Trong quán ăn sang trọng, chỉ có duy nhất hai người đang thở hồng hộc vô cùng khó coi.

“Con nhỏ kia, cô đạp chết tôi rồi!” Nicolas “hiền lành” của chúng ta cũng phải biến thành ác quỷ đầu to, tai lớn, mặt con heo trong mắt Trần Man Lanh.

“Ăn nói cho cẩn thận! Tôi bằng tuổi chị họ cậu đấy!”

“Thì đã sao? Kiến thức của cô còn không bằng một nửa tôi nha, baby!”

“Cho dù thế nào thì tôi vẫn lớn hơn cậu!”

“Không phải về chiều cao.” Nicolas bình thường “đức độ”, “khiêm tốn” giờ lại đứng cười ha hả trước mặt bao nhiêu người.

“Tôi đã nói rồi nha! Ăn nói không cẩn thận là tôi mách Diệp Băng đấy!”

“Ế! Sao tự nhiên lôi tôi vào?” Diệp Băng đang ngồi ăn liền quay ra, tiện tay chỉ luôn vào mặt mình. “Tôi là người lương thiện đấy nhé!”

Hình Thiên ngồi bên cạnh, miệt mài ăn uống, thậm chí không thèm để ý đến đám nhóc bên cạnh.

“Bà cô mà cũng đòi lương thiện.” Nicolas dẩu môi, miệng chẹp chẹp, quên luôn cuộc đấu khẩu với Trần Man Lanh.

Giờ đến lượt Diệp Băng không để ý đến Nicolas, một mực “thương yêu” mấy món vừa mới được đem ra.

“Biết cảm giác bị lãng quên thế nào chưa?” Trần Man Lanh ngồi xuống bên cạnh Diệp Băng , bình thản thưởng thức bữa tối của mình.

“Cũng không tệ lắm! Chỉ có người hay nóng giận như cô…”

Thật may cho Nicolas nha, nằm trong cốp xe lâu như vậy, giờ lại chuẩn bị được vận động xương cốt rồi

“Diệp Băng! Wow, nhớ bé con quá nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play