Ân Thần Bắc nhốt mình trong phòng sách đến tận khi trời tối mịt. Lời nói của Toudou Kei không ngừng hiện lên trong đầu y, lởn vởn lảng vảng, xua hoài không dứt.

Y buộc phải thừa nhận, y quả thật đã lung lay.

Rít mạnh một hơi thuốc, thả tầm mắt tại bên ngoài cửa sổ. Cơn mưa đầu tiên của mùa xuân đã rơi, tiết trời âm ẩm, từng cụm mây dày va vào nhau, di chuyển nhau, chốc chốc lại một tia chớp rạch ngang bầu trời, sáng bừng cả khuôn mặt y bên cửa sổ. Đôi mắt sắc bén tựa loài diều hâu luôn bập bùng đốm lửa, thì nay chỉ ngập tràn u ám và rối loạn, hai đầu lông mày xô ép lấy nhau chừng như bất kỳ lúc nào cũng có thể vặn đứt.

Hút thêm mấy hơi nữa, toàn trí óc đều là hình ảnh của Diệp Vân Sắc, dẫu có nhắm mắt cũng vô phương xóa mờ nụ cười của cậu. Cuối cùng y cũng hiểu ra, cứ tiếp tục thế này, sợ rằng bản thân y thật sự sẽ phát điên.

Nhưng mà y quả tình chưa nghĩ ra biện pháp nào có thể xoay chuyển cục diện hiện tại, chuyện bang hội ngày càng khó giải quyết, tinh thần anh em xuống dốc, lòng người bấp bênh, đối tác thì mập mập mờ mờ, chỉ chực soi mói lỗ hổng trong hợp đồng nhằm làm cớ hủy, bên cảnh sát lại đang ráo riết. Từ sau khi sự cố xảy ra, mọi mũi dùi sáng tối đều chĩa về phía y, dẫu chỉ là một đồn thổi phong thanh cũng làm y phải dốc hết sức lực để ra mặt xử lý.

Quan trọng hơn, mỗi lúc một nhiều người không chịu buông tha Diệp Vân Sắc. Tô Tiến không dưới một lần nhắc y phải giết người trừ hậu họa, y lại cứ lần lữa, lừng chừng không đưa ra quyết định sau cùng khiến ngay cả các bậc bô lão cũng cực kỳ lấy làm bất mãn. Với tình hình như hiện nay, có phải chỉ cần y chịu từ bỏ là hai người sẽ được ở bên nhau?

Nghĩ vậy, khóe môi đã nở nụ cười rầu rĩ, y dụi tàn thuốc lên mặt bàn gỗ sưa, tay kia thì mở ngăn kéo.

Bên trong có cất ảnh của Diệp Vân Sắc. Y có thể đối mặt với người thật, mà lạ lùng thay lại không dám xem ảnh cậu. Thì thào, y nói với ngăn kéo, “Nếu anh bằng lòng từ bỏ, liệu em có…” Có thể thế nào? Có thể đừng hận y nữa không? Có thể vứt bỏ ý định trả thù không? Có thể cho y một cơ hội không?

Không có lấy một đáp án.

Y đột nhiên đấm mạnh lên bàn, bật dậy mở phăng cửa.

Vệ sĩ đứng gác thấy y ra liền hỏi, “Muốn đi đâu sao, anh Thần?”

Ân Thần Bắc hơi ngừng lại, thâm tâm có một giọng nói cứ mãi quẩn quẩn quanh quanh. Y hít sâu một hơi, quyết định nghe theo tiếng gọi trái tim một lần, “Xuống dưới.” Y cắn răng nói.

“Dưới” là ý chỉ “tầng hầm”, ít khi nào y xuống đó, gồm cả lần này cầm tù Diệp Vân Sắc, y cũng chỉ cho người truyền lệnh qua lại chứ không hề lộ diện. Các vệ sĩ nhìn y, lộ biểu cảm sửng sốt, y vẫn giữ bản mặt sầm sì, chẳng buồn nhìn chúng, nhấc chân đi xuống.

Được dăm bước, thình lình quay đầu, phía bên trái là một phòng giam có cái bóng đen đen nho nhỏ đang cuộn tròn, Ân Thần Bắc mất mấy giây mới sực nhớ phòng này nhốt Lương Nhiễm. Y bỗng hứng thú, đứng bên ngoài chấn song.

