Trần Hoằng Văn bước
vào phòng, sắc mặt hơi nghiêm trọng. Y bước mấy bước là tới bên cạnh
điện hạ: “Điện hạ, thượng kinh truyền tin đến, hoàng thượng… băng hà
rồi, yêu cầu điện hạ người lập tức khởi hành hồi kinh.”
Thẩm Mẫu
Đơn cả kinh, ngụm thuốc ngậm trong miệng càng ngày càng đắng ngắt. Nàng
nhìn sang điện hạ, vẻ mặt của điện hạ cũng bắt đầu hơi ngưng trọng. Hắn
không nói lời nào, chỉ từng muỗng từng muỗng đút Thẩm Mẫu Đơn uống
thuốc. Mẫu Đơn cũng không lên tiếng, từng muỗng từng muỗng uống lấy.
Trần Hoằng Văn cũng không nói lời nào, im lặng lui ra ngoài.
Chén thuốc đắng cuối cùng cũng tới đáy. Vệ Lang Yến bưng một đĩa mứt táo từ
bàn bên cạnh qua, lấy một viên đút vào miệng Thẩm Mẫu Đơn: “Ăn mứt táo
để giảm bớt vị đắng trong miệng.”
Thẩm Mẫu Đơn nghe lời ngậm mứt
táo vào trong miệng, vươn lưỡi ra không cẩn thận liếm phải ngón tay của
tay của điện hạ. Sắc mặt của hắn trầm xuống, đôi mắt đen bừng sáng nhìn
chằm chằm Thẩm Mẫu Đơn khiến trái tim nàng loạn nhịp. Không đợi nàng
phản ứng, cả người điện hạ đã cúi xuống đè lên người nàng, cúi đầu hôn
lên môi nàng.
Mứt táo vừa mới vào miệng cũng bị đầu lưỡi của điện hạ cuốn lấy rồi nuốt vào. Lưỡi của hắn ở trong miệng nàng lại bắt đầu
khuấy đảo. Trong miệng hai người tràn ngập vị ngọt ngào của mứt táo, còn có thêm chút vị đắng mà lúc nãy lưu lại. Tới khi đầu óc nàng lại bắt
đầu có chút mê mẩn, lúc này điện hạ mới buông nàng ra, thở hổn hển, đôi
mắt đen chăm chú nhìn nàng: “Hoàng thượng băng hà. Ta phải hồi kinh rồi. Chặng đường sau này có thể rất khó đi, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh ta chứ?”
Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được sắp rơi nước mắt. Nàng cố nén sự chua xót trong mắt, gật gật đầu, chủ động ôm lấy cổ điện hạ, hôn môi của hắn, khàn
giọng nói: “Sẽ, bất kể lúc nào thiếp cũng sẽ mãi ở bên điện hạ?”
Vẻ mặt nghiêm túc của điện hạ cuối cùng cũng có chút ý cười, lại cúi đầu
hôn lên đôi môi của nàng. Hai người lại triền miên một hồi, lúc tách ra
thì hô hấp của cả hai đều có chút hỗn loạn, điện hạ khàn giọng nói: “Bây giờ ta phải khởi hành hồi kinh rồi. Nàng cố gắng nghỉ ngơi ở trong
vương phủ. Nghỉ đủ rồi nếu muốn về Thẩm gia thì gọi người đưa nàng về.
Tần Niệm Hương ở lại bên cạnh nàng, nhớ kỹ lúc nào cũng phải dẫn theo
Niệm Hương. Có Niệm Hương theo nàng, ta cũng yên tâm một chút. Chuyện
hứa hôn của chúng ta trước mắt đừng để cho người ngoài biết. Tình hình
sau này sẽ có chút khác biệt, ta sợ để cho người có lòng biết được mối
quan hệ giữa nàng và ta, Thẩm gia các nàng sẽ gặp nguy hiểm, đã nhớ kỹ
chưa.”
Mẫu Đơn hiểu ý của hắn, gật gật đầu. Hoàng thượng băng hà, lại chỉ có một hoàng tử duy nhất là thái tử, chỉ có thể là thái tử kế
vị. Bản tính của tên thái tử này như thế nào thì mấy vị thân vương đều
biết rõ. Lần này về thượng kinh chỉ sợ lại là một màn tranh đấu, nàng
chỉ trông mong hắn có thể bình bình an an.
Cuối cùng Vệ Lang Yến
cũng rời khỏi, lúc đi dù không nỡ nhưng cũng hết cách. Tới khi cả căn
phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Mẫu Đơn, cả người nàng đều không còn hơi sức, mệt mỏi tựa vào cái gối ở sau lưng.
Lúc điện hạ đi dẫn theo cả tiểu thế tử Vệ Tử An. Vương phủ to như vậy chỉ còn lại một mình Thẩm Mẫu Đơn. Vương phủ không có điện hạ quả thật nàng ở có chút không quen, ngày hôm sau liền gọi phu xe của vương phủ đưa nàng và Niệm Hương về
Thẩm gia.
Vừa về tới Thẩm gia, Thẩm Thiên Nguyên không có nhà chỉ có Thẩm hoán một mình ở nhà. Thấy Mẫu Đơn về, lập tức từ trong nhà chạy ra: “Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi.”
“A Hoán, sao vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Mẫu Đơn giật mình còn tưởng trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Hoán kéo Thẩm Mẫu Đơn vào phòng, kể hết những chuyện mấy ngày nay cho
Thẩm Mẫu Đơn nghe. Mấy ngày trước, gã sai vặt đột nhiên thông báo rằng
có một vị phu nhân họ Trần tới cửa thăm viếng, lão phu nhân có chút
không hiểu ra sao nhưng cũng như cũ mời người vào. Tới khi Trần phu nhân nói rõ thân phận và mục đích tới đây, lão phu nhân liền có chút hồ đồ
rồi, không phải Mẫu Đơn và điện hạ có quan hệ với nhau sao? Sao lại có
vị quan phu nhân tới cửa cầu hôn?
Kết quả đợi tới khi Trần phu
nhân thuật lại sự việc, nói là thay điện hạ tới cửa cầu hôn khiến lão
phu nhân kinh hãi thiếu chút nữa là ngất đi, qua nửa ngày mới hoàn hồn,
run giọng nói: “Phu nhân, phu nhân nói… phu nhân nói là tới đây cầu hôn
cho ai?”
Trần phu nhân cười nói: “Lão phu nhân chẳng lẽ còn tưởng nghe lầm sao. Ta là tới đây cầu hôn cho Yến Vương điện hạ, muốn cưới tứ cô nương của Thẩm gia.” Vừa dứt lời liền đem miếng ngọc bội có khắc chữ “Yến” ra: “Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, điện hạ còn chưa chuẩn bị
sính lễ, chỉ giao cái này cho ta, nói rằng lấy cái này thay thế cho sính lễ cầu hôn.”
Lão phu nhân sợ run mà tiếp nhận miếng ngọc bội từ
trong tay của Trần phu nhân, cho dù bà không hiểu chuyện trên quan
trường đi chăng nữa thì cũng biết miếng ngọc bội này có ý nghĩa gì.
Miếng ngọc bội này gần như là vật tượng trưng cho thân phận của điện hạ. Điện hạ lấy vật này ra làm sính lễ đến cầu hôn, có thể thấy thành ý
chân thành cỡ nào. Nhưng bà vẫn cho rằng điện hạ chỉ coi Tứ Tỷ Nhi là
món đồ chơi, thật là buồn cười biết bao. Cũng may, cũng may, lúc trước
thê tử của lão nhị đề ra hôn sự của nhà mẹ đẻ của nó bà không đồng ý,
nếu không thì Thẩm gia của bọn họ biết làm thế nào bây giờ.
Lần
này lão phu nhân thật sự bị doạ rồi, nhớ tới những chuyện không mấy tốt
đẹp trước đây đối với tam phòng khiến trong lòng bà càng ngày càng thấp
thỏm. Bây giờ đại lão gia và tam lão gia đều không ở nhà. Chuyện này của Mẫu Đơn bà hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, vội sai người đi
mởi hai vị lão gia trở về.
Đại lão gia Thẩm Hồng Anh vừa mừng vừa sợ, bất kể như thế nào, nếu điện hạ mà cưới Mẫu Đơn làm chính thê thì
chính là vương phi rồi. Thẩm gia sẽ có vinh quang to lớn biết bao.
Thẩm Thiên Nguyên nhìn miếng ngọc bội trên tay lão phu nhân trầm mặc không
nói. Cho tới bây giờ dường như ông đã từ từ chấp nhận điện hạ rồi, ít
nhất điện hạ là một người có trách nhiệm, về phần tình cảnh của Thẩm gia sau này thì chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.
Đại lão
gia cực kỳ nhiệt tình tiếp đãi Trần phu nhân. Tới khi Trần phu nhân đi
rồi liền muốn thông báo tin vui này cho tất cả mọi người trong phủ biết, nhưng lại bị đại phu nhân Lữ thị cản lại: “Lão gia, bây giờ Tứ Tỷ Nhi
vẫn chưa trở về. Đây rốt cuộc cũng là hỷ sự của Tứ Tỷ Nhi, đợi nó hồi
phủ rồi tuyên bố cũng chưa muộn. Còn nữa mặc dù điện hạ nói là tới cầu
hôn, nhưng cũng không hiểu rốt cuộc điện hạ có ý gì. Chúng ta tạm thời
đừng tuyên bố chuyện hỷ sự này ra ngoài trước đã.”
Đại lão gia nghĩ nghĩ một hồi liền đồng ý với lời nói của Lữ thị.
Sau đó lão phu nhân đưa miếng ngọc bội mà Trần phu nhân mang tới cầu hôn
cho Thẩm Thiên Nguyên, để tới lúc đó thì ông đưa lại cho Thẩm Mẫu Đơn.
Thẩm Thiên Nguyên lặng lẽ tiếp nhận miếng ngọc bội trong tay lão phu nhân.
Lão phu nhân nhìn đứa con thứ không nhiều lời này của mình, có lòng muốn mở miệng nói vài lời xin lỗi, nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng như thế nào
cũng không thể nói ra được, cuối cùng trơ mắt nhìn đứa con thứ của mình
đi ra ngoài.
Hai ngày sau bỗng có tin mừng truyền đến, nhị gia
Thẩm gia Thẩm Khánh Đông được bổ nhiệm làm Thừa Vụ Lang, chức quan tòng
bát phẩm.
Thẩm Mẫu Đơn biết trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì khác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ đầu Thẩm Hoán: “Đệ làm tỷ hết hồn, còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì chứ.”
Thẩm Hoán mặt ủ
mày chau nói: “Tỷ tỷ, như vậy còn không phải là chuyện lớn sao? Con
người của điện hạ mặc dù không tệ nhưng gia thế của Thẩm gia chúng ta…”
Những lời nói đằng sau Thẩm Hoán không nói ra, nhớ tới điện hạ vì hôn sự của bọn họ mà rất cố gắng, thậm chí mấy ngày trước còn sắp xếp chức
quan cho nhị đường ca.
Nói ra thì chức quan điện hạ cho người của Thẩm gia cũng không lớn, chắc là muốn bọn họ ở chốn quan trường rèn luyện một chút.
Tới tối sau khi Thẩm Thiên Nguyên trở về, cũng không hỏi mấy ngày nay Mẫu
Đơn như thế nào, chỉ nói điện hạ là một người tốt, kêu Mẫu Đơn cố gắng
trân trọng.
Lão phu nhân biết tin Thẩm Mẫu Đơn đã trở về liền sai người gọi tam phòng bọn họ qua gặp.
Người tới vẫn là Võ ma ma. Nói ra thì Võ ma ma vẫn chưa biết chuyện điện hạ
xin cưới Mẫu Đơn, chuyện này cũng chỉ có mấy chủ tử trong phủ biết thôi, bọn hạ nhân cũng chưa được thông báo. Cho dù lúc lão phu nhân sai người đi gọi bọn họ thái độ cũng cung kính một chút, Võ ma ma cũng không để
vào mắt, chỉ cho rằng tam phòng bọn họ vẫn là tam phòng trước kia có thể tuỳ ý để bà ta ức hiếp.
Nói ra thì bây giờ Thẩm tam lão gia
cũng đã làm quan rồi, Võ ma ma tốt xấu gì cũng phải thu liễm một chút,
cung kính chút xíu với tam phòng. Cũng không biết lúc trước có phải đã
thành thói quen rồi không, thái độ của Võ ma ma trước sau vẫn không đổi, cũng không mấy kính trọng đối với Thẩm tam lão gia.
Thấy mấy chử tử tam phòng đều ở đây, Võ ma ma ngẩng đầu nói: “Lão phu nhân căn dặn
tam phòng các ngươi đều qua bên lão phu nhân dùng cơm tối, nhanh chân
lên, đừng để lão phu nhân phải đợi.”
Bên ngoài trời rất nóng, cả
ngày nay Thẩm Thiên Nguyên đều mặc bộ quan phục ngột ngạt, sớm đã nóng
tới độ đổ đầy mồ hôi. Mẫu Đơn cũng biết lão phu nhân bên kia không dùng
bữa tối sớm như vậy, nói: "Xin Võ ma ma quay về nói với lão phu nhân,
trời nóng quá, để phụ thân tắm rửa trước rồi sẽ qua sau.”
Võ ma
ma vừa nghe, mắt liền trợn trừng: “Tứ cô nương nói gì đấy? Nào có đạo lý để lão phu nhân phải chờ? Nếu như truyền ra ngoài không chỉ nói tam lão gia bất hiếu thôi đâu! chẳng lẽ tam lão gia không sợ mũ ô sa trên đầu
mình không giữ được hay sao!”
Thẩm Thiên Nguyên cau mày: “Thôi
đi, đợi ăn cơm tối bên chỗ lão phu nhân xong ta về tắm rửa cũng được. Ta vào trong thay quần áo trước rồi sẽ lập tức qua đó.”
Võ ma ma hừ một tiếng cũng không nói gì thêm nữa.
Thẩm Mẫu Đơn khẽ nhíu mày. Nàng biết phụ thân là người hiền lành, không
thích so đo tính toán với người khác, chỉ là lão nô này cũng quá leo lên đầu lên cổ rồi. Phụ thân không thể cứ im lặng làm thinh như thế được.
Trong lòng nàng đã quyết định, lát nữa sẽ trừng trị lão nô này.
Thẩm tam lão gia về phòng thay bộ thường phục rồi đi ra, một nhà ba người đi qua viện của lão phu nhân. Đại phu nhân Lữ thị đã tới rồi, đại lão gia
vẫn chưa đến. Lữ thị vừa thấy Thẩm Mẫu Đơn liền nở nụ cười: “Tứ Tỷ Nhi
đã về rồi ư, qua đại bá mẫu xem xem. Ôi, sao lại gầy đi thế này.”
“Đại bá mẫu nói đùa rồi. Ngược lại con cảm thấy mình mập lên một chút rồi
đấy.” Mẫu Đơn đáp lại lời của Lữ thị, lại lần lượt chào hỏi mọi người,
nhìn quanh bốn phía. Lúc này mới quay đầu nhìn Lữ thị, cười tủm tỉm nói: “Đại bá mẫu, sao đại bá còn chưa tới vậy?”
Lữ thị vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình ý bảo Mẫu Đơn ngồi xuống, cười nói: “Đại bá con mới vừa
về tới, cả người đầy mồ hôi nên ông ấy đi tắm rửa trước rồi mới qua đây. Dù sao bây giờ cũng phải đợi một lát rồi mới ăn cơm nên không gấp.”
Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn Thẩm Thiên Nguyên: “Phụ thân, đã nói phụ thân nên đi tắm trước rồi mới qua đây mà, nhìn xem, cả người đầy mùi mồ hôi,
ngược lại còn ảnh hưởng tới tâm trạng dùng cơm của tổ mẫu.”
Dường như lão phu nhân đã đoán ra được chuyện gì đó. Sắc mặt từ từ nghiêm
nghị lên, quay đầu nhìn Võ ma ma ở một bên, lạnh mặt hỏi: “Chuyện gì
đây?”
Võ ma ma vẫn không để chuyện này vào mắt, chỉ cười nói:
“Lão nô sợ lão phu nhân đợi lâu nên mới kêu tam lão gia lập tức qua
đây.”
Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Đúng vậy, Võ ma ma chỉ là hoàn
thành trách nhiệm rất tốt. Phụ thân chỉ nói là muốn tắm rửa chút rồi mới qua đây, Võ ma ma liền chụp cái mũ bất hiếu xuống đầu phụ thân còn hỏi
phụ thân không sợ mũ ô sa trên đầu giữ không vững sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT