Bầu trời trong xanh, gió mát từ từ, đoàn người của Kỳ Vân lại lần nữa lên đường, chỉ có điều, người ngồi xe lăn đổi thành Đường Tiêu Từ, mà đẩy xe lăn biến thành Kỳ Vân.
“Ta đã tốt hơn rất nhiều.” Đường Tiêu Từ đưa mắt xấu hổ nhìn Thần Hỉ cùng bốn đại bảo tiêu đang cười trộm.
“Ngoan! Chờ vết thương ở chân tốt hơn, nàng muốn đi đâu ta theo nàng.” Kỳ Vân không coi ai ra gì dỗ dành nàng, nhìn một màn này làm cho Thần Hỉ hoa mắt choáng váng.
Sức mạnh yêu đương thật là đáng sợ, có thể thay đổi tâm tính của một người. Thần Hỉ cùng bốn người hai mặt nhìn nhau.
Đằng trước xuất hiện mười hai người.
Thần Hỉ lập tức bay đến phía trước bảo vệ nàng.
“Không sao, lui ra đi.” Kỳ Vân lạnh nhạt phất tay áo.
“Đại sư huynh.” Đường Tiêu Từ bay lên nhào vào trong lòng của bạch y nam tử dẫn đầu.
Trên mặt của Kỳ vân không lộ vẻ gì, đáy mắt đen ôn hòa chỉ có thoáng qua một tia lửa khó mà phát giác. Hắn phát hiện mình lại đang ghen.
“Tiêu Từ, cuối cùng đã tìm được muội.” Đường Quân Nghị không chút nào đem Kỳ Vân-một nam tử nho nhã lịch sự nhìnvào trong mắt, ánh mắt sâu sắc giữa đêm khuya chỉ chứa đựng bóng hình xinh đẹp của Đường Tiêu Từ.
“Ai nha! Đừng cứ lúc nào cũng sờ đầu của muội như vậy, người ta đã không phải là tiểu hài tử.” Đường Tiêu Từ tiếp tục chào hỏi cùng các sư huynh sư tỷ khác.
“Xú nha đầu, chơi đến quên chúng ta, hại chúng ta phải lo lắng gần chết, tại sao không ngoan ngoãn quay về khách điếm chờ chúng ta?”
Đường Quân Minh tức giận nói.
“Không phải là muội đã dùng bồ câu đưa tin giải thích với các huynh rồi sao?”
“Tiểu quỷ chữ của muội như gà bới khiến ai nhìn vào cũng không hiểu.” Đường Quân Ngọc lắc đầu một cái, âm thầm quan sát Kỳ Vân. “Các hạ nhất định chính là thần toán Vọng môn chủ một lời đoạn sinh tử.” Theo như lời đồn đãi Vọng môn chủ Kỳ Vân thần bí là không màn danh lợi ít giao du với bên ngoài, không phun ra vô tâm không muốn vô tình (câu này e k hiểu ss chỉnh giùm e, thks ss ..S2..), không nghĩ tới lại có thể thấy được ôn nhu từ trong mắt của hắn.
“Lời đồn đãi phóng đại mà thôi.” Kỳ Vân cười đạm thi lễ.
“Đa tạ Vọng môn chủ mấy ngày nay chiếu cố người của Đường gia, sau này nếu có cần Đường gia hỗ trợ cứ việc nói.” Đường Quân Nghị rất nhanh đem mối quan hệ giữa Đường Tiêu Từ và Kỳ Vân phân rõ ràng, ôn hòa bí hiểm nói với Kỳ Vân,“Chúng ta muốn dẫn muội ấy trở về.”
“Muội không muốn, muội không muốn trở về.” Đường Tiêu Từ lập tức tránh đại sư huynh chạy trở về trong ngực của Kỳ Vân, “Muội thích Kỳ đại ca, muội muốn ở cùng hắn.”
“Tiêu Từ, chớ hồ đồ.” Đường Quân Nghị giận tái mặt.
“Muội không có hồ đồ, muội đã cùng Kỳ đại ca tự định chung thân rồi.” Ánh mắt yêu say đắm của Đường Tiêu Từ đung đưa lưu chuyển hào quang.
“Tiêu Từ, muội quá tự tiện rồi, hôn nhân đại sự là do phụ mẫu trưởng bối làm chủ, sao có thể cố tình làm bậy.” Sắc mặt của Đường Quân Nghị tái xanh, khó mà tin được người mình che chở hơn nữa đời, chỉ sợ nàng có chuyện gì, cuối cùng lại nhìn thấy tiểu cô nương hắn xem như sinh mạng này đi đến ôm ấp người khác.
“Đại sư huynh, muội biết huynh thương muội, cưng chìu muội, nhưng lần này hãy để cho muội tự do buông thả một lần cuối cùng có được không?” Nàng muốn nắm bắt khoảng thời gian không rõ này.
“Muội sẽ không có việc gì.” Hai người đại nam nhân cùng đồng thanh nói.
Kỳ Vân ôn hòa trầm ổn cùng Đường Quân Nghị khí phách lãnh ngạo nhìn nhau, trong mắt đều có sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt đánh giá lẫn nhau, chỉ tiếc bởi vì một nữ nhân, bọn họ là không thể nào trở thành bằng hữu.
“Dĩ nhiên muội sẽ không có việc gì, muội còn muốn cùng Kỳ đại ca sống tới đầu bạc răng long.” Đường Tiêu Từ hoàn toàn không chú ý, dáng vẻ yêu kiều nhỏ nhắn tựa vào bên Kỳ Vân.
“Muội thương hắn?” Đường Quân Nghị kinh hãi, khuôn mặt trắng bệch. Tại sao có thể?
“Đại sư huynh, sắc mặt của huynh thật là khó coi, có phải đau bụng rồi hay không? Bệnh đau bụng này của huynh sao còn chưa có chữa khỏi, dầu gì huynh cũng là Độc Lang Quân, sư tỷ chắc hẳn tỷ còn có thuốc chứ?”
“Ách??? Còn.” Đường Quân Vũ miễn cưỡng cười một tiếng, chẳng lẽ tiểu nha đầu này không lẽ là đã phát hiện ra cái gì? Nàng nghĩ mình đã che dấu rất khá rồi.
“Nàng ấy thích Độc Lang Quân.” Kỳ Vân thổi nhẹ ở sau tai của Đường Tiêu Từ.
“Huynh rất lợi hại????? Ai” Đường Tiêu Từ quai đầu lại, vô ý gương mặt bị môi của hắn phớt qua, mặt của nàng thoáng chốc hồng lên, xấu hổ cúi đầu. Sao hắn ở trước mắt bao nhiêu người cợt nhã nàng, hơn nữa còn là ở trước mặt sư huynh sư tỷ của nàng, nàng không còn mặt mũi để gặp người khác nữa rồi.
“Ta không có đau bụng.” Hắn là đau đầu, đau lòng. Hai hàng lông mày rậm của Đường Quân Nghị thắt lại, “Tiêu Từ, muội là một tân đại khuê nữ chưa xuất giá tại sao có thể cùng một nam tử xa lạ ở cùng nhau? Cô nam quả nữ, muội không sợ bị người ta chỉ trích sao?”
“Kỳ đại ca không phải người xa lạ, trên thực tế??? Ta cùng hắn đã…….. Đã…..” Đường Tiêu Từ đỏ mặt ngập ngừng, thực tế bọn họ đã là phu thê rồi, chỉ kém bái đường.
“Thực tế đã cái gì?” Đường Quân Nghị cắn răng chịu đựng cơn giận dữ bộc phát.
“A??? Tiêu Từ, chẳng lẽ muội đã cùng hắn???” Rốt cuộc cũng là cô nương tương đối tỉ mỉ.
“Sư tỷ, đừng nói ra ngoài a.” Đường Tiêu Từ vùi đầu vào trong ngực của Kỳ Vân, không dám gặp người.
“Cái gì không thể nói ra được?” Trong đầu thoáng qua một loại bất thường, ngực của Đường Quân Nghị buồn bực, cố ý bỏ qua tiếng nói bên trong lòng. “Muội mau tới đây, cùng huynh trở về.”
“Đại sư huynh.” Đường Quân Chùy thở dài. Chữ tình nan giải.
“Đại sư huynh đừng ép muội.” Đường Tiêu Từ ôm chặc Kỳ Vân sợ bị chia rẽ, nàng sợ lần từ biệt xa cách này có lẽ không hẹn ngày gặp lại.
“Sẽ không!” Kỳ Vân trấn an nàng, trong lòng cũng có chút bất an, ngày sinh nhật mười tám tuổi của nàng đã gần đến, trong quẻ tượng cho thấy đại hung, không biết là loại tay họa nào, duy nhất có thể chắc chắn một điều là nàng ở bên cạnh hắn, hắn tuyệt đối có thể đảm bảo bình an cho nàng.
“Đường Tiêu Từ, muội làm cho đại sư huynh quá thất vọng rồi.” Ánh mắt của Đường Quân Nghị thoáng qua một chút bi thương.
“Muội biết muội thực có lỗi với đại sư huynh, xin đại sư huynh tác thành.” Đường Tiêu Từ xoay người quỳ xuống. “Từ nhỏ đến lớn đều là một tay huynh đổ phân, dọn nước tiểu cho muội, ở trong Đường môn cũng không có ai giống như huynh yêu thương muội như thế, bất luận muội làm sai cái gì, gây họa gì, cho dù huynh rất tức giận cũng không nỡ nói một lời nói nặng nào với muội, trong lòng của muội huynh cũng giống như là cha của muội.”
Hắn không thể ngờ nàng lại xem mình như phụ thân! Hắn chỉ có hai mươi chín, hơn nàng mười hai tuổi. Đường Quân Nghị xoa xoa trán, đưa mắt nhìn sau lưng thấy các sư đệ đang cười trộm.
“Chẳng lẽ muội không biết lòng huynh đối với muội như thế nào??????” Thanh âm của Đường Quân Nghị ngạnh ở cổ họng.
Tại sao tất cả mọi người đều nhìn ra, duy chỉ có nàng? Hắn hối hận không có nắm chắc thời gian, chỉ vì thái quân van nài.
Bà hy vọng chờ nàng có thể bình an sống qua mười tám lại nhắc tới hôn sự cũng không muộn, không nghĩ tới chờ đợi mười bảy năm nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, nàng gặp được Kỳ Vân, hắn mất đi nàng.
“Đối với muội cái gì?” Đường Tiêu Từ mở to đôi mắt sáng ngời ngây thơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT