“Tôi muốn hạ gục một người dù là xét theo mặt thể xác hay tinh thần, hai người các anh đều là chuyên gia tra tấn, liệu có phương pháp gì hay không?”
“Nếu chỉ là trừng phạt thì mọi công cụ chúng tôi có đều là hàng cao cấp cũng như toàn diện nhất. Anh Thần muốn kết quả ra sao, chúng tôi đều sẽ thực hiện sao cho anh hài lòng.”
“… Tôi cũng không phải một tên khát máu, nên không cần phải đổ máu quá nhiều.”
“Chúng tôi vẫn còn cách không cần chảy máu mà đau đến tận xương, anh muốn thử không?”
“Tôi nghĩ, đau chưa thể hạ gục được cậu ấy. Cậu ấy có ý chí cực kỳ kiên cường và cốt cách cực kỳ kiêu ngạo.”
“Ồ, kiên cường tới mức nào?”
“Kiên cường tới mức… cả anh cũng không thể tưởng tượng ra…”
“… Nếu đã vậy, xin phép cho anh em chúng tôi đi nhìn cậu ta thử. Chắc chắn sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, chúng tôi sẽ đưa ra một phương án giúp anh hài lòng.”
“Được, nhưng đừng quá lâu la.”
Chúng được dẫn đến tầng hầm. Nói là tầng hầm, thực chất là nhà tù tư nhân của Ân Thần Bắc. Nơi đó bố trí canh gác bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, trang thiết bị tiên tiến, chỉ có điểm trừ duy nhất là không lấy được nhiều ánh sáng, do đó phải dùng một số lượng thiết bị chiếu sáng cực lớn để bù lại.
Khi chúng vào liền trông thấy tại một gian tít trong cùng bên trái có một bóng người bé nhỏ đang co quắp. Nó rúc vào góc, một tay yếu ớt vịn chấn song, đầu úp giữa hai đầu gối với mái tóc bù xù, tuy toàn thân dơ bẩn song từ vòng eo lẫn sống lưng đều có thể nhận ra đấy là dáng người thuộc về một thiếu niên trẻ tuổi.
Vị chuyên gia kia bĩu môi, “Anh Thần nói nó ấy à?”
Bảo vệ chưa kịp đối đáp, nó đã bất thình lình ngẩng phắt đầu như thể bị điện giật. Điệu bộ vốn dĩ nhếch nhác và vô dụng là thế bỗng chốc hung tợn hơn bao giờ hết, hai tròng mắt đỏ sọng, hệt như một dã thú. Nó bắt đầu huých người vào chấn song, đập tay coong coong, giọng khản đặc nhưng vẫn kêu gào, “Ân Thần Bắc, quân súc sinh! Ngươi thả ta ra! Thả ta ra! Cả anh Tiểu Diệp nữa, ngươi định nhốt bọn ta đến khi nào? Mở cửa ra!!!”
“Dữ quá.” Vị chuyên gia cười cười, “Cơ mà thế này, chinh phục được mới có khoái cảm.”
“Anh đề cao nó quá rồi.” Bảo vệ tỏ vẻ khinh bỉ, giơ chân đạp bàn tay đang túm lấy chấn song của nó, “rầm rầm” hai tiếng, nó bị đau vẫn cố thò tay muốn túm ống quần hắn, “Thả ta raaa! Thả ta raaa!!! Đồ khốnnn!!! Đồ đốn mạtttt!!!”
“Còn rú nữa có tin ông bóp chết tươi mày không!” Bảo vệ hét lớn, đoạn đẩy chuyên gia đi, “Kệ thây nó, mới nhốt chưa được bao ngày mà ngày nào cũng ***g lộn thế đấy. Đi, tôi dẫn anh vào, nhân vật chính mà anh Thần muốn anh gặp trật tự hơn nó.”
Chuyên gia gật gật, đi theo hướng được chỉ đường. Đã đi rất xa mà dường như vẫn có thể nghe âm thanh gào thét nức nở kia còn lảng vảng.
Diện tích của tầng hầm dưới lòng đất này vô cùng rộng lớn, thậm chí có vô số ngóc ngách. Chúng liên tục rẽ trái một con đường, thế rồi đằng trước xuất hiện một cánh cửa đóng im ỉm. Chuyên gia treo vẻ vừa lòng lên mặt, bởi lẽ từ cấu tạo của cánh cửa này đã đủ biết bên trong giam giữ nhân vật vô cùng quan trọng.
Hắn ý nhắc bảo vệ đưa chìa khóa, bảo vệ lại lắc đầu, dẫn hắn đi lên theo bậc thang bên cạnh. Thì ra có sẵn một gian phòng nhỏ đủ đầy thiết bị, màn hình theo dõi toàn phòng giam tầng dưới.
Phòng giam một người kia nhìn từ bên ngoài khá là to, kỳ thực chỉ là một gian phòng hổng hểnh, không có chỗ nào cho tù nhân nghỉ ngơi hay đi ngủ. Góc phòng có hai sợi dây thừng dài, nền nhà cũng có hai sợi, chia ra trói chặt tứ chi một người, mà người ấy thì đang ngồi trong góc, lẳng lặng ăn cơm.
Bát cậu cầm không lớn, đựng số thức ăn phải nói là đã rất dư dả đối với địa vị một tù nhân dù nom số thức ăn ấy vừa bã vừa nát lại chẳng có màu sắc gì gọi là ngon lành. Ánh mắt hắn dừng trên người tù nhân, tù nhân ngồi rất mực chỉnh tề, hai cặp đùi thon dài tuyệt đẹp co gập lên trên, giày và quần đều được gìn giữ sạch sẽ. Ngón tay cậu đang cầm bát cũng hoàn mỹ đến độ chuyên gia cũng phải hạ lời ngợi khen âm thầm, trong lòng hắn trỗi dậy mong muốn được nhìn thử diện mạo cậu xem. Thế nhưng đã để hắn thất vọng, cậu vẫn chỉ cúi gằm đầu, nghiêm túc dùng đũa gắp “thức ăn” trong bát rồi nghiêm túc đưa nó lên miệng nhai… Có nhìn sao cũng chẳng hề giống một tù nhân bị giam cầm sắp phải chịu ngược đãi gì cả, mà quả thực như một cậu Hoàng tử đang ngồi bên bàn đá cắt bò bít tết vậy!
Và giả như có cả nắng và mây, không biết sẽ là hình ảnh tuyệt diệu đến mức độ nào?
Chuyên gia mải mê nghĩ, gần như chẳng thể nào dời tầm mắt.
Mãi tận khi có người vỗ cái, hắn mới chịu tỉnh lại. Chúng dùng ánh mắt ngụ ý nhắc hắn đã đến giờ rồi. Chuyên gia đứng lên, vỗ tay hưng phấn, cảm giác thanh xuân đã vụt trôi biết bao năm nay ùa về với cốt tủy. Phá hủy một vẻ đẹp sẽ mang lại khoái cảm tột độ ra sao, không ai tường tận hơn hắn. Hắn lại nhìn thoáng người trong phòng giam, giọng nói hồ hởi cứ như có thể đun sôi nước lạnh, “Tôi muốn biết chuyện về cậu này, toàn bộ mọi chuyện.”
Diệp Vân Sắc chỉ lặng yên mà chờ đợi, chờ đợi sự trừng phạt chẳng rõ đã là lần thứ bao nhiêu kể từ khi cậu và Ân Thần Bắc đối chọi.
Nói rằng trừng phạt, thà rằng nói vũ nhục thì chính xác hơn.
Mấy ngày nay bị giam nhốt, tay chân bị trói, đây là một tư thế nhục nhã. Cậu không thể di chuyển quá xa, chỉ có thể đứng, nằm, hoặc co mình trong một phạm vi nhỏ.
Cậu biết vẫn có người bên ngoài quan sát hành động của cậu, cái máy quay kia cực kỳ kín đáo và khéo léo song vẫn bị cậu phát hiện ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Cậu lặng lẽ tìm cách trốn chạy. Mọi thứ đều chưa chấm dứt. Ân Thần Bắc vẫn sống ung dung ngoài kia, vẫn buôn lậu ma túy, thậm chí, Lương Nhiễm cũng bị nhốt.
Cậu cần một thời cơ, có lẽ, hơn cả thời cơ nữa. Cậu không có sự hỗ trợ, không có vũ khí, không có đường lui. Những gì cậu có khả năng chỉ là đọ sức tới cùng. Hoặc là sống, hoặc là chết, hoặc là trọn đời bị nhốt ở đây, làm con búp bê cho người nọ.
Cậu dùng một ít thời gian thăm dò tình hình lính gác bên ngoài. Không hẳn cậu mù tịt cơ sở thiết bị dưới đây, đã mấy lần cậu còn tự tay nhốt người, và cũng không hẳn cậu mù tịt tình hình đổi ca trực của các nhân viên. Chỉ là, khôn ngoan như Ân Thần Bắc, đương nhiên sẽ mỗi ngày thay đổi một lần. Cậu nghĩ vài phương án, ăn bằng hết số đồ ăn khó nuốt. Cậu cũng không sợ Ân Thần Bắc sẽ giở trò gì. Cậu cần giữ thể lực, chờ cơ hội chín muồi để mà hành động.
Ngày hôm ấy, sau bữa cơm tối, cậu bỗng thấy buồn ngủ khó cưỡng.
Hình như cậu đã ngủ lâu lắm mà cũng hình như cậu chưa ngủ, tâm trí cứ mãi trống rỗng vậy mà lại nhoi nhói cơn đau. Cậu mở choàng mắt, con ngươi nảy lên, ngọn đèn trước mặt đột ngột sáng bừng. Nhất thời cậu không thích ứng được với ánh sáng gay gắt rọi đến từ phía đối diện, không khỏi nheo mắt.
Sau đấy cậu nghe thấy tiếng ồn quái gở, tiếng người chuyện trò, tiếng ly tách va cụng, cả tiếng bàn ghê xê dịch. Cậu từ từ mở mắt, khung cảnh trước mắt khiến cậu hoảng hốt.
Đó là một quán cơm bình dân, có một quầy phục vụ nho nhỏ, có hai cái bàn. Đứng sau quầy có người, ngồi trước bàn có người.
Quen thuộc quá đỗi… Cậu ngẩn ngơ nghĩ. Sự quen thuộc này thiên về dị kỳ làm cậu linh cảm rồi sẽ có gì đó xảy ra. Thế rồi người đang ngồi cạnh bàn chậm rãi ngoái lại, chậm rãi nhoẻn cười về hướng cậu…
Cậu rùng mình, tưởng như mình đã hoa mắt. Thật sự không phải ai khác mà chính là cậu!
Đèn vẫn nóng sáng đến thế, cậu giãy tay, dây thừng thít chặt vào da thịt, đau đớn vây bủa. Cậu rụt lùi về sau, dán rịt toàn thân vào bức tường lạnh giá. Cảnh tượng chỉ tái hiện trong ác mộng nay lại hiện hữu rõ nét nhường vậy ngay trước mặt cậu.
Cậu nhắm rồi lại mở mắt, nhắm rồi lại mở. Ân Thần Bắc, anh đang giở trò quỷ tha ma bắt gì…!
Hình ảnh cậu mặc đồ thường đang ngồi uống liên tục từng chén rượu, mùi rượu thoang thoảng không xa, cả cậu cũng ngửi thấy. Người xung quanh đều nhìn cậu bằng cái nhìn thương hại khiến cậu rét run mình. Cậu mấp máy môi, người kia bỗng nhiên huơ huơ chén rượu, cười trầm trầm và gục xuống mặt bàn.
Một bóng người thong thả bước từ bóng tối ra ánh sáng. Cũng mặc đồ thường, tóc dày đen, mặt mũi tuấn tú…
“Tiểu Nhiễm…!!!” Cậu gào lên mất kiểm soát!
Là Phùng Nhiễm! Cậu tuyệt đối không nhìn lầm! Mi đen ấy, dáng cười ấy, mãi mãi kề bên cậu ủng hộ cậu giúp đỡ cậu… Tiểu Nhiễm… Tại sao cậu ở đây? Là giả, hay thực sự là cậu thật?!
Lẽ nào cậu chưa chết… Cậu còn sống…?!
Phùng Nhiễm bước về phía cậu nằm trên bàn uống rượu, “Vân Sắc, về với tôi đi nào.” Anh ta dịu dàng gọi.
Vân Sắc kia đẩy mạnh anh ta ra, “Tránh ra, khỏi lo cho tôi!”
“Vân Sắc, cậu uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa!” Phùng Nhiễm trước sau vẫn chỉ ôn hòa nhỏ nhẹ, nhưng Vân Sắc bấy giờ đã say, đời nào chịu nghe lời dễ dàng? Thế là hai người cự nự nhau, cậu nhìn thấy tay Vân Sắc lần đến vị trí cạnh hông.
Ở đó có giắt súng…
Sống lưng cậu lạnh toát, gồng mình lên khống chế cơ thể run rẩy không thôi bởi cảnh tượng xa xưa này, tay siết thành đấm, móng tay đâm vào da thịt. Thâm tâm cậu chỉ còn hai ý niệm, không được đánh nhau, là giả, là giả! Không, đó là Tiểu Nhiễm, người thật, cậu ta chưa chết… Là giả!!! Phùng Nhiễm đã chết trong vòng tay mày!!! Không phải, cậu ta đang ở đây!!!
Cậu dấn lên hai bước toan cản ngăn không khí đáng sợ ấy, “Súng sẽ cướp cò… Đừng rút…” Dây thừng dưới chân “soạt” cái giữ chặt cậu lại, cổ tay cũng bị trói gắt gao. “Đừng có diễn kịch nữa, gọi Ân Thần Bắc đến đây, tôi có điều…” Hai chữ cuối cùng còn chưa nói trọn, Vân Sắc kia đã trong tư thế rút súng, mà cách cậu mấy bước chân, Phùng Nhiễm căn bản không biết sẽ diễn ra chuyện gì.
“Không, đừng nổ súng…” Cậu không thể chịu đựng cảnh bi kịch tái hiện. Giọng cậu run run, “Tiểu Nhiễm, chạy mau…” Phùng Nhiễm nào có nhìn cậu lấy một cái. Ngay tích tắc khẩu súng nện xuống bàn, thân hình Phùng Nhiễm giật mạnh, phát ra tiếng kêu thiết thảm.
Tiếng kêu ngập tràn tuyệt vọng và khó tin, bật ra đập vào bức tường đối diện rồi bật ngược trở lại vang vọng khắp phòng, cả gian phòng chỉ toàn tiếng anh ta. Diệp Vân Sắc đưa tay bấu chặt bức tường phía sau nhằm chống đỡ chính mình, mặt cắt không còn giọt máu. Cậu không dám tin lại gặp phải cơn ác mộng này, dòng màu đỏ thẫm ứa ra từ người Phùng Nhiễm, anh ta rên rỉ thống khổ, bỗng đi về phía cậu.
“Vân Sắc… Vân Sắc…”
Là giả! Đừng xem! Không, mày đã giết Tiểu Nhiễm!!! Tôi không giết người… Nhưng Tiểu Nhiễm sắp chết…! Do mày bắn!!!
Bàn tay nhuốm máu vươn về phía cậu, “Vân Sắc, sao lại giết tôi…” Cậu muốn tránh khỏi anh ta theo phản xạ, “Ngươi không phải Tiểu Nhiễm, đừng lại gần ta!”
“Tôi là Phùng Nhiễm, cậu không nhận ra tôi ư? Tôi là Phùng Nhiễm đã bị chính tay cậu giết chết mà…”
“Không phải!” Cậu lắc nguây nguẩy mong bắt được một tia tỉnh táo độc nhất giữa mớ suy nghĩ rối ren hơn tơ vò, “Có Diệp Vân Sắc giả sẽ có Phùng Nhiễm giả, ngươi là do Ân Thần Bắc phái tới, ngươi không phải!”
“Tôi là Phùng Nhiễm đã chết bởi cậu, làm sao cậu lại không nhận ra tôi? Cậu sờ xem, máu tôi nóng chưa này…” Anh ta kéo cổ tay bị trói chặt của cậu đến. Cậu run bần bật, thét toáng, “Bỏ ra, tôi không giết người…”
“Ha ha, cậu sợ à? Cậu giết người xong không chịu thừa nhận mà lại sợ?” Anh ta nói một cách trầm khàn, tròng mắt đỏ sọng, mép toàn là bọt máu, năm ngón tay đang túm cậu lạnh lẽo thấu xương. Diệp Vân Sắc không đè nén được nỗi sợ toát ra từ tận sâu đáy lòng, mặt mỗi lúc một trắng bệch.
Phùng Nhiễm chưa chịu buông tha cậu, “Cậu không phản đối tức là thừa nhận?”
“Không phải tôi…” Cậu cắn răng, gượng gạo mà nói, “Do có người… hãm hại…”
“Nhưng cậu rút súng!” Mặt Phùng Nhiễm gần như gí sát vào mặt cậu, “Tại sao cậu rút súng? Hay là cậu đã muốn giết tôi từ lâu? Hả?”
