Người trước mắt tuy rằng mặc trang phục thiếu niên, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mái tóc màu đen dùng cây trâm cắm lên, nhưng hầu như tất cả mọi người có thể nhìn ra thiếu niên trước mắt này là tiểu thư gia.
Công tử thế gia mặc cẩm bào màu xanh đen vừa nãy la hét muốn Thẩm Mẫu Đơn bồi rượu giờ này mắt dại ra nhìn Thẩm Mẫu Đơn, nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói: "Cuối cùng. . . . . . Vậy mà lại đúng là tiểu thư gia?"
Thẩm Mẫu Đơn ngẩn người một lúc,rất nhanh đã bình tĩnh lại, nàng khom lưng nhặt lên duy mũ ( mũ vải có màn che) bị ném xuống trên đất , hướng về phía mấy vị công tử con cháu thế gia cung kính khom người, bình tĩnh nói: "Tiểu nữ mạo phạm, kính xin mấy vị công tử thứ lỗi."
Công tử phù phiếm ném rơi duy mũ của nàng sững sờ, rồi nở một nụ cười, trong mắt mang theo ngả ngớn, "Không ngờ là tiểu nương tử xinh đẹp, rất tốt, rất tốt, như thế. . . . . . Vừa nãy phụ thân ngươi đụng phải ta trước, không bằng ông đem tiểu nương tử này thường cho ta đi." Nói qua, đưa tay hướng về sờ mó trên mặt Thẩm Mẫu Đơn.
Trên khuôn mặt đôn hậu của Thẩm Thiên Nguyên thoáng qua một tức giận, đưa tay kéo Thẩm Mẫu Đơn bảo vệ phía sau lưng, "Công tử, xin tự trọng!"
Công tử mặc cẩm bào màu xanh đen cũng khuyên nhủ: "Sách Phong, quên đi , mau mau lại đây chúng ta tiếp tục uống , đừng làm khó cô nương nhân gia."
"Không được, cha nàng đụng phải ta, do nàng đến không đúng lúc, theo bản công tử một ngày là được." Công tử tên là Sách Phong không chịu bỏ qua, lảo đảo đi đến phía Thẩm Mẫu Đơn, Thẩm Thiên Nguyên chau mày, đang muốn đưa tay đánh cho hắn một chưởng đột nhiên bên cạnh truyền ra một tiếng quát, "Các người làm cái gì vậy? Ở trên thuyền ta đừng nên gây sự, bằng không ta ném hết các người xuống sông!"
Tất cả mọi người nhìn sang hướng âm thanh phát ra, thấy đại hán khôi ngô thân cao bảy thước từ trong khoang thuyền đi ra, mặc một thân áo bằng sợi đay, đôi mắt sáng ngời nhìn phía bên này, trên mặt có râu quai nón, cả người càng là có vẻ lỗ mãng cực kỳ. Tất cả mọi người đều biết người này, người lái thuyền Trì Ninh Bái.
Những công tử kia tuy đều là con cháu thế gia, nhưng cũng không muốn chọc vào một nhân vật như vậy, công tử phù phiếm kia tỉnh ra không ít, nhìn Trì Ninh Bái nở nụ cười ngượng, "Trì gia, chớ nên hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn đùa tiểu nương tử một chút mà thôi." Dứt lời, loạng choạng trở lại chỗ đám công tử kia, một mỹ thiếp đứng dậy đỡ hắn ngồi xuống.
Công tử mặc cẩm bào màu xanh đen cũng nhìn Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu, "Tiểu thư xin thứ lỗi, kính xin tiểu thư tha thứ chúng ta mới phải."
Thẩm Mẫu Đơn cũng nhìn vị công tử này cung kính khom người, "Công tử khách sáo rồi." Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía này đại hán Trì Ninh Bái, cười với ông "Đa tạ Trì Đà chủ rồi."
Thẩm Thiên Nguyên cũng chắp tay, "Đa tạ Trì Đà chủ."
Đại hán kia khoát tay áo, đi tới bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên cười ha ha, "Đúng thật là tiểu thư gia, lúc tiểu thư lên thuyền tại hạ đã cảm thấy không bình thường, thấy thế nào cũng giống tiểu thư gia, ha ha ha, quả thật là đi chưa tới mắt. Đúng rồi, tiểu thư cũng đừng gọi tại hạ là Đà chủ, trực tiếp gọi là Trì đại ca là được rồi."Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Nguyên, cười nói: "Vị tiên sinh này gọi tên tại hạ là được, đừng gọi là Đà chủ."
Người này, Thẩm Mẫu Đơn luôn có ấn tượng , lão gia Trì gia vốn là dân gian sinh ra, một đời liều mạng mới có được địa vị như bây giờ, ở lâm sông Hoài làm thuỷ vận, Trì Ninh Bái này chính là con trai của Trì lão gia, vô cùng yêu thương hắn. Trì Ninh Bái này kế thừa tính cách lão gia tử, ngay thẳng, không bị ràng buộc, đương nhiên là người trượng nghĩa. Cuối cùng, Thẩm Mẫu Đơn nhớ tới người này cuối cùng đắc tội với người trên, vì thế mai danh ẩn tích.
Rốt cuộc là chuyện khi nào? Thẩm Mẫu Đơn hồi tưởng nửa ngày cũng nhớ được, bên tai lại nghe thấy tiếng của phụ thân cùng Trì Ninh Bái, nàng lúc này mới tỉnh táo lại, nghĩ sau khi trở về phải cố gắng nhớ lại chuyện liên quan đến Trì Ninh Bái. Nàng cũng có lòng muốn kết giao với Trì Ninh Bái, sau này phải được thường xuyên lui tới Lương phủ, nếu có thể mở rộng quan hệ với Trì gia đối với nàng cũng có lợi ích, ngẩng đầu cười với hắn, kêu một tiếng Trì đại ca.
Trì Ninh Bái cười nói: "Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, tiểu thư cũng đã một phen kinh sợ, sau này ta đều sẽ chiếu cố tốt hai người."
Thẩm Mẫu Đơn cũng không nói nhiều, nói tiếng cám ơn rồi trở về phòng, Thẩm Thiên Nguyên ở lại cùng Trì Ninh Bái nói thêm mấy câu nói mới trở về phòng. Sau khi trở về phòng, trong lòng Thẩm Thiên Nguyên còn có chút lo sợ, muốn giáo huấn Thẩm Mẫu Đơn vài câu, Thẩm Mẫu Đơn biết phụ thân muốn nói gì, tiến lên rót một ly trà đưa cho Thẩm Thiên Nguyên, mềm giọng: "Phụ thân, con biết sai rồi, chờ cửa hàng mở phát đạt Mã chưởng quỹ quen chuyện này, ngày sau liền để phụ thân cùng Mã chưởng quỹ quản việc cửa hàng, con sẽ ngoan ngoãn ở trong khuê phòng"
Nhìn con gái khéo léo như vậy, tức giận trong lòng Thẩm Thiên Nguyên cũng tan hết, nhìn con gái dung mạo xinh đẹp, nặng nề thở dài, "Đều là do phụ thân không có bản lĩnh, nếu không phải thế con không cần xuất đầu lộ diện bên ngoài rồi."
Thẩm Mẫu Đơn nghiêm mặt nói: "Phụ thân, không phải vậy, con cùng A Hoán sùng bái nhất người chính là phụ thân, phụ thân dạy con cùng A Hoán làm sao nên người, con cùng A Hoán đều cảm thấy phụ thân rất đáng gờm. Hơn nữa, mở cửa hàng chỉ là chủ ý của con, phụ thân không nên tự trách bản thân."
Thẩm Thiên Nguyên nhìn con gái trước mắt mắt ngọc mày ngài, cười cười, đưa tay sờ đầu nàng, "Được rồi, phụ thân biết."
~~
Mấy ngày sau vẫn tính là thuận lợi, mấy vị công tử kia cũng không có tìm Thẩm Mẫu Đơn gây phiền toái, công tử mặc cẩm bào màu xanh đen mỗi lần nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đều xấu hổ, áy náy. Ngược lại công tử phù phiếm được gọi là sách phong mỗi lần nhìn nàng đều không có ý tốt. Thẩm Mẫu Đơn cũng đi ra ngoài, ở trong phòng chờ mấy ngày,sau ba ngày thuyền rốt cục cũng cập bến.
Lại gần bờ, Trì Ninh Bái dỡ hàng trên bến tàu, mấy con cháu thế gia cũng đều rời đi, Thẩm Mẫu Đơn nhìn thấy công tử Sách Phong rời đi lúc này mới mang duy mũ dự định cùng Thẩm Thiên Nguyên rời thuyền. Nhưng không nghĩ, Trì Ninh Bái bỗng nhiên gọi nàng, "Tiểu thư, vừa vặn ta cũng không có chuyện gì, nếu không cùng đi thôi."
Thẩm Mẫu Đơn đang muốn từ chối, người này cũng đã nhanh chân rơi xuống thuyền, sau đó quay đầu lại nhìn nàng cùng Thẩm Thiên Nguyên. Thẩm Mẫu Đơn bất đắc dĩ, cũng đành xuống thuyền, nàng cùng Thẩm Thiên Nguyên đi trước, Trì Ninh Bái đi theo sau.
Đi không tới một lúc, Thẩm Mẫu Đơn mới phát hiện có chỗ không đúng, chung quanh dường như có người theo các nàng, nàng đẩy duy mũ ra liếc mắt nhìn. Quả nhiên có mấy người theo đuôi các nàng. Trong lòng nàng căng thẳng, nhớ tới ánh mắt Sách Phong công tử nhìn nàng lúc rời thuyền, không khỏi nói thầm một tiếng gay, suy đoán người này hẳn là phái người theo dõi nàng.
Thân ảnh cao lớn bên cạnh làm cho nàng có chút an lòng, Trì Ninh Bái theo nàng cũng là bởi vì trời vừa sáng liền phát hiện có người muốn theo dõi các nàng đi, người này trượng nghĩa nên bảo vệ các nàng chu toàn . Xem ra sau này vẫn là vạn phần cẩn thận mới phải, nữ tử tại thời đại này sống sót dễ dàng, thực không dễ.
Có lẽ bởi vì Trì Ninh Bái vẫn theo sát bên người, mấy người theo dõi các nàngrất nhanh sẽ rời đi, Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới nhìn Trì Ninh Bái nói câu cám ơn, "Đa tạ Trì đại ca."
Trì Ninh Bái cười nói: "Không cần nói cám ơn, tiểu thư là khách hàng của tại hạ, tại hạ đương nhiên sẽ không để cho hai người xảy ra chuyện. Tiểu thư yên tâm, tại hạ sẽ bảo vệ chu toàn cho người cho đến khi trở về lâm sông Hoài ."
Thẩm Mẫu Đơn lại nghĩ tới mình bây giờ mặc trang phục nam tử , liền nhỏ giọng nói: "Trì đại ca, vẫn nên gọi ta A Đơn ."
Trì Ninh Bái cười ha ha, lớn tiếng gọi A Đơn.
Lương phủ rất lớn, trong đó một con đường làm phần nhiều là vải vócchuyện làm ăn, từ chỗ bến tàu đến có chút xa, ba người thuê chiếc xe ngựa tốn hơn hai canh giờ vừa mới đến, Thẩm Mẫu Đơn nhìn vào từng nhà, trong cửa hàng đại đa số là tơ lụa, sa, cẩm, sợi, vải sợi bông, vải sợi đay. Thẩm Mẫu Đơn hàng so sánh nhiều lần, đều hỏi giá cả, cuối cùng cò kè mặc cả mua không ít tơ lụa, sa, cẩm, quyên cùng vải sợi bông.
Hai đại nam nhân đi theo phía sau trơ mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn một thân nam trang, đè thấp giọng cò kè mặc cả, cuối cùng vẫn cho nàng tiện nghi không ít. Hàng chất đầy vài xe, cuối cùng ba người mới đem tất cả đều chuyển đến bến tàu, Trì Ninh Bái gọi người hỗ trợ đem toàn bộ hàng chuyển vào trong khoang thuyền.
Chờ xong việc sắc trời đã tối, Thẩm Mẫu Đơn cùng Thẩm Thiên Nguyên đang định lên thuyền, liền có một đại hán mặc áo sợi đay đi tới chỗ Trì Ninh Bái nói: "Đà chủ, lúc trước có chuyện quên nói với ngài , trong khoảng thời gian người rời đi này, có một vị khách nhân lên thuyền, bảo là muốn đi lâm sông Hoài, muốn đithuyền của chúng ta."
Trì Ninh Bái cũng không chú ý, chỉ nói: "Đưa bạc là được. . . . . . Đêm nay nghỉ tại đây, sáng mai giờ mão tập hợp ở bến tàu , hiện tại các ngươi có thể đi dạo trong thành một vòng rồi !" Nói qua, tung một túi bạc cho đại hán này, cười nói: "Mang các anh em đi ra ngoài chơi một chút, có điều lưu mấy người trông thuyền."
Đại hán kia nhận bạc cười chạy đi trên thuyền, chỉ chốc lát trên thuyền liền truyền đến tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, vài đại hán từ trên thuyền đi xuống. Thẩm Mẫu Đơn hướng về trên thuyền liếc mắt nhìn, sắc trời quá tối, nàng cũng nhìn không rõ, gần như một nửa người xuống, trên mũi thuyền có một bóng người cao lớn. Thẩm Mẫu Đơn híp mắt nhìn, bóng người kia vào trong phòng, nàng cũng không để ý, cho rằng là người dưới tay Trì Ninh Bái.
Trì Ninh Bái chờ người bên cạnh rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, cười nói: "A Đơn huynh đệ, thật vất vả đến Lương phủ một chuyến, ta cùng ngươi ra ngoài đi dạo?"
Thẩm Mẫu Đơn đối với việc đi dạo chợ không hứng thú, hơn nữa ngày hôm nay bận bịu cả ngày cả người vừa mệt , vội vàng xua tay cự tuyệt, "Trì đại ca ta sẽ không đi, bây giờ mệt mỏi cả ngày, ta nghĩ sớm lên thuyền nghỉ tạm một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT