“Đợi một chút.” Hạ Cơ nhìn bàn tay phải hiện ra liệt quang của ta, ánh mắt trở nên kỳ quái. Ả vừa run rẩy, vừa lớn tiếng kêu lên.
“Còn dài dòng gì nữa, Vương hậu?” Ta nhàn nhạt hỏi ả.
“Tại sao, ngươi cảm thấy ăn luôn một người mới là cách chiếm giữ tốt nhất? Yêu một người, chẳng lẽ không nên làm hắn cảm thấy hạnh phúc sao? Cha ta thường xuyên dạy ta, yêu là phải khoan dung, nhẫn nại.”
Ta nhịn không được nở nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân đến từ Ma tộc này kỳ thật rất ngốc, ngốc đến đáng yêu, ngu ngốc đến cực kỳ buồn cười. Không biết hoàng đế Ma giới là một người thế nào lại đi dạy dỗ con mình như vậy.
“Hạ Cơ, đó là do phụ vương của ta, Thiên đế, vì muốn trói buộc tư tưởng Ma tộc, cố ý giáo huấn cho các ngươi như vậy. Với bộ tộc thiên thần ta, yêu là chiếm giữ mới hoàn toàn có được. Đây mới gọi là bản năng yêu.”
Ả như chợt tỉnh mộng, ngây ngốc nhìn ta cứng họng, nói không nên lời.
“Thực xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi, Vương hậu.” Ta lại nhịn không được nở nụ cười, liệt quang trên tay càng lúc càng mạnh, mơ hồ hiện ra hoa văn Thần Long trong suốt, ở lòng bàn tay lượn vòng, lập tức phá chưởng mà thoát ra.
Từ khi ta ăn luôn thân thể Kê Trăn, mỗi khi ta vận ra chi thần Liệt Nhật, lòng bàn tay liền hiện ra hoa văn này, không biết có phải do Kê Trăn sinh ra ở Long tộc hay không.
Ánh mắt thất thần của Hạ Cơ nhìn Long Văn kia, thì thào nói: “Quả nhiên là như thế. Kê Trăn là Long tộc, ngươi ăn hắn cho nên ngươi cũng có Long Văn. Lúc trước, có phải ngươi dùng Huyết chú Long thần giết chết chàng hay không? Không có một đời sau Long tộc nào có thể ngăn cản chú ngữ đó cho dù có được thần lực như Kê Trăn, chàng cũng không thể, có phải hay không, phải hay không?”
Ta có chút cười nhạo nói: “Không thể tưởng tượng được ngươi cuối cùng cũng thông minh một lần.” Ta cực kỳ chán ghét lúc ả dùng khẩu khí vô cùng yêu mến nói về Kê Trăn như thế, ta không có kiên nhẫn tiếp tục dây dưa với ả.
Liệt quang trong lòng bàn tay lớn hơn, Long Văn phá chưởng mà ra, kèm theo tiếng sấm sét vang vọng.
Liệt Nhật chi thần vô cùng mạnh mẽ, kèm theo Long thần cùng nhau rít gào về phía nữ nhân yếu ớt đang run rẩy trước mắt.
“Một khi đã như vậy, ta đã quyết định… ” Đối mặt với cái chết, Hạ Cơ lại cười, môi hơi khép hờ, nhưng rất nhanh đọc ra chú ngữ vô cùng quen thuộc.
Chú thuật vốn vô thanh vô tức nhưng đến tai ta lại biến thành tiếng nổ kinh thiên động địa.
Đó là...
Huyết chú Long thần!
Trời đất như sụp đổ, càn khôn điên đảo, vạn vật khô héo, một thời hồng hoang... Ta dường như muốn nổ ra, rồi lại sụp đổ, huyết dịch biến thành Sơn Xuyên Hà Lưu đổ xuống, nguyên thần bị Nhật Nguyệt Tinh nhanh chóng hấp thu.
Ta không phải là con cháu của Long tộc sao lại chịu ảnh hưởng đáng sợ của Huyết chú Long thần?
Thời khắc cuối cùng, ta bỗng nhiên hiểu được, đó là... Kê Trăn.
Ta ăn Kê Trăn, cho nên ta cũng có huyết mạch Thần Long. Ta cũng như hắn đến cuối cùng không ngăn được lời nguyền của Long Thần.
Năm đó, Kê Trăn dùng sinh mệnh giao bí mật này cho ta, giờ đây nó lại thành biện pháp tốt để Hạ Cơ giết chết ta.
Nhưng làm sao Hạ Cơ biết được chuyện Huyết chú Long thần?
Ta cố gắng mở miệng, muốn hỏi Hạ Cơ nhưng nói không ra lời.
Gương mặt Hạ Cơ vẫn tái nhợt, thân thể lại hơi run rẩy, bộ dáng như hoa lê mỏng manh trong mưa gió, trong mắt có phần thắng lợi, bình tĩnh nói với ta.
“Trước kia ta yêu Hoa Thần – Ngọc, hắn cũng là con cháu của Long tộc. Chúng ta quen biết không lâu, hắn đã nói cho ta biết bí mật này. Bởi vì muốn làm Thiên Hậu, ta rời khỏi Ngọc. Không thể tưởng tượng được, cuối cùng ta phải nhờ vào bí mật của hắn mà bảo toàn tính mạng, càng không thể tưởng tượng được, người ta yêu – Kê Trăn, lại giống Ngọc, cũng thuộc về Long tộc. Ta không biết đây có phải là số phận trả thù ta hay không? Ta phụ Ngọc cho nên ta cũng không thể đến với Kê Trăn.”
Trước mắt ngày càng đen lại, ta đã không nghe rõ lời Hạ Cơ nói.
Nàng bước lên một bước, giữ chặt thân thể đang nghiêng ngả của ta, mỉm cười.
“Ta đã nghĩ, Diệp ngươi nói rất đúng. Yêu một người, chính là có được toàn bộ của hắn. Đáng tiếc, toàn bộ của Kê Trăn đã bị ngươi nuốt vào, ta yêu chàng như vậy, phải làm sao đây?”
Hạ Cơ nắm chặt cánh tay ta, bờ môi xinh đẹp thanh tú chuẩn xác rơi trên mạch máu cổ tay ta, bỗng nhiên ngẩng đầu cười.
“Cho nên, nếu ta ăn ngươi, có phải sẽ có được Kê Trăn vĩnh viễn không?”
Ánh sáng của dạ minh châu lay động, ta càng ngày càng hoa mắt chóng mặt. Ta cảm giác được ả đang làm gì.
Nhưng... hương tùng vấn vương trong không khí càng ngày càng đậm.
Đó là hương vị của Kê Trăn, hơi thở ánh mặt trời, của gió biển.
Hết trọn bộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT