Chủ nhà vẫn không thấy xuất hiện trở lại, Sở Tĩnh vào trong khách phòng.
Ngay lúc Sở Tĩnh dự định nghỉ ngơi thì Kim Tắc Thái đang ở thư phòng gọi điện thoại.
“Lão Chu, cậu là có ý gì?
“Nghe nghe, giọng điệu như vậy.” Đầu dây bên kia, Chu Minh Nghĩa cười nói. Cả hai đều là người thông minh, lại quen nhau đã lâu, rất nhiều chuyện không cần nói thẳng ra, gợi ý một chút, đối phương cũng hiểu được tất cả.
Để xác định, Chu Minh Nghĩa hỏi thêm một câu, “Là cậu ta đi.”
“Phải.”
“Thế giới này thật nhỏ.” Chu Minh Nghĩa không khỏi cảm thán.
“Đúng vậy, thề giới thật nhỏ.”
Những nghi vấn trong lòng vẫn nên hỏi rõ ràng, Kim Tắc Thái nói thẳng: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Cậu và An Nhiên như thế nào biết cậu ta? Cậu nhu thế nào lại mang chìa khóa của tôi giao cho cậu ta? Có biết không, sau khi tôi tăng ca trở về, vừa bước vào nhà thấy cậu ta, cả hai đều giật mình.”
Chu Minh Nghĩa sờ sờ mũi, im lặng nở nụ cười: “Có thời gian rảnh không? Chuyện này để nói rõ ràng chỉ sợ không chỉ là một chút thời gian.”
“Cậu nói đi.”
Chu Minh Nghĩa đem chuyện Duẫn An Nhiên cùng Sở Tĩnh quen biết nhau như thế nào nói hết, còn nói hắn cũng biết thân thế Sở Tĩnh, sau đó hắn nói thẳng ra kế hoạch giúp Sở Tĩnh sao cho tốt đẹp nhất, cuối cùng hắn nói: “…Tuy rằng không cùng Tiểu Tĩnh tiếp xúc lâu, nhưng tôi tin cậu ta. Có thể giúp thì nên giúp, chúng ta cũng không phải không có khả năng này. Đối với chúng ta mà nói chỉ là nhấc tay chi lao, lại có thể cứu Tiểu Tĩnh ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, cớ sao lại không làm. Hơn nữa tôi nghĩ, hiện tại cậu cũng nhất định rất nguyện ý làm.”
Kim Tắc Thái rất nghiêm túc nghe, chờ Chu Minh Nghĩa nói xong anh đáp: “Ân, chuyện này cứ giao cho tôi đi.”
“Tôi sẽ gửi chi phiếu cho cậu sau.”
Kim Tắc Thái từ chối: “Quên đi, tôi tự sắp xếp một mình được rồi.” Anh đã quyết định sẽ dùng tiền của mình giúp Sở Tĩnh trả hết món nợ nặng lãi kia.
“Tôi không có ý kiến, bất quá tôi đã đồng ý với Sở Tĩnh rồi, cho nên chi phiếu tôi vẫn sẽ gửi cho cậu, chuyện còn lại… tự cậu giải quyết tất cả đi. Tôi tin cậu có thể làm được.”
“Vậy coi là cậu giao cho tôi sao?”
Nghe ra trong câu nói của Kim Tắc Thái có ý khác, không phải nói về công việc mà ám chỉ về người, Chu Minh Nghĩa cười nói: “Nga, Tiểu Tĩnh là người độc lập.”
“Bằng hữu của An Nhiên, các cậu xem như là người trong nhà.”
Chu Minh Nghĩa bật cười, hành động của Kim đại luật sư thực nhanh, trước tiên đã muốn cấp cho Sở Tĩnh một danh phận.
“Ân, cũng có thể nói như vậy. Bất quá tôi nói trước, nếu biết Tiểu Tĩnh có người nhà, cũng đừng khi dễ cậu ấy. Nếu không được, cũng phải hảo hảo có giao tình.”
Kim Tắc Thái vừa định nói “Như thế nào có thể”, lại tưởng tượng, có lẽ Sở Tĩnh cũng không nguyện ý, nhất thời trầm mặc.
Thấy đối phương chậm chạp không nói gì, Chu Minh Nghĩa nói: “Uy, nói chuyện a.”
“Chuyện có duyên phận, hiện giờ tôi đã tin.” Kim Tắc Thái đã trả lời như thế.
Biết được hắn nhất kiến chung tình, Chu Minh Nghĩa im lặng cười, “Phải.”
Chu Minh Nghĩa nhịn không được hỏi: “Uy, từ đầu cậu và Tiểu Tĩnh rốt cuộc như thế nào quen biết nhau?”
“Thực ngẫu nhiên.”
“Nếu không phải cậu nói cậu gặp qua một nam hài giống An Nhiên, tôi cũng không nghĩ đến.”
“Kỳ thật cũng không phải rất giống.”
“Phải, An Nhiên là An Nhiên, Tiểu Tĩnh là Tiểu Tĩnh.”
Hiểu được nguyên nhân sự việc, Kim Tắc Thái an tâm gác máy, sau đó ngồi một mình trong thư phòng tự hỏi. Anh hiện tại đã biết về Sở Tĩnh, tiếp theo, cũng muốn cho Sở Tĩnh từ từ hiểu anh. Sự tiếp xúc của hai người cứ từ từ tiến triển, tất cả thuận theo tự nhiên. Nghĩ như vậy, Kim Tắc Thái không khỏi cười, nhẹ giọng thì thầm: “Tiểu Tĩnh…”
Ngủ trong căn phòng xa lạ, trên chiếc giường xa lạ, không biết vì sao nhưng Sở Tĩnh lại có cảm giác an tâm. Cậu tự giải thích với mình có lẽ vì cách bài trí của căn phòng dường như ấm áp, thoải mái.
Nên kết quả chính là – Sở Tĩnh ngủ quên.
Đến khi Sở Tĩnh ngủ dậy, ánh mặt trời bên ngoài bức màn chiếu vào trong phòng mãnh liệt không giống như sáng sớm. Sở Tĩnh nghĩ hiện tại chắc nhiều nhất có lẽ cũng khoảng tám giờ sáng, nhưng khi cậu để ý đến chiếc đồng hồ điện tử xinh xắn màu xám bạc nằm ở đầu giường, kim ngắn đã chỉ đến số mười. Sở Tĩnh tưởng mình hoa mắt, cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức nhìn chằm chằm nửa ngày, sau đó lại lấy chiếc đồng hồ đeo tay của cậu nhìn. Quả nhiên đã mười giờ hơn.
Sở Tĩnh rời giường mang theo tâm tình bất an, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài. Cả phòng đều rất im lặng, đôi đép lê nơi cửa ra vào chứng tỏ chủ nhân của căn nhà đã đi làm.
“Không xong…” Sở Tĩnh bực tức mà gãi đầu, cậu vốn định sáng hôm nay sẽ chào chủ nhà sau đó rời đi.
Nơi nhà bếp thấy chủ nhân để phần bữa sáng cho cậu, Sở Tĩnh ngồi xuống chậm rãi ăn. Nước trái cây uống rất ngon, bánh mì phi thường thơm, rau trộn cũng vừa miệng, nhưng trong lòng Sở Tĩnh vẩn bất an. Cậu không muốn phiền hà đến người lạ. Tuy không rõ Chu Minh Nghĩa bảo cậu đến chỗ này có ý gì, nhưng Sở Tĩnh đã quyết định sẽ không ở lại.
Đem chì khóa đặt vào chỗ dễ thấy nhất trên bàn trà trong phòng khách, Sở Tĩnh nhìn quanh căn phòng một chút, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa rời đi.
Duẫn An Nhiên đợi cho đến khi công việc trong tay xong xuôi liền vội vàng gọi điện thoại cho Sở Tĩnh.
“Sở Tĩnh, cậu bây giờ đang ở đâu?”
“Tôi… Tôi ở bên ngoài.”
Từ trong điện thoại nghe thấy tiếng ồn ào, điều này làm trong lòng Duẫn An Nhiên bất an, cậu truy vấn: “Đêm qua thế nào? Cậu rốt cuộc nghỉ ngơi ở đâu?”
Sở Tĩnh hiện tại vẫn không hiểu được vì sao Chu Minh Nghĩa lại giao cho cậu chìa khóa của nhà người khác, còn bảo cậu qua đó ở lại, nhưng cậu quyết định sẽ không quay lại đó, vậy nên cũng không muốn cho Duẫn An Nhiên biết nhiều hơn, tránh làm cho y lo lắng. Vì thế Sở Tĩnh chỉ nói qua loa: “Không, không sao hết. Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi có chỗ để đi. Thật đấy, cậu đừng lo lắng cho tôi.” Nói xong, Sở Tĩnh liền cúp máy.
Duẫn An Nhiên vốn tưởng rằng Chu Minh Nghĩa sẽ cho Sở Tĩnh một điểm dừng chân tin cậy, vừa nghe Sở Tĩnh nói vậy, trong lòng cậu bỗng nhiên nghi ngờ, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Minh Nghĩa.
“Đêm qua anh rốt cuộc cho Tiểu Tĩnh ở chỗ nào? Em gọi điện thoại cho cậu ấy, nghe ý của cậu ấy như không muốn quay trở lại. Bên kia thực gay go sao? Vì sao Tiểu Tĩnh lại không muốn trở lại? Đó là phòng ở của anh hả?”
Chu Minh Nghĩa nghe một tràng câu hỏi giống nhau, đợi đến khi Duẫn An Nhiên hỏi xong, hắn mỉm cười nói: “Yên tâm, rất tốt, không có vấn đề gì đâu.”
“Yên tâm cái gì chứ, anh nói rõ ràng cho em, em cái gì cũng không biết, cũng không có biện pháp bàn bạc với Tiểu Tĩnh. Anh còn muốn giấu em đến bao giờ?”
Chu Minh Nghĩa cười nói: “Hảo, hảo, anh sẽ nói cho em biết. Giữa trưa có thời gian rảnh, cùng đi ăn cơm, anh sẽ nói hết với em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT