Cửu Nguyệt đã mười một tháng tuổi, bình thường thích nhất là bám lấy Mẫu Đơn, mấy ngày trước nó đã cai sữa rồi, nhưng mấy ngày nay vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ngực Mẫu Đơn như cũ, hiển nhiên là vẫn có chút muốn thử xem có thể làm Mẫu Đơn cảm động hay không, tiếp tục cho nó bú sữa.
Đang nghĩ ngợi, nhũ nương đã bế Tiểu Cửu Nguyệt ở bên ngoài cầu kiến, nói rằng tiểu gia hoả ngủ dậy đang làm ầm ĩ. Tới khi Yến đế cho vào liền nhìn thấy đôi mắt tiểu gia hoả đỏ bừng, còn có một hai giọt nước mắt ở khoé mắt, nhìn thấy Mẫu Đơn liền a một tiếng đầy tủi thân, phía sau còn có Vệ Tử An đi theo. Trên mặt tiểu tử này cũng có chút bất đắc dĩ, dĩ nhiên là không hiểu tại sao đệ đệ này lại thích khóc như vậy. Tới khi Mẫu Đơn ôm tiểu gia hoả qua, nó lập tức co người lại trong lòng Mẫu Đơn, giơ tay sờ sờ bộ ngực của Mẫu Đơn, ngẩng đầu nhìn Mẫu Đơn một cách đáng thương tội nghiệp, miệng ê a nói không rõ: “Sữa…bú”
Yến đế bật cười, đón lấy Vệ Hề Nguyên từ trong lòng Mẫu Đơn: “Hề Nguyên, con đã sắp một tuổi rồi, sao vẫn còn bám lấy mẫu phi con đòi bú sữa vậy?”
Vệ Hề Nguyên ngước đôi mắt to tròn ngập nước nhìn phụ hoàng của mình một cái, vẻ mặt mờ mịt, phụ hoàng đang nói gì vậy? Nhưng mà sự chú ý của tiểu gia hoả rất nhanh đã bị thu hút bởi phụ hoàng của mình, đã nhìn trúng áo bào màu vàng sáng trên người phụ hoàng, bắt đầu dùng tay nắm dùng miệng cắn, chọc cho Yến đế thương yêu cười ha ha.
Vệ Hề Nguyên và Yến đế chơi đùa một hồi lâu. Mẫu Đơn ôm lại nó, nói nhỏ nhẹ dịu dàng với nhi tử là phải đi 2-3 ngày, tiểu gia hoả ngơ ngác nhìn Mẫu Đơn, hiển nhiên là nghe không hiểu. Mọi người đều nghĩ là không sao, chỉ là không ngờ Mẫu Đơn đã xuất cung trong ngày hôm đó. Buổi tối tiểu gia hoả liền bắt đầu làm ầm ĩ. Mỗi tối lúc tiểu gia hoả đi ngủ nhất định bắt Mẫu Đơn nắm lấy tay nó kể chuyện, nói chuyện hay hát gì đó thì mới chịu đi ngủ. Lần này không có Mẫu Đơn ở bên, tới giờ nó không chịu ngủ, khóc lóc thảm thương, cuối cùng cũng kinh động tới Yến đế.
Yến đế ôm lấy nhi tử đang khóc lóc thảm thương, tay chân luống cuống, ma ma và thị nữ thì quỳ thành một hàng ở bên cạnh.
Vệ Hề Nguyên hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Yến đế một cái, không phải mẫu phi nha, tiếp tục khóc hu hu. Thực sự Yến đế không biết phải làm sao nữa, một tay ôm lấy nó, một tay lau nước mắt cho nó: “Hề Nguyên đừng khóc nữa, ngoan nha, qua 2 ngày nữa thì mẫu phi sẽ về.”
Vệ Hề Nguyên không quan tâm, tiếp tục gào khóc lớn, khóc lớn tới nỗi bọn thái giám ở rất xa ngoài điện cũng nghe thấy, ngơ ngác nhìn nhau.
Cuối cùng ngay cả 2 cô nương ở điện Thái Hoà sát vách cũng nghe được tiếng khóc này. Cổ Vinh Hinh nhìn Cổ Vinh Huệ: “A tỷ, tỷ nói xem sao tiểu hoàng tử lại thích khóc như vậy? Khóc cũng gần nửa canh giờ rồi.”
Đôi mày Cổ Vinh Huệ hơi nhíu lại, đứng dậy: “Tỷ đi qua xem thử.”
Cuối cùng hai người cùng nhau qua điện Phúc Ninh. Nghe thái giám bên ngoài thông báo có hai vị cô nương qua đây, Yến đế nhíu mày một cái, vẫn là sai người mời bọn họ vào. Lúc hai người bước vào, Vệ Hề Nguyên đang khóc ngặt nghẽo, nghe thấy có người đi vào, tiểu gia hoả ngẩng đầu nhìn một cái, không phải mẫu phi, lại tiếp tục khóc.
Hai người đang định hành lễ, Yến đế vung tay lên: “Được rồi, không cần hành lễ đâu, hai người không nghỉ ngơi cho tốt, qua đây làm gì?”
Cổ Vinh Huệ cười nói: “Hoàng thượng, tiểu hoàng tử khóc dữ dội như vậy, chúng thần nữ rất lo lắng, nên qua đây xem xem.” Giọng của nàng ấy ngừng một cái: “Tiểu hoàng tử đây là nhớ nương nương rồi. Hoàng thượng, trước kia thần nữ thường hay dỗ tiểu chất nhi của nhà ca ca, nếu như ngài không ngại, chi bằng để thần nữ dỗ dỗ tiểu hoàng tử.”
Mày Yến đế thâm thuý nhếch lên, đưa Vệ Hề Nguyên trong lòng cho Cổ Vinh Huệ. Tiểu gia hoả vừa vào lòng Cổ Vinh Huệ liền ngửi được một mùi hương chỉ có trên người mẫu phi. Nó hơi cau đôi mày nhỏ, hơi xoắn xuýt, ngẩng đầu nhìn một cái, không phải mẫu phi, tiếp tục khóc lớn. Cổ Vinh Huệ không biết làm sao, bế tiểu gia hoả nhẹ nhàng đu đưa, miệng bắt đầu hát. Tiểu gia hoả nghe được tiếng hát quen thuộc, tiếng khóc lắng xuống, từ từ biến thành tiếng nghẹn ngào, lại thấp giọng khóc nức nở mấy tiếng trong cổ họng, nghiêng ngả ngủ trên người Cổ Vinh Huệ.
Tới khi tiểu hoàng tử đã ngủ sâu, Cổ Vinh Huệ mới đặt nó vào giường, đứng dậy nhẹ giọng cười với Yến đế: “Hoàng thượng, được rồi, chỉ cần kiên nhẫn một chút, trẻ con rất dễ dỗ.”
Loáng thoáng ngửi được trên người nàng ta có mùi hương hơi quen thuộc, vẻ mặt Yến đế lạnh nhạt, nói: “Làm phiền hai vị biểu muội rồi, hai vi biểu muội trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai nếu còn nghe thấy tiếng khóc của tiểu hoàng tử, hai vị biểu muội cũng đừng qua đây, dù sao vẫn phải để nó tự mình thích ứng mới được.”
Cổ Vinh Huệ cười nói: “Vâng, hoàng thượng.” Lúc này mới kéo Cổ Vinh Hinh ra khỏi đại điện.
Ngày hôm sau, tiểu hoàng tử lại khóc lóc thảm thiết. Yến đế bế nó dỗ một hồi. Tiểu gia hoả hoàn toàn không đếm xỉa tới, cuối cùng Yến đế thả nó ở trên giường, mặc kệ nó khóc. Tiểu tử lại càng không chịu, một bên khóc một bên bò về phía dưới giường. Tới khi nó sắp rớt xuống giường, Yến đế lại xách nó trở lại đầu giường. Tới tới lui lui như vậy hơn nửa canh giờ, thị nữ và ma ma ở bên ngoài sợ tới mức run như cầy sấy. May mà không bao lâu, cuối cùng tiểu gia hoả khóc mệt rồi, nằm sấp ở đầu giường ngủ.
Ánh mắt Yến đế nhìn nhi tử khóc, có chút yêu thương, lại có chút sầu. Nam hài thích nhõng nhẽo như vậy sao được, sau này còn phải bảo vệ đệ đệ và muội muội chứ.
Thẩm Nhạn Dung xuất giá, Thẩm gia cực kỳ bận rộn. Bây giờ Trì Ninh Bái làm việc dưới trướng của thuộc hạ Yến đế, cũng đã dọn tới Bình Lăng. Mẫu Đơn về tới Thẩm gia cũng chỉ có người của Thẩm gia biết nàng. Người bên ngoài biết Thẩm gia có một vị nương nương nhưng lại không quen biết, cho dù Mẫu Đơn ngồi giữa các tỷ muội Thẩm gia cũng không ai nhận ra nàng.
Ở Thẩm gia đợi cho tới ngày hôm đó Thẩm Nhạn Dung xuất giá, Mẫu Đơn tặng quà chúc phúc, tới trưa ăn cơm với người của Thẩm gia xong thì lúc này mới định đi về.
Nói ra thì Thẩm gia chỉ còn thất thiếu gia Thẩm Khánh Niên, bát thiếu gia Thẩm Phương Thần và cửu thiếu gia Thẩm Hoán là chưa thành thân. Tuổi của bọn họ còn nhỏ, trễ 2 năm mới đính ước cũng không sao, mà thê tử Lý thị của nhị ca Thẩm Khánh Đông cũng đã có thai 4-5 tháng rồi, đúng là chuyện vui đến liên tục.
Lúc hồi cung, Mẫu Đơn đi ngang qua con đường đã quy hoạch lại kia. Một loạt các cửa tiệm bề thế ngăn nắp được xây sát cạnh nhau. Phía sau những tiệm này đều có một sân viện, bên trong có vài sương phòng, bố cục hơi giống một căn nhà ở. Khu đất như vậy, tự nhiên là có rất nhiều người muốn mua lại những cửa tiệm này, thế nhưng sau khi hỏi thăm thì biết chủ nhân của cửa tiệm không chịu bán, chỉ cho thuê. Toàn bộ cửa tiệm kèm theo sân viện sương phòng phía sau đều cho thuê chung. Căn cứ vào vị trí khác nhau thì tiền thuê cũng khác nhau. Tiền thuê một tháng ở vị trí tốt nhất là 2 ngàn lượng bạc, vị trí kém nhất cũng là 800 lượng bạc một tháng.
Mới đầu Yến đế cảm thấy giá này có phải là đắt quá rồi không nhưng sau này lại phát hiện là bản thân nghĩ nhiều rồi. Giá đắt như vậy cũng bị người ta tranh mua, không tới mấy ngày toàn bộ cửa tiệm trên con đường này đều đã cho thuê hết. Mỗi tháng tiền thuê thu về xấp xỉ hơn 30 vạn lượng bạc. Ngay cả Yến đế cũng cảm thấy thê tử của mình thật là có khiếu kinh doanh. Nếu những cửa tiệm này bán ra bên ngoài thì kiếm được nhiều nhất cũng là 4-5 trăm vạn lượng bạc, bằng với số tiền cho thuê hơn một năm là kiếm đủ.
Bởi vì tiền thuê đắt đỏ, cho nên ngay cả giá bán hàng hoá trong đó cũng không rẻ, không phải người bình thường có thể mua nổi, cũng dần hình thành hiệu ứng, chỉ có các quý tộc quyền quý, các thương nhân giàu có mới tới đây tiêu tiền mua đồ. Con đường này được người bên ngoài gọi là đường Phú Quý.
Các cửa tiệm này, Mẫu Đơn cũng giữ lại vài cái, định dùng để buôn bán, chỉ là bây giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc nên buôn bán cái gì, sau khi về phải suy nghĩ thêm mới được.
Sau khi về, Mẫu Đơn biết được Cửu Nguyệt đã khóc mấy ngày. Nàng vừa đau lòng vừa buồn cười. Tới lúc nàng qua thăm tiểu gia hoả, tiểu gia hoả vừa thấy nàng liền lập tức trào nước mắt. Mẫu Đơn phải dỗ dành một phen nó mới ngừng khóc rồi bắt đầu cười.
Không bao lâu, thái hậu liền sai người qua tìm nàng. Khi nàng qua tới điện Thái Hoà, thái hậu liền răn dạy nàng một phen, đại khái rằng hiện nay nàng là thân phận nương nương tôn quý, sao bỏ lại hoàng tử ở trong cung chạy về nhà mẹ đẻ. Trên mặt Mẫu Đơn treo nụ cười dịu dàng: “Thái hậu nói phải, thần thiếp đã nhớ kỹ rồi.”
Thái hậu nghẹn họng tại chỗ không nói được lời nào. Nói ra thì bà ta thật là bực bội hết sức, lúc trước răn dạy đứa con dâu này, con dâu còn có chút biểu cảm. Bây giờ mỗi lần nói chuyện với nó, nó đều chỉ có một vẻ mặt, tươi cười dịu dàng, thái độ hùa theo. Thái hậu thật sự cảm thấy mỗi lần răn dạy xong đứa con dâu này thì trong lòng càng thêm bực bội.
Bà ta lại cằn nhằn thêm mấy câu, đột nhiên nói: “Nói ra thì ngươi còn không bằng biểu muội ngươi. Lúc Hề Nguyên khóc, vẫn là biểu muội ngươi dỗ dành nó.”
Mẫu Đơn nhìn về phía Cổ Vinh Huệ, cười nói: “Hề Nguyên cũng là điệt nhi của các biểu muội. Các muội có thể thích Hề Nguyên, trong lòng thần thiếp thực sự rất vui.”
Cổ Vinh Huệ vội nói: “Nương nương, hôm đó tiểu hoàng tử khóc rất dữ dội, muội liền qua đó xem xem. Tiểu hoàng tử vô cùng đáng yêu, không có nương nương bên cạnh thì khóc vô cùng thảm thương. Lúc trước muội từng dỗ điệt nhi nhà ca ca nên liền dỗ dỗ tiểu hoàng tử…”
Mẫu Đơn cười nói: “Đa tạ biểu muội rồi.” Đang nói thì một mùi hương quen thuộc bay tới, là hương hoa mai vàng mà nàng hay dùng để xông y phục, rất thanh đạm, rất dễ chịu. Nàng nhìn Cổ Vinh Huệ một cái, cười nói: “Vinh Huệ biểu muội cũng thích hương hoa mai vàng à?”
Cổ Vinh Hinh bên cạnh nhanh tay nhanh miệng nói: “Nương nương, người không biết đâu, a tỷ của muội thích nhất là hương hoa mai vàng đó. Từ nhỏ đã thích rồi, mỗi năm đều hái rất nhiều hoa mai vàng đem phơi khô để xông y phục. Thật không hiểu nổi hương hoa nhạt như vậy có gì mà thơm chứ. Muội thích nhất là hương hoa dành dành. Nương nương thích mùi hương gì?” Nàng ta dường như ngửi được hương hoa mai vàng như có như không từ trên người Mẫu Đơn, cười tủm tỉm nói: “Nương nương cũng thích hương hoa mai vàng à, giống y như a tỷ của muội.”
Mẫu Đơn cười nói: “Ta rất thích hương hoa này.”
Sau đó lại ở lại trò chuyện một hồi với hai biểu muội ở điện Thái Hoà rồi Mẫu Đơn mới trở về điện Phúc Ninh.
Sáng sớm hôm sau, lúc Yến đế lên triều sớm, một đám trọng thần trước là bẩm báo chuyện quan trọng, lúc sắp tới giờ rồi, Trung Thư thị lang Lư đại nhân đột nhiên nói: “Hoàng thượng, tuy nói rằng đây là chuyện nhà của hoàng thượng, nhưng hậu cung dù sao cũng không thể để trống vị trí hoàng hậu. Hoàng thượng và Thẩm nương nương phu thê tình thâm, nhưng dù sao cũng phải lập hậu. Hoàng thượng cần phải suy xét khi nào lập hậu?”
Yến đế ừ một tiếng, nhìn về phía Lư đại nhân, khó có được một chút ý cười: “Ái khanh nói rất đúng thánh tâm. Trẫm đang có ý định lập hậu.”
Trong lòng các vị đại thần căng thẳng, nghĩ rằng không biết hoàng thượng muốn lập cô nương nhà nào làm hoàng hậu. Bọn họ đều biết tình cảm của hoàng thượng và Thẩm nương nương rất bền chặt, nhưng Thẩm nương nương thật sự không thích hợp làm hoàng hậu, nghĩ rằng hoàng thượng hẳn là sẽ chọn một vị từ trong số ái nữ của các vị đại thần.
Nụ cười của Yến đế càng ngày càng khó lường, hắn nói: “Các vị đại thần cũng biết trẫm và Thẩm nương nương phu thê tình thâm, tình cảm vững bền, trẫm định lập Thẩm nương nương làm hoàng hậu. Khâm Thiên Giám đại nhân tính toán xem gần đây có ngày nào tốt. Nếu là ngày tốt thì sớm lập hậu, miễn cho các vị ái khanh còn phải bận tâm tới chuyện nhà thay trẫm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT