Hôm sau, Dương Nghiêm và Dương Linh bắt đầu làm việc.

Hiệu suất của họ thực nhanh, đúng một tuần đã mua được ba cái tửu lâu có đầy đủ khế đất và giấy tờ, thuê được ba mươi sáu đầu bếp và sáu mươi người làm. Phải nói huynh muội Dương Nghiêm làm việc rất có năng lực.

Hôm nay, Ngọc Phi Tuyết trực tiếp đến các tửu lâu xem xét vấn đề trang trí và người làm.

Lần này Ngọc Phi Tuyết không cải nam trang, trực tiếp dùng dung mạo thật đến gặp họ. Dương Linh đón nàng ở phía sau phủ. Đây là lần đầu tiên Dương Linh thấy được dung mạo thật của Ngọc Phi Tuyết, phải nói là đẹp, rất đẹp a. Nàng tự nhận mình cũng là một mĩ nhân, nhưng không ngờ đứng trước Ngọc Phi Tuyết nàng lại có cảm giác mình nhỏ bé như vậy, thật không ngờ chủ tử của nàng lại làm người ta kinh hách đến như vậy. 

Ngồi trong xe ngựa Ngọc Phi Tuyết nhắm mắt tĩnh thần. Dương Linh ở bên cạnh thì thỉnh thoảng xốc màn lên ngắm nghía. Đột nhiên nhớ ra điều gì Ngọc Phi Tuyết nói “Chúng ta ghé qua nơi trồng hoa một chút”

Dương Linh vội bảo đánh xe đổi hướng. Dương Linh thắc mắc “Chủ tử, sao đột nhiên đi đến nơi trồng hoa?”

Ngọc Phi Tuyết khẽ cười “Rồi ngươi sẽ biết”

Đến nơi, Ngọc Phi Tuyết nói với Dương Linh “Ngươi đi ra dặn với chủ vườn ta muốn thược dược, lan vỹ trắng, linh lan, dạ yến, thu quỳ, túy linh lung, thanh trà, trúc dây, thủy hồng mỗi loại ba mươi chậu chuyển đến mỗi tửu lâu mười chậu”

Dương Linh hiện giờ mới vỡ lẽ thì ra Ngọc Phi Tuyết muốn dùng hoa để trang trí tửu lâu, đầu óc nàng cũng hẹp quá đi, mãi không nghĩ ra.

Dương Linh vâng lời nhanh chóng gặp chủ vườn, thương lượng chuyện mua bán hoa. Một lúc sau giao dịch đã xong, ông chủ vườn hứa là sẽ đưa đúng số hoa đến từng lâu, Dương Linh yên tâm vui vẻ lên xe ngựa, đến tửu lâu ở thành Bắc. 

Thấy Dương Linh, Ngọc Phi Tuyết mở hỏi “Đã xong việc?”

Dương Linh đáp “Ân, hoa giờ đang được chuyển đến”

Ngọc Phi Tuyết “Tốt, chúng ta cũng cần nhanh lên thôi, ca ca ngươi vội sắp chết rồi”

Dương Linh bĩu môi “Chờ đợi là chức trách của huynh ấy”

Ngọc Phi Tuyết khẽ cười, Dương Linh cũng cười theo. Dương Linh hơn nàng mấy tuổi nhưng tính cách rất giống trẻ con. Giờ nàng mới thấy thông cảm cho Dương Nghiêm, đúng là làm ca ca thật khó a.

Rất nhanh thôi xe ngựa đã đến nơi. Đây là tửu lâu mua được ở thành Bắc, nhìn thật không tồi. Ngọc Phi Tuyết đứng dậy ra khỏi xe ngựa, Dương Linh cùng Vân nhi theo sau. 

Bên trong Dương Nghiêm và hơn chín mươi đầu bếp và người làm đang đợi nàng. Ngọc PhiTuyết đến mọi người hướng tập trung đến nàng đánh giá. Ngay cả Dương Nghiêm cũng không ngoại lệ.

Chủ nhân của bọn họ là một cô nương rất trẻ tuổi chắc tầm mười ba tuổi, một thân bạch y trắng muốt khiến nàng toát ra vẻ lạnh lùng cao quý, làn da trắng nõn, mái tóc đen bóng mượt, ánh mắt hữu hồn, mặc dù nàng đang đeo khăn che mặt nhưng cũng đoán được nàng ắt hẳn là mĩ nhân.

Thấy mọi ánh mắt hướng mình nhìn chằm chằm, Ngọc Phi Tuyết khó chịu lên tiếng “Các ngươi đã ở đây thì phải biết tôn trọng chủ tử”

Mọi người ai cũng ý thức được câu nói vừa rồi, không ai dám nhìn tiếp, dù gì ở đây chủ tử là nàng không thể ngày đầu đã bị đuổi. 

Dương Nghiêm đi lại chắp tay cung kính “Chủ tử người đã đến”

Ngọc Phi Tuyết khẽ gật đầu, ngồi vào ghế nhâm nhi ly trà “Như đã biết ta thuê các ngươi để làm gì, đã là người của ta thì phải theo luật của ta không được làm trái. Thứ nhất các ngươi không được tiết lộ cho người ngoài biết về chủ nhân của mình. Thứ hai cho dù thế nào cũng không được có thái độ coi thường cũng như khinh rẻ hay nịnh nọt khách, tất cả đều phải tôn trọng và đối xử như nhau, cho dù là Vua cũng không ngoại lệ. Thứ ba mọi việc nội bộ của quán tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Các ngươi có dám đảm bảo không?”

Mọi người đồng thanh đáp “ Được, thưa chủ nhân”

Ngọc Phi Tuyết ranh mãnh nói tiếp “Ở đây ta có giấy cam đoan, yêu cầu các ngươi xác nhận, nội dung là thực hiện đúng ba điều trên và mức lương sẽ có của mỗi người. Nếu các ngươi vi phạm một trong ba điều trên sẽ phải trả lại gấp mười lần số tiền ta đã trả cho các ngươi và ta cũng không dám đảm bảo người nhà của các ngươi khi đó sẽ an toàn. Tiền lương của mỗi người sẽ tăng hoặc giảm tùy theo mức độ làm việc của mỗi người. Hy vọng mọi người sẽ không phụ lòng ta.”

Mọi người ở dưới đều bị Ngọc Phi Tuyết dọa sợ. Thật không ngờ cô nương này nhìn nhỏ tuổi mà rất thủ đoạn, không để cho bọn họ có chỗ động đậy. Giờ thử xem ai dám phản bội nàng, chắc chắn là không ai muốn cùng người nhà đi dạo điện Diêm Vương đâu.

Dương Linh bên cạnh khẽ nói thầm “Chủ tử, người đúng là phúc hắc chuyên đi tuyệt đường sống của người khác.”

Sau đó đám người tản ra, người làm được phân công đi dọn dẹp và trang trí quán. Các đầu bếp thì được Ngọc Phi Tuyết đưa cho một tờ giấy dài chép đến hơn trăm công thức nấu ăn nàng tổng hợp được. Trước đây Ngọc Phi Tuyết là người rất kén ăn vì thế nên nàng hay tìm tòi món ăn mới, công thức nấu ăn mới. 

Mấy người đầu bếp nhìn dãy công thức mà tròn xoe mắt, toàn món họ chưa gặp bao giờ, không biết vị tiểu chủ nhân này tìm ở đâu ra nhưng nhìn thật khó khả thi đi?

Dường như đọc được suy nghĩ của họ Ngọc Phi Tuyết  bước đến “Ta đã làm thử vài món trong này các ngươi có thể nếm thử rồi cho ý kiến”

Sau đó Vân nhi đem thức ăn Ngọc Phi Tuyết đã chuẩn bị sẵn bỏ trong hộp đưa lên. Đám đầu bếp xúm lại vừa nếm thử vừa bàn tán, ngay cả Dương Linh cũng chạy lại nếm thử. 

Cả đám đầu bếp gật gù tán thưởng, có người nói “Thật không ngờ lại ngon đến vậy, cả đời ta chưa bao giờ được ăn món ngon như vậy, thật là nông cạn quá rồi”

Có người đầu bếp già “Bản thân ta từng làm việc trong cung mà những món này cũng chưa từng nếm qua, quả thật là món ngon hiếm thấy, lão phu tâm phục khẩu phục”

Ngọc Phi Tuyết khẽ cười thỏa mãn, đứng khoanh tay “Các món ăn ở đây các ngươi cứ theo công thức ta đưa mà làm, khai trương chúng ta sẽ sử dụng bảy món đầu tiên là món chính, những món còn lại tùy ý các ngươi chọn trong đó từ món thứ 50 trở đi. Có điều những công thức này các ngươi tuyệt đối không được tiết lộ nửa điều ra ngoài, nếu làm trái xử phạt theo như ba điều trong giao ước kia.”

Đám đầu bếp vâng lời, đi chuẩn bị. 

Sau đó Dương Linh dắt bốn cô nương đến trước mặt nàng “Chủ tử đây là bốn tỉ muội tốt của ta, các nàng rất có tài trong việc buôn bán không biết có thể để các nàng làm thu ngân được không?"

Ngọc Phi Tuyết khẽ đánh giá bốn người, các nàng đều lớn hơn Ngọc Phi Tuyết đều là người có gương mặt thanh tú, đẹp mắt, nhưng nhìn rất trưởng thành. Ngọc Phi Tuyết nhìn các nàng “Không biết vì sao các ngươi muốn làm cho ta?”

Cô gái nhìn già dặn nhất trong nhóm lên tiếng “Không giấu gì, chúng tôi cũng như huynh muội Dương Linh đều là người có chút công phu, có thể kiếm đủ sống, nhưng chúng tôi ở nhà còn có mẹ già phụng dưỡng, bà đang mắc bệnh nặng, nghe Dương Linh nói công việc này kiếm được nhiều tiền nên chúng tôi muốn đến thử vận may.”

Ngọc Phi Tuyết gương mặt vẫn như cũ, nhìn không ra là nàng đồng tình hay không đồng tình “Các ngươi tên gì?”

Vẫn là cô gái vừa rồi lên tiếng “ Tôi tên Thanh Hà, còn lại là các muội muội của tôi tên lần lượt là Thanh Cúc, Thanh Thủy, Thanh Tuyết”

Ngọc Phi Tuyết gật đầu “Được ta đồng ý cho các ngươi làm việc”

Bốn người đồng loạt vui mừng. Lúc đầu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Ngọc Phi Tuyết các nàng còn tưởng nàng không đồng ý, thật không ngờ Ngọc Phi Tuyết lại chấp nhận để các nàng làm việc.

Ngọc Phi Tuyết nói tiếp “Các ngươi có thể đi theo Dương Linh nhận công việc, mỗi người giúp ta quản lí một cái tửu lâu, còn Thanh Tuyết đi theo ta, ta có việc muốn ngươi làm. Mẫu thân các ngươi cứ chuyển đến hậu viện ở để tiện chăm sóc.”

Bốn tỉ muội cảm kích, rơm rớm nước mắt, từ khi sinh ra đến giờ ngoại trừ huynh muội Dương Linh chưa ai đối tốt với bọn họ như vậy, cho dù chưa từng quen biết nhau.

Ngọc Phi Tuyết nhìn một màn vẫn giữ nguyên thái độ “Không việc gì phải khóc, ta làm như vậy cũng là vì ta, nên nhớ ta không nuôi người vô dụng, cho nên các ngươi làm việc cho tốt vào.”

Bốn người đồng thanh đáp “Vâng, thưa chủ tử.”

Sau đó Dương Linh dẫn ba người đi nhận việc, Thanh Tuyết đi theo Ngọc Phi Tuyết đợi giao phó. Ngọc Phi Tuyết nhìn nàng hỏi “Ngươi biết võ công?”

Thanh Tuyết nhẹ nhàng đáp “Ân, bốn chúng ta và huynh muội Dương Linh đều học từ một người.”

Ngọc Phi Tuyết gật đầu “Vậy ta muốn ngươi dạy cho Vân nhi chút võ để phòng thân”

Thanh Tuyết ngạc nhiên “Đây là việc người muốn ta làm?”

Ngọc Phi Tuyết lắc đầu “Dạy võ cho Vân nhi là một chuyện, chắc Dương Linh đã nói cho ngươi biết thân phận của ta, ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, thỉnh thoảng thay ta đối phó một số người”

Thanh Tuyết khá hiểu chuyện, vỡ lẽ “Ân, thuộc hạ đã hiểu”

Ngọc Phi Tuyết hài lòng phất tay “Ngươi về nhà chuẩn bị, mai cùng Dương Linh chuyển vào phủ Tướng quân”

Thanh Tuyết gật đầu nhanh chóng quay về chuẩn bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play