Cậu chẳng còn hơi sức để nói chuyện, mắt toát ra nỗi tuyệt vọng bi ai. Đây là mơ, nhất định là mơ! Nhưng cậu cũng không thể tỉnh giấc… Tôi không muốn giết người và cũng chẳng hề muốn giết cậu… Cớ sao cậu không tin, Tiểu Nhiễm… Tiểu Nhiễm…
Phùng Nhiễm lạnh lùng nhìn cậu.
Ánh mắt ấy khiến từng nơi sâu thẳm trong linh hồn cậu đều tựa bị gai đâm. Cậu nép chặt mình vào bức tường, gần như không thể đứng thẳng được nữa. Ngọn đèn trong gian phòng u tối dường như phụt tắt ngay tại khoảnh khắc nọ, chỉ còn lại Phùng Nhiễm và cậu vẫn đang ở yên vị trí của mình. Máu của Phùng Nhiễm vẫn đang chảy, mùi tanh ngọt nồng nặc, cùng bàn tay dần dần chuyển thành lạnh cứng của anh ta.
“Tiểu Nhiễm, cậu đừng chết…” Cậu lào thào, đầu đau như búa bổ, thất thểu ngồi trượt xuống. Nơi đó nhoe nhoét vết máu, từng vũng từng vũng, lung lay lung lay trong tầm mắt cậu tựa thể sự day dứt và ăn năn tột cùng, “Tha thứ cho tôi…” Cậu lẩm bẩm không ngừng, máu của Phùng Nhiễm dính trên thân, trên tay cậu. Cậu trơ mắt nhìn Phùng Nhiễm gục xuống kế bên. Mọi thứ tối sầm đột ngột.
Cúi người trên mặt đất ôm chặt chính mình, từ nơi tận cùng thân thể trào dâng từng trận rét run, cậu không thể ngăn trở đến tận khi nó lan tràn ngợp trời ngợp đất, tay chân bị trói lại chẳng nghe lệnh cậu. Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm… Cậu cố gắng huých vào những nơi có thể đặng kiếm tìm. Xin cậu đừng chết… Hoặc, xin cậu tới giết tôi đi…
Không biết đã qua bao lâu, gian phòng rốt cuộc có ánh sáng, lan tỏa thành một vùng sáng rỡ.
Cậu cố hết sức mà mở to mắt, đôi mắt chưa thích nghi được ánh sáng bỗng nhiên nhức vô cùng. Nhìn xem vị trí Phùng Nhiễm gục xuống, lạ lùng thay, Phùng Nhiễm không còn ở đó nữa nhưng vết máu hãy còn tồn tại. Cậu trân trối nhìn, nhất thời không phân biệt được đâu thật đâu mơ. Tiếp theo cậu nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên, thấy một cặp vợ chồng trung niên đứng trước mặt cậu.
“Bố!!!” Cậu thất thanh.
Đang đứng trước mặt Diệp Vân Sắc quả thực đúng là Diệp Chi Uyên – bố cậu. Ông mặc chiếc áo may một lần vải mà cậu quen thuộc nhất, trong tay cầm ba toong. “Bố ơi…” Cậu không biết nên dùng biểu cảm thế nào đối với bậc cha mẹ đã nhiều năm không gặp, “Sao bố… bố và mẹ đến đây…” Rồi sực nhớ ra dáng vẻ thảm hại của mình, cậu liền gắng gượng đứng dậy, vừa mới đứng được nửa chừng đã bị cây ba toong của Diệp Chi Uyên nện mạnh xuống.
Tầm mắt cậu tối đen, ngã xuống đất lần nữa.
Cậu bàng hoàng ngước đầu. Người bố uy nghiêm của cậu hai mắt đỏ au, đáy mắt chật ních những hận thù vô biên vô hạn. Ông hừ một tiếng, đáp một xập ảnh dày vào mặt cậu. Cậu cố mà trông, đầu nổ “uỳnh” một cái, hồ như đã hoàn toàn trống hổng.
Hình ảnh cậu trong ảnh, là trơ trẽn, là nhục nhã, là đang quấn lấy một người đàn ông khác…
“Đó… không phải con…” Cậu lí nhí, “Không phải con thật mà…”
Diệp Chi Uyên chẳng mảy may đoái hoài đến lời thanh minh yếu ớt của cậu, liên tiếp quật ba toong xuống người cậu. Cây ba toong ấy giơ cao bao nhiêu càng nện xuống người cậu nặng nề bấy nhiêu, ông chừng như đã dốc toàn lực mà đánh trong khi Diệp Vân Sắc không hề tránh né. Chả mấy chốc, tấm áo sơ mi cậu mặc đã rách bươm, máu tràn ra từ khớp hàm bặm chặt.
Mẹ cậu bắt đầu khóc. Đầu tiên bà mới chỉ thút thít, càng về sau càng khóc tợn. Nếu trận đánh đòn của bố vẫn đủ cho cậu trân mình ra chống đỡ thì tiếng khóc của mẹ hệt như đã xẻo đi cả miếng thịt trong lòng cậu. Cậu gắng gượng bò bò, níu ống quần mẹ, “Mẹ, con không… Mẹ hãy tin con…” Bà Diệp lùi bước ra sau, khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Tim cậu đau thắt, giọng run rẩy, “Mẹ…” Diệp Chi Uyên đột nhiên quật mạnh một gậy vào cánh tay đang chống đỡ thân thể của cậu, xương cốt tức khắc vang lên âm thanh rạn vỡ. Cậu nhân cơ hội này lật cổ tay bắt lấy cây ba toong của ông, “Bố, vì sao…” Nói đến đây chợt cậu ho khù khụ, nôn ra cả vũng máu.
Diệp Chi Uyên giật ba toong lại, chẳng buồn nói nửa lời, tiếp tục đánh cậu.
Lúc này khắp người cậu đã đầm đìa toàn máu. Có máu của Phùng Nhiễm, có máu của cậu. Sự suy kiệt bởi mất máu khiến cậu cảm giác như cả sức lực lẫn tinh thần đều đang hao mòn dần dà, nhưng cậu không cam tâm. Cậu ra sức giãy giụa, muốn nhìn bố mẹ thêm nữa. Đã quá quá nhiều năm cậu chưa được nhìn hai ông bà ở khoảng cách gần gụi dường ấy, có là mơ cũng được, không phải mơ cũng được, vẫn cứ muốn được gặp lại một lần… Cậu bỡ ngỡ nghĩ, tóc mẹ trắng quá, bố đen quá, gầy quá, nhất định bố mẹ vẫn quan tâm đến cậu, bố mẹ… chưa biết rằng cậu chưa chết…
Phần hông lại bị đánh, cậu chợt nhiên bật cười. Người đánh cậu không đeo chiếc nhẫn bạc đáng lý vẫn thường trực trên đó, chiếc nhẫn ấy là chứng nhân ngày bố mẹ cưới nhau. Và mẹ, bà thuận tay trái, nhưng nay bà liên tục dùng tay phải quẹt nước mắt…
Thế nhưng vẫn giống lắm. Giống đến nỗi như hai người cha mẹ già của cậu thật sự đang hiện diện… Ba toong nện lên đùi, hồ như không thể chịu đựng được nữa. Đau thêm nữa đi. Cậu nghĩ. Con vẫn muốn được nhìn nhiều hơn, thật hay giả, kỳ thực đã không quá quan trọng.
Lại một gậy khác của Diệp Chi Uyên nện xuống đầu cậu, trong màng nhĩ cậu chỉ còn nhùng nhằng vô số tạp âm hỗn loạn. Máu chảy ào ạt, che mờ tầm mắt. Rốt cuộc cậu không khống chế được ý thức nữa. Trước giây hôn mê, cậu vẫn còn đang gọi, bố ơi… mẹ ơi…
Ác mộng cứ luân chuyển luân phiên. Khi tỉnh lại, “bố mẹ” đã biến mất, chỉ còn lại vũng máu của Phùng Nhiễm. Bóng tối mập mờ mùi tanh *** dấp của máu. Màn đêm mang lại hiệu quả trực tiếp nhất, ấy chính là đập nát tia tỉnh táo mà Diệp Vân Sắc vẫn hằng cố gắng duy trì. Cậu không đủ tỉnh táo để phân biệt đó là Phùng Nhiễm thật hay Phùng Nhiễm đã trút hơi thở cuối cùng trong tay cậu mới là thật. Anh ta bôi máu lên cậu lem nhem, sau đó lạnh lùng hỏi tại sao cậu ra tay tàn độc như vậy. Sau khi tỉnh lại cậu còn thấy cả bố mẹ đã cao tuổi, cảm thụ vết thương mới gia tăng chồng chất trên người mình. Đêm cũng được, sáng cũng thế, cậu không phân biệt được thời gian, không trông thấy ánh sáng, chỉ có Phùng Nhiễm và bố mẹ cứ mãi xuất hiện, tra tấn ý chí ngày một hao kiệt của cậu.
Cậu muốn trút xả nỗi đau trong nỗi thống khổ ngút ngàn này, cậu muốn trò chuyện với họ, để chứng minh cậu còn đang sống, còn chưa phát điên. “Tiểu Nhiễm…” Cậu kiểm soát giọng nói hổn hển, mặc cho Phùng Nhiễm bôi máu tanh nồng lên mặt cậu, “Tôi đã học hết lớp tiếng Pháp rồi… Cậu nếu muốn… đi du lịch Paris, tôi… có thể… làm hướng dẫn viên miễn phí cho cậu…”
Cậu cũng tâm sự với bố mẹ, “Con cao thêm 2 cm… Cũng bắt đầu ăn cải thảo, cơ mà, đồ rán con vẫn không ăn được… Mẹ, mẹ đi nhuộm tóc đi, tóc mẹ bạc quá, con nhìn… sẽ xót xa…”
“Có lần con từng ăn thử xíu mại tôm thịt rồi, mẹ có thấy hiếm không… Mẹ biết không, người nước ngoài nấu cơm giản đơn hơn người Trung Quốc nhiều lắm nhưng họ lại thích làm món thập cẩm, con vừa nhìn đã chẳng muốn ăn…”
“Mẹ, ngày xưa con ở nhà hễ đau đầu là uống một loại thuốc, con quên mất tiêu tên nó là gì rồi. Ở đây con không mua được, lần sau mẹ mang cho con nha?”
“Chú tư và thím tư có khỏe không? Em trai chắc gần thi rồi nhỉ, nó còn nhớ con không? Bố mẹ có kể về con với nó không…”
“Mẹ à, bố bị viêm quanh khớp vai(1), mẹ để bố nghỉ một lát… Để bố nói chuyện với con đi…”
Không ai để ý đến cậu. Diệp Chi Uyên nghiêm mặt nện từng gậy, từng gậy xuống lưng cậu, cậu vẫn mỉm cười, đến tận khi cậu mệt mỏi, đến tận khi cậu ngất xỉu.
… Pháp luật, trừng trị, công bằng như mặt nước, cho nên kẻ có tội phải bị hành quyết.(2)
… Tôi muốn theo ngành truy bắt tội phạm ma túy, đây là đơn đề nghị của tôi, mong được lãnh đạo xét duyệt.
… Tiểu Diệp nè, cậu làm việc rất xuất sắc, nhưng còn trẻ thế này… Này nhé, có một số việc cậu nên chú ý thì hơn, lỡ may lan truyền đồn thổi sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho đội mình lẫn cá nhân cậu…
… Mẹ ơi mẹ ơi, ảnh chụp chú Diệp đúng không? Ảnh đẹp như này cơ mà… Mẹ ơi, vì sao mẹ mắng chú ấy là “biến thái”?
… Vân Sắc, hãy nhớ, mỗi ngày đều rạng rỡ nắng mới, nên không có chuyện gì đáng để muộn phiền cả.
Đúng vậy, mỗi ngày đều rạng rỡ nắng mới, thế nhưng trong gian phòng tăm tối này đây, làm sao có thể trông thấy ánh dương?
. /.
Chú thích:
1. Viêm quanh khớp vai: Thuật ngữ chỉ sự tổn thương các phần mềm quanh khớp vai (bao khớp, gân, cơ, dây chằng) gây ra hạn chế tầm vận động khớp và không bao gồm tổn thương xương và sụn, không thể nhấc, nâng cao cánh tay, không quàng tay ra sau lưng được.
2. Pháp luật, trừng trị, công bằng như mặt nước, cho nên kẻ có tội phải bị hành quyết.
Xuất xứ và nguyên văn đầy đủ: “Pháp, hình dã. Bình chi như thủy, cố tòng thủy; Trĩ sở dĩ xúc bất trực giả khứ chi, tòng khứ” trong Thuyết Văn Giải Tự của Hứa Thận.
Hiểu nôm na: Pháp luật xưa nay phẳng lặng như mặt nước, Giải Trĩ là thần thú tượng trưng cho công lý, phán quyết đúng sai, khi có kẻ bị phán có tội sẽ bị húc đi, đuổi đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT