Editor: Vanny

Trong các nước man di, thế lực hùng mạnh nhất trước đây là Tây Đan quốc. Năm đó Vệ quốc và man di giao chiến, Yến đế từng tự mình dẫn quân tham chiến. Ngũ ca Vệ Ngọc Hoành chính là hy sinh trong trận chiến này. Nhưng mà bây giờ Tây Đan quốc cũng đã đổi vương, trong lòng Yến đế dù có bực dọc đi chăng nữa thì cũng hết cách.

Bữa tiệc chào đón này kéo dài tới giờ Dậu buổi tối mới kết thúc.

Ngày thứ hai cũng là cả ngày yến hội như cũ. Quốc gia lớn nhất trong số các nước man di thuộc về Tây Đan quốc, vương tên Hung Vu, tuổi tác đã hơn 40, vương tử lớn nhất cũng đã hơn 20 tuổi rồi. Dáng người Hung Vu vương lực lưỡng, trên mặt có bộ râu quai nón. Đôi mắt hơi sắc bén. Hung Vu vương nhìn nữ tử đang nhảy múa ở phía dưới, cười ha ha: “Nữ tử Trung Nguyên quả nhiên xinh đẹp như hoa, dáng người thướt tha. Bổn vương để tang thê tử cũng đã một hai năm rồi, bây giờ nhìn thấy cô nương Trung Nguyên này, thật muốn cưới một trong các nữ tử Trung Nguyên về.”

Cổ Vinh Huệ đang ngồi tại chỗ có chút đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch.

Yến đế cười nói: “Nữ tử man di bản tính hào sảng, đều có sự khác biệt. Nếu Hung Vu vương thật sự vừa ý nữ tử thì trẫm sẽ đích thân chọn một vị mỹ nhân cho Hung Vu vương, mong hai nước giao hảo.”

Thái hậu liếc nhìn Thẩm Mẫu Đơn một cái, mở miệng nói: “Hoàng thượng, ai gia nghe nói chi chính Thẩm gia bên đó vẫn còn vài cô nương Thẩm gia chưa gả, chi bằng chọn một người thích hợp trong đó gả cho hung Vu vương được không.”

Thẩm Mẫu Đơn giận quá hoá cười, chỉ liếc nhìn thái hậu một cái rồi nghiêng đầu nhìn chỗ khác. Yến đế cười nói: “Mẫu hậu nói đùa rồi. Từ xưa đến nay hai nước liên hôn luôn là chọn trong họ hàng thân thiết nhất. Trẫm không có hoàng muội hay nữ nhi nhưng còn có biều muội nha. Trẫm cảm thấy Vinh Huệ biểu muội rất thích hợp.” Hắn đã sai người ngăn Cổ Vinh Hinh lại từ sớm, lúc này chỉ có một mình Cổ Vinh Huệ có mặt. Yến đế nói xong thì nhìn Hung Vu vương, cười nói: “Hung Vu vương, có vừa ý vị biểu muội này của trẫm không. Vị biểu muội này của trẫm thuộc dạng nữ tử Trung Nguyên điển hình, dịu dàng hiền hậu, quy tắc lễ nghĩa đều rất tốt. Nếu Hung Vu vương thích thì mối hôn sự này cứ thế quyết định vậy đi, được chứ.”

Dung mạo Cổ Vinh Huệ vô cùng xinh đẹp. Gương mặt trắng như trứng gà bóc, khoé mắt hơi xếch, tóc đen, dáng người thướt tha yểu điệu, quả thật là điển hình của nữ tử Trung Nguyên. Hung Vu vương sớm đã vừa ý Cổ Vinh Huệ này, nào có đạo lý không đồng ý liền ha ha cười lớn: “Biểu muội của hoàng thượng như đoá phù dung thanh khiết. Bổn vương vô cùng vừa ý, đa tạ hoàng thượng đã thành toàn ý tốt. Bổn vương nhất định sẽ đối xử tốt với vị mỹ nhân này.”

“Hoàng thượng!” Sắc mặt thái hậu tái mét: “Ngươi…”

Không đợi bà ta lên tiếng, Yến đế đã nói: “Mẫu hậu, đây là vì giao hảo của hai nước. Vả lại oai phong của Hung Vu vương không thiếu, dáng vẻ đường đường. Trẫm ban cho biểu muội tước vị quận chúa, gả qua đó dĩ nhiên là được hưởng phúc, mẫu hậu không cần phải lo lắng nữa.”

Hung Vu vương cũng cười nói: “Thái hậu đừng lo, bổn vương nhất định đối xử tốt với quận chúa.”

Thái hậu chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, tức tới toàn thân run rảy. Cổ Vinh Huệ cũng không tốt hơn chút nào, sắc mặt trắng tới đáng sợ. Yến đế lạnh đạm nói: “Cơ thể thái hậu và quận chúa hơi không khoẻ, mau đưa bọn họ về nghỉ ngơi đi.”

Tới khi bọn thị nữ đưa thái hậu và Cổ Vinh Huệ về, thái hậu liền bắt đầu khóc. Bà vỗ về tay Cổ Vinh Huệ nói: “Vinh Huệ à, đều là cô cô không tốt. Cô cô hại con rồi. Lúc trước cô cô bị quỷ ám rồi, vì sao nhất định phải giữ con ở lại trong cung chứ. Cái đồ tâm tư xấu xa, nó chính là không muốn ai gia tốt mà. Ai gia chẳng qua chỉ là không cho phép nó lập Thẩm Mẫu Đơn làm hoàng hậu thôi, vậy mà nó trả thù ai gia như vậy, hu hu hu…”

Sắc mặt Cổ Vinh Huệ trắng bệch, nghĩ đến việc sau này mình sẽ cùng một nam nhân thô lỗ lớn tuổi như vậy sống cả đời thì ngay cả lời an ủi thái hậu nàng ấy cũng không nói ra được, chỉ sững sờ ngồi ngay đó.

Điện Thái Hoà chìm trong sự ảm đạm nhưng bên ngoài lại là cảnh ca múa vui mừng. Sau khi hát xong một khúc kịch, vương tử Tây Đan quốc Hung Di đột nhiên cười nói: “Hoàng thượng, thợ thủ công của bổn quốc mấy hôm trước đã nghiên cứu ra một ít trò chơi mới, không biết hoàng thượng có hứng thú xem một chút không.”

Yến đế gật đầu: “Cho mời.”

Hung Di vỗ vỗ tay, lập tức có mấy nam tử man di thân hình lực lưỡng, mặc áo ngắn bước lên chính giữa cái đài đặt giữa dại điện, chỉ thấy một đại hán trong đó cẩn thận lấy từ trong ngực ra 3 vật giống như bao phấn đặt xuống mặt đất, sau đó lùi ra ngoài mấy chục thước, lắp tên, trên đầu mũi tên có đốt lửa bắn vào vật giống bao phấn trên đài.

Yến đế và các vị đại thần không biết đại hán kia đang làm gì. Yến đế nhíu mày, trong lòng có dự cảm không lành. Chỉ thấy mũi tên đang cháy kia hướng về bột phấn trên đài, nhưng chỉ trong nháy mắt, một tiếng ầm lớn vang lên, cái đài ở giữa kia đã bị nổ tan nát.

Yến đế mím chặt môi. Sắc mặt các đại thần ở phía dưới đều bất động. Trong lòng Mẫu Đơn kinh ngạc. Nàng không ngờ người man di này cũng có thể nghiên cứu ra hoả dược. Thứ này đối với nàng mà nói thì rất là quen thuộc. Nàng đã trải qua thời đại chiến tranh loạn lạc, biết được thứ này có sức sát thương lớn cỡ nào. Nguyên liệu của thứ này rất đơn giản, nhưng muốn chế thành mọi loại vũ khí thì cần có bản vẽ tinh tế. Tuy nàng biết được nguyên liệu, cũng nhớ được bản vẽ sơ lược của một vài vũ khí đơn giản. Các loại đại bác phức tạp hơn chút thì nàng không nhớ rõ được.

Mặt Hung Di tươi cười nói: “Hoàng thượng, thứ này của thần gọi là hoả dược. Thần muốn lấy nó để đổi lấy 2 châu của hoàng thượng không biết có được không?”

Nói ra thì Tây Đan quốc cũng bất đắc dĩ mới như vậy, mấy năm trước trận chiến với Vệ quốc đó đã hao tổn hết binh lực và tài lực, nguyên khí của Tây Đan quốc bị tổn hại nghiêm trọng. Trong vòng 20 năm này đều không thể đánh trận với Vệ quốc được nữa, cho dù bọn họ vô tình phát hiện ra thứ lợi hại như này nhưng cũng không có binh lực để đánh với Vệ quốc, bây giờ chỉ có hy vọng xa vời là dùng phương pháp điều chế thứ này để đổi lấy 2 châu của Vệ quốc.

Vẻ mặt Hung Vu vương đầy vẻ hãnh diện, hiển nhiên là đồng ý với cách làm của đại nhi tử.

Yến đế làm sao chịu đồng ý, một lúc sau nói: “Hung Di vương tử nói đùa rồi. Phương pháp điều chế thứ này đơn giản như vậy, chẳng lẽ cho rằng người Vệ quốc không ai biết sao?”

Sắc mặt Hung Di vương tử khẽ biến, nói: “Hoàng thượng, bây giờ không phải là lúc cậy mạnh, nếu hoàng thượng biết phương pháp điều chế, chi bằng cũng chuẩn bị một chút để những khách nhân từ ngàn dặm xa xôi đến đây như chúng ta mở mang tầm mắt đi?” Lần này bọn họ tới nước Vệ cũng đã có sự chuẩn bị, hoả dược này cũng chỉ là một phần thôi, mà phương pháp điều chế cũng chỉ có hắn ta và phụ vương 2 người biết thôi. Người Vệ quốc căn bản không thể moi được tin tức gì từ thuộc hạ dưới trướng bọn họ. Hắn ta cũng muốn nhìn xem hoàng đế Vệ quốc này làm sao tìm được cách điều chế.

Yến hội cứ như vậy mà kết thúc không vui vẻ. Sáng sớm hôm sau lúc lâm triều, Yến đế đã hỏi các quan có biết nguồn gốc và cách điều chế hoả dược này. Các vị đại thần đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói. Yến đế cau mày: “Từ trên xuống dưới Vệ quốc chúng ta có mấy ngàn vạn người vậy mà lại thua kém Tây Đan quốc chỉ có mấy chục vạn người, nói ra thật khiến người ta chê cười. Các ngươi lập tức đi điều tra cho trẫm! Tra ra cách điều chế hoả dược!”

Trong lòng đám đại thần buồn khổ, bọn họ phải đi điều tra từ đâu chứ!

Tâm trạng Yến đế không tốt về tới điện Phúc Ninh. Mẫu Đơn sai thị nữ mang trà lên, bưng một ly cho Yến đế, thấy hắn hơi cau mày, trong lòng Mẫu Đơn hơi băn khoăn. Nàng biết cách điều chế hoả dược, nhưng mà phải làm sao nói với hắn đây. Mấy năm nay hai người đã quá quen thuộc, mỗi lần nàng ở trước mặt hắn để lộ con át chủ bài, lần lượt, quá nhiều lần thì chung quy hắn cũng sẽ hoài nghi. Nếu như hắn biết mình cũng là trùng sinh giống như Du Dung Châu, thậm chí còn trôi dạt hơn ngàn năm thì hắn sẽ đối xử với mình như thế nào?

Có thể là phát hiện sự lo lắng của nàng, Yến đế đặt ly trà xuống, nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng: “Sao vậy? Có phải thái hậu lại làm khó nàng không?”

Mẫu Đơn lắc đầu. Bây giờ thái hậu còn đâu dám làm khó nàng, làm khó nàng một lần là bị thiệt một chất nữ. Nếu còn làm khó nàng, không chừng Yến đế lại làm ra chuyện gì đó, thái hậu không dám. Bà ta còn một chất nữ ở trong cung, bà ta sợ rồi. Hôm qua từ khi tuyên xong thánh chỉ gả Cổ Vinh Huệ cho Hung Vu vương thì buổi tối Cổ Vinh Huệ liền xuất cung chuẩn bị việc xuất giá, chỉ có Cổ Vinh Hinh ở lại trong cung.

Thái hậu lần này thực sự sợ rồi. bà ta không dám tưởng tượng nếu mình còn làm khó Mẫu Đơn nữa, không biết chừng hoàng thượng sẽ gả chất nữ còn lại cho Hung Di vương tử kia. Nếu thực sự như vậy thì cuộc đời hai tỷ muội họ thực sự bị huỷ hoại rồi.

Mẫu Đơn nói: “Hoàng thượng yên tâm. Thái hậu cũng không làm khó dễ thiếp. thiếp… chỉ là đang nghĩ tới hoả dược của Tây Đan quốc kia. Hoàng thượng đã có cách giải quyết chưa?”

Yến để để nàng ngồi giang chân ở trên đùi mình, cùng nàng mặt đối mặt. Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng: “Đừng lo, tất cả đều có ta. Ta sẽ giải quyết.”

Mẫu Đơn cúi đầu, trong mắt hiện rõ vẻ lo âu.

Mấy ngày tiếp theo Yến đế đều bận bịu vì chuyện hoả dược này, chỉ là hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào. Nhưng qua 2 ngày, Cổ Vinh Hinh đột nhiên qua đây tìm Mẫu Đơn. Lúc nhìn thấy Cổ Vinh Hinh, mẫu Đơn cũng bị giật mình, nàng ấy gầy vô cùng, vừa nhìn thấy Mẫu Đơn là quỳ xuống: “Nương nương, thần nữ có chuyện muốn xin nương nương giúp.”

Mẫu Đơn vội kéo nàng ấy dậy: “Vinh Hinh biểu muội, muội làm sao vậy, mau đứng dậy, có chuyện gì thì từ từ nói là được.”

Cổ Vinh Hinh đứng dậy, đỏ mắt nói: "Nương nương, a tỷ của thần nữ không phải là người xấu. Lúc trước tỷ ấy đã làm sai một chuyện, nhưng tỷ ấy đã biết lỗi rồi, xin nương nương hãy giúp a tỷ cầu xin trước mặt hoàng thượng, đừng để người gả a tỷ đi nước man di, cầu xin nương nương đó.” Lúc trước nàng ấy cũng không biết tại sao hoàng thượng lại gả a tỷ cho Hung Vu vương. Hôm trước về nhà nghe a tỷ nói xong mới biết nguyên do. Trong lòng nàng ấy đau lòng cho sự hồ đồ như vậy của a tỷ, nhưng lại không nỡ để a tỷ gả tới cái vùng đất đó, đã đi cầu xin thái hậu. Thái hậu căn bản không có cách nào. Nàng ấy chỉ đành qua đây cầu xin Thẩm nương nương mà hoàng thượng yêu nhất.

Mẫu Đơn nào đâu giúp được chứ. Hoàng thượng nói một là một, cầu xin hắn cũng vô dụng thôi, khuyên nhủ Cổ Vinh Hinh mấy câu, Cổ Vinh Hinh liền khóc lóc rời đi.

Mẫu Đơn cũng khổ não vô cùng. Nàng thấy hoàng thượng như vậy trong lòng cũng không thoải mái. Mấy ngày nay, tối nào hoàng thượng cũng tới giờ Hợi mới đi nghỉ ngơi, bận rộn ở Ngự Thư phòng xem xét các loại thư tịch, xem xem có những ghi chép liên quan đến hoả dược không.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Mẫu Đơn thức dậy liền nói với hoàng thượng muốn xuất cung về Thẩm gia xem xem. Hoàng thượng liền đồng ý.

Mẫu Đơn ở lại Thẩm gia hai ngày. Tây Đan quốc ở trong cung cũng bức bách Yến đế, Yến đế cũng thực sự sứt đầu mẻ trán. Ngày hôm đó lúc lâm triều, lại hỏi một lượt đám đại thần có biết chuyện liên quan đến hoả dược. Các đại thần trầm mặc, bỗng thẩm Thiên Nguyên tiến lên trước nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần biết được tin tức liên quan đến hoả dược.”

Hết chương 127.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play