A Ken đứng một bên nghe được đoạn đối thoại của hai người vội vàng nói: “Đi đi.” Nói xong còn hướng Sở Tĩnh nháy mắt. Sở Tĩnh không thèm để ý đến vẻ mặt của A Ken, theo Kim Tắc Thái ra khỏi quán bar.
Đi bộ được vài phút, Kim Tắc Thái mang Sở Tĩnh đến một con hẻm nhỏ, nơi đây có mấy biển quảng cáo của mấy quán ăn nhỏ sáng lấp lánh trong đêm. Kim Tắc Thái quen thuộc dẫn Sở Tĩnh đi vào một quán nhỏ, Sở Tĩnh nhìn thấy, là một quán ăn chuyên bán cá viên. Nguyên lai Kim Tắc Thái nói ăn một món rất ngon là chỉ cá viên.
Hai người ngồi vào một cái bàn nhỏ, Kim Tắc Thái nói với tiểu nhị vài câu. Thấy Kim Tắc Thái chọn được một quán ăn khuya rất hảo, Sở Tĩnh cố tình hỏi anh: “Nhìn dáng vẻ của anh, đối với chỗ này rất quen thuộc đi.”
Cũng là một con hẻm nhỏ gần khu bar, trước đây, nơi lần đầu tiên và lần thứ hai Sở Tĩnh gặp Kim Tắc Thái, cũng là trong khu bar hoặc gần khu bar, chẳng lẽ nói Kim đại luật sư thường xuyên đến khu bar, hằng đêm ca hát?
“Đúng vậy, rất quen. Quán ăn này có món cá viên gia truyền, còn có tôm viên, mực viên, bò viên cùng những món rất ngon khác, tôi cùng đồng sự năm ba bữa sẽ đến đây. Chút nữa cậu ăn sẽ biết.” Kim Tắc Thái nhiệt tình nói.
Sở Tĩnh nghĩ thầm, một quán ăn nhỏ giấu mình trong con hẻm sâu như vậy mà bọn họ cũng tìm được.
“Cậu có hứng thú với mỹ thực sao? Nếu có, tôi sẽ giới thiệu với cậu những quán ăn nhỏ nhưng ngon tương tự như vậy.”
Thấy Kim Tắc Thái giới thiệu rất nhiệt tình, Sở Tĩnh không khỏi thầm nghĩ, có lẽ cậu đã hiểu lầm Kim Tắc Thái thường xuyên lui tới khu bar.
Một chén cá viên được mang lên, những viên cá trắng như tuyết cùng tôm viên hồng hào trong nước dùng, Sở Tĩnh thử cắn một ngụm, hương vị quả nhiên thập phần ngon, mùi vị tươi ngon khiến người ta mê mẩn, Sở Tĩnh nhịn không được phát ra một tiếng ‘Ngô’ cảm thán.
“Ăn ngon không?”
“Ân, ngon, ngon thật.”
Khi nói những lời này, Sở Tĩnh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Kim Tắc Thái đang chăm chú nhìn lại mình. Đôi mắt Kim Tắc Thái, ấp áp, thâm thúy khiến trong lòng Sở Tĩnh xẹt qua một tia rung động, Sở Tĩnh lập tức cúi đầu.
Ăn xong chén cá viên, thanh toán tiền, hai người bước ra khỏi quán ăn nhỏ.
“Về nhà chưa?” Kim tắc Thái hỏi.
Sở Tĩnh liền trả lời, “Ân”. Khi lời vừa thốt ra, cậu đột nhiên ý thức được lời của mình có chút sai. Đó là nhà của Kim Tắc Thái, không phải của cậu.
Người nam nhân này nói như vậy có ý gì? Sở Tĩnh không khỏi suy tư, cúi đầu đi phía sau Kim Tắc Thái. Ôm trong tim nỗi lòng của mình, Sở Tĩnh bước đi bước đi đến khi phát hiện Kim Tắc Thái đã dẫn cậu đến bên hông một chiếc xe, sau đó mở cửa ra.
“Về nhà thôi.”
Kim Tắc Thái làm ra một điệu bộ như ‘Mời lên’, Sở Tĩnh phải lên xe. Hiện tại không lên xe cũng không được, Sở Tĩnh cúi đầu ngồi vào vị trí phó lái.
Thấy Kim Tắc Thái lấy chìa khóa ra khởi động xe, Sở Tĩnh đột nhiên khẽ nói, “A, anh, anh vừa rồi đã uống rượu.”
Kim tắc Thái cười rộ lên, liếc nhìn Sở Tĩnh một cái, sau đó vươn tay xoa xoa đầu Sở Tĩnh, “Ân, thật là một hảo hài tử.”
“Cái gì hảo hài tử hay không phải hảo hài tử, anh thật sự đã uống rượu!”
“Không sao, lúc chín giờ uống một chút, hiện tại đã qua nửa đêm rồi, rượu bây giờ đã mất tác dụng rồi.”
“Anh đang nói gì vậy, dù sao anh vẫn uống rượu a.”
Kim Tắc Thái quay sang nhìn Sở Tĩnh, “Ân, tôi biết, tôi có uống. Nhưng tôi cũng biết tối nay tôi sẽ lái xe đưa cậu về nhà, nên tôi đã tiết chế. Nếu cậu không yên tâm, có hai lựa chọn cho cậu.”
Sở Tĩnh đột nhiên giật mình.
Kim Tắc Thái cười xoay tay lái, chạy ra đường, đồng thời nói: “Thứ nhất, nếu lái xe đụng mặt cảnh sát, tôi dừng xe lại để y kiểm tra, nếu kiểm tra thấy độ cồn trong người vượt mức cho phép, tôi sẽ tự mình đến đồn, thứ hai, cậu lái xe.”
Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, cảm thấy cậu không chọn được, cậu còn chưa có bằng lái. Nếu đại luật sư đã nói như vậy, khẳng định đã có dự liệu trước, Sở Tĩnh cũng không tin Kim Tắc Thái sẽ ngốc đến nỗi khiến cho mình tiến vào cảnh cục lưu án.
“Ân, quên đi.”
Kim Tắc Thái mỉm cười liếc nhìn Sở Tĩnh, “Yên tâm đi.”
Những chiếc đèn pha của xe ô tô lướt nhanh qua, Sở Tĩnh ngồi yên trong xe suy nghĩ. Cậu từ từ nhớ lái, vừa rồi, khi Kim Tắc Thái gọi một thức uống, A Ken đem một ly bia đến cho anh, anh chỉ uống một ngụm, sau đó dừng lại nói chuyện với A Ken; tiếp đó, hình như có uống qua một ngụm nữa, lại nói chuyện phiếm với A Ken; thẳng đến khi anh chạy lên chơi đàn cùng ban nhạc, hình như anh không uống thêm một lần nào nữa. Đến khi anh cùng người trong ban nhạc chơi xong trở lại quầy bar, lúc đó, ly bia kia cũng không còn thấy nữa, dù sao Sở Tĩnh cũng không nhìn qua quầy bar.
Nghĩ đến đây, Sở Tĩnh không khỏi nhướn mắt nhìn qua người nam nhân đang chuyên chú lái xe bên cạnh, đôi mắt cậu lấp lánh lấp lánh. Khuôn mặt của anh cư nhiên nhìn rất đẹp, là một khuôn mặt của một nam nhân anh tuấn, của một luật sư, cá tính hẳn rất mạnh mẽ, nhưng anh cũng rất thân thiện, với người nào cũng hòa đồng, không có khoảng cách, cái này coi như là bản lĩnh đi.
Trên đường về nhà, Sở Tĩnh nghĩ như vậy, nghĩ nghĩ, thẳng đến khi xe tiến vào Tĩnh lộ.
Kim Tắc Thái đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Tĩnh, ngày nghỉ phép tiếp theo của cậu là khi nào?”
Sở Tĩnh từ trong mơ màng thanh tỉnh lại, có chút mờ mịt đáp: “Cái gì?”
“Những vấn đề xoay quanh ngân hàng tư nhân ngầm kia tôi đã có một hiểu biết nhất định, tôi đang định đi trả tiền.”
Sở Tĩnh vừa nghe liền quay sang nhìn Kim Tắc Thái.
“Kỳ thật, chuyện này chỉ cần một mình tôi làm là được, công việc của tôi chính là giúp người khác giải quyết vấn đề. Bất quá tôi cũng biết, nếu không để cậu đi cùng, cậu sẽ không an tâm. Tôi dẫn cậu đi cùng, cho cậu được nhìn tận mắt.”
“Tôi a, là ngày mốt.” Kim Tắc Thái hiểu ý Sở Tĩnh, anh luôn có công việc, phải thay đổi lịch làm việc, sắp xếp những việc khác, cùng với việc dự các hội nghị, nhanh nhất cũng ngày mốt mới có thời gian.
“Vậy, ngày mốt đi.”
“Hảo.”
Nói xong, Kim Tắc Thái lại hỏi: “Ngày mai cậu có rảnh không?”
Sở Tĩnh không khỏi lại nhìn Kim Tắc Thái có ý hỏi.
Kim Tắc Thái cười nói: “Tôi đáp ứng người trong ban nhạc, ngày mai lại đến cùng bọn họ diễn một ngày nữa. Uy, cậu phải đến cổ vũ nga.”
Nguyên lai là như vậy. Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, cúi đầu nói: “Tôi phải đi làm… Tôi có thể đến xem.”
“Nga, vậy cậu đã đáp ứng tôi, phải tới nga.”
“Được.”
Nhớ lại bộ dáng khi chơi đàn ở quán bar của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh hỏi: “Vì sao anh lại đáp ứng họ, những người đều có ý tứ.”
Kim tắc Thái cười hỏi ngược lại: “Tại sao lại không chứ?”
Đúng, Sở Tĩnh cũng muốn hỏi như vậy: Tại sao không chứ? Ai nói đại luật sư hết giờ làm rồi thì không thể đến quán bar chơi đàn, ngô, anh nhất định sẽ rất được hoan nghênh.
Xe đậu lại trong bãi đậu xe dưới tầng hầm của building xong, hai người mở cửa bước xuống. Liếc mắt nhìn qua chiếc Ferrari đang đậu bên cạnh, ánh mắt Sở Tĩnh lập tức bị nó hút lấy. Sở Tĩnh thích xe, đặc biệt là xe thể thao, cậu không phải vì những loại xe đó xa xỉ quý giá, đắt tiền mà thích, cũng không phải đơn thuần là đam mê tốc độ. Sở Tĩnh cảm thấy một chiếc xe có tính năng siêu việt cũng giống như một người có năng lực, cậu là một người bình thường, chỉ có thể đem một phần ước mơ ký thác vào những chiếc xe đó. Ước mơ của Sở Tĩnh hồi nhỏ là có thể vào làm việc tại một garage, mỗi ngày tiếp xúc với xe, duy tu, bảo dưỡng, được tiếp xúc và chạy thử trên những chiếc xe xịn nhất.
Nhìn thấy chiếc Ferrari kia, Sở Tĩnh đột nhiên nhớ đến thời thơ ấu của cậu, khi đó cậu có một giấc mơ, cũng rất ngô nghê. Hoài niệm chợt ùa về, ánh mắt Sở Tĩnh trở nên nhu hòa, cảm giác xót xa dần dần dâng tràn. Đã không thể quay ngược lại, không thể trở về quá khứ được nữa. Tất cả đều đã thay đổi. Mà cậu, cũng đã lăn lộn tự lực cánh sinh cho đến ngày hôm nay.
Nhận ra vẻ mặt Sở Tĩnh có chút thay đổi, Kim Tắc Thái từ ánh mắt của Sở Tĩnh nhìn ngược lại.
“Cậu thích nó?”
Nghe được câu hỏi đó, trên môi Sở Tĩnh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, dưới ánh đèn, tia sáng trong đôi mắt trong veo của cậu lóe sáng, cả người tựa như một viên bảo thạch sáng đến lóa mắt. Nhưng, trên khuôn mặt của Sở Tĩnh vẫn còn một mạt bi thương không phai mờ, khiến trong lòng Kim Tắc Thái trầm xuống.
“…Rất đẹp.” Sở Tĩnh thấp giọng nói, sau đó đem thanh âm nghẹn ngào đang dâng lên trong cổ họng bình tĩnh nuốt xuống.
“Cám ơn.” Kim Tắc Thái nói.
Sở Tĩnh nghe xong, không khỏi quay đầu lại, “… Là của anh?”
“Ân.”
“Tôi sao lại chưa từng thấy qua?” Sở Tĩnh bất giác hỏi.
Kim Tắc Thái cười: “Cậu trước đây không cho tôi chở cậu đi lần nào, đương nhiên chưa thấy qua.”
Đánh giá chiếc xe một lần nữa, Sở Tĩnh nói: “Luật sư có thể lái một chiếc xe như vậy sao? Hẳn là phải lái một chiếc xe có kiểu dáng bình thường một chút chứ? Đậu trong bãi xe của tòa án, sẽ không gây rắc rối gì đi.”
Kim Tắc Thái cười nói: “Luật sư lái xe thể thao cũng nhiều, không sao. Lại nói, tôi bình thường cũng không thường lên tòa án.”
Thấy ánh mắt luôn dán lên chiếc Ferrari, Kim Tắc Thái nói: “Muộn rồi, về thôi. Có thời gian tôi sẽ cho cậu hảo hảo ngắm.”
“Ân.” Sở Tĩnh đáp, theo sau Kim Tắc Thái đi về phí thang máy, vừa đi vừa không ngừng quay đầu lại nhìn. Đang nhìn, cậu cảm thấy tay của mình ấm lên, sau đó liền nhận ra Kim Tắc Thái đang nắm chặt tay mình.
“Dẫn cậu đi, giúp cho cậu nhìn xe, đi đường không gặp trở ngại.” Kim Tắc Thái cười.
Sự ấm áp từ trong đôi bàn tay đang nắm lấy nhau chạy thẳng vào trong lòng, tim của Sở Tĩnh đập binh binh trong ***g ngực. Sao lại có người như vậy, không hề báo trước lại đi nắm tay người khác. Nghĩ muốn rụt tay tại, nhưng bàn tay to lớn mà ấm áp của đối phương lại không buông, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cậu, Sở Tĩnh đành tùy ý Kim Tắc Thái kéo cậu vào trong thang máy.
Thẳng đến khi đã đứng trước cửa nhà, Kim Tắc Thái mới buông tay Sở Tĩnh ra.
Ngọn đèn nơi thềm cửa sáng lên, khi đổi giày, Sở Tĩnh đột nhiên có cảm giác ‘về đến nhà’.
“Nghĩ ngơi sớm một chút đi.” Đứng ở phòng khách, Kim tắc Thái nhẹ giọng dặn dò.
Sở Tĩnh cúi đầu, ‘ân’ một tiếng, bước nhanh trở về phòng.
Kim Tắc Thái không đi ngủ ngay, mà ngồi vào ghế sofa trong thư phòng suy tư. Giác quan thứ sau cho anh biết Sở Tĩnh có tâm sự, là tâm sự nặng trĩu, Kim tắc Thái biết nguyên nhân chính đến từ số tiền vay nặng lại không phải của cậu, nhưng còn có một tâm sự khác, khiến Sở Tĩnh có ánh mắt u buồn như vậy.
Nghĩ nghĩ, Kim tắc Thái mỉm cười, lẩm bẩm: “Nguyên lai Tiểu Tĩnh thích Ferrari, ân.”
Tối hôm sau, Sở Tĩnh lén lẻn ra khỏi hộp đêm, đi đến quán bar A Ken làm việc, cổ động cho ‘buổi biểu diễn thứ hai’ của Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái đến trễ so với Sở Tĩnh vài phút. Anh vừa bước vào cửa, Sở Tĩnh phát hiện gần như tất cả mọi người trong bar đều chào anh, mà Kim Tắc Thái cũng thân thiện cười nói với mọi người, hoàn toàn không giống một bộ dáng như đến lần thứ hai. Sở Tĩnh cảm thấy có chút ngạc nhiên, không nghĩ Kim Tắc Thái rất nhanh đã lấy được sự tín nhiệm cùng hảo hữu như vậy.
Có những người như vậy, có sức thu hút, trời sinh đã mang theo sự hấp dẫn người khác cùng y gần gũi, vẻ đáng tin cậy của anh, thực ấm áp, giống như một một người anh lớn che chở cho cậu.
Sau khi cùng mọi người chào hỏi, Kim Tắc Thái hướng Sở Tĩnh có ý chào, sau đó liền vui vẻ ngồi vào cùng ban nhạc.
Có người kêu: “Có hát không? Tôi muốn…”
Kim Tắc Thái vui vẻ cùng với mấy người trong ban nhạc liếc nhìn nhau một cái, cất tiếng nói: “Có thể, hát thì phải thêm năm khối.”
Mọi người đều cười rộ lên, phi thường vui vẻ.
Ngồi ngay cạnh quầy qua nghe qua hai bản nhạc, Sở Tĩnh quay lại hộp đêm, từ xa, cậu nhìn Kim Tắc Thái có ý muốn đi. Kim Tắc Thải hiểu được ý Sở Tĩnh, hướng cậu gật gật đầu.
Sở Tĩnh làm việc ở hộp đêm đến rạng sáng. Khi phát hiện ra đã qua nửa đêm một chút, Sở Tĩnh đứng ở hành lang lặng lẽ nhìn đồng hồ, những quán bar gần đó đã muốn đóng cưa. Thời gian hoạt động của hộp đêm so với quán bar lâu hơn, khách nhân ở đây tùy ý hơn, có người đến gấn sáng mới rời đi, mà nhân viên thì phải lưu lại mà phục vụ.
Anh… chắc có lẽ đã về trước một mình, đã quá khuya rồi, ngày mai anh ta còn phải đi làm. Sở Tĩnh nghĩ như vậy.
Đứng một mình nhìn đồng hồ, Sở Tĩnh nghe bên cạnh có tiếng người nói, “Nga, sao vậy, có hẹn với ai sao?”
Sở Tĩnh bị dọa, quay đầu lại nhìn, nguyên lai là trưởng ca, vẻ mặt tươi cười nhìn cậu.
“Không có.”
“Đừng giấu.” Trưởng ca cười xấu xa, biểu tình ‘cậu không lừa được tôi đâu’.
Sở Tĩnh cũng không muốn giải thích, xoay người bước đi, bị trưởng ca gọi lại.
“Bây giờ cậu có thể về được rồi.”
Thấy Sở Tĩnh do dự đứng im một lúc, đôi mắt đen láy nhìn lại, trưởng ca không kiên nhẫn vẫy vẫy tay. Sở Tĩnh vừa định tỏ ra không cần như vậy, lúc này, từ xa nghe thấy có tiếng người gọi trưởng ca.
“A Joy…”
Trưởng ca nghe được, lên tiếng “Ở đây”, lại hướng Sở Tĩnh khoát tay, sau đó bước đi.
Sở Tĩnh vẫn đứng im một chỗ nghĩ nghĩ, cuối cùng hướng phòng thay y phục mà đi.
Thay quần áo xong, Sở Tĩnh ra khỏi hộp đêm, vừa liếc mắt nhìn liền thấy một chiếc xe đậu bên kia đường, có một người đang đứng dựa vào. Là anh! Sở Tĩnh không thể không nhanh chóng băng qua bên kia đường.
“Sao anh lại…” Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái.
Phát hiện Sở Tĩnh đi đến, vẫn đang cúi đầu xem tin tức trên điện thoại di động, Kim Tắc Thái ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cậu.
“Hết giờ làm rồi?”
“Ân.”
“Về nhà thôi.” Nói xong Kim Tắc Thái đã muốn mở cửa xe.
“Sao anh biết tôi làm ở đây?” Sở Tĩnh hỏi.
“A Ken nói cho tôi biết.”
Sở Tĩnh nghe xong, không nói gì nữa. Cậu không phải muốn giấu Kim Tắc Thái làm việc ở hộp đêm, cũng không muốn để đối phương biết, nhưng cậu ngạc nhiên là Kim Tắc Thái khi biết sự tình vẫn không nói gì, rất thản nhiên.
“Kỳ thật anh không cần phải chờ tôi, hộp đêm hoạt động suốt đêm…”
Kim Tắc Thái cười, nói: “Tiện đường thôi, cùng nhau về nhà.”
Nhà, trong lòng Sở Tĩnh run lên, lập tức chán nản, kia cũng không phải là nhà của cậu. Thấy biểu tình của Sở Tĩnh như vậy, Kim Tắc Thái có ý muốn nói cái này cái nọ, lại cảm thấy quan hệ giữa bọn họ hiện tại, lúc này nói gì hay làm gì cũng đều không ổn, sợ rằng quá đường đột với đối phương, Kim tắc Thái không mở miệng, giúp Sở Tĩnh mở cửa xe.
Xe chạy không một tiếng động trên đường Mã lộ, hướng về nhà.
Lúc này, qua cánh cửa của hộp đêm, trưởng ca đang đứng bên trong. Một màn ngắn ngủi vừa rồi y đã nhìn thấy hết. Nhìn theo chiếc Ferrari đang rời đi, trưởng ca ‘sách’ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm, “Không nghĩ đến hũ nút cư nhiên có chút thủ đoạn, nguyên lai cũng có người thích y, loại người một ngày không nói được quá ba câu. Cũng tốt, an ổn.”
Tối hôm nay Kim Tắc Thái lái chiếc Ferrari của anh đi. Sở Tĩnh nghĩ có lẽ là vì cậu. Hôm qua cậu đã lộ vẻ để ý chiếc xe đó, cho nên người kia liền đặc biệt chạy xe này đến đón cậu.
Trên đường về, Sở Tĩnh đều trầm mặc, vẫn không nói gì. Kim Tắc Thái thỉnh thoảng nhìn biểu tình của Sở Tĩnh qua kính chiếu hậu, anh cũng không nói gì, lái thẳng xe về nhà.
Trước khi vào phòng nghỉ, Sở Tĩnh cúi đầu hỏi Kim Tắc Thái: “… Là hôm nay đi phải không?”
Kim Tắc Thái cười cười, “Phải, là ba giờ chiều hôm nay. Đến lúc đó, tôi sẽ đến đón cậu đi cùng.”
“Tôi biết rồi.”
(Ta thật sự rất thích chương này, tình cảm của Sở Tĩnh có chuyển biến rõ rệt nha~)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT