“Chỉ có điều nếu như đoán mệnh sẽ tổn hao tuổi thọ của ngươi, ta thà rằng ngươi không làm để chú ý giữ mình là tốt rồi.”
Tính tình yêu kiều, vẻ đơn thuần đáng thương xót của nàng làm cho tim người ta không thể không đập thình thịch.
Khóe miệng của Kỳ Vân khẽ nhếch lên, ánh mắt ôn nhu chỉ dừng trên người của Đường Tiêu Từ, “Trời cũng tối rồi, chúng ta cũng cần một chỗ ở tạm.”
Thần Hỉ hiểu ý bảo Huyền Trung, Huyền Vũ, Huyền Hiếu, Huyền Nghĩa đẩy xe, “Triệu cô nương, làm phiền dẫn đường.”
Đường Tiêu Từ đè thấp giọng nói, “Bọn họ nói là sự thật sao, ngươi thật sự là Vọng môn chủ, thiên hạ đệ nhất thần toán?”
Khó trách nhiều người muốn bắt hắn như vậy, nghe nói hắn lợi hại đến mức có thể cải mệnh kéo dài tuổi thọ thay người khác.
“Thật thì sao, giả thì sao?” Vẫn là giống người bình thường cũng sẽ cảm mạo ngã bệnh, về già cũng sẽ chết.
“Bất kể thật giả, ta cũng tin tưởng ngươi!” Thích một người dù người đó như thế nào thì tâm vẫn sẽ không thay đổi.
Khóe miệng Kỳ Vân từ từ nâng lên một đường cong, ngực cuồn cuộn nhiệt độ làm cho linh hồn tĩnh lặng của hắn dần dần thức tỉnh??? Hiệp Nghĩa Sơn Trang là một phân đà có diện tích bát ngát, kiến trúc xa hoa sánh ngang hoàng cung.
“Tổng quản, sắp xếp phòng hảo hạng cho các vị đây.” Triệu Vũ Thường không kêu ngạo không siểm nịnh khom lưng mời, “Mời các vị nghỉ ngơi một chút, phụ thân ta đang trên đường đến.”
“Tỷ tỷ, tỷ đã trở về.” Một tuyệt sắc mỹ nhân động lòng người đang được hai thị nữ dìu chậm rãi đi tới, giơ tay nhấc chân đều bộc lộ lễ nghi kiểu mẫu cao quý ưu nhã của thế gia vọng tộc.
“Vũ Ny, sao muội lại ra đây?” Đôi lông mày của Triệu Vũ Thường cau lại, trong nháy mắt quay đầu lại thì nở một nụ cười tự nhiên , “Ta xin giới thiệu vị này chính là muội muội của ta, cũng là một trong tam đại mỹ nhân Giang Nam - Triệu Vũ Ny. Còn vị này chính là người nổi danh khắp thiên hạ, vang danh giang hồ một lời quyết định sinh tử thần toán Vọng môn chủ.”
Triệu Vũ Ny khẽ cúi chào, “Ra mắt Vọng môn chủ.”
Phong thái quả nhiên xuất chúng, hai tỷ muội họ một diễm lệ một tao nhã. Triệu gia này vì sao chuyên sinh ra mỹ nữ vậy? Ngay cả thân là nữ nhân Đường Tiêu Từ cũng không khỏi tự ti mặc cảm.
“Vũ Ny, muội về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với Vọng môn chủ.”
“Tỷ tỷ, có chuyện gì muội không thể biết được sao? Giữa tỷ muội chúng ta không nên có bí mật mới phải.” Triệu Vũ Ny cười yếu ớt.
“Chúng ta muốn nói chuyện giang hồ, muội không thích hợp để nghe.” Triệu Vũ Thường vẫn giữ nguyên vẻ tự nhiên trang nhã, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ phẫn nộ, tức giận đến gần chết.
Đường Tiêu Từ ở một bên mơ hồ ngửi được mùi thuốc súng, nói nhỏ vào tai của Kỳ Vân “Kỳ đại ca, họ đang làm gì vậy?”
Lời nói thì thầm nhu hòa đầy hơi thở ấm áp của nàng thổi vào trong tai của hắn, hắn kiềm lại rối loạn trong cơ thể mình “Đây là việc nhà của họ.” Hắn sao lại nhìn không ra hai tỷ muội bọn họ đang âm thầm phân cao thấp vì quyền thế và danh lợi.
Dù sao Triệu Vũ Thường cũng là người từng trãi qua sóng to gió lớn, nàng hít sâu rồi nói “Tổng quản, dẫn đoàn người của Vọng môn chủ đến Hiệp Nghĩa lâu nghỉ ngơi, lát ta sẽ đến liền.
“Vọng môn chủ, mời.” Tổng quản làm tư thế mời.
Đợi đoàn người của Vọng môn chủ biến mất ở phía sau cửa, Triệu Vũ Thường ngồi lên ghế bành tức giận vỗ xuống tay vịn “Vũ Ny, muội đang làm cái gì vậy?”
“Ngươi vì chuyện riêng tư của mình mà hủy đi cả cuộc đời của ta, sao lúc đó không thấy ngươi niệm tình tỷ muội.” Triệu Vũ Ny mỉm cười tuyệt diễm , ý cười không vào trong mắt. “Phụ thân vì muốn để cho Hiệp Nghĩa Sơn Trang có thể leo lên làm hoàng thân quốc thích, đem ta gả cho tên Vương gia béo phệ ghê tởm làm thiếp sao ngươi ngăn cản, lại hy sinh hạnh phúc tương lai của ta!”
“Ngươi may mắn được Vương gia coi trọng là phúc khí của ngươi cầu còn không được, ngươi gả cho hắn được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, vậy không tốt sao?”
Triệu Vũ Ny cười nhạt, “Cái gì vinh hoa phú quý, ở Vương phủ ta không hề có thân phận, địa vị. Một nữ nhân không có địa vị, ta chỉ là một trong những tiểu thiếp của Vương gia, người căn bản là không để ta vào trong mắt. Mà nay hắn có mới nới cũ bỏ rơi ta, hại ta trở thành trò cười cho giang hồ, đây là do ai mà ra?”
“Đó là do ngươi không có bản lãnh, nắm không được trái tim nam nhân. Còn làm hại danh tiếng của Hiệp Nghĩa Sơn Trang rớt xuống ngàn trượng, không có ai trách cứ ngươi ngược lại ngươi tới oán ta. Lúc trước chúng ta làm như vậy cũng đều là vì tốt cho ngươi.”
Triệu Vũ Ny cười lạnh, giọng mỉa mai hàm chứa căm hận. “Có đúng không? Là vì Hiệp Nghĩa Sơn Trang cho nên đem thế lực của Hiệp Nghĩa Sơn Trang mở rộng đến kinh thành để cho phụ thân đối với ngươi nhìn với cặp mắt khác sao.” Nhưng cũng là hy sinh ta để đổi lấy.
“Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào, Thiên môn chủ chắc chắn là của ta, tốt nhất ngươi đừng suy nghĩ lung tung.” Có được thần toán, cho dù muốn cả thiện hạ cũng không thành vấn đề.
“Hắn chọn ai còn chưa biết đâu.” Triệu Vũ Ny cười nhạt.
“Chỉ cần ngươi đừng nhúng tay vào ta sẽ có được hắn. Từ xưa đến tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi hắn chỉ là một người phế nhân. Có được cô nương nguyện ý gả cho hắn, hắn nên biết ơn ông trời.” Nàng chính là muốn sử dụng năng lực của hắn.
“Ngươi thật sự điên rồi, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được.” Triệu Vũ Ny phất tay áo bỏ đi.
“Người đâu, coi chừng nhị tiểu thư, đừng để cho nàng tiếp cận Vọng môn chủ.” Hắn chỉ có thể thuộc về nàng! Trong mắt của Triệu Vũ Thường lóe lên một chút âm trầm.
Đoàn người của bọn họ vào ở Hiệp Nghĩa Sơn Trang, Triệu Vũ Thường thật quá đáng đem nàng cùng Kỳ đại ca ngăn cách thật xa, nàng cùng thủ hạ của Kỳ đại ca đều bị an bài ở đông sương phòng, mà hắn cùng Triệu Vũ Thường lại ở tây sương phòng.
Sau khi đi vào phân đà của Hiệp Nghĩa Sơn Trang, Đường Tiêu Từ có phần không được tự nhiên bởi vì ánh mắt mê hoặc kia của Triệu Vũ Thường luôn nhìn chằm chằm Kỳ Vân, làm cho nàng rất không thoải mái.
Không biết dụng tâm của Triệu Vũ Thường, Đường Tiêu Từ chỉ là không muốn cùng Kỳ Vân tách ra. Ở giữa đông và tây sương phòng có một hòn núi giả, nàng dự định đi tìm Kỳ Vân, lại bị lạc đường ở trong hoa viên to lớn. Bất ngờ nhìn thấy Triệu Vũ Thường đi cùng Kỳ Vân trên hành lang dài vừa nói vừa cười đi tới, nàng vội vàng trốn ở phía sau núi giả.
Khi nàng thấy Triệu Vũ Thường tươi cười với Kỳ Vân, trong lòng nàng như có một bình dấm chua bị đổ, cực kỳ khó chịu.
Càng quá đáng hơn chính là nàng ta cư nhiên hôn Kỳ đại ca.
Nàng còn chưa có hôn qua Kỳ đại ca.
Đường Tiêu Từ cắn ống tay áo trút ra ghen tỵ trong lòng.
Mãi đến khi bóng dáng của Triệu Vũ Thường tựa như hoa hồ điệp bay đi, Kỳ Vân chợt chuyển hướng xe lăn qua phía nàng.
“Nàng còn không mau đi ra?” Nếu không phải hắn mượn cơ hội dời đi sự chú ý của Triệu Vũ Thường, Đường Tiêu Từ sớm đã bị phát hiện.
Hắn là đang gọi nàng sao? Đường Tiêu Từ nhìn chung quanh.
“Nơi này đã không còn người khác.” Nha đầu đần này, ở trên địa bàn của người khác còn làm loạn, nếu không cẩn thận rơi vào cơ quan thì làm sao đây?
“Kỳ đại ca.” Tại sao nàng phải chột dạ? Nàng không có làm gì sai, thế nhưng liếc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi nào của hắn, nàng không tránh được mặt đỏ tới mang tai.
“Sao nàng không ngoan ngoãn đợi ở trong phòng? Nơi này cũng không phải là Đường Môn.”
“Ta????” Hắn nói năng thận trọng với thần sắc nghiêm túc càng làm cho người khiếp sợ.
“Bây giờ lập tức trở lại phòng của nàng, không có mệnh lệnh của ta không được bước ra cửa phòng một bước.”
Trong hốc mắt của Đường Tiêu Từ phủ một tầng hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất nói “Ta biết rồi.” Liền xoay người đi trở về phòng.
“Khoan đã !” Kỳ Vân thở dài.
Đường Tiêu Từ vừa ghen vừa tức, hắn đối với Triệu Vũ Thường ôn nhu như thế, đối với nàng thì hung dữ một chút ôn nhu cũng không có. Có lẽ hắn đã sớm chán ghét cái phiền toái là nàng rồi.
“Ở trên địa bàn của người khác, rất nhiều việc không phải chúng ta không thể khống chế được , bọn họ mời chúng ta đến cũng không phải là muốn ta thay bọn họ “xem quẻ” đơn giản như vậy.”
“Kỳ đại ca???” Đường Tiêu Từ hít hít cái mũi.
“Nha đầu ngốc!” Kỳ Vân tiến lên, vươn ngón tay lướt nhẹ qua khóe mắt cố nén lệ của nàng.
“Kỳ đại ca, ta thấy ngươi cùng nàng ấy???”
“Ta không có hôn nàng.” Hắn là người bị hại a!
“Thế nhưng ngươi vẫn để cho nàng ấy hôn, ta cũng còn chưa có hôn qua ngươi vậy. Thật không công bằng.”
Kỳ Vân dở khóc dở cười nha đầu này lúc nào thì bắt chước người khác đố kị. Bất quá loại cảm giác này đúng là không tệ.
Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Tiêu Từ mặt đã đỏ như quả hồng lớn chín muồi.
“Vậy nàng muốn Kỳ đại ca đền bù nàng như thế nào?”
“Ta??? Ta???” Nàng muốn cùng Kỳ đại ca hôn môi.
“Qua đây! Nàng cúi đầu xuống.”
Đường Tiêu Từ cứ thế y theo lời nói của Kỳ Vân, cúi đầu xuống.
Môi của hắn nhẹ như cánh bướm đặt ở trên môi nàng, thưởng thức cánh môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng cắn.
Khi môi chạm nhau một ít sát na ầm ầm vừa vang lên, nàng như bảy ngọn núi lửa bùng nổ phun ra nhiệt khói. Trong đầu ngập tràn nụ hôn của Kỳ đại ca, mùi vị ngọt ngào đánh tan đố kị cùng bất an trong lòng nàng.
Hắn thực sự hôn nàng!
“Như vậy hài lòng rồi chứ, còn muốn ta hôn lại một lần sao?” Không nghĩ tới nha đầu lại ghen, nhìn cánh môi nàng bởi vì nụ hôn của hắn mà ướt át ửng đỏ, tâm của hắn không khỏi nhộn nhạo, khó kìm lòng nổi.
“Muốn!” Đường Tiêu Từ ngất trong vui sướng, đắm chìm ở trong giọng nói tràn đầy từ tính đan xen ôn nhu của hắn, căn bản không biết mình vừa đáp ứng cái gì. Kỳ Vân vui vẻ thuận theo nàng, lại lần nữa thưởng thức hương thơm ở cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Hắn hôn nàng!
Đường Tiêu Từ ngồi ở trước bệ cửa sổ, ánh mắt say đắm nhìn bầu trời, bờ môi chập chờn lay động mỉm cười ảo mộng, ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi còn sót lại mùi của hắn.
“Không phải hắn đối với mình cũng có cảm tình chứ?” Đang lẩm bẩm tự nói bỗng có âm thanh tranh chấp nào đấy rất nhỏ truyền vào trong tai của nàng.
Nàng hiếu kỳ theo tiếng nói, chỉ thấy một đình viện lịch sự tao nhã bên trong vườn, Triệu Vũ Thường cùng muội muội của nàng ta đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Nàng biết nghe lén là không đúng, đang định rời đi, nhưng hai chữ “Kỳ Vân” lại rơi vào ltrong tai của nàng.
Họ đang nói về Kỳ đại ca!
Nàng không nhịn được hiếu kỳ, tìm nơi kín đáo phía sau bụi cây ngồi xổm xuống, duỗi dài tai lắng nghe.
“Thắng bại còn chưa công bố, Kỳ công tử sẽ chọn ai còn không biết.”
“Mấy ngày nay ta đều là đi theo bên cạnh hắn, bây giờ ngươi đã là tàn hoa bại liễu dựa vào cái gì cùng ta tranh?” Triệu Vũ Thường hung hăng vênh váo.
“Ta trở nên như vậy là ai làm hại? Nói ta là tàn hoa bại liễu, thanh cao của bản thân ngươi lại đi nơi nào, chưa xuất giá lại cùng nam nhân hàng đêm xuân dạ, còn không phải là một dâm phụ.” Triệu Vũ Ny lạnh nhạt chế giễu.
“Câm miệng! Tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ, bây giờ ta là đương gia của Hiệp Nghĩa Sơn Trang, nếu như ngươi còn muốn có một chổ nương thân, tốt nhất trông coi cái miệng của mình cẩn thận, bằng không cho dù ngươi là muội muội của ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Triệu Vũ Thường vênh vênh tự đắc rời đi.
Oa! Hai tỷ muội này lại vì tranh Kỳ Vân mà trở mặt thành thù, thật là đáng sợ! Từ khi thân phận Vọng môn chủ của hắn bị vạch trần, giá trị của hắn ngày càng tăng.
Nghĩ đến tình địch xuất hiện, trong lòng của Đường Tiêu Từ không sao vui nổi.
“Kỳ đại ca, ta không thích ánh mắt của ngươi nhìn nàng.” Đường Tiêu Từ buồn bực chất đầy một bụng tức.
Nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của nàng, Kỳ Vân không khỏi mỉm cười. “Nàng quá nhạy cảm, nàng ấy làm sao có thể coi trọng người tàn phế như ta.” Hắn dễ dàng nhìn thấu ý định của Triệu Vũ Thường khi dùng mọi cách để lấy lòng hắn.
“Có trời mới biết, ngươi chính là Vọng môn chủ, thần toán Kỳ Vân.” Có được ngươi giống như có được quyền thế cùng danh lợi, thậm chí có thể thay đổi mạng kéo dài tuổi thọ.
“Nàng cũng là vì hào quang sau lưng ta mà tiếp cận ta sao?”
“Dĩ nhiên là không phải!” Trước kia nàng căn bản không biết hắn là thần thánh phương nào, tưởng hắn chỉ là thầy bà lang băm dựa vào coi bói mưu sinh.
“Vậy nàng cũng phải tin tưởng ta hay là nàng cần ta chứng minh cho nàng thấy?” Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, nhưng ý nghĩ vẫn còn chưa tĩnh.
Đường Tiêu Từ ngượng ngùng lãng tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, “Đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy mà???”
“Kỳ công tử, hóa ra là ngươi ở đây.” Người chưa tới tiếng tới trước.
Sắc mặt biến đổi lớn, Đường Tiêu Từ phồng má, nhìn chằm chằm Triệu Vũ Thường thản nhiên vào cửa.
“Kỳ công tử, ta đã chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần ở tiền thính mời các vị đi theo ta.” Triệu Vũ Thường cố ý thay bộ y phục lộng lẫy, cho thấy tuyệt thế hào hoa phong nhã, so với nàng thì Đường Tiêu Từ thì có vẻ mộc mạc. Nàng tự nhiên trang nhã khom người thi lễ, “Mời!”
Đường Tiêu Từ đẩy Kỳ Vân, đáy lòng có phần chịu đựng, nhưng chống lại khuôn mặt tươi cười của nàng ta, nàng cũng không thể bày ra khuôn mặt khó coi.
“Công tử, yến tiệc này không có ý tốt.” Thần Hỉ thì thầm nói nhỏ.
“Trong lòng ta có tính toán.” Tròng mắt bình tĩnh của Kỳ Vân sâu không thấy đáy.
“Các ngươi đang nói nhỏ cái gì vậy?” Đường Tiêu Từ nghi ngờ nhìn hai người chủ tớ bọn hắn thì thầm với nhau.
“Không có gì! Đường cô nương, nàng ở lại đây, người ta chỉ chiêu đãi công tử nhà chúng ta.” Vì tránh phiền toái, trực giác Thần Hỉ mách bảo nên để nàng lại.
“Đúng vậy a! Bữa tối của Đường cô nương, ta sẽ sai người đưa tới.” Triệu Vũ Thường cười tao nhã.
Gia chủ cũng đã nói như vậy rồi, bản thân mặc dù không muốn nhưng nàng có thể phản đối được sao? Đường Tiêu Từ liếc mắt nhìn Kỳ Vân, hy vọng hắn mở miệng vì nàng nói cái gì đó, nàng muốn ở bên cạnh hắn.
Kỳ Vân xoay tầm mắt, “Nàng chớ theo cùng.” Đây là vì nghĩ cho an nguy của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thất vọng, trong mắt thoáng qua một chút tổn thương, “Oh!”
“Như vậy, Kỳ công tử, mời đi theo ta.” Triệu Vũ Thường khẽ cúi chào.
Đường Tiêu Từ đứng ở cửa, nhìn Triệu Vũ Thường và Kỳ Vân trò chuyện với nhau trông thật vui vẻ, ngực của nàng như bị một thanh đao vô hình cắm vào, đau lòng không cách nào nói rõ, đau hơn so với vết thương trên cổ.
“Công tử, nàng hạ độc ở trong rượu, có lẽ muốn tính kế công tử, thật là không biết tự lượng sức mình.” Thần Hỉ nhớ lại khi Triệu Vũ Thường nhìn thấy công tử không xảy ra việc gì rời bàn tiệc, nàng hết sức kinh hãi vẻ mặt nàng hết sức kinh hãi nhưng lại miễn cưỡng cười, giả dối đến mức còn khó coi hơn so với khóc.
“Chúng ta đi thôi. Đi bên kia xem Tiêu Từ một chút.” Kỳ Vân chưa từng quên hắn lúc để nàng ở lại, nàng lộ ra ánh mắt vô tội giống như chó con bị ruồng bỏ làm cho hắn lo lắng.
“Công tử, lúc nãy ngươi không cho nàng theo cũng là vì nghĩ cho an nguy của nàng, sợ nàng quá đơn thuần sẽ bị Triệu Vũ Thường châm chọc.” Thần Hỉ cười mờ ám.
“Nhiều chuyện.” Kỳ Vân tặng hắn một cái liếc mắt, “Đi gọi Huyền Trung, Huyền Nghĩa bảo bọn họ đề cao cảnh giác, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Lúc này hắn đã đi tới ngoài cửa phòng của Đường Tiêu Từ.
“Vậy thuộc hạ đi xuống trước!” Để cho công tử cùng Đường cô nương có nhiều thời gian riêng tư, có được cơ hội tốt gạo nấu thành cơm. “Ngươi nghĩ quá nhiều.” Kỳ vân tức giận đẩy cửa vào.
Bên trong phòng một mảnh chén bát ngỗn ngang, mà Đường Tiêu Từ nằm ở trên bàn hoa, trong tay còn cầm một bầu rượu.
“Nàng lại uống say rồi.” Lần trước uống rượu say bị giáo huấn còn chưa đủ, nếu không phải là công tử ra tay cứu giúp, không biết nàng sẽ bị người ta bán đi đâu?
“Nơi này có ta, ngươi có thể rời đi.” Kỳ Vân xoay người lại trực tiếp đem Thần Hỉ cản ở ngoài cửa, sau đó đến gần nàng.
“Tiêu Từ, tỉnh dậy, nàng nằm ở đây sẽ bị cảm lạnh.”
“Cút ngay, ta không cần người hầu hạ, ách??? Ra ngoài.” Đầu nàng cũng không ngẩng lên phất tay một cái, âm thanh dần dần nhỏ lại giống như tiếng muỗi kêu, “Ta chỉ muốn hắn! Ta chỉ muốn hắn, Kỳ đại ca??? Ngươi không thể yêu người khác.” Đột nhiên một hồi buồn nôn, nàng khom lưng ói lên ói xuống, cảm giác được một bàn tay ấm áp khẽ vỗ về lưng mình, nàng nâng lên mắt say lờ đờ, “Ngươi là ai? Tại sao ở nơi này? Không phải ta đã nói là cút đi cho ta sao?”
“Tiêu Từ, ta là Kỳ đại ca.” Kỳ Vân đau lòng nhìn nàng.
“Kỳ đại ca? Ngươi là Kỳ đại ca?” Vẻ say rượu có phần thuyên giảm nàng cố gắng mở hai mắt sương mù thấy thật nhiều nhân ảnh của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ bầu rượu, hai tay nắm lấy hắn.” Sao có quá nhiều Kỳ đại ca, ta chỉ muốn một người là tốt rồi??? Ách.”
“Tiêu Từ!” Hắn cố gắng kéo tay bé nhỏ càn rỡ của nàng ra.
Thình lình nàng hô to, “Ta thích ngươi, ta thích Kỳ đại ca.”
Thân thể của Kỳ Vân trên xe lăn hơi run lên.
“Ta không muốn đem lời nói buồn bực để ở trong lòng??? Ta muốn cho ngươi biết, bởi vì nếu bỏ lỡ thì sẽ không có lần sau, ta thích??? Ách.” Con người khi còn sống có thể có mấy lần cơ hội động tâm, khi tình yêu đến thì nàng không muốn trốn tránh, nếu không sẽ chỉ làm cuộc đời này có thiếu sót đáng tiếc. Sau khi nói ra, nàng cảm thấy cả người dễ chịu, trong lòng nhẹ nhõm.
“Nàng uống say rồi.”
“Ta??? Ta không có say???? Ngươi không tin ta, có đúng hay không? Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem???” Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng cong lên, hơi thở tỏa ra mùi rượu phun lên trên mặt của hắn, lúc hắn chưa ý thức được ý đồ của nàng thì nàng đã tùy tiện hôn lên môi của hắn.
“Tiêu Từ, chớ làm loạn.” Nha đầu này biết mình đang làm cái gì không? Cánh môi mềm mại giống như linh xà quấn lên môi hắn, nụ hôn ngây ngô nhưng lại dễ dàng khơi lên rung động nam tính trong cơ thể hắn.
“Nàng đã chơi đủ chưa?”
“Không, ngươi đừng lộn xộn, ta muốn hôn ngươi??” Nàng dứt khoác ôm chặt cổ của hắn.
“Tiêu Từ, nàng không biết bản thân mình đang làm cái gì đâu?” Hắn cắn chặt răng, bởi vì thân thể mềm mại của nàng đang tựa ở trên người hắn.
“Ta biết, ta muốn ngươi?? Cái này gọi là cái gì? Á, là Bá Vương Ngạnh Thượng Cung, trên sách nói vậy.” Nàng cười nham nhỡ.
“Tiêu Từ, ta chỉ là một phế nhân, không đáng.” Hắn thật muốn gõ đầu nhỏ của nàng để nàng tỉnh táo lại.
“Ai dám nói ngươi là phế nhân, ta sẽ cùng hắn liều mạng.” Đôi mắt đẹp của Đường Tiêu Từ phun ra lửa, bởi vì say rượu mà má lúng đồng tiền hồng lên tản mát ra hào quang tuyệt đẹp động lòng người.
“Tiêu Từ.” Tim của hắn chấn động, sao hắn lại may mắn có thể gặp được nàng.
“Mặc kệ, ta muốn ngươi, ta muốn cả đời dựa vào ngươi.” Nàng giống như ác hổ bổ nhào vào dê con áp chế lấy hắn, nhưng bởi vì trọng tâm không ổn mà té ngã về phía sau, tay nhỏ bé còn siết chặt kéo lấy tay áo của hắn.
“Cẩn thận.” Kỳ Vân kinh hãi kịp lúc ôm lấy eo nhỏ của nàng, tránh cho đầu nàng hôn phải mặt đất.
Hai thân thể dán sát vào nhau chặt chẽ không rời.
Trong ngực tiếp xúc với đường cong của phái nữ đang gắt gao dựa sát vào hắn, hầu như hắn có thể cảm nhận được bộ vị dương cương của mình đang khảm vào trong thân thể mềm mại nữ tính của nàng.
Trời ạ!
“Ha ha! Ngươi là của ta.” Nàng chẳng những không lùi bước, ngược lại hai cánh tay vòng chắc ở sau cổ của hắn.
Chẳng lẽ đúng như Thần Hỉ dự đoán, bọn họ sẽ gạo nấu thành cơm?
“Tiêu Từ, nàng còn có cơ hội.” Hắn cắn răng.
“Ngươi nói nhiều quá???” Nàng cười nhu mì, đôi mắt quyến rũ như tơ câu hạ hắn, mặc kệ có ngắm trúng cái miệng của hắn hay không nàng dùng sức hôn xuống.
Mặc dù nàng cắn chính là cái mũi của hắn nhưng nàng ngây thơ trêu đùa làm cho huyết mạch hắn sục sôi.
“Như nàng mong muốn.” Kỳ Vân ngồi dậy ôm lấy nàng, đi đến bên giường.
“Ha ha??? Hình như ta thấy ngươi bước đi, đây nhất định là mơ?” Trong mơ nàng có thể không chút kiên kỵ thương hắn.” Chân của ngươi không phải là tàn phế sao? Ách???? Làm sao có thể chuyển động?”
“Mắt thấy không nhất định là thật.” Sau này hắn sẽ nói cho nàng biết sự thật.
“Tại sao ngươi muốn cởi y phục của ta? Ai nha??? Ách??? Thật là nhột, ha ha ha ha, mặc kệ! Ngươi cởi của ta, ta cũng muốn cởi y phục của ngươi.”
“Tùy nàng!”
“Thân thể của ngươi đang nóng lên nha! Thật kỳ quái??? Không có sốt nha.” Tay nhỏ bé của nàng đặt lên cái trán của hắn, lại dán lên đầu của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mì của nàng ngẩng lên nhìn hắn.
Trời ạ! Tiểu nha đầu này ngây thơ cử động làm cho hắn cảm giác mình giống như loài lang sói tà ác.
“Nàng nói nhiều quá.” Hắn đáp lại lời nói của nàng, cúi người chiếm lấy nụ cười tràn đầy quyến rũ mềm mại đáng yêu của nàng, lấy lưỡi tinh tế miêu tả đôi môi ngọt ngào của nàng. “Nàng còn có cơ hội hối hận???”
Nàng ngây thơ lấy cái lưỡi phấn hồng của mình cùng hắn thăm dò, che lại lời nói tiếp theo của hắn.
Vào giờ khắc này, hắn cũng không cách nào khống chế bản thân nụ hôn này càng sâu giành lại quyền chủ động trong tay.
Đây là môi hắn, man mát lành lạnh nhưng là rất ôn nhu, Đường Tiêu Từ mơ mơ màng màng cảm giác được môi của hắn, nàng phát ra một tiếng thở dài, nghĩ rằng đây là nằm mơ?
“Đây không phải là mơ.” Kỳ Vân khàn khàn thì thầm, trong miệng của nàng có quỳnh tương ngọc dịch trộn lẫn mùi rượu , một tia kháng cự cuối cùng nhanh chống hòa tan ở trong ngọt ngào của nàng.
Cho dù nàng là phiền toái hay là kẻ gây họa, cũng không cần biết nàng đã từng làm gì, hắn cũng sẽ có được nàng, cho đến mãi mãi.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn muốn có dục vọng.
“Là mơ cũng được không phải là mơ cũng được, ta chỉ muốn yêu ngươi là tốt rồi.” Khóe miệng Đường Tiêu Từ nở một nụ cười, nụ cười rực rỡ giống như ngôi sao chiếu sáng linh hồn tăm tối của hắn.
“Nàng thật khờ!” Đầu của Kỳ Vân tựa vào hõm vai của nàng, trong lòng xao động tràn đầy xúc động.
“Thật là nhột??? Ha ha???” Hơi thở phun ra hơi nóng cùng môi quét qua đầu dây thần kinh nhạy cảm của nàng, thân thể nàng vọt qua một hồi run rẩy, khanh khách bật cười né tránh.
“Nàng nên ngủ!” Hắn quyết định không chiếm đoạt nàng lúc nàng không được tỉnh táo, hắn không muốn nàng tỉnh lại sẽ hối hận.
“Ách??? Thế nhưng ta không muốn ngủ, ta sợ vừa nhắm mắt lại không thấy ngươi.” Men say cùng buồn ngủ mãnh liệt đánh úp về phía nàng.
“Sẽ không, trừ phi nàng muốn rời đi, nếu không ta tuyệt đối không vứt bỏ nàng mà đi.” Kỳ Vân đưa mắt nhìn ánh mắt say rượu của nàng sắp đóng lại, hôn lên môi nàng như một lời cam kết cả đời, kéo chăn đắp cho hai người. Trải qua đêm nay, cho dù nàng muốn rời đi, hắn cũng sẽ không buông tay.
“Ngủ đi! Ta sẽ muốn nàng, nhưng không phải là bây giờ.” Hôn lên trán của nàng, trong lòng thoáng qua một tia bất an, thân là thần toán vào lúc này trực giác lại phát huy.
Hắn nhìn thấy “Cái chết.”
Hắn sợ hãi cả kinh, nắm lên cổ tay trắng noãn của nàng tỉ mỉ xem vân tay của nàng.
Chống lên mí mắt nặng như ngàn cân, nàng nói “Sao ngươi không ngủ??? Ta mệt quá, dựa vào ngươi thật thoải mái, ngươi không ngủ, ta muốn ngủ.” Âm thanh dần dần nhỏ như muỗi kêu.
Nhưng mà một chút buồn ngủ Kỳ Vân cũng không có.
Làm sao có thể?
Hắn hết sức kinh hãi nhìn vào đường sinh mệnh của nàng, nàng lại sống không tới mười tám tuổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT