Editor: Vanny

Người đang đè trên người nàng hiển nhiên không ngờ nàng lại đột nhiên nhấc chân đá, cũng may thói quen tập võ nhiều năm đã khiến hắn sinh ra một chút cảnh giác, hơi nghiêng người tránh thoát một cước này, đỉnh đầu gối sượt qua đùi ngoài của hắn. Hiển nhiên nam nhân không ngờ nữ tử lại nhẫn tâm như vậy, ra roi thúc ngựa chạy về gấp như vậy nhưng kết quả chỗ đó lại thiếu chút nữa bị nàng đả thương. Không khỏi nhíu mày, lại đè xuống người nàng một lần nữa, lần này không thể lơ là, hai chân dùng lực mạnh đè chặt đôi chân của nàng khiến nàng không thể động đậy chút nào, bàn tay to trong đêm tối chuẩn xác tìm được gương mặt của nàng, giữ lấy cằm của nàng, cúi đầu hôn xuống.

Trong đêm tối, Thẩm Mẫu Đơn quả thật sợ hãi tới mức tim sắp nhảy ra ngoài. Tới khi thân hình cao lớn kia đè lên người nàng lần nữa, giữ chặt đôi chân của nàng, lúc này nàng mới phát hiện ra chỗ bất hợp lý. Vóc dáng của tên Du Thế Bình kia không cao, hơn nữa cũng không có khả năng có sức lực khống chế nàng lớn như vậy. Tới khi hơi thở nam tính quen thuộc xông vào mũi nàng, bàn tay to thoáng chút lạnh lẽo giữ lấy cằm nàng, khi đôi môi cũng lạnh lẽo như vậy hôn lên môi nàng, lúc này nàng mới biết nam nhân đang đè trên người nàng chính là điện hạ mà nàng luôn tưởng nhớ hơn ba tháng nay.

Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy cơn say do rượu trái cây lưu lại đã tan hết, đầu óc nàng giờ đây đã rất tỉnh táo, biết nam nhân nàng nhớ nhung bao lâu nay đang ở trước mắt, nàng không kìm chế tình cảm của mình nữa, vòng tay ôm lấy cổ của điện hạ, chủ động hôn lên môi của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, chàng về khi nào vậy?”

Vệ Lang Yến lại không đáp, ngậm chặt cánh môi của nàng gặm cắn tỉ mỉ, cực lực mút cái lưỡi của nàng, đến khi cảm thấy người bên dưới ngay cả hít thở cũng không thông, hắn mới khàn giọng nói: “Mười ngày trước liền ra roi thúc ngựa chạy về Bình Lăng, ai ngờ sau khi về rồi mới biết nàng đã về Lâm Hoài rồi, ta liền đuổi theo, tới Lâm Hoài sớm hơn nàng hai ngày.” Hắn ra roi thúc ngựa đương nhiên là nhanh hơn nhiều so với nàng ngồi xe ngựa rồi.

Hơi thở của nàng còn hơi hổn hển, nghe hắn ra roi thúc ngựa trở về, trong lòng cũng cảm động không thôi, lại chủ động ôm lấy cổ hắn, cơ thể mềm mại của nàng dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, ngẩng đầu hôn hắn. Vệ Lang Yến bị cơ thể mềm mại của nàng làm cho máu huyết càng sôi sục, lại nhớ tới lúc nãy nàng đá mình một cước, nhíu mày hỏi: “Lúc nãy nàng đá ta làm gì?”

Mẫu Đơn sao lại không biết hắn đang hỏi gì, vùi đâu vào lòng hắn: “Thiếp… thiếp lúc nãy không biết là điện hạ, còn tưởng là người khác, làm thiếp giật cả mình.”

Mày rậm của Vệ Lang Yến nhảy dựng, người khác? Lại không kìm được nhớ lại tin tức nhận được sau khi trở về, biết nàng vậy mà đi mượn hai vạn hai ngân phiếu của Trì Ninh Bái. Vậy mà tên Trì Ninh Bái còn dám nói với nàng những lời kia. Nghĩ tới đây, điện hạ liền cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn phiền không thể nào trút ra ngoài. Hắn ngồi dậy, kéo nàng từ trên giường dựa lưng vào lòng hắn, một tay ôm eo nàng, một tay lần theo làn áo mỏng manh len về phía trước trượt vào trong áo, nắm lấy một bên ngực mềm mại của nàng bắt đầu xoa bóp. Bởi vì sự phiền muộn trong lòng kia mà động tác trên tay cũng có chút thô lỗ, làm cho Mẫu Đơn bắt lấy bàn tay ở phía trước của hắn, thấp giọng nói: “Điện hạ… đau.”

Cuối cùng Vệ Lang Yến cũng không nỡ làm nàng đau, động tác vuốt ve cũng chậm và nhẹ đi, cảm nhận được nhũ hoa của nàng dần cương cứng, dục vọng của hắn cũng sôi sục càng ngày càng trướng, hắn khàn giọng nói: “Không phải ta đã nói với nàng là không được đến gần Trì Ninh Bái sao, tại sao nàng còn mượn ngân lượng của hắn? Nếu muốn thì nàng cứ trực tiếp tới vương phủ gặp quản gia là được rồi. Sao nàng không nghe lời của ta vậy?”

Cơ thể của Mẫu Đơn đột nhiên khựng lại, lại nghĩ có phải là ngay cả những lời kia Trì Ninh Bái nói với nàng hắn đều biết hết rồi không, nghĩ tới đây không khỏi có chút bối rối. Nàng cúi đầu không nói, thật sự nàng chỉ coi Trì Ninh Bái là đại ca thôi. Người nàng thích rõ ràng là nam nhân trước mắt này, hắn còn không hiểu sao?

Vệ Lang Yến lại cho rằng nàng có tình cảm với Trì Ninh Bái. Ngẫm lại, nếu không có tình nghĩa, sao nàng lại mạo hiểm khiến người của Thẩm gia có thể bị liên luỵ mà cho Trì Ninh Bái mượn những viên trân châu kia. Nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng hắn càng ngày càng bùng cháy, bàn tay đang ôm eo nàng cũng không kìm được lần ra phía trước, vuốt ve nhũ hoa còn lại của nàng.

Mẫu Đơn nào đâu chịu được cái này, nhịn không được rùng mình một cái, cơ thể cũng hơi nhũn ra, ngồi phịch ở trên người hắn. nhưng lại nhớ tới đây là Thẩm gia, nếu lát nữa gây ra tiếng động gì chẳng phải lúng túng lắm sao, không khỏi giữ lấy đôi tay của điên hạ, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, đừng mà, thiếp muốn nghỉ ngơi.”

“Nàng đối xử với ta như vậy sao? Ta ở nơi xa ra roi thúc ngựa chạy về đây chẳng qua chỉ muốn gặp nàng thôi, chỉ mới hỏi nàng hai câu mà nàng đã tức giận rồi? Bây giờ còn không cho ta chạm vào?” Vệ Lang Yến chỉ cho rằng nàng không quên được những lời Trì Ninh Bái đã nói hôm đó. Trái tim bị nàng chọc tức tới đau đớn. Một tay nắm lấy đôi tay của nàng, một tay sờ soạng xuống thân dưới của nàng.

Mẫu Đơn hoảng sợ, vội khép chặt hai chân, cơ thể cũng khom xuống dưới: “Điện hạ, đừng mà!” Lát nữa mà gây ra tiếng động gì thì thật xấu hổ chết mất.

Đột nhiên Vệ Lang Yến nhớ tới dáng vẻ bủn rủn vì uống rượu trái cây của nàng lúc nãy, kìm chế dục vọng ở thân dưới, xoay người xuống giường, lấy bình rượu mạnh còn lại ở trên bàn lúc nãy.

Ngẩng đầu uống một ngụm lớn rượu mạnh, hắn lần nữa trở lại giường, bắt lấy nữ tử đang trốn trong chăn, một tay giữ lấy cằm nàng, cúi đầu mớm ngụm rượu trong miệng vào trong miệng nàng.

Mẫu Đơn bị rượu mạnh bất thình lình rót vào trong họng làm cho ho khan, cổ họng lại càng đau rát. Trong nháy mắt rượu mạnh vào cổ họng, nàng chỉ cảm thấy có một dòng lửa nóng từ cổ chảy vào bụng, thiêu đốt làm cả người nàng đều nóng lên. Nàng bị sặc tới nước mắt cũng chảy ra, cả người khó chịu hết sức, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân kia trong đêm tối một cái: “Điện hạ, người làm gì vậy?”

Không bao lâu, đầu óc liền hơi mê man, cả người choáng váng không chịu nổi, không còn hơi sức. Cả người mềm nhũn gục trên người điện hạ.

Mặc dù trong lòng nàng rõ ràng biết rõ nam nhân ở bên dưới là ai, nhưng chỉ là không thể kìm chế được đầu óc bắt đầu ngất đi. Cả người đều choáng váng, cũng không biết có phải là rượu làm gia tăng lòng can đảm hay không, Thẩm Mẫu Đơn ôm lấy cổ điên hạ, rướn người đẩy điện hạ về phía sau. Điện hạ thuận theo ngã xuống tấm chăn lụa, tuỳ ý nàng đè lên.

Nàng hơi giang chân, đổi thành dạng chân ở trên eo hắn. Đầu óc mê man, nàng từ trên nhìn xuống gương mặt mơ hồ và cương nghị của nam nhân ở trong đêm tối. Những lời nàng không dám nói lúc nãy liền nói ra hết, giọng điệu vô cùng tủi thân, nàng nói: “Thiếp xây một trang viên ở Bình Lăng, ngân lượng không đủ nên mới mượn ngân lượng của Trì đại ca. Thiếp muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Thiếp muốn giúp điện hạ… thiếp chỉ muốn tạo một sự bất ngờ cho điện hạ thôi. Chứ không phải vì có tình cảm với Trì đại ca mới mượn ngân lượng của huynh ấy. Thiếp… thiếp từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới ai khác, trong lòng chỉ có điện hạ thôi. Tại sao điện hạ lại nói thiếp như vậy chứ?”

“Phải, phải, đều là lỗi của ta. Ta không nên hiểu lầm nàng.” Vệ Lang Yến bị nàng làm cho trái tim đều mở ra, nhịn không được vươn tay xoa xoa gương mặt nàng. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi, nắm lấy bầu ngực của nàng, dục vọng của hắn càng sôi sục và căng trướng hơn, chỉa thẳng vào cái mông tròn của nàng.

Thẩm Mãu Đơn cũng cảm thấy sau mông nàng có gì đó chỉa vào rất khó chịu, không kìm được vặn vặn eo, nghe thấy tiếng rên của điện hạ, lại thấy trước ngực ngứa ngứa, vươn tay vỗ vào cái tay của điện hạ, tiếp tục tủi thân nói: “Thiếp trước giờ đều xem Trì đại ca là người thân. Trước đây đem trân châu cho Trì đại ca là vì… ưm, lúc đó bởi vì phải từ hôn với La Nam, sợ sau khi từ hôn thì tổ mẫu sẽ tuỳ tiện hứa gả thiếp cho người khác, nghĩ rằng có quen biết với một đà chủ thuỷ vận thì sẽ tốt hơn, tổ mẫu sẽ không tuỳ tiên hứa gả thiếp cho người khác, lúc đó… lúc đó mới cố tình giúp Trì đại ca.”

Vệ Lang Yến không ngờ là vì nguyên nhân này, thân dưới đẩy đẩy, Mâu Đơn ngồi không vững, liền ngã sấp vào người hắn. Hắn khàn giọng nói: “Lúc đó sao nàng phải từ hôn với La Nam? Không phải là La Nam từ hôn trước sao?”

Nói tới đây, trong lòng Mẫu Đơn liền tức giận, căm hận nói: “Bọn… bọn họ có lỗi với thiếp. Thiếp hận bọn họ, đương nhiên phải từ hôn rồi. Sau đó thiếp bày kế Diêu Nguyệt ưm… hại ả ta bị huỷ dung. Thiếp không phải cố ý đâu, là ả ta muốn huỷ dung mạo của thiếp trước. Ả ta cố ý đẩy thiếp từ phía sau làm thiếp ngã xuống bậc cửa, trên trán có vết sẹo. Hừ, nhưng mà thiếp đã biết từ trước rồi, cho nên, ưm… cho nên lần này không bị ngã nữa, tự ả ta đụng vào bậc cửa, nhưng vết thương rất nhẹ. Thiếp… thiếp đổi thuốc mỡ của ả ta. Ả ta liền bị huỷ dung. Thiếp biết ả ta không cam lòng chia tay với La Nam, liền tương kế tựu kế mà trúng kế của ả ta. Quả nhiên ả ta gấp rút ở trong thọ yến của La lão gia cùng La Nam ưm.., thiếp… thiếp liền dẫn người xông vào, nhưng mà thiếp cũng không thấy được cảnh tượng ghê tởm gì cả… ưm, chóng mặt quá.”

“Mẫu Đơn, nàng say rồi.” Vệ Lang yến đành chịu, nói cái gì lung tung thế không biết.

“Thiếp không say.” Mẫu Đơn rất khó chịu nằm ở trên người hắn vặn vẹo. hai tay lại chống trên lồng ngực của hắn, hôn một cái lên má hắn, giọng điệu mơ màng nói: “Thiếp biết chàng là điện hạ,… thiếp không say.”

Vệ Lang yến bị nàng làm cho dục hoả thiêu đốt, nhịn không được ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói bên tai nàng: “Mẫu Đơn, ta rất nhớ nàng, cho ta chạm vào nàng có được không?”

“Được.” Mẫu Đơn lại tiếp tục cọ cọ vào người hắn.

Vệ Lang Yến nào đâu kiềm chế được, rất nhanh liền lột sạch quần áo của hai người. Nàng vẫn nằm sấp trên người hắn như cũ. Vệ Lang Yến đổ mồ hôi lạnh, đưa tay nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên dục vọng cứng rắn của hắn, giọng khàn khàn nói: “Mẫu Đơn, nàng tự ngồi lên trên có được không?”

“Ưm, ngồi như thế nào?” Mẫu Đơn mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn hắn.

Vệ Lang Yến nhìn dáng vẻ của nàng như vậy, chỉ cảm thấy máu huyết sôi trào, từng bước dạy cô nương say rượu làm sao ngồi lên trên người hắn. Tới khi Mẫu Đơn nặng nề ngồi xuống trên người hắn, chỉ nghe thấy tiếng rên của hắn và tiếng nức nở của Mẫu Đơn: “Đau quá…”

“Ngoan, lát nữa sẽ không đau nữa.” Vệ Lang Yến để nàng nằm trên người mình, cái miệng ngậm chặt một bên nhũ hoa của nàng, tay kia cũng không rảnh rỗi, bắt đầu xoa nắn bên ngực còn lại.

Qua một hồi, Mẫu Đơn mới cảm thấy chỗ đó không còn đau nữa, ngược lại có một loại cảm giác nói không nên lời quấy nhiễu nàng, khiến bản thân nàng không nhịn được bắt đầu đu đưa rầm rì. Khi nào thì Vệ Lang yến được hưởng qua loại cảm giác này chứ, quả thật cảm thấy chuốc say nàng là một việc làm đúng đắn. Nhưng không bao lâu thì Mẫu Đơn không chịu nổi nữa, nức nở muốn kêu to. Điện hạ vội hôn nàng, ngăn lại tiếng kêu muốn thốt ra của nàng.

Mẫu Đơn chỉ cảm thấy cái cảm giác tê dại chết tiệt kia lan truyền khắp người nàng, sau đó liền uể oải không chịu nhúc nhích nữa. Điện hạ hết cách, xoay người đè nàng xuống dưới thân mình bắt đầu ra sức đưa đẩy. Cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở cầu xin của Mẫu Đơn, đáng tiếc là điện hạ đang rất đói khát.

Hết chương 81.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play