“Thanh….” Nhẹ nhàng ôm ta vào trong ngực, hắn chậm rãi thở dài một tiếng.

.

Lần thứ hai cảm nhận được sự ấm áp như trước kia, tâm ta cũng dần dần bình tĩnh lại.

.

“Lên xe đi! Chúng ta đến chỗ nào đó ngồi một chút.”

.

Hai người chúng ta cứ đứng ôm nhau như vậy một lúc lâu, sau đó hắn nhẹ nhàng nói bên tai ta.

.

“Ân.”

.

Lúc vào trong xe, ta tựa đầu vào vai hắn, cho dù ta đã biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của hắn, thế nhưng ta đã không còn tâm trí để nghĩ nhiều như vậy, mà hắn cũng chỉ đạm đạm nhất tiếu, không có đẩy ta ra.

.

Trên đường đi, điện thoại của ta cũng rung lên rất nhiều lần, là Tề Khiếu gọi tới, nhưng ta không bắt máy, bởi vì hiện tại ta căn bản vô pháp đối mặt với hắn. Cuối cùng, vì thực sự không muốn hắn lo lắng, ta đành phải gửi cho hắn một tin nhắn, nói là ta có chút việc bận nên sẽ về trễ.

.

“Tới rồi.” Khi ta sắp thiếp đi thì Mạc Nhiên nhẹ nhàng gọi ta dậy.

.

“Ta ngày hôm nay có chút mệt mỏi, có làm ngươi bị đau vai không?” Ta ngại ngùng hỏi thăm.

.

“Không có việc gì.” Hắn cười cười, đóng cửa xe lại.

.

Theo hắn đi vào một gian phòng, bởi vì nhất thời không biết phải nói gì, ta chỉ có thể lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn hắn.

.

“Có muốn uống chút gì không?” Chắc là bị ánh mắt của ta làm cho mất tự nhiên, hắn lên tiếng như muốn thay đổi không khí.

.

“Không cần.” Ta mỉm cười cự tuyệt.

.

“Lão sư, nếu có một ngày ta làm chuyện xấu, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?” Ta đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn hỏi.

.

“Sẽ, bởi vì ta biết đó chắc chắn không phải là chủ ý của ngươi.” Hắn không chút do dự trả lời, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định cùng tín nhiệm.

.

“Nếu như ta làm ra những chuyện khiến mọi người phỉ nhổ, vậy ngươi còn có thể bao dung cho ta được hay không?” Mũi ta đột nhiên cay xè, ta nghẹn ngào hỏi tiếp.

.

“Mặc kệ sau này ngươi sẽ làm cái gì, ta đều nguyện ý giúp ngươi gánh vác.” Hắn đạm đạm nhất tiếu nhìn ta, thần tình ôn nhu khiến ta bất tri bất giác dần dần sa vào trong đó.

.

“Đêm nay có thể ở lại chỗ này hay không?”

.

“Hảo.” Ta biết ta không nên đáp ứng, nhưng nội tâm ta như trước vô pháp cự tuyệt hắn.

.

Khi nằm ở trên giường, hai chúng ta cứ tựa vào nhau như thế, cái gì cũng không có làm. Hắn nắm tay của ta, ta thì tựa vào ngực hắn nghe tiếng tim đập, sau đó chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

.

“Dương nhi…. Dương nhi…. Mau dậy đi, sắp muộn giờ đến trường rồi.” Bên ta ta truyền đến một thanh âm vô cùng ôn nhu.

.

“Là ai?”

.

“Là ba ba.”

.

“Ba ba?” Khi ta nhập nhèm mở mắt, thấy khuôn mặt tươi cười đó thì ta không dám tin tưởng mà nhảy dựng lên ở trên giường.

.

“Ba ba? Điều này sao có thể…. Người không phải….” Ta kinh ngạc nhìn hắn.

.

“Không có, ba ba vĩnh viễn sẽ không li khai ngươi.” Hắn đạm đạm nhất tiếu, mở rộng vòng tay với ta.

.

“Người…. Thật tốt quá….” Khi ta vừa mới nhào vào trong lòng hắn, thậm chí còn chưa cảm nhận được một điểm ấm áp thì thân thể hắn đột nhiên lóe sáng, rồi từ từ tiêu thất trước mặt ta.

.

“Ba ba…. Không được rời khỏi ta, không được….” Ta khóc lóc hô, liều mạng muốn ôm hắn lại không cho hắn biến mất. Thế nhưng mặc kệ ta có nỗ lực thế nào, cuối cùng hắn vẫn biến mất trước mắt ta.

.

“Ba ba…. Đừng rời khỏi ta mà. Ô ô ô….”

.

Ta choàng dậy, tuy rằng biết là mộng, thế nhưng vẫn thương tâm, mà giấc mộng này thật đến nỗi giống như nó vừa xảy ra thôi.

.

Sau khi tỉnh dậy, ta cũng không ngủ lại được nữa, xuống giường nhìn quanh thì đã thấy đồng hồ điểm bốn giờ. Nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Mạc Nhiên vẫn còn đang ngủ say, ta lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn hắn một lúc, sau đó liền để lại một bức thư rồi xoay người li khai.

.

Mạc Nhiên:

.

Lão sư thân ái của ta, bằng hữu tốt nhất của ta, có thể cũng là người cả đời này ta yêu thích nhất. Lúc ngươi đọc được bức thư này, cũng là lúc ta và ngươi vĩnh viễn không còn gặp lại.

.

Bởi vì ta đã có được sự tin tưởng của ngươi, cho nên mặc kệ sau này ta có khổ cực đến thế nào đi chăng nữa, ta vẫn sẽ tiếp tục kiên trì mà bước tiếp.

.

Cảm tạ vì tất cả những gì ngươi đã làm cho ta, nhưng kiếp này không thể hồi báo, chỉ xin hẹn ngươi kiếp sau.

.

Thỉnh hảo hảo đối đãi sư mẫu!

.

Mạc Nhiên, xin lỗi, ta lại một lần nữa làm cho ngươi thương tâm. Khi đi vào trong thang máy, ta vừa đi vừa nghĩ đến khi hắn tỉnh lại và nhìn thấy bức thư, thì không kìm được mà lặng lẽ rơi lệ đầy mặt. Khi mặt trời mọc lên thì ta cũng đi đến cổng trường Lăng Lan.

.

“Thanh lão sư, sao hôm nay lại đến sớm thế?”

.

Bác bảo vệ vừa nhìn thấy ta, liền lập tức mở cửa ra, niềm nở chào hỏi ta.

.

“Chào buổi sáng, hôm nay ta có chút nội dung cần chuẩn bị trước một chút, cho nên đi sớm.”

.

Ta cười khổ, cố gắng trả lời cho qua chuyện.

.

“Lần đầu tiên thấy một giáo viên chăm chỉ như cậu đấy, nhưng mà vẫn phải chú ý thân thể một chút a.” Bác ấy thiện ý nhắc nhở.

.

“Cảm tạ, ta sẽ chú ý.” Nhanh chóng nói một tiếng tạ ơn, ta liền đi thẳng đến phòng làm việc của mình.

.

Cởi áo khoác ra, ta nằm lên ghế sô pha định ngủ thêm một chút. Bởi vì đang để điện thoại ở chế độ im lặng, cho nên khi ta tỉnh dậy, nhìn vào điện thoại thì thấy có tới bảy cuộc gọi nhỡ. Ba cuộc của Tề Khiếu, hai cuộc của Hàn Phong, còn lại là của Mạc Nhiên.

.

Ta thở dài một tiếng, đóng điện thoại di động lại.

.

Môn học của ta là tiết đầu tiên của buổi chiều, thế nên ta liền vào lớp trước, cơm trưa cũng không ăn, thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không có uống. Ngoại trừ lý do là ta không thể nuốt nổi, ta còn muốn tự mình làm một cái thử nghiệm.

.

“Ngày hôm nay có một bài kiểm tra cần phải làm, khi nào hết giờ thì nộp lại cho ta.”

.

Ta cầm một xấp đề đi vào lớp, thấy mọi người lộ ra vẻ mặt không muốn làm, ta liền mỉm cười nói: “Yên tâm, không tính điểm đâu.”

.

Vừa nghe ta nói không tính điểm, bọn họ lập tức hoan hô ầm ĩ lên.

.

“Được rồi, tuy rằng không tính điểm, thế nhưng cũng không được trao đổi bài, đương nhiên càng không cho phép các ngươi mở sách đâu đấy. Nếu như để ta biết được ai không tuân thủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy…. Ha hả.” Ta cố ý nghiêm mặt để răn đe bọn chúng, sau đó lại biết mình giả bộ không được liền ngại ngùng cười cười.

.

“Đã biết, thầy mau phát đề đi.” Bọn họ không nhịn được đứng lên giục.

.

Phát đề xong, ta đứng ở một bên nhìn học sinh vùi đầu làm bài, trong lòng thầm nghĩ mình và bọn họ là không có duyên. Khi ta đi quanh lớp một vòng, quả nhiên bắt đầu cảm thấy choáng váng, tuy rằng đây là kết quả mà ta muốn, thế nhưng thật không ngờ lại thực sự xảy ra.

.

Ta kiên trì đi tới bục giảng, nhìn thoáng qua Vân Du Vũ đang chăm chú làm bài, ngực cười lạnh một tiếng, liền ngã ra mặt đất. Trước khi ta ngất đi, ta vẫn nghe thấy rõ ràng giọng nói sốt ruột của hắn, “Các ngươi đừng động vào hắn.”

.

Loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, ta rốt cuộc cũng tỉnh lại, liền thấy mình đang nằm truyền dịch.

.

“Ngươi tỉnh rồi?” Thanh âm vui mừng từ cửa truyền đến.

.

“Nơi này là?” Khi ta thấy Vân Du Vũ vẻ mặt tươi cười đi tới thì mới nhớ tới chuyện mình đã ngất đi.

.

“Phòng Y tế.”

.

“Ờ.” Ta mỉm cười ngồi dậy.

.

“Ngươi trả lời thật dễ dàng? Ta vốn còn đang tưởng ngươi bị bệnh gì, vất vả cõng ngươi tới đây, bác sĩ lại nói ngươi chỉ là hơi thiếu máu. Chẳng lẽ ngươi không chịu ăn cơm hay sao hả?”

.

Thấy ta chỉ cười cười không nói gì, hắn đột nhiên tức giận, gằn giọng hỏi ta.

.

“Ngươi không đi học à?” Ta nhanh chóng chuyển đề tài.

.

“Tan học lâu rồi.”

.

“Thật sao, bây giờ là mấy giờ?”

.

“Bốn giờ năm mươi.”

.

“Ta ngủ lâu như vậy?” Hắn nhìn đồng hồ xong liền nói cho ta biết, quả thực khiến ta cảm thấy rất ngạc nhiên.

.

“Của ngươi đây.” Hắn đưa cho ta một tập bài kiểm tra, “Bọn họ không có đọc sách.”

.

“Cảm tạ.” Ban đầu ta còn tưởng rằng lúc ta bị ngất đi rồi, những học sinh đó sẽ có thể vô pháp vô thiên, nhưng xem ra là ta đã sai rồi.

.

“Ngươi rõ ràng chưa có kết hôn, vì sao lại mang nhẫn?”

.

Khi ta đang xem qua mấy bài kiểm tra, Vân Du Vũ đột nhiên nắm lấy ta trái của ta mà hỏi.

.

“Ngươi điều tra ta?” Mặt trầm xuống, ta lạnh lùng nhìn hắn.

.

“Khụ khụ. Cái này…. Chỉ là có chút hiếu kỳ…. Cho nên…. Mới dò la một chút.” Hắn cười nịnh nhìn ta, tự biết mình đã lỡ lời, nên liền quay đầu sang một bên để tránh ánh mắt của ta.

.

Ta hừ lạnh một tiếng, rút kim truyền dịch trên tay ra, chỉnh lại y phục một chút rồi bước xuống giường.

.

“Xin lỗi.” Ta đang định mở cửa đi ra ngoài, hắn lại đột nhiên ngăn cản ta.

.

Thấy trên mặt hắn lộ ra thần tình bất an, ta cười lạnh một tiếng nói: “Không cần.”

.

“Biểu ca, ngươi đừng nóng giận. Hay là thế này, ngươi xem ta khổ cực ôm ngươi đến phòng y tế, lấy ưu điểm bù vào khuyết điểm có được hay không?” Ta vừa mới bước ra khỏi phòng được một bước, hắn liền kéo ta lại, đóng cửa vào mà nói vậy.

.

Ta lẳng lặng nhìn hắn một hồi, sau đó đi tới gần, nắm lấy cà vạt của hắn mà kéo xuống, khiến hắn đứng sát vào người ta.

.

Hai người đứng đối mặt nhau như vậy một lúc, ta liền thấy mặt hắn đỏ bừng lên, nghe được tiếng thở nặng nhọc của hắn, ta thầm cười lạnh một tiếng, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng uy hiếp nói: “Vân Du Vũ, nếu như lần sau còn để ta nghe thấy tiếng biểu ca này thêm một lần nữa thì ta sẽ cho ngươi biết hậu quả.”

.

“Thanh…. Ta….” Ta vừa nói xong, hắn liền gắt gao ôm lấy ta. Thân thể kề sát, ta có thể cảm thấy rõ ràng hắn đang có phản ứng nơi hạ thân.

.

“Ngươi không phải là có người yêu rồi sao? Hay là Vân gia lại có thêm một người đồng tính luyến ái?” Khóe miệng hơi nhếch lên, ta nhịn không được mà lộ ra nụ cười châm chọc mà nói.

.

Thấy hắn bởi vì câu nói của ta mà thân thể trở nên cứng ngắc, ta chán ghét trừng mắt nhìn hắn xong liền dùng toàn lực đẩy hắn ra, rồi xoay người rời đi. Vân Du Vũ, nếu như ngươi không có ý này, thì ta cũng không thể nào lợi dụng ngươi được, nếu như ngươi đã có ý này, vậy không thể trách ta a.

.

Vừa mới đi đến cổng trường, đã thấy bên kia đường có một chiếc xe thể thao màu trắng bạc, còn có cái người đang dựa vào xe hút thuốc kia, cho dù cách xa trăm mét, vẫn có thể cảm nhận được sự cường liệt của nam nhân này. Thời điểm này là giờ học sinh tan học, sự xuất hiện của hắn dĩ nhiên lại làm cho cổng trường càng chật như nêm cối.

.

Nữ sinh tụm năm tụm ba, sôi nổi bàn tán, vừa lén nhìn trộm người nọ, vừa khe khẽ nói nhỏ liên tục.

.

Còn có một bộ phận nam sinh, có lẽ là bị chiếc xe thể thao hấp dẫn, cũng bắt đầu tranh luận về chiếc xe. Nguyên bản những chiếc xe của các gia đình tới để đón những cậu ấm cô chiêu này, cũng bởi vì vậy mà bị tắc cứng không thể động đậy.

.

Trường Lăng Lan tuy không phải tất cả mọi học sinh đều xuất thân danh môn, thế nhưng đại đa số đều là người có tiền, điều này chắc chắn không sai.

.

Ngày hôm nay gặp phải cục diện này, thật không biết là do cái xe kia quá ác liệt hay là do chủ nhân của nó quá đàn ông?

.

Ta cười khổ một tiếng, đang định luồn lách tìm chỗ thoát ra thì lại thấy bị một người kéo áo lại. Khi ta quay đầu lại, thì ra là đám nữ sinh trong lớp ta.

.

“Thanh Dương, ngươi xem người bên kia, có đẹp trai hay không?” Nữ sinh tên Lý Lễ kích động nói với ta.

.

“Đúng vậy! Công ty nhà ta tuy có quan hệ làm ăn với tập đoàn Hàn thị, thế nhưng ta cũng chưa bào giờ được gặp mặt hắn, chỉ có thể thấy qua giới thiệu về hắn trên ti vi, ngày hôm nay không ngờ lại được tận mắt nhìn thấy. Thực sự là rất cao hứng a….”

.

Ta van ngươi, ngươi vui vẻ thì cứ vui vẻ, có thể buông áo ta ra được không? Ta nhìn nữ sinh đó vẫn đang mặt mày đỏ ửng, đành chán chường thở dài, thừa dịp nàng không chú ý mới dám gỡ tay nàng ra vậy.

.

“Lão sư, ngươi không đi về sao? Có phải là cũng thích chiếc xe này không? Lão ba ta tuy rằng cũng có một chiếc  xe, nhưng mà thực sự à còn kém hơn cái này nhiều lắm. Kẻ có tiền a….” Mấy nam sinh trong lớp vừa nhìn thấy ta, dĩ nhiên cũng chạy lại tán chuyện góp vui.

.

“Lão sư, ngươi đã cảm thấy khoẻ hơn chút nào chưa? Vừa rồi ngươi đột nhiên ngất xỉu, thật sự rất doạ người đó.” Một nam sinh thấp bé, mặt đỏ hồng nhìn ta hỏi.

.

“Không có việc gì đâu, cảm tạ ngươi.” Tuy rằng ta không nhớ ta tên của hắn, thế nhưng một lời hỏi thăm của hắn, thực sự khiến ta rất cảm động.

.

“Thật ngại quá, ta có việc phải đi trước.”

.

Ta cũng không muốn tiếp tục bị kéo vào mấy câu chuyện về nhân vật nổi bật kia nữa, liền nhanh chóng nói tái kiến, quay lưng bước vào trường. Phải, ta là đang muốn đi cổng sau đây.

.

Ta chưa từng nghĩ tới sẽ lần thứ hai gặp Vân Du Vũ , thế nhưng khi ta thấy hắn ủ rũ cúi đầu ngồi ở hoa viên, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, thì ta đột nhiên có chút kinh hãi.

.

Hắn nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy là ta, vội vã thu hồi vẻ buồn bã, lạnh lùng nhìn ta, nhãn thần băng giá như đâm thẳng vào lòng ta.

.

Này là ánh mắt của một học sinh cao trung? Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, ta đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, vô thức quay đi tránh ánh mắt của hắn, cứ như vậy tiến về phía trước. Ta thoáng nghe thấy tiếng thở dài của hắn, rất nhẹ, ta quả thật không đành lòng liền quay sang nhìn hắn, thì hắn liền nhắm hai mắt lại.

.

Thấy hắn như vậy, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy đau xót. Đúng vậy, hắn dù sao cũng vẫn chỉ là một hài tử, cho dù ta có hận Vân gia đến thế nào đi chăng nữa, cũng không được lợi dụng hắn a! Nếu như ta thực sự lợi dụng hắn, sau này hắn sẽ thế nào nếu biết được sự thật đây?

.

Thế nhưng Thanh Dương, ngươi đã quên phụ thân ngươi chết như thế nào rồi sao? Ngươi sẽ không quên đi nhanh như vậy chứ? Sau khi đã biết tất cả sự thật, ngươi thực sự có thể  thờ ơ sao? Ngươi thực sự có thể quên đi cách Vân gia đối xử với ngươi sao?

.

Đừng quên, là ai không thừa nhận ngươi, là ai thấy chết mà không cứu? Khi ngươi đi làm công, là ai tìm đủ mọi cách để nhục nhã ngươi?

.

Là Vân gia.

.

Nắm chặt hai bàn tay, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời to lớn, sau đó cắn răng bước tiếp, đi ra khỏi trường học.

.

Ta đi trên đường như người mất hồn, thậm chí ngay cả việc có một chiếc xe thể thao đi theo sau từ bao giờ ta cũng không biết, khi ta đang chuẩn bị sang đường, nó liền vọt tới trước mặt ta.

.

“Lên xe.”

.

“Ngươi điếc tai rồi à?” Nam nhân ở trong xe không nhịn được mà nhoài ra, quát lên với ta.

.

Ta hơi sửng sốt nhìn hắn, thầm nghĩ hắn không phải đang đứng trước cổng chính sao? Sao giờ lại ở đây?

.

“Lên xe nhanh lên, muốn ta bị phạt sao?” Hắn mở cửa xe bước xuống, thô lỗ nắm lấy tay ta đẩy ta lên xe.

.

“Hàn Phong….” Ta vốn muốn hỏi hắn vì sao muốn tới trường học, nhưng thấy thần tình nổi giận của hắn, ta thấy là mình vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn.

.

“Ngày hôm qua ngươi trắng đêm không về, điện thoại di động cũng không nghe. Có thể giải thích một chút không?” Khi chạy xe về đến nhà, hắn rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn ta và hỏi.

.

Ta không biết ta vì sao muốn khóc, thế nhưng khi hắn nhìn ta lạnh lùng như thế, chờ ta giải thích thì ta lại kìm lòng không được mà rơi nước mắt. Mà nước mắt này có bao nhiêu xuất phát từ nội tâm, có bao nhiêu là làm nũng thì ta cũng thực sự không biết.

.

“Thanh, ngươi làm sao vậy?” Hắn sốt ruột, vội vã dỗ dành ta.

.

“Không có việc gì.” Ta nghẹn ngào quay đầu không muốn nhìn hắn, hắn lại dám đè lại ta, không cho ta nhúc nhích, sau đó dĩ nhiên bắt đầu chậm rãi liếm sạch nước mắt trên mặt ta.

.

“Hàn Phong, vì sao ngay cả ngươi cũng muốn khi dễ ta?” Ta xấu hổ mà khóc nức nở chỉ trích hắn.

.

“Đừng khóc nữa, ngươi biết thấy ngươi khóc thì trong lòng ta liền khó chịu mà.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán ta rồi nói.

.

“Phụ thân…. Là bị Vân gia hại chết….” Nếu như một giây trước thì ta còn có chút diễn trò, nhưng hiện tại ta ngoại trừ bi thương ra thì không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa. “Cái gì cũng làm không được, ngoại trừ dạy học ta cái gì cũng sẽ không… Ngươi biết không, ta rất hận bản thân, ta hận ta vô năng, hận ta vì sao lại biết không biết được chân tướng sớm hơn…. Hảo hận hảo hận….”

.

Ta rơi lệ đầy mặt nhìn hắn, khóc lóc rất thương tâm, thực sự không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, ta liền cấu véo vào tay hắn như đang trút giận, giống như ta đang hận không thể ngay bây giờ xông tới Vân gia để đòi một cái công đạo.

.

Hắn tùy ý để cho ta cấu véo, cũng không kêu đau một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng dần trở thành lo lắng, sau đó liền mạnh mẽ mở cửa xe, trực tiếp xuống xe, đứng ở một bên lại bắt đầu hút thuốc lá.

.

“Ta sẽ đòi lại cho ngươi tất cả, cho dù phải đắc tội với phụ thân ta cũng sẽ làm.” Khi ta cũng đi ra khỏi xe, hắn ném điếu thuốc trên tay xuống rồi ôm cổ ta, khẽ nói vào tai ta.

.

Ta quả thật không thể quên đi sự vật lộn cùng mệt mỏi trong mắt hắn, cho dù biết kế sách của mình đã thành công, thế nhưng trong lòng ta vẫn rất bất an.

.

“Ngươi lên nhà trước đi, ta đã mua chút đồ ăn, ăn xong rồi nghỉ sớm một chút.”

.

“Ngươi không vào nhà sao?” Ta kinh ngạc nhìn hắn.

.

“Ta phải về công ty xử lý một số việc, ta đi trước đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play