Trong phòng giam không có đèn, chỉ có ánh sáng ngoài hành lang hắt vào, y không thấy rõ mọi thứ trong đó. Tuy nhiên y có thể nhận thấy Lương Nhiễm gầy xọp đi, quần áo vừa nhàu nhĩ vừa dơ bẩn, trông hệt như một con chó con bị bỏ rơi.

Ân Thần Bắc chống cằm, nở nụ cười lạnh nhạt. Thuộc hạ bắt gặp nét mặt giễu cợt của y, lập tức hiểu ý gõ vào chấn song, “Đứng lên, đừng có giả chết, xem ai đến thăm mày này!” Nhưng gõ liền lúc mấy cái mới thấy Lương Nhiễm phản ứng lại, thoáng ngẩng đầu.

Nhất thời nó không nhận ra ai với ai, mắt mờ mịt.

Ân Thần Bắc cho rằng thực vô nghĩa, bèn nói, “Đi thôi.” Đoạn xoay người đi tiếp.

So với một thằng quỷ con đần độn, y hiện tại càng nóng lòng muốn được gặp Diệp Vân Sắc hơn.

Đâu ngờ y vừa quay lưng, Lương Nhiễm đột ngột tru lên, giọng the the tới nỗi Ân Thần Bắc cũng phải giật nảy. Nhóc con nhỏ thó kia vọt đến cửa, thò tay qua chấn song, năm ngón tay quờ quạng về phía y, đồng thời mồm nó cũng tuôn ra một tràng gì đó dài dòng và quái dị, không ai hiểu nó nói gì, thế nhưng nhìn mặt nó là biết ắt không phải lời gì tốt đẹp mà có khi còn điên khùng hơn.

Ân Thần Bắc nhíu mày, hỏi thuộc hạ, “Chuyện gì đây?” Cho tới giờ y vẫn chưa hề bận tâm đến tình hình của Lương Nhiễm, tự dưng thấy nó thành ra thế này không thể nói là không giật mình.

Vậy mà các thuộc hạ cũng chẳng một ai biết.

“Anh Thần, thằng này từ lúc bị nhốt chưa khi nào chịu yên, anh đừng để ý nó, ầm ĩ một lúc lại thôi ấy mà.”

“Ầm ĩ một lúc?” Ân Thần Bắc hừ lạnh, “Các người làm việc kiểu gì vậy? Cho phép nó náo loạn?”

“Vâng, vâng…” Thuộc hạ của y đều trộm lau mồ hôi, một tên trong số chúng rút roi quất về phía Lương Nhiễm, “Mẹ kiếp, này thì hét này! Im ngay!” “Chát chát” vài tiếng, từ bàn tay lên cánh tay Lương Nhiễm đều rướm máu.

Song nó vẫn không hề có ý định lui về, nó vẫn gắng gượng chống đỡ, miệng kêu khóc không thôi. Ân Thần Bắc tập trung nghe một hồi, rốt cuộc nghe ra trọn vẹn từ câu từ đứt quãng của nó. “Thả anh Tiểu Diệp ra, thả anh Tiểu Diệp ra…”

Lông mày y càng nhíu chặt.

“Châu chấu mà đòi đá xe.” Mãi một lúc lâu sau, y mới lạnh lùng lên tiếng, còn bước đến gần, “Đòi tôi thả Tiểu Diệp?” Tiếng nói lạnh cóng, thấu cả vào cốt tủy khiến ai nấy chung quanh đều bất giác rùng mình.

Lương Nhiễm liều mạng duỗi tay về phía y, “Ngươi thả anh ấy ra, ngươi thả anh ấy ra…” Gần như lời lẽ đã lộn xộn. Ân Thần Bắc càng bước đền gần, tay Lương Nhiễm vừa chạm vào áo y liền tức khắc dùng hết sức mình để túm.

“Anh Thần!” Các thuộc hạ vội vàng tiến lên, thậm chí rút súng.

Ân Thần Bắc đưa mắt ra hiệu dừng lại.

“Dựa vào đâu cậu đòi tôi làm vậy?” Y hỏi Lương Nhiễm.

Từ giây phút túm lấy y, Lương Nhiễm đã bắt đầu hết hơi. Tròng mắt đỏ au của nó ứa nước, trợn to nhìn y, giọng nghẹn ngào, “Ngươi thả anh ấy ra… Đừng giam cầm anh ấy…”

“Dựa vào đâu cậu dám chen vào chuyện giữa tôi và cậu ấy?”

“Vì… Vì…” Người Lương Nhiễm lảo đảo, “Vì anh ấy chưa làm gì có lỗi với ngươi, ngươi mà tra tấn nữa… anh ấy, không sống nổi…”

“Không làm gì có lỗi với tôi? Cậu ấy làm tôi mất hàng, mất người, còn tính là không có lỗi?”

“Nhưng ngươi hại anh ấy bao nhiêu?” Lương Nhiễm rít lên, “Là ngươi hại anh ấy trước! Là ngươi!”

Ân Thần Bắc vung tay.

Mấy tên thuộc hạ nhắm nghiền mắt lại, thầm nghĩ cái tát này của đại ca chắc chắn còn ác hơn cả roi vọt vừa rồi. Thế nhưng chờ đợi một hồi lâu, vẫn chưa nghe thấy động tĩnh.

Tay Ân Thần Bắc chầm chậm hạ xuống.

Y bình tĩnh nhìn Lương Nhiễm, hơi thở của Lương Nhiễm dồn dập phả trên mặt y, y cũng không biết, lát sau y mới bảo, “Cậu nói đúng, tôi cũng không làm gì có lỗi với cậu ấy cả… Chúng tôi… có tính là huề nhau không…”

Lương Nhiễm thở hồng hộc, bản thân nó cũng không ngờ mình thoát cảnh bị y đánh đập, ngặt nỗi nó quen rồi, nó không sợ! Từ ngày bị nhốt ở đây, nó đã không còn sợ gì nữa. Kể cả cái chết! Thế mà Ân Thần Bắc không đánh, nó thực sự khó tin. Cố gắng để nhịp tim chậm lại, một cách đau thương, nó thốt lên, “Ngươi tưởng huề được ư… A, ha ha… Ha ha ha…” Không nhịn được, phá ra cười.

Con mắt của Ân Thần Bắc dần dần lạnh đi, gương mặt đen sầm dữ tợn song không bật ra một chữ nào. Thuộc hạ của y lại định thay y trị Lương Nhiễm, mà nhìn mặt y, rốt cuộc cũng thôi.

Lương Nhiễm cười chán rồi nghiến răng nghiến lợi, “Ân Thần Bắc, tên khốn kiếp, ngươi có thể huề với kẻ đã cưỡng hiếp mình không? Có thể huề với kẻ đã giết người bạn tốt nhất của mình không? Ngươi có thể không? Người có thể không???” Nó chất vấn liên tục trước vẻ biến sắc của y, “Ngươi có thể không? Ngươi có thể không? Ngươi có thể không?…”

Ân Thần Bắc hết chịu nổi, một cái tát đã giáng xuống.

Lương Nhiễm bị văng về sau năm, sáu bước. Thực chất nó đã yếu đến nỗi không còn nửa hơi sức, cái tát làm nó ngã gục trên đất. Gắng chống tay nhổm dậy, nước mắt nó lã chã rơi xuống mu bàn tay, “Anh Tiểu Diệp… Anh Tiểu Diệp…” Ban đầu chỉ là tiếng gọi phều phào, sau chót đã hóa thành tiếng gào khóc xé rách tim phổi.

Ân Thần Bắc đứng thẳng thân mình trước chấn song khá lâu, không dời nửa bước.

Vệ sĩ thấy không ổn cho lắm, bèn ướm hỏi, “Anh Thần…” Y lại bỗng dưng giật súng từ tay vệ sĩ, quẳng vào trong phòng giam.

Các thuộc hạ của y tái mặt, “Anh Thần làm gì vậy?”

Ân Thần Bắc nhìn Lương Nhiễm đang nằm rục trong phòng, gằn từng chữ, từng chữ, “Lương Nhiễm, muốn trả thù cho Tiểu Diệp thì cầm súng lên.”

Y nói đoạn, Lương Nhiễm chùi nước mắt, chống người dậy.

Nó trông thấy khẩu súng trước mặt, nòng súng đen đúa và lạnh lẽo, thân súng lóe lên ánh sáng lạnh… Sững người vài giây, hai tay nó cầm súng, chĩa thẳng Ân Thần Bắc.

“Anh Thần!!!” Vệ sĩ tức tốc xông lên chắn trước y.

Ân Thần Bắc vươn tay gạt chúng sang bên cạnh, nhìn thẳng cơ thể Lương Nhiễm run rẩy, y nói bình tĩnh, “Cậu chỉ có một cơ hội, bắn chết tôi, tôi cho phép cậu đưa Tiểu Diệp đi.”

Lương Nhiễm càng run rẩy dữ dội hơn vì lời này. Nó nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay, lại nhìn Ân Thần Bắc đứng yên như núi, nòng súng chếch sang trái lại vẹo sang phải… mãi vẫn chẳng thế ngắm chuẩn trái tim Ân Thần Bắc.

Nhưng mà, chỉ cần bắn chết y, là có thể đưa anh Tiểu Diệp đi…

Tim nó tựa bị nguồn lực thô bạo nào đó xé rách, hưng phấn, bất ngờ, khó tin, ngờ vực, sợ hãi, và cả thấp thoáng chờ mong… Nó không dám tin cơ hội đang nằm trong tay mình! Não nó vang vọng âm thanh hô hoán, giết tên ác quỷ này đi! Giết y! Chỉ tiếc rằng nó không có kinh nghiệm giết người, thậm chí, cả súng cũng chưa bao giờ cầm.

Súng nặng quá, nặng tới mức phải dùng cả hai tay mới gượng gạo giơ lên.

Ân Thần Bắc nhìn người vừa rúm ró sợ sệt vừa run run phấn khích chĩa súng về phía mình, không rõ do đâu, y cảm thấy buồn cười làm sao. Cả súng còn cầm không xong, lại dám mạnh mồm đòi cứu Tiểu Diệp? Rồi, dựa vào đâu mà dám mơ mộng sánh vai cùng Tiểu Diệp?

Cười lạnh bước lên từng bước, toàn thân thể y dán sát vào chấn song, Lương Nhiễm run bây bẩy, nét mặt thêm rối rắm. Y nhìn nó chế giễu, “Cậu không bắn, tôi đi đây. Tôi muốn tranh thủ thời gian gặp Tiểu Diệp.”

Cố tình nhấn mạnh hai chữ “Tiểu Diệp”, quả nhiên y thấy Lương Nhiễm cắn răng, ngón tay đặt trên cò súng rốt cuộc ấn mạnh.

Vệ sĩ của Ân Thần Bắc nãy giờ đều gắt gao theo dõi động tác của Lương Nhiễm, nhác thấy không ổn, một người trong số đó nhanh chóng giơ súng bắn, người thì lao lên đẩy Ân Thần Bắc ra. Dáng đứng của y vẫn vững vàng, hắn không thể đẩy y sang một bên, đúng lúc này súng vang lên, tiếng vọng chấn động cùng mùi thuốc súng tán ra bốn phía, Lương Nhiễm đứng tại hướng đối diện loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất.

Ân Thần Bắc trừng hai người vừa xông lên, phát súng vừa bắn trúng vai trái Lương Nhiễm, y gần như nghe thấy cả tiếng xương gãy, còn khẩu súng của Lương Nhiễm thì không bắn được, trước khi quẳng súng cho nó, Ân Thần Bắc đã tháo hết đạn ra. Buồn cười thay thằng quỷ Lương Nhiễm, súng rỗng đạn mà cũng không biết, khi không lãng phí mất một cánh tay.

Nhìn nó đau đớn giãy giụa trên mặt đất, máu chảy ồ ồ, chẳng mấy chốc đọng thành vũng, trái tim bấy lâu luôn sắt đá của y chợt chùng xuống. Nếu mà Tiểu Diệp thấy cảnh này… Y hít sâu một hơi, nghĩ rằng Tiểu Diệp sẽ buồn… bèn quay đi, dặn mấy tên thuộc hạ, “Lôi nó ra ngoài, gọi bác sĩ đến chữa, sau đó…” Y dừng lời, chán nản phẩy tay, “Thả đi, cho nó ít tiền, đừng đến nỗi phải đi ăn mày là được.”

Thuộc hạ nhanh nhẹn đáp vâng, khiêng nó ra ngoài. Tại khoảnh khắc cuối cùng còn thanh tỉnh, Lương Nhiễm hung dữ trợn mắt với Ân Thần Bắc, y chỉ cười, vừa nhạo báng, vừa như khinh miệt cùng tận. Chỉ có y mới hiểu, nụ cười ấy, còn đượm cả nỗi xót xa không muốn để ai biết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play