắt lườm nguýt cậu, lòng không khỏi rủa thầm.
Thân là người giám sát, Ma Kết ngao ngán thở dài.
***
Kim Ngưu vốn sức khoẻ không được tốt cho lắm, chạy lung tung khắp nơi một hồi lâu cũng không phải chuyện dễ dàng. Người khác thì không sao, nhưng đối với cô lại là một cực hình.Ngồi xuống một chiếc ghế trống gần đó, Kim Ngưu ôm khay thở đều. Tay cô nhẹ nhàng gạt đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Song Tử vốn đang chạy đến chỗ bàn phục vụ để đưa phiếu ghi thực đơn, mắt nhanh nhảu thu vào hình ảnh của Kim Ngưu. Bước lại chỗ cô, Song Tử tay xoà xoà trước mắt rồi lại nở nụ cười toả nắng.
"Chị nghỉ chút đi, để em với mọi người làm thay cho!"
"Nhưng mà.."
"Ổn cả mà chị! Chị nhìn coi, còn quá trời người để thay chị mà!"
Mắt nhìn theo tay của Song Tử, Kim Ngưu gật gù. Nghĩ ngợi một hồi lâu, cô cuối cùng cười khì.
"Vậy phiền em nha!"
Song Tử đang vui vẻ cùng Kim Ngưu trò chuyện lại bị ai đó cầm khay gõ nhẹ vào đầu mấy cái. Khỏi cần nghĩ cũng biết là ai, cô lập tức quay phắt sang với một cái lườm sắc lẻm.
"Anh đi chết đi!"
Với những câu nguyền rủa của Song Tử, Thiên Bình quen thuộc đến nhờn luôn, đâm ra chai mặt. Cậu cười tươi như chẳng có gì xảy ra.
"Song Tử giận dữ thật dễ thương nha~!"
Song Tử hận không thể ném cái khay trong tay vào bản mặt nham nhỏ khó ưa anh ta.
Kim Ngưu từ đầu tới cuối theo dõi cuộc đối thoại, mắt chớp vài cái rồi ngây ngô lên tiếng.
"Em với Thiên Bình hẹn hò---"
"Không có! Nhất định không có!! Tuyệt đối không có!!! Muôn đời không có!!!!"
Song Tử không hề bận tâm phủ nhận ngay kể cả khi Kim Ngưu chưa nói hết câu. Cô đưa mắt lén nhìn ra mấy cô nữ sinh khách hàng đang cười vui vẻ, thở phào ra khi biết họ không nghe thấy.
Truyền đến tai họ thì cô lại mệt! Gì mà cướp hoàng tử của họ.. Anh ta mà là hoàng tử, cô đi bằng đầu, còn chưa bằng một góc anh họ Thiên Yết của cô!!
"Không có thì không có~"
Kim Ngưu miệng nói vậy mà mắt lại nhìn chằm chằm Song Tử. Đôi má phớt hồng của cô bé cô từ lâu đã cho vào tầm mắt. Kim Ngưu khẽ cười.
Ông cha ta ngày xưa hay bảo, nói trước bước không qua đâu.
Ai mà biết được chuyện đời~
***
Nhân lúc nghỉ giải lao, Kim Ngưu rời khỏi quán của lớp một lúc. Vẫn mặc bộ đồ Alice đi vòng quanh, ban đầu cô không khỏi xấu hổ. Nhưng khi nhìn thấy nhiều bạn khác cũng mặc nhiều bộ có khi còn cầu kì hơn cả cô, Kim Ngưu lại cảm thấy thích thú.
Đồ tướng quân, đồ hiệp sĩ, đồ công chúa, có cả áo dài truyền thống và đồ bói toán, cả đồ hoá trang ma quỷ nữa! Kim Ngưu đúng mà, lễ hội trường thật sự rất là tuyệt vời!
Trong lúc Kim Ngưu vừa bước đi vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh, một bạn trong bộ đồ gấu rất dễ thương đưa cho cô một tờ rơi.
Là buổi biểu diễn của ban nhạc nghiệp dư nào đó thuộc câu lạc bộ Văn nghệ. Nhìn vào thời gian ghi trên tờ rơi, lại nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, Kim Ngưu nhận ra còn đúng năm phút nữa bắt đầu.Nghĩ ngợi một hồi, có cô nàng nào đó bị cuộc vui dụ dỗ chạy ngay đến phòng thể chất nơi tổ chức buổi biểu diễn, miệng lại còn vẽ nụ cười tươi tắn.
***
Thiên Yết đưa tay che miệng ngáp một cái, đồng thời lại dụi dụi mắt. Cậu hôm qua vì thức khuya đọc sách mà thành ra thế này. Mắt khói nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng dừng lại nơi Song Tử đang vui vẻ chào mời khách.
"Xin mời ạ!"
Song Tử mắt híp lại cười duyên lại vô tình đụng phải ánh nhìn của Thiên Yết, nhìn thấy cậu đang vẫy vẫy cô lại.
"Gì vậy anh?"
Tay ôm khay, Song Tử thân thiện nở nụ cười vô tội với anh họ.
Thường thì thế nào cũng bị bắt bẻ, nhất là với ông cụ non như Thiên Yết. Nay lại thấy cậu im lặng cô đâm ra hơi ngạc nhiên.
Mặc kệ đôi mắt tròn xoe đang chằm chằm nhìn mình, Thiên Yết trước khi Song Tử kịp nhận ra đã đưa cô bé quyển sổ gì đó.
"Anh đi dạo một chút, nhờ em thay anh trông quầy thu!"
Chẳng để cho Song Tử phản ứng gì, vị hội trưởng đáng kính nào đó đã cao chạy xa bay.
Song Tử dù có ý thức cũng nhất định không từ chối, nhất là với anh họ mà cô cực kì kính trọng, nhưng vẫn cứ đứng đực ra một hồi.
"Bé con, tiền!~"
Phe phẩy mấy tờ tiền mà khách vừa trả trước mặt Song Tử, Thiên Bình thản nhiên cười tươi.
Có cô gái nào đó sực tỉnh lập tức dùng chân đạp mạnh vào chân chàng trai.
Lại có chàng trai nào đó nhanh nhảu nhảy lên tránh đòn của cô gái.
"Hai người các người thôi chơi trò giậm chân nhau hay chưa? Làm việc không lo làm việc, ở đó làm chuyển dở hơi!!"
Xử Nữ hai tay chống hông, mặt nghiêm trọng nhìn hai con người trẻ con trước mặt.
***
Thiên Yết đi dọc hành lang, mắt chẳng hề để ý gì đến những gian hàng của lớp khác. Cứ thế đi thẳng một cách bất cần, cậu thi thoảng lại đưa tay che miệng ngáp.
"Hội trưởng kìa! Hội trường của chúng ta đó!!"
"Anh ấy mặc đồ của Dracula sao? Tuyệt quá!! Đẹp trai dã man luôn ý!"
Đôi mắt khói cụp nửa, tỏ rõ thái độ chán nản.
Có vài người thật phiền phức.
Tay tháo bộ răng nanh giả vướng víu ra, trong đầu Thiên Yết hình thành hai suy nghĩ. Một là vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, hai là chui vào phòng hội học sinh lén đánh một giấc.
Hình như dạo gần đây cậu bị lây cái bệnh lười của thằng Thiên Bình thì phải.
Ghét thật.
***
Tay cầm tờ rơi, có cô nàng Alice nào đó không ngừng tìm xung quanh.
"Phòng thể chất.. Phòng thể chất..."
Kim Ngưu dừng bước, thở dài một cái. Có ai như cô không, đường đường đã là học sinh lớp mười một, đường đường đã học ở đây năm thứ hai rồi, vậy mà đến phòng thể chất nằm ở đâu cũng không biết. Nhân Mã từ đầu năm đến giờ lúc nào cũng tập ở sân ngoài trời, bản thân cô thì có bao giờ đi đâu ngoài thư viện đâu.Thật nhục nhã..
Hai tay buông thõng chán nản, Kim Ngưu bắt đầu muốn bỏ cuộc.
Hay là cô quay lại lớp tiếp tục làm việc có khi còn tốt hơn.
Ngay lúc Kim Ngưu định quay người bước đi, dòng chữ "Phòng thể chất" đâu đó đập vào mắt cô. Hơi khựng lại, đầu quay tới quay lui một cách khẩn trương, khuôn mặt vốn xinh xắn của Kim Ngưu hiện rõ nét vui mừng.
Hơi thò đầu vào xem thử, Kim Ngưu ngập ngừng bước vào trong. Những ánh đèn sân khấu cứ chiếu vào mắt cô, những tiếng hò hét vang lên không ngừng, lại còn âm nhạc đầy chất sảng khoái. Hệt như một thế giới hoàn toàn khác.
Vốn là một đứa không thích đông người hay những nơi ồn ào, vậy mà Kim Ngưu hoàn toàn bị nơi này thu hút. Đôi mắt tinh anh của cô không tài nào dứt khỏi được ban nhạc đang hát trên kia, chân cứ thế bất giác bước vào.
Kim Ngưu không thường nghe nhạc sôi động cho lắm, nhưng bằng cách nào đó lại không thể nào ngừng nhìn bọn họ. Từng âm thanh truyền vào tai cô rõ ràng đến đầy thích thú.
"Xin lỗi!"
Trong lúc còn bị âm nhạc thu hút sự chú ý, một ai đó bước tới vô tình đẩy vai Kim Ngưu, khiến cô đang đứng bỗng mất đà ngã chúi về phía trước.
Trước khi kịp ngã xuống đất, cánh tay cô bị ai khác giữ chặt và kéo ngược ra sau. Kim Ngưu một lần nữa mất đà, dựa hoàn toàn vào người đó.
"Đừng có chỉ xin lỗi đơn giản như vậy!"
Người kia mặt thoáng bối rối, vội vàng cúi đầu liên tục rồi chạy nhanh đi.
Kim Ngưu lúc này mới dám ngước mắt lên nhìn người cứu mình.
"Thiên.. Thiên Yết?!"
Có cô gái nào đó chợt nhận ra mình đang trong lòng cậu, lập tức lúng túng đứng thẳng dậy, đến mức xém chút nữa lại mất thăng bằng.
Dù cố giấu nhưng mắt vẫn hiện rõ tia khó xử và ngập ngừng, Kim Ngưu cố cúi mặt xuống một chút.
"Xin lỗi, và cảm ơn vì đã cứu tớ..!"
Mắt khói chớp một cái, mặt lạnh hơi nghiêng đầu.
"Chỉ giữ cậu khỏi ngã thôi mà, đâu có cứu."
Thiên Yết đôi lúc cũng rất chậm hiểu, trong một vài trường hợp. Đó là điều mà đến tận bây giờ Kim Ngưu mới biết.
Cô đành cười trừ.
Đưa mắt sang nhìn người con trai đứng cạnh mình, Kim Ngưu lại nhìn lên trên sân khấu. Cô chưa từng biết rằng cậu cũng thích âm nhạc sôi động.
Khi Kim Ngưu vừa quay đi, cũng là lúc mắt Thiên Yết chuyển sang nhìn cô.
Mình trốn vầy có sao không ta? Đã khá lâu rồi nhỉ? Cô thầm nhủ.
Vậy mà, nửa muốn đi, nửa lại muốn ở lại.
Như thế này thoải mái hơn rất nhiều, cô dù không muốn cũng phải thừa nhận. Ở lớp, Kim Ngưu lại không ngăn được mình nhìn Cự Giải, rồi lại nghĩ ngợi lung tung, rồi lại tự mình thất vọng khi thấy cậu cùng Xử Nữ thân thiết.
Kim Ngưu dần cảm thấy bản thân trở nên kì lạ, đến mức cô còn không thể hiểu được chính mình.
Thiên Yết hơi đưa mắt sang nhìn Kim Ngưu. Vốn định quay đi lại bắt đầu chớp vài cái. Nhìn người con gái bỗng dưng cúi gầm mặt với đôi vai nhỏ thi thoảng lại run lên, cậu nhíu chặt mày.
"Kim Ngưu!"
Ở đây quá ồn, cô không thể nào nghe thấy được cậu.
Tay Thiên Yết, nhẹ nhàng khều khều Kim Ngưu.
Cô vì xung quanh quá đông người mà bị ngạt một chút, cả người cũng thở khó khăn hơn. Chợt nhận ra Thiên Yết đang gọi mình, Kim Ngưu theo phản xạ quay sang.
Một người hơi cúi xuống cho bằng với người còn lại, một người lại ngước cao để nhìn người kia.
Vậy,
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT