Editor: Vanny

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Mẫu Đơn cảm nhận được hơi thở của nam nhân quanh quẩn trong mũi mình, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp dịu dàng. Hắn đang hôn nàng, nàng ôm lấy cổ hắn, cơ thể mềm mại cùng hắn hoà hợp chặt chẽ với nhau, trả lời hắn mơ mơ màng màng: “Lang Yến, thiếp nhớ chàng…” Nàng mơ hồ nói ra, chia xa một năm, thời khắc này nàng chỉ muốn khẩn thiết bám chặt vào hắn, bỗng cảm thấy cơ thể đột nhiên nặng nề, hơi thở của hắn càng thêm sâu.

Cảm nhận được hắn lại tiến vào cơ thể mình, tuy rằng Mẫu Đơn đã mệt mỏi vô lực nhưng nàng vẫn dùng sức ôm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại hắn, tuy đều là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngay cả giây phút nàng rùng mình, nàng cũng không tỉnh hoàn toàn. Sau đó lại cảm thấy có người đang lau người giúp mình, lại cảm giác được có thứ gì đó ấm áp đang ngậm lấy ngực, nàng liền kẹp chặt hai chân, lẩm bẩm nói: “Đừng… mà…” Lúc này nàng mới cảm nhận người kia đã rời khỏi ngực nàng ôm nàng ngủ say.

Ngủ thẳng tới lúc nửa đêm, Mẫu Đơn hơi tỉnh lại, cảm giác được Yến đế đang ôm chặt nàng, theo bản năng nàng liền xoay người hôn hắn, Yến đế cũng ôm nàng sát vào người,  hôn trả nàng, lát sau lại chìm sâu vào giấc ngủ. Hai người cứ ôm hôn lẫn nhau ngủ qua một đêm. Giờ dần Yến đế phải vào triều sớm, thị nữ bưng nước tiến vào rồi lui ra. Hắn tự mình rửa mặt mặc quần áo, hắn không thích bất kỳ nữ nhân nào đụng vào người hắn ngoại trừ Mẫu Đơn, cho dù bây giờ đã trở thành tân đế thì hắn vẫn duy trì thói quen này.

Sau khi rửa mặt xong, ra khỏi phòng liền dặn thị nữ không được làm phiền nương nương nghỉ ngơi rồi mới rảo bước ra ngoài, chỉ để lại bọn thị nữ ngơ ngác nhìn nhau. Đám thị nữ này đều là mới được tuyển vào vương phủ hầu hạ Yến đế và Thẩm nương nương. Lời đồn bên ngoài không phải là họ không biết. Tình huống trước mắt này, Yến đế sủng ái Thẩm nương nương biết bao mà sao những người bên ngoài lại đồn ra thành như vậy?

Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đã một năm không gặp dĩ nhiên là ngọt ngào thắm thiết rồi. Yến đế mỗi ngày 3 bữa đều cùng ăn với Mẫu Đơn, có thời gian rảnh là ôm Tiểu Cửu Nguyệt không chịu buông tay, buổi tối cũng sẽ đúng giờ đi ngủ, ôm lấy Mẫu Đơn vận động một phen.

Tiểu Cửu Nguyệt cũng đã được đặt tên - Vệ Hề Nguyên, cũng đã chiếu cáo thiên hạ khắp nơi ăn mừng.

Không quá 2 ngày, lúc 2 người đang dùng bữa, Yến đế đột nhiên nói: “Qua ít ngày nữa thái hậu và Cảnh vương sẽ về Bình Lăng, nói trước với nàng một tiếng, nếu thái hậu có nói lời gì không thích đáng, nàng đừng để ý tới là được.”

Mẫu Đơn cười nói: “Thiếp biết rồi.” Nàng đương nhiên biết Yến đế khó xử, một người là thê tử, một người là mẫu thân, mà lại là một mẫu thân không thương mình. Bất kể thế nào, hắn nhất định cũng không thể làm gì quá đáng với mẫu thân, vua của một nước, tất cả mọi người đều đang nhìn vào hắn.

Vệ Lang Yến giơ tay nắm lấy lòng bàn tay nàng, nhéo nhéo lòng bàn tay nàng: “Uỷ khuất nàng rồi.”

Mẫu Đơn nhìn hắn: “Hoàng thượng, thiếp không uỷ khuất.” Có được một nam nhân như vậy, nàng có gì mà phải uỷ khuất chứ, từ cổ chí kim, mẹ chồng và nàng dâu đều không sống chung hoà hợp, nàng chỉ cần không để người khác dèm pha là được.

Vệ Lang Yến gắp món mà nàng thích ăn cho nàng, nói: “Nàng ăn nhiều một chút. Mấy ngày nay trong phủ cũng không có việc gì, nhân lúc vẫn còn trong phủ, nàng có thể dẫn Tử An và Cửu Nguyệt ra ngoài chơi chơi nhiều chút, nếu thích, nàng có thể đi trang viên kia của nàng ở ngoại thành mấy ngày cũng được, chỉ ở mấy ngày thôi đấy, nếu ở lâu ta sẽ nhớ nàng đó.”

“Hoàng thượng, thiếp biết rồi.” Lợi nhuận của trang viên trong khoảng thời gian này đều không tệ, mà nàng cũng vừa mới biết thợ thiết kế trang viên Khấu Giang tiên sinh cũng là thiết kế sư ngự dụng của hoàng cung. Lúc trước đúng là đại tài tiểu dụng mà, Mẫu Đơn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “Hoàng thượng, ở thành Đông chọn miếng đất xây dựng cung điện, vậy các bách tính ở gần đó đều đã sắp xếp ổn thoả chưa? Khu thành Đông hẳn là phải quy hoạch lại một lần nữa rồi? Thiếp nghe nói bên đó còn xây một loạt cửa tiệm, tới lúc đó định bán với giá cao. Hoàng thượng, không biết có thể cho thiếp mấy cái cửa tiệm đó không?”

Lúc trước quy hoạch vùng đất đó, quả thật dư ra một con phố, Vệ Lang Yến sai người xây thành một loạt cửa tiệm, định xây xong cung điện sẽ bán một loạt cửa tiệm đó đi. Nói ra thì một tân đế như hắn thực sự rất thiếu ngân lượng, tuy rằng lúc trước đã thu lại không ít ngân lượng từ Tưởng hầu phủ, mà một năm nay chinh chiến những thứ lớn lớn nhỏ nhỏ cần dùng ngân lượng thật sự rất nhiều. Hơn nữa Tuyên đế lúc trước tiêu xài hoang phí, quốc khố sớm đã trống rỗng. Lúc trước hắn ở An Dương kiểm tra xét sổ sách, thật hận không thể chém chết tên Vệ Tuyên đó.

Dư ra thêm một con phố tuy có thể bán được chút ít ngân lượng nhưng mà so với khoản ngân lượng phải dùng sau này thì không đáng kể, Vệ Lang Yến đã nhanh chóng đồng ý.

Thấy hắn đồng ý sảng khoái, trong lòng Mẫu Đơn rất vui. Mảnh đất đó kế bên hoàng cung, tới lúc đó tự nhiên là nơi phồn hoa bậc nhất, chỉ là thu tiền cho thuê một năm cũng là số ngân lượng không ít. Nàng còn định để lại mấy cửa tiệm để làm ăn buôn bán khác.

Trong vương phủ quả thật không có chuyện gì, bây giờ nàng là nương nương, căn bản không phải chuyện gì cũng cần nàng đích thân làm. Mà thiếp mời của các phu nhân thế gia trong thành Bình Lăng cũng không thể đưa tới tay nàng nữa, thân phận không giống nhau, chỉ có nàng được trao thiếp mời cho người khác mà thôi. Mấy ngày nay mỗi đêm Yến đế đều kéo nàng vận động một phen, nàng thực sự sợ hắn chịu không nổi. Không quá 2 ngày nàng liền dẫn Tiểu Cửu Nguyệt và Vệ Tử An đi trang viên ở ngoại thành.

Phong cảnh ở trang viên quả thật không tệ, mà thời tiết này các cây ăn quả được trồng trong trang viên đang mùa hoa nở rộ. Mỗi ngày dẫn 2 tiểu tử đi ngâm suối nước nóng. Tiểu Cửu Nguyệt không thể ngâm được vì nó mới hơn 7 tháng tuổi thôi. Lại đi câu cá ở bên hồ, buổi tối rảnh rỗi Mẫu Đơn đích thân xuống bếp nấu một bàn thức ăn gia đình, cuộc sống cũng rất tự tại.

Chỉ vài ngày sau, nàng liền có chút nhớ Yến đế rồi, thế là khởi hành quay về, lúc về có ghé qua thăm Thẩm gia trước.

Vừa đến Thẩm gia liền nhìn thấy một nam tử thân hình cao lớn vạm vỡ đang đứng trong viện của lão phu nhân, nhìn cực kỳ quen mắt, lại đúng lúc nghe y nói: “Thẩm lão phu nhân, ta là thật lòng đối với Nhạn Dung, thật lòng xin cưới Nhạn Dung. Sau này ta sẽ chỉ đối xử tốt với một mình Nhạn Dung, lại càng không nạp thiếp, chỉ mong lão phu nhân thành toàn cho.”

Đúng là giọng của Trì Ninh Bái, Mẫu Đơn thấy sắc mặt lão phu nhân hơi không quan tâm, nàng tiến lên trước cười nói: “Trì đại ca, huynh đến rồi à?”

Mọi người nghe tiếng của Mẫu Đơn liền hoàn hồn lại. Lão phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Nương nương, người về sao không sai người thông báo trước một tiếng.”

Mẫu Đơn cười nói: “Tổ mẫu, đều là người một nhà, còn cần người truyền tin sao… Đúng rồi, Trì đại ca tới đây làm chi? Tới cầu hôn Nhạn Dung muội tử à?”

Trì Ninh Bái cười với Mãu Đơn, nhẹ gật đầu. Nói ra thì, lúc trước cả đường đi, Trì Ninh Bái cũng không phải là người máu lạnh, Thẩm Nhạn Dung đối xử với y như vậy, ở chung lâu ngày thì cũng đã thích cô nương này rồi. Người ta đã đi theo y cả đoạn đường. Y cũng không thể không tới cửa cầu hôn. Vốn là tìm bà mối tới cửa cầu hôn nhưng lại bị lão phu nhân cự tuyệt, lúc này mới đích thân tới cửa một chuyến. Có lẽ đây quả thật là không hợp quy tắc, nhưng y là người lỗ mãng, thẳng thắn, không tự mình tới cửa một chuyến thì y sẽ không từ bỏ đâu.

Lão phu nhân hết cách chỉ đành mời y vào. Thẩm lão gia tiếp đãi Trì Ninh Bái, Mẫu Đơn theo lão phu nhân về phòng. Trước khi nàng đến đã ghé qua thăm đại phòng trước, đối với chuyện lão phu nhân cự tuyệt mối hôn sự này nàng cũng biết. Thẩm Nhạn Dung đang khóc nức nở, Lữ thị đồng ý với mối hôn sự này, tuy rằng Nhạn Dung là thứ xuất của đại phòng nhưng Lữ thị đối xử với muội ấy không tệ, đáy lòng cũng tán thành mối hôn sự này. Nhân phẩm của Trì Ninh Bái bà cũng hiểu, bởi vì cảm thấy cô nương nên gả cho nam nhân chỉ yêu thương một mình mình chứ không nạp thiếp thì tốt hơn là gả cho nhà quyền quý, chỉ là lão phu nhân không đồng ý, bà chỉ đành nhờ Mẫu Đơn qua nói chuyện với lão phu nhân.

Thẩm Mẫu Đơn theo lão phu nhân vào phòng rồi cười nói: “Tổ mẫu, tổ mẫu sao vậy? Trì đại ca rất tốt đó, nếu Nhạn Dung đã thích thì tổ mẫu hãy đồng ý đi. Ngàn vàng khó mua tấm lòng tốt, hai người yêu thương nhau, Trì đại ca lại là người trọng tình nghĩa.”

Lão phu nhân ấp a ấp úng không nói nên lời. Mấy tỷ muội Thẩm gia đều được gả không tệ, ít nhất đều được gả cho quan gia. Tuy rằng bà cũng rất thích Trì Ninh Bái nhưng y lại là một dân đen. Lão phu nhân lại nghĩ Tứ cô nương là nương nương thân phận cao quý, đáy lòng liền có chút gì đó không tình nguyện, cảm thấy Lục cô nương có thể tìm được một mối hôn sự tốt hơn. Mẫu Đơn thuyết phục hồi lâu, lão phu nhân cũng nghĩ thông rồi, thở dài nói: “Nếu đã như vậy thì đồng ý thôi, giống như cháu nói đó ngàn vàng khó mua được tấm lòng tốt…”

Cứ như vậy mà hôn nhân của Trì Ninh Bái và Thẩm Nhạn Dung đã được đính ước, sau đó lại biết Thẩm phủ còn một chuyện nữa, thì ra mấy ngày trước đột nhiên có một đạo thánh chỉ hạ xuống, muốn điều Thẩm Hoán đi huyện Khai Bình làm huyện quan. Huyện Khai Bình là chỗ hẻo lánh, hơi hoang vu, đây thật sự không tính là chuyện vui gì. Mẫu Đơn đương nhiên hiểu đây là ý của Yến đế. Đối với chuyện Yến đế ban quan chức cho người của Thẩm gia, nàng chưa bao giờ hỏi đến, Yến đế cũng sẽ không nói những chuyện này cho nàng biết.

Đi huyện Khai Bình làm quan, tuy rằng khổ một chút nhưng lại có thể học được rất nhiều thứ, tuy rằng học thức của A Hoán không tệ nhưng cách đối nhân xử thế, các mặt trên quan trường lại không thành thạo, e rằng Yến đế cũng chỉ muốn đệ ấy đi rèn luyện một chút.

Buổi tối lúc cùng phụ thân và A Hoán ăn cơm, Mẫu Đơn lại dặn dò A Hoán mấy câu, nói: “Tuổi đệ còn nhỏ, đi qua đó làm huyện quan phải cẩn thận một chút mới được. Ngoài ra di mẫu cùng là người huyện Khai Bình, nếu như có thể, đệ chăm sóc cho di mẫu nhiều một chút.” Rốt cuộc cũng là muội muội của mẫu thân, là di mẫu của bọn họ, dù sao cũng vẫn nên đi thăm. Sau đó nàng theo phụ thân tới phòng khách trò chuyện. Mẫu Đơn biết được trong thành có không ít gia đình tới cửa vì Thẩm Hoán cầu thân nhưng mà tuổi đệ ấy còn nhỏ nên Thẩm Thiên Nguyên đã cự tuyệt.

Mẫu Đơn cười: “Phụ thân nói đúng lắm, tuổi A Hoán vẫn còn nhỏ, chưa cần phải đính hôn trước. Mấy năm này phụ thân có thể giúp xem trước xem cô nương nhà nào không tệ, tới khi A Hoán lớn hơn chút thì thành thân cũng không muộn.” Bây giờ A Hoán cũng chỉ mới 15 tuổi thôi.

Sau đó Thẩm Thiên Nguyên bế Tiểu Cửu Nguyệt chơi một hồi, Tiểu Cửu Nguyệt hơi mệt rồi, Mẫu Đơn mới đứng dậy cáo từ về vương phủ.

Trước hết là dỗ Tiểu Cửu Nguyệt đi ngủ rồi Mẫu Đơn mới đi về phòng. Tinh lực của Yến đế thật là dồi dào. Ban ngày bận rộn cả ngày, tối đến còn cùng nàng nói chuyện một hồi, hỏi một chút cuộc sống ở trang viên như thế nào. Nàng đang vô cùng hưng phấn nói chuyện thì nam nhân này bắt đầu cởi quần áo của nàng…

Không quá mấy ngày, thái hậu liền áp giải Cảnh vương tới, không sai, là thị vệ áp giải Cảnh vương tới. Hôm đó Mẫu Đơn đang xem sổ sách của trang viên và tiệm y phục thì nghe thấy tiếng khóc thất thanh của thái hậu từ bên ngoài vọng đến: “Mẫu Đơn, Mẫu Đơn ngươi mau ra đây.”

Mẫu Đơn vội vàng bỏ sổ sách xuống đi ra ngoài, nhìn thấy đám thị vệ đang trói gô Cảnh vương tiến vào trong viện, bên cạnh là thái hậu đang khóc lóc thảm thương. Thái hậu vừa nhìn thấy Mẫu Đơn thì giống như là nhìn thấy sợi rơm cứu mạng vậy, khóc tiến lên trước kéo Mẫu Đơn lại: “Mẫu Đơn, ngươi hãy đi khuyên khuyên hoàng thượng đi, nó làm gì vậy chứ, sao lại trói gô Cảnh Nhi tới Bình Lăng.”

Cả đoạn đường, Cảnh vương đều bị trói gô, bà ta cũng sắp đau lòng muốn chết rồi. Lúc trước vốn là bà ta đề nghị quay về, kết quả lại đợi tới một đám binh sĩ xông vào vương phủ bắt trói đứa con bà ta yêu thương nhất, bà ta liền hối hận nhưng lúc đó đã muộn rồi, cứ như vậy mà tới Bình Lăng. Thái hậu cũng thông minh, biết rằng bây giờ cho dù mình có đi cầu xin hoàng thượng cũng vô dụng, vì thế liền chạy tới chỗ người trong lòng của hoàng thượng bên này mà cầu xin.

Cả đoạn đường Cảnh vương vô cùng thảm hại, giờ phút này cả người đều nhếch nhác, chỉ có biểu cảm là không đổi, ngẩng đầu lạnh lùng cười cười. Mẫu Đơn không lo lắng Cảnh vương, chỉ lo cho Bảo Thu. Trước mắt cũng không biết bảo Thu ra sao rồi, an ủi thái hậu vài câu xong, lúc này mới hỏi cảnh vương: “Lục ca, bảo Thu đâu? Bảo Thu sao rồi?”

Hết chương 121.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play