Yến đế chạy nhanh như bay ra khỏi phòng. Ra tới bên ngoài đại điện, hắn xoay người nhìn căn phòng vẫn còn sáng đèn kia. Trong lòng cảm thấy hơi tức giận, rõ ràng là nữ nhân của hắn, vậy mà hắn phải nhịn không được đụng vào nàng, hẳn là nàng cũng mông lung lắm, không biết trong lòng có nảy sinh suy nghĩ gì khác không? Không biết nàng có hiểu lầm mình không? Trong lòng Yến đế hơi loạn rồi, nhấc chân đi về phía cửa phòng, chỉ thấy trong phòng đột nhiên tối lại, hắn dừng bước. Trong lòng khẽ thở dài, sau đó xoay người đi tới thư phòng.
Sáng hôm sau, Yến đế từ thư phòng trở về phòng, thấy nàng đang ngủ ngon lành lúc này mới lên triều sớm. Sắp tới trưa hắn mới quay về điện Phúc Ninh. Lúc về tới thì Mẫu Đơn đang chơi với hai đứa con. Vệ Hề Nhượng được đặt trong nôi, Vệ Hề Nguyên và Vệ Tử An đang ghé vào một bên trêu đùa tiểu tử mập còn nàng thì chăm chú nhìn mấy đứa con, tình cảm dịu dàng đầy mặt là điều hắn rõ nhất. Đương nhiên chỉ là lúc đối mặt với 2 đứa con, hắn không biết vì sao, đáy lòng lại có chút ghen tị, ghen tị với hai đứa con của mình, lại nhớ tới sự vướng mắc của hai người tối hôm qua. Hắn lại rời đi, nhớ lại tối hôm qua hắn không ngủ ở bên cạnh nàng vậy mà nàng một chút cũng không chú ý, trong lòng hắn càng ngày càng toả ra sự bất thường.
Mẫu Đơn cảm nhận được sự bước vào của nam nhân, nàng ngẩng đầu, cười tươi: “Hoàng thượng, chàng về rồi.”
Yến đế ngồi xuống, nhìn nụ cười ngây ngô của tiểu tử mập ở trong nôi, nhìn đám thị nữ đang đứng chung quanh, lại hỏi: “Sao còn chưa dọn cơm lên?”
Không đợi thị nữ trả lời, Mẫu Đơn đã cười nói: “Hoàng thượng, ngài còn chưa dùng cơm sao? Bão Cầm, mau dặn dò xuống dưới, nhanh chóng dọn cơm lên.” Dứt lời, lại cười cười với Yến đế: “Thiếp và các con đã ăn rồi, không ngờ buổi trưa hoàng thượng sẽ qua đây dùng bữa. Thần thiếp còn tưởng buổi trưa hoàng thượng sẽ ở bên điện Phúc An.”
Cơn tức trong lòng Yến đế càng ngày càng lớn. Nữ nhân này một chút cũng không quan tâm tới hắn sao? Tới khi đám thị nữ bưng thức ăn vào, đúng lúc bọn trẻ phải đi ngủ trưa rồi. Nhũ nương ôm lũ trẻ rời khỏi. Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người. Yến đế đang yên lặng ăn đồ ăn. Mẫu Đơn cười tủm tỉm ngồi một bên, gắp đồ ăn cho hắn. Ở bên hắn mấy năm nay, nàng biết hắn thích ăn những món thanh đạm. Hắn không kén ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nàng ăn một ít đồ ăn có khẩu vị nặng. Hắn thích mặc quần áo màu huyền, màu đen, những màu rất tối. Hắn không thích những nữ tử khác ở gần mình. Buổi tối lúc hắn phê duyệt tấu chương sẽ uống một chén cháo loãng. Lúc hắn ngủ không thích động đậy, vẫn luôn giữ nguyên một tư thế ôm chặt lấy nàng. Lúc tức giận với nàng, đôi mắt đẹp của hắn sẽ hơi nheo lại… cẩn thận đếm lại, nàng dường như biết rất nhiều sở thích của hắn nhưng nàng lại cảm thấy cái gì cũng không biết, giống như tối hôm qua, hắn rõ ràng muốn chạm vào nàng nhưng cuối cùng vẫn đẩy nàng ra.
Lúc này Mẫu Đơn mới phát hiện nàng tự cho rằng mình hiểu rõ hắn nhưng hình như lại không hiểu rõ như vậy.
Yến đế thấy Mẫu Đơn không tập trung nên bỏ đôi đũa bạc trên tay xuống, hỏi: “Mẫu Đơn, nàng đang nghĩ gì vậy?”
Mẫu Đơn hoàn hồn, nhìn hắn cười: “Thiếp đang nghĩ có phải hoàng thượng dùng cơm xong có phải sẽ về bên điện Phúc An hay không?”
Yến đế nheo nheo mắt, thản nhiên ừ một tiếng, sau đó hôn lên trán nàng, đứng dậy rời khỏi.
Nháy mắt đã tới tháng 11, tiết trời càng ngày càng lạnh, tiểu tử mập đã 5 tháng rồi, cũng nhận ra Mẫu Đơn, vì vậy tiểu tử mập lại có thêm một sở thích. Mỗi ngày đều thích dính lấy Mẫu Đơn, giống hệt Vệ Hề Nguyên lúc trước. Một tháng nay tối nào Yến đế cũng đều ở thư phòng bên điện Phúc An, trưa mỗi ngày sẽ qua dùng bữa với Mẫu Đơn và bọn trẻ, ngay cả đứa bé lớn như Vệ Tử An cũng nhận ra giữa hai người hình như đang chiến tranh lạnh.
Mẫu Đơn nghĩ, phải rồi, hắn không chịu chạm vào mình, xa cách với mình nhiều như vậy.
Yến đế cũng nghĩ, vậy mà nàng cũng không quan tâm tới hắn. Một tháng nay hắn đều sống ở điện Phúc An vậy mà nàng cũng qua hỏi vì sao.
Dùng bữa trưa xong, Yến đế hôn lên trán Mẫu Đơn rồi sau đó trở về điện Phúc An.
Thời tiết hôm nay không tệ, dùng bữa trưa xong, Mẫu Đơn dẫn mấy đứa bé ra ngự hoa viên đi dạo. Nhũ nương ôm lấy bé mập Vệ, Vệ Hề Nguyên và Vệ Tử An thì chạy nhảy ở ngự hoa viên. Mẫu Đơn ngồi ở trong đình bên cạnh mỉm cười nhìn bọn chúng, lúc quay đầu nhìn thấy một cung nữ mặc cung y đi qua cây cầu ở trên hồ sen, bóng dáng của cung nữ đó hình như có chút quen mắt. Lúc đang muốn xem kỹ một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của Vệ Hề Nguyên, quay đầu nhìn, tiểu tử kia chơi vui quá bị vấp ngã. Tiểu tử cũng không khóc, chỉ oa một tiếng rồi lâp tức đứng dậy đuổi theo Vệ Tử An.
Mẫu Đơn cười cười, tới khi quay đầu lại thì cung nữ kia đã không thấy rồi.
Cứ như vậy lại qua nửa tháng, Mẫu Đơn nhìn phần giường trống trải bên cạnh, trong lòng càng ngày càng bực bội. Một tháng rưỡi rồi, vậy mà hắn đã ở lại điện Phúc An một tháng rưỡi rồi, trong lòng Mẫu Đơn rất bực bội, ngồi ngây ra ở trên giường một lúc lâu sau đó đột nhiên đứng dậy, đi vào phòng tắm sát vách. Tắm rửa xong, mặc lên người bộ áo bào màu đen, sao đó khoác thêm áo choàng thật dày, nàng dẫn theo 2 thị nữ đi tới điện Phúc An.
Lúc đến điện Phúc An, Mẫu Đơn sai hai thị nữ lui ra, một mình nàng đi vào đại điện. Trong đại điện, một bên phòng vẫn còn ánh nến, nàng biết đó là thư phòng của Yến đế, từng bước đi qua đó. Nàng nghĩ muốn tạo sự bất ngờ cho Yến đế, muốn thử thử xem, nếu hắn còn không chịu chạm vào nàng thì nàng thật sự tức giận đó.
Mấy ngày nay, trong lòng Yến đế rất bực bội, bởi vì hắn đã ở trong thư phòng điện Phúc An một tháng rưỡi, vậy mà nữ nhân kia cũng không qua đây hỏi một tiếng. Sau một lúc lâu, đại thái giám qua đây hỏi: “Hoàng thượng, ngài có đói chưa? Có cần dọn cơm lên không?”
Yến đế thản nhiên ừ một tiếng, đại thái giám lui xuống, không bao lâu vang lên tiếng mở cửa phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng tới, một đôi tay trắng nõn bưng một chén cháo nhỏ thơm nồng đặt xuống án thư. Tiếng dịu dàng của nữ tử vang lên: “Hoàng thượng, ngài hãy nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”
Yến đề đầu cũng không ngẩng lên, đôi mắt trong trẻo tràn đầy sự chán ghét nói: “Cút!”
Mẫu Đơn thấy thư phòng còn sáng đèn, từng bước đi vào. Thấy đại thái giám đang đứng đợi ở bên ngoài cửa phòng, nàng vội ngăn y thông báo. Lúc đang định đẩy cửa bước vào thì cửa phòng bị mở ra từ bên trong, cung nữ mặc cung trang màu xanh nhạt từ bên trong lui ra. Sắc mặt cung nữ kia trắng bệch, trong mắt ngấn lệ, cúi đầu từ trong phòng lui ra cũng không trông thấy Thẩm Mẫu Đơn đang đứng ngoài cửa phòng, vừa xoay người đã đụng trúng người nàng.
Mẫu Đơn nhìn gương mặt quen thuộc của cung nữ kia. Cả người đều ngây ra. Trong đầu đột nhiên nhớ tới chuyện đã sắp quên mất kia. Nàng đang kẻ mày ở trước bàn trang điểm. Cửa phòng truyền đến giọng nói dịu dàng của nữ tử: “Đại phu nhân, đại gia nói rồi, nếu người rửa mặt chải đầu xong thì hãy qua thư phòng một chuyến, đại gia có chuyện tìm người.” Nàng tràn đầy niềm vui đi tới thư phòng của La Nam, sau đó thì bắt gặp chuyện dơ bẩn kia, sau đó là tiếng kêu khóc của nữ tử, nàng đã ngã xuống trong vũng máu.
Phải rồi, nàng cũng sắp quên mất rồi. Tất cả đều vì nữ nhân trước mắt này. Nữ nhân này không phải ai khác, chính là thị thiếp Thanh Trúc đã bỏ trốn của La gia.
Dĩ nhiên Thanh Trúc cũng không ngờ sẽ gặp được Mẫu Đơn ở đây. Nàng ta đã tốn rất nhiều sức lực mới tiến được vào cung, lại tốn thêm mấy tháng thời gian nữa mới trở thành ngự tiền thị nữ của Yến đế, nghĩ rằng sẽ cẩn thận tránh né Thẩm Mẫu Đơn, hoặc là sẽ có một ít cơ hội được Yến đế nhìn trúng rồi trở thành phi tử của Yến đế. Phải đó, tứ cô nương Thẩm gia ngu ngốc, bình thường cũng đã trở thành hoàng hậu. Nàng ta nhìn thấy tứ cô nương Thẩm gia trở thành vị hôn thê của La đại gia, nhìn thấy tình cảm của nàng đối với La đại gia, nhìn thấy bọn họ chia tay, cho tới khi nàng trở thành hoàng hậu. Tứ cô nương Thẩm gia như vậy mà cũng đạt được vinh quang như vậy thì tại sao nàng ta không thể?
Mẫu đơn mở miệng thở dốc: “Sao ngươi có thể ở trong cung?”
Sắc mặt Thanh Trúc càng ngày càng nhợt nhạt. Nàng ta đã quên mất hiện tại đang ở trong cung, chỉ nghĩ tới hiện tại bản thân tuyệt đối không thể chạm mặt Mẫu Đơn. Trước khi có được sự sủng ái của Yến đế nàng ta tuyệt đối không thể bị bắt được. Nàng ta gần như theo bản năng nhấc chân bỏ chạy. Đại thái giám đứng ở bên cạnh kia rốt cuộc cũng hoàn hồn, lớn tiếng quát mắng: “Người đâu, còn không mau bắt lấy con tội tỳ đã đụng trúng hoàng hậu nương nương!”
Lập tức có thị vệ từ bốn phía vọt tới, bắt lấy Thanh Trúc đang tái mặt.
Mẫu Đơn chỉ sững sờ nhìn nàng ta. Tới khi cửa phòng được mở ra, Yến đế lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?” Lại nhìn thấy Mẫu Đơn ở bên cửa, vẻ mặt dịu đi mấy phần, dịu giọng nói: “Sao nàng lại qua đây?”
Mẫu Đơn chỉ vào Thanh Trúc bị thị vệ bắt lại ở phía xa. Sắc mặt hơi không tốt hỏi: “Sao nàng ta lại ở đây?”
Yến đế ngẩng đầu nhìn về phía tỳ nữ sắc mặt xám như tro kia, lại nhìn thị vệ và thái giám xung quanh, lạnh lùng nói: “Lui xuống hết đi!” Khi đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ thì hắn nhíu mày nói: “Cái gì mà sao nàng ta lại ở đây, ta căn bản không biết nàng ta là ai.” Hắn dứt lời, đôi mắt hơi nheo lại, thần sắc lạnh đi mấy phần: “Thẩm Mẫu Đơn, nàng không tin tưởng ta? Nàng nghĩ rằng ta và cung tỳ kia có quan hệ?”
Mẫu Đơn hoảng loạn lắc đầu: “Không phải… không phải đâu.” Không phải là nàng không tin tưởng hắn, chỉ là đột nhiên nhìn thấy nữ nhân kia thì dường như nàng lại trở về khoảnh khắc trước khi nàng chết kia. Nàng rất yêu nam nhân trước mắt. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thanh Trúc kia, nàng thật sợ sẽ lặp lại lịch sử trước kia, thật sự sợ vì nữ nhân này mà nàng sẽ mất đi nam nhân trước mắt. Nàng thừa nhận lúc nãy nàng rất hoảng loạn, bây giờ cuối cùng cũng đã tìm về lại một chút lý trí. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Nàng ta… nàng ta là nha hoàn của La gia, sau đó trở thành thị thiếp của La Nam. La gia bị lưu đày biên cương, không ngờ nàng ta lại trốn ra, không ngờ nàng ta lại vào trong cung.”
Yến đế nhíu mày, nghĩ người trong cung làm việc kiểu gì vậy, một nữ nhân như vậy mà cũng đưa vào trong cung, lại còn sắp xếp ở trước ngự tiền. Chỉ có điều, mày hắn chợt nhíu chặt lại, hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt vẻ mặt còn có chút hoảng loạn, nói: “Nàng nhớ rõ như vậy? Lẽ nào nàng vẫn chưa quên đại gia La gia kia?” Hắn biết bản thân mình lúc này cực kỳ ấu trĩ nhưng trong lòng hắn đầy phẫn hận, giận nàng không quan tâm hắn trong khoảng thời gian này, thậm chí còn không tin tưởng hắn.
Mẫu Đơn cũng nhíu mày theo: “Hoàng thượng, ngài đang nói gì vậy?” Hắn thực sự không nhận ra tình cảm của nàng đối với hắn sao, vậy mà còn hoài nghi nàng như vậy.
Dường như trong lòng hai người đều có khoảng cách. Mẫu Đơn chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng bực bội. Nàng vốn… vốn là muốn qua đây lấy lòng hắn, cuối cùng lại biến thành như vậy. Một lát sau, cuối cùng Yến đế nói: “Được rồi, nàng mau về nghỉ ngơi đi. Ta còn chút tấu chương cần phê duyệt, bận hết khoảng thời gian này là ổn rồi. Ngoan, mau quay về đi.” Hắn nghĩ rằng bản thân nhất định là vì ham muốn không thoả mãn nên mới ấu trĩ như vậy, ừm, đợi qua nửa tháng là được rồi.
Sau khi Mẫu Đơn trở về điện Phúc Ninh, sáng hôm sau, Mẫu Đơn liền đi chùa cầu phúc cho thái hậu bảy ngày. Nàng cũng không trực tiếp nói cho Yến đế, trong cung cũng không ai dám ngăn cản nàng. Nàng liền thuận lợi xuất cung. Lần này đi chùa nàng không dẫn theo bất kỳ người nào, chỉ dẫn theo mấy thị nữ và mấy thị vệ.
Tới buổi chiều Yến đế mới biết chuyện nàng xuất cung, cũng không nói gì nhiều, chỉ chợt nhớ tới chuyện tối qua, sau đó hỏi đại thái giám bây giờ cung nữ kia như thế nào rồi. Đại thái giám nói cung nữ kia đã bị nhốt lại rồi.
Yến đế nói: “Trực tiếp đánh chết rồi ném ra ngoài cung.” Dám chọc cho bảo bối của hắn tức giận, được rồi, đợi nàng về hắn sẽ đi dỗ dành nàng cho tốt. Hắn không muốn nàng tức giận, cho dù nàng một tháng rưỡi không quan tâm tới hắn, hắn cũng không muốn thấy nàng tức giận khó chịu.
Điều khiến Yến đế không ngờ tới là, hắn không đợi được bảo bối của hắn trở về sau bảy ngày. Ba ngày sau, hắn nhận được một tin tức, hoàng hậu bị bắt cóc ở trong chùa.
Hết chương 139.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT