Ed: Jang Bò

Thời điểm cảnh sát đến, chỉ nhìn thấy Thẩm Cảnh ngồi ở đó, cúi đầu, quần áo trên người dính loang lổ vết máu, anh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cảnh sát, nói: "Đã tới."

Sau đó đứng lên, chỉ vào một người đang bị mình ngồi lên, nói: "Không cẩn thận ra tay hơi nặng."

Cảnh sát tới nhìn một chút, thấy mặt của Tiền Hành đã hoàn toàn biến dạng rồi, hai con mắt đều sưng vù, đang trong trạng thái bất tỉnh.

Trên cánh tay và bụng của Thẩm Cảnh đều bị đâm một nhát dao.

Đi theo cảnh sát đến phòng điều tra, đồng chí cảnh sát nói, "Người thanh niên này cậu hành động theo cảm tính quá, nói đi liền đi, chúng tôi đuổi theo không kịp, cậu cần gì phải lấy mạng mình ra mạo hiểm."

Thẩm Cảnh cũng không trả lời, chỉ dò hỏi: "Tôi có thể đi chưa?"

Cảnh sát nói: "Dĩ nhiên, mấy cô gái bị hại muốn nói lời cảm ơn với cậu......" Lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Cảnh cắt đứt.

Thẩm Cảnh đứng lên trả lời: "Không cần, tôi đi trước, làm phiền các anh."

Anh đi ra khỏi sở cảnh sát, hít thật sâu thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi  tới bệnh viện thăm Tống Hiểu Hoa.

Điện thoại di động của Tống Hiểu Hoa reo lên, lúc cô nhận được điện thoại, cũng có chút mơ hồ, Phương Lộ và Tiền Hành bị bắt, trước không nói tới Tiền Hành, bây giờ nghe nói Phương Lộ bởi vì mất máu quá nhiều nên cũng vào bệnh viện, vẫn còn đang hôn mê.

Cô cúp điện thoại, cũng không phải rất vui mừng, Phương Lộ và Tiền Hành bị trừng phạt đúng tội, chỉ là bây giờ chân của mình đã không thể hồi phục được.

Tống Hiểu Hoa nằm trên giường nhìn chân của mình, nghe thấy tiếng gõ vang lên ngoài cửa, cô quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh đi vào, ngồi vào bên cạnh.

Anh hình như hơi mệt, Tống Hiểu Hoa vươn tay kéo anh, Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên nâng môi nói với Hiểu Hoa: "Đã muộn như thế em còn chưa ngủ à?"

Tống Hiểu Hoa hỏi "Anh đã đi đâu?"

Thẩm Cảnh mỉm cười, nói: "Anh đi xử lý một ít chuyện."

Tống Hiểu Hoa gật đầu, Thẩm Cảnh nói: "Ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh nhìn em." Cô nhắm mắt lại, sau mấy phút, cảm thấy trên trán mình có cảm giác ấm áp.

Thẩm Cảnh nhẹ giọng nói: "Cố gắng lên."

Anh biết cô không ngủ, đây cũng là lần đầu tiên anh biểu đạt tình cảm của mình trực tiếp như vậy, về phần Tống Hiểu Hoa nên làm thế nào đó chính là chuyện của cô.

......

Sau khi Tống Hiểu Hoa hồi phục, liền trở về trường học, mà nhưng mà thử thách của cô bây giờ mới chính thức mới bắt đầu, cô đi giày, từ từ đứng lên, sau đó từ mu bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn.

Trương Nhạc và Lưu Giai Lệ đưa mắt nhìn nhau, nói: "Hiểu Hoa, cậu vừa mới hồi phục không bao lâu, đừng vội vàng luyện tập như vậy đối với chân không tốt."

Tống Hiểu Hoa lắc đầu, hai chân run rẩy, đứng lên.

Sau đó thử tập lại mấy động tác trước đây, xoay tròn...... Sau đó ngã xuống.

Trương Nhạc vội vàng chạy đến đỡ Tống Hiểu Hoa, nói: "Thôi được rồi Hiểu Hoa, cậu đã tập lâu như vậy...... Tớ hiểu cậu đang rất khó chịu, nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu được."

Tống Hiểu Hoa lắc đầu một cái, nói: "Tớ hiểu rõ tớ có thể làm được."

Lưu Giai Lệ nói: "Cậu chính là đang cố thể hiện."

Tống Hiểu Hoa cười, nói: "Coi như là thể hiện đi, dù sao cũng hơn là nằm ở trên giường không thể làm gì."

Hai người nhìn nhau, lắc đầu một cái, không nói gì nữa.

Tống Hiểu Hoa vẫn như trước đây tới trường đi học, hàng ngày cô  vẫn cùng với Trương Nhạc và Lưu Giai Lệ tới căng tin ăn cơm, đang ăn, Trương Nhạc đột nhiên chỉ vào TV, nói: "Hiểu Hoa, cậu nhìn xem đó không phải là Thẩm Cảnh sao?"

Trong tivi là chương trình phỏng vấn về hội họa gần đây có một ngôi sao mới nổi lên, người Mc hỏi: "Nghe nói tác phẩm gần đây nhất của anh bán được năm mươi vạn tệ, rất nổi bật, xin hỏi rốt cuộc là cái gì điều gì đã khiến anh có ý tưởng......"

Lời của Mc Tống Hiểu Hoa không có nghe rõ, chỉ nhìn thấy mặt của Thẩm Cảnh, rất ăn ảnh, nhìn trên tivi cực kỳ đẹp trai, một đôi mắt màu đen mang theo sự kiên địnhh, anh mỉm cưởi, nói: "Vẫn phải nói lời cảm ơn......"

Trương Nhạc giật mình nói: "Thẩm Cảnh thật lợi hại nha? Năm mươi vạn!"

Lưu Giai Lệ vỗ bàn một cái, nói: "Mẹ nó, năm mươi vạn đấy! Nhiều tiền như vậy!"

Tống Hiểu Hoa đột nhiên nhớ tới bộ dạng lúc còn bé của Thẩm Cảnh, anh so với cô thấp hơn, gương mặt của cô cũng mũn mĩm đáng yêu hơn anh, thế nhưng anh lại vĩnh viễn giỏi hơn cô, anh khiến cho cô đặt mục tiêu của mình là phải đi về phía trước bước kịp anh, nhưng anh luyện Piano sẽ luyện đến tốt nhất, anh làm bất cứ chuyện gì đều muốn phải làm tốt nhất, so với mình anh ấy mới thật sự mệt mỏi ——

Thật tốt, những năm này nỗ lực của anh toàn bộ đều đã được đền đáp.

Anh vẫn luôn đi trước Tống Hiểu Hoa, càng đi càng xa.

Tống Hiểu Hoa cúi đầu, nhẹ nhàng cười, cứ tiếp tục như vậy làm sao cô có thể đuổi kịp anh?

Sau khi ăn cơm xong, cô tới tìm giáo viên chủ nhiệm, nói cho cô giáo ý nguyện của mình, cô chủ nhiệm chần chừ một chút, trả lời: "Hiểu Hoa, năng lực của em bây giờ...... Ra nước ngoài...... Có chút...... hơi miễn cưỡng đấy?"

Tống Hiểu Hoa nói: "Vết thương của em đang hồi phục, bác sĩ cũng đã nói không nghiêm trọng lắm, cô từng nói cho em thời gian để cân nhắc, mà hiện tại thời gian vẫn chưa tính là muộn, em tin tưởng em sẽ không để cho cô thất vọng."

Cô chủ nhiệm gật đầu một cái, nói: "Vậy được, chúng ta cùng ngồi xuống thương lượng, cô sẽ giúp em đăng ký vào danh sách."

Tống Hiểu Hoa gật đầu.

......

Say này khi chủ nhiệm CLB biết chuyện xảy ra với Tống Hiểu Hoa, đã từng đi tìm cô mấy lần, nói thật anh cảm thấy rất đáng tiếc, anh biết Tống Hiểu Hoa yêu thích ballet thế nào, khi anh đi ngang qua phong tập luyện, thường nhìn thấy Tống Hiểu Hoa ở bên trong cứ một lần lại một lần tập luyện một động tác giống nhau.

Anh nhìn ra được, chân của cô đang run rẩy, sắc mặt cũng rất kém.

Lúc mới tập được nửa tháng, mỗi lần cô tập xoay người đều ngã sấp xuống, mãi tới sau này mới ổn định được hơn một chút, mọi người nhìn thấy đều đau lòng.

Anh không thể cứ mặc kệ như vậy, nghe nói Tống Hiểu Hoa đang xin xuất học bổng ở nước ngoài, anh liền quyết định sẽ ra tay giúp đỡ.

Sau đó tên của Tống Hiểu Hoa đã lọt vào danh sách, thời gian rất gấp, gần như là trước khi lên đường hơn mười ngày mới kịp thông báo cho cha mẹ.

Phương Văn và Tống Đông Đô rất lo lắng, nhưng thấy Tống Hiểu Hoa kiên định như vậy, cuối cùng cũng thỏa hiệp, vậy mà chẳng ai nghĩ tới người biết cuối cùng lại là Thẩm Cảnh.

Nếu không phải là Trương Nhạc gọi điện thoại cho Thẩm Cảnh mật báo, Thẩm Cảnh có thể còn phải muộn hơn nữa mới biết.

Tống Hiểu Hoa cố ý không muốn cho anh biết.

Lúc Thẩm Cảnh đi tìm Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa còn đang luyện tập trong phòng, anh đi vào, yên lặng đứng ở một bên nhìn Tống Hiểu Hoa, nhìn cô một lần lại một lần làm lại một động tác của mình.

Bị thương ảnh hưởng rất lớn, dù bọn họ có an ủi thế nào, nhưng nhìn vào mắt cô, Thẩm Cảnh cũng có thể hiểu.

Cũng không biết đã tập bao lâu, Tống Hiểu Hoa dừng lại, nhìn Thẩm Cảnh đứng bên cạnh, cười cười, mấy ngày nay Tống Hiểu Hoa gầy đi không ít, từ một trăm ba mươi mấy cân, đã gầy xuống số cân tiêu chuẩn, cô nói: "Anh biết rồi?"

Thẩm Cảnh gật đầu, nói: "Em muốn ra nước ngoài?"

Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Đại khái ba năm hoặc là bốn năm."

Thẩm Cảnh hiểu tính cách của Tống Hiểu Hoa rất kiên định, nhiều lúc so với chính mình còn kiên định hơn, nhưng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh thật sự không muốn rời xa cô, anh nói: "Tại sao vậy?"

Tống Hiểu Hoa ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với Thẩm Cảnh, cười nói: "Em muốn đuổi theo anh."

Thẩm Cảnh ngẩn người, nhỏ giọng cười khổ một cái, nói: "Không cần đuổi theo anh, anh luôn luôn đứng trước mặt em."

Tống Hiểu Hoa lắc đầu một cái, nói: "Anh Thẩm Cảnh, anh biết rõ em không phải ý này, em muốn trở nên tốt hơn, hoàn mỹ hơn, càng ưu tú hơn, sau đó đứng ở bên cạnh anh."

Thẩm Cảnh nói: "Em như vậy đã rất ưu tú rồi."

Tống Hiểu Hoa cười nói: "Em luôn ở dưới sự bảo vệ của mọi người, vốn vẫn chưa trưởng thành, anh Thẩm Cảnh từ nhỏ anh đã luôn chăm sóc em, hiện tại em muốn tự mình làm, em muốn chứng minh bản thân."

Thẩm Cảnh rũ mắt xuống, con mắt màu đen tràn đầy sương mù.

Tống Hiểu Hoa vươn tay ôm lấy Thẩm Cảnh, nhẹ giọng nói: "Đừng buồn như vậy, dù là đi đâu, em chắc chắn vẫn sẽ trở về."

"Dù sao, anh vẫn mãi là người trong lòng em, cho nên anh có thể chờ em không?." Cô thấp giọng nói.

Thẩm Cảnh vòng tay ôm lấy eo của Tống Hiểu Hoa, im lặng hồi lâu, trả lời: "Nhất định phải trở về, anh sẽ ở đây đợi em."

Tống Hiểu Hoa nhón chân, hôn lên môi Thẩm Cảnh, cười nói: "Nhất định."

Thẩm Cảnh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khóc vì một cô gái, giống như giờ phút này Tống Hiểu Hoa hôn lên môi anh, nước mắt của anh cứ tự nhiên chảy xuống.

Cô gái mà anh yêu thương đã bắt đầu trưởng thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play