Những tia nắng ấm áp chiếu lên người cậu ta. Hoàng Thiên Vũ hơi nheo mắt, khẽ cười nhẹ. Cậu ở trong bệnh viện thật sự buồn chán muốn chết. Vậy nên mới trốn viện để về nhà như thế này, nếu không có lẽ cậu phải nằm lại đó thêm vài ngày nữa. Chị cậu mà biết được, chắc lại làm ầm lên cho mà xem.
Cậu quay người, toan bước vào nhà. Đôi mắt theo thói quen nhìn sang phía đường bên kia đột nhiên khựng lại. Cả người cậu bỗng chốc trở nên cứng đờ, trong lòng là một mảng lạnh lẽo.
Phía bên kia đường? Cậu nhìn thấy gì? Hắn và cô ư? Hai người họ đang ôm nhau?
Hai bàn tay cậu bất giác siết chặt. Đôi mắt màu nâu chợt bùng lên một ngọn lửa. Nhưng rồi nhanh chóng, nó lại thay thế bằng một đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng. Đôi mắt chất chứa nỗi buồn cùng sự mất mát.
Khi cậu nói với cô rằng, cậu yêu cô. Cô đã lưỡng lự, cái lưỡng lự đó luôn khiến lòng cậu cảm thấy bất an. Hóa ra là vì thế này ư? Là vì hắn ta ư? Cậu không mong đó là sự thật nhưng những gì cậu nhìn thấy, lại khiến cậu đau, rất nhiều. Trái tim như bị ai bóp nghẹn lại, không thở nổi.
Nếu Tình yêu là một liều thuốc độc,
Con người vẫn sẽ tự uống nó.
Thì không chỉ cơ thể, mà cả trái tim cũng đều đau.
Căn bệnh không thể chữa khỏi.
Chỉ có trái tim đang chết dần chết mòi.
Đôi mắt cậu vẫn nhìn về phía bên kia đường. Cậu đã tự mê hoặc mình rằng: Đừng nhìn nữa. Càng nhìn sẽ càng khiến cho trái tim đau. Thế như cậu lại không thể ngường hướng về hai người đó được. Cậu rất muốn, ngay lúc này chạy ngay sang bên kia. Thế nhưng đôi chân lại không thể nào nhích nổi dù chỉ một bước. Cậu có tư cách gì? Có tư cách gì để xen vào chuyện này? Lúc này cậu giống như một kẻ ngoài cuộc. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu trong vòng tay của người khác.
Trước mắt cậu giống như có một cơn bão lớn, nó lao về phía cậu. Cuốn lấy cậu. Thậm chí cướp đi tất cả mọi thứ của cậu. Cậu đã không có tình thương của cha mẹ, giờ đây ngay cả tình yêu của cậu cũng không được phép tồn tại sao? Ông trời không phải quá tàn nhẫn?
Trước mắt cậu giờ chỉ còn là một khoảng đen tối. Cậu đứng lặng yên nhìn hắn ta đang rời khỏi. Cậu lại nhìn Vũ Linh Nhi. Cô đang nhìn hắn. Cô có phải là chưa bao giờ hướng về phía cậu không? Cậu một lần nữa lại đau lòng. Cậu không nghĩ trái tim đã từng chịu nhiều tổn thương bây giờ lại có thể đau nữa. Trái tim đã chai lỳ với nỗi đau giờ lại nhức nhối không ngừng. Cái đau như cắt da cắt thịt. Bây giờ cậu nghĩ thà mình là một con người không có trái tim còn hơn. Như vậy, ít nhất sẽ không thấy đau.
Đột nhiên cậu cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình. Đúng! Cô đang nhìn cậu, cái nhìn đầy ngạc nhiên, lại xen lẫn chút gì đó khó xử. Hai người đứng ở hai bên đường, đôi mắt nhìn về đối phương.
Vũ Linh Nhi nhìn cậu, hai tay nắm chặt lấy quả cầu thủy tinh. Cô cảm thấy có chút chột dạ, giống như một con mèo ăn vụng bị bắt quả tang. Chẳng hiểu sao, cô lại có cảm giác như thế. Lòng cô bỗng trở nên nặng nề. Cô không biết phải đối diện với tình huống này như thế nào.
Cậu nhìn cô, trong lòng tràn ngập chua xót. Cậu cười, một nụ cười buồn. Lớp mặt nạ cậu đeo bấy lâu nay giống như bị gỡ bỏ. Cậu không phải là một con người vui vẻ, đôi mắt linh hoạt trở nên thật buồn, giống như một hồ nước mùa thu tĩnh lặng. Không phải là cái lạnh băng như mùa đông, nhưng cũng không có sự ấm áp. Cậu là một con người cô đơn, không đơn giản, lại có toan tính. Cậu vẫn luôn tự nhận thấy mình là một người đáng thương.
Đôi lúc cậu nghĩ, cô có thể giúp cậu thoát ra, tự tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó ra cho cậu. Nhưng… đến cuối cùng vẫn là cậu tự tháo nó ra. Cậu sai rồi, cậu vẫn là kẻ không có tình thương. Cậu mệt mỏi, mệt mỏi vì phải sống như thế này. Thậm chí cô khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Cậu quay người,đưa lưng về phía cô. Cậu không dám nhìn đến cô nữa. Cậu không biết bản thân cậu có nên buông tay không? Tình yêu này khiến cậu đau rất nhiều, thế nhưng liệu cậu có đủ dũng khí để từ bỏ.
Đôi khi bước một bước chưa chắc là là sai.
Lùi một bước chưa chắc đã là đúng.
Một bước chân có thể quyết định cả đời người.
Một khi đã bước đi, là không thể quay đầu…
“ Pính poong! Pính poong!!” Cậu đưa tay ấn lên chuông cửa hai tiếng. Không mấy chốc liền có người chạy ra mở cửa.
“ Két!!!”
Cánh cổng nhà họ Hoàng từ từ mở ra rồi sau đó đóng lại. Dáng người cậu khuất dần sau cánh cửa. Cho đến khi cánh cửa đóng hẳn, cô vẫn không thôi nhìn về hướng đó.
Cậu cười với cô nhưng nụ cười đó. Tại sao nó lại khiến cô buồn đến vậy, đau đến vậy? Cô đã làm tổn thương cậu sao? Cậu quay lưng lại với cô. Cái quay lưng đó khiến cho cô cảm giác như cả thế giới của mình đã sụp đổ. Cậu cũng giống như cuộc sống của cô, cậu là người tạo nên hy vọng cho cô, tạo nên cuộc sống cho cô. Nhưng giờ đây khi cậu đau, cô cũng cảm thấy rất đau.
Vũ Linh Nhi đứng lặng người ở đó. Gió thổ làm tung bay những chiếc lá không trên đường, tạo thành những âm thanh “xào xạc”. Nó như thổi vào lòng cô một cơn gió lạnh. Không chỉ thân thể lạnh, mà tim cũng lạnh.
***
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bầu trời đen kịt hôm nay không có sao. Ánh trăng cũng trở nên rất mờ mịt. Giống như lòng người bây giờ, chỉ là một màu xám ảm đạm.
Vũ Linh Nhi ngồi bó gối trên giường, đôi mắt màu nâu khói tràn đầy sự hoang mang. Cô không biết bản thân mình phải làm sao. Đến chính cô còn không rõ tình cảm của mình dành cho hai người kia là như thế nào. Nhưng dường như họ đã là một phần trong cuộc sống của cô. Đối với cô là rất quan trọng? Cô không biết nếu một mình cô tồn tại trên thế giới này thì cô có thể sống được hay không. Có lẽ… là không.
Cô nhìn quả cầu thủy tinh đặt trên bàn, rồi lại nhìn hai chậu cây xương rồng chỗ cửa sổ. Chúng nó đều đang giống như chờ đợi quyết định của cô, kể cả chủ nhân của nó.
Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ rơi vào tình huống như vậy. Nếu là chọn lựa như thế nào dường như cô cũng đều cảm thấy đau. Có phải là cô quá tham lam, quá ích kỷ không? Cô là người không hiểu sự đời, lại đơn giản. Cuộc sống bên ngoài đối với cô cho đến bây giờ vẫn luôn là một thế giới xa lạ. Đối với cô, tình yêu cũng như thế. Cô không biết là mình đang yêu, hay không.
Cậu là người mang đến cho cô hy vọng, mang đến cho cô cuộc sống. Trái tim từ lâu đã sớm rung động. Thiên sứ giang rộng đôi cánh của mình bao bọc lấy cô, bảo vệ cô, ấm áp mỉm cười với cô. Cô giống như một bông hoa hướng dương, luôn hướng về ánh mặt trời.
Thế nhưng, bên cạnh cây hoa đó lại có một cây cỏ, yếu ớt, mong manh. Nó cần sự che chở của cái cây hoa to lớn kia. Không hiểu sao nhưng hắn ở trong lòng cô là như vậy. Hắn lạnh lùng, độc ác. Nhưng đối với cô, hắn là một người đáng thương, lại thực cô đơn. Cái yếu ớt từ sâu nhất trong đôi mắt kia như đánh động vào tâm hồn cô.
Vậy mà cái cây cỏ yếu đuối đó lại luôn bảo vệ cô, luôn ôm cô vào lòng. Dùng thân thể lạnh lẽo của mình để ôm lấy cô. Nhưng… cái cây đó lại có gai, rất nhiều. Chỉ cần động vào nó, sẽ đau, sẽ chảy máu. Hay chăng cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa?
Có phải những gì cô nhận được từ hai người đó là quá nhiều không? Nhiều đến nỗi cô không thể trả lại. Có phải tình cảm của hai người đó dành cho cô quá lớn, lớn đến nỗi chính cô cũng không thể chấp nhận. Cô chỉ là một con người bình thường, một con người yếu ớt mà chỉ có thể dựa dẫn vào người khác. Đứng trước tình cảm đó, cô có thể quyết định?
Nếu nói về tình yêu của Duy dành cho Linh Nhi thì nó chút gì đó bá đạo, có chút gì đó yếu ớt, lại có chút gì đó muốn từ bỏ.
Còn về Vũ, nó giống hơn là một sự che chở, giống như 1 thiên thần luôn đi đằng sau, không có đòi hỏi nhưng lại có mong đợi.( Han)
(hết chap 101)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT