“Thanh, ngươi thực sự sinh khí?”

.

Hắn sờ sờ gương mặt, giọng nói như vừa tỉnh mộng, lại còn trừng mắt nhìn ta.

.

“Hừ!”

.

“Hỗn trướng, cái đồ hỗn đản không chịu ăn cơm.”

.

Khi lên giường chuẩn bị đi ngủ, ta dùng sức giày vò cái chăn nhằm phát tiết oán khí trong lòng.

.

“Ngươi làm sao vậy?” Tắm rửa xong, Tề Khiếu thấy ta nghiêm mặt liền hiếu kì mà hỏi thăm.

.

“Không có gì.” Ta xoay người nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.

.

Hôm sau đi làm, ta vốn định xin từ chức, nhưng bởi vì đêm đó đã ném tiền trả lại Hàn Phong nên cái kế hoạch này tạm thời bị hoãn lại.

.

Chín giờ bốn mươi lăm phút, ta đi tới đi lui trước cửa lớp, vốn định đẩy cửa đi vào, nhưng đột nhiên lại nhớ tới Vân Du Vũ, nghĩ đến khuôn mặt tràn ngập dương quang kia, nghĩ đến đôi mắt trong suốt kia, trong lòng nhất thời trầm xuống. Hắn…. Hắn hẳn là đều đã biết đi!

.

“Thanh Dương buổi sáng tốt lành.”

.

Còn chưa đi đến bục giảng, học sinh trong lớp đã bắt đầu chào hỏi xôn xao.

.

“Buổi sáng tốt lành.” Ta đáp lễ.

.

“Ngày hôm nay chúng ta sẽ học bài mới, đó là bài Khổng tước đông nam phi, mọi người mau mở sách ra…..”

.

Dựa vào giáo án đã soạn sẵn, ta từ tốn giảng giải cho bọn họ về cố sự này. Giảng đến đoạn cuối cùng Lưu Lan Chi và Tiêu Trọng Khanh cùng tự tử, đột nhiên nhớ tới cái chết thảm của phụ thân, trong lòng ta cảm thấy thập phần chua xót khổ sở.

.

Có lẽ là ngữ khí của ta trở nên quá u oán, trên giảng đường đã bắt đầu có nữ sinh khóc nức nở.

.

“Ngày hôm nay dừng lại ở đây nhé, có ai có vấn đề gì không?”

.

Ta thấy bầu không khí có chút áp lực liền ngưng lại, cuối cùng lại quay sang nói chuyện kỳ thi, còn phần này ngày mai sẽ nói nốt, vì vậy liền mỉm cười hỏi bọn hắn.

.

“Cảm quân khu khu hoài!

Quân ký nhược kiến lục.

Bất cửu vọng quân lai.

Quân đương tác bàn thạch.

Thiếp đương tác bồ vi.

Bồ vi nhân như ti.

Bàn thạch vô chuyển di.”

.

“Lão sư, ta hảo khổ sở…. Ô ô…. Bọn họ vì sao muốn chết a?”

.

Vừa nói xong, nữ sinh nhỏ giọng khóc nức nở kia liền đỏ mắt nhìn ta.

.

“Ngu ngốc, nếu như bọn họ không chết, ngươi có thể cảm động đến như vậy sao?”

.

Ta vừa định trả lời, Vân Du Vũ liền ở một bên dùng thanh âm khinh thường nói với nàng.

.

“Đáng ghét, ngươi sao lại dám nói ta ngu ngốc hả?” Nữ sinh đó không phục nhỏ giọng nói thầm.

.

“Vốn là ngu ngốc a!”

.

“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

.

Ta liếc nhìn đồng hồ thấy chỉ còn vài phút nữa là hết giờ, liền mỉm cười, hỏi một nữ sinh trong lớp:

.

“Lý Lễ, hiện tại có phải Đài truyền hình đang chiếu kịch về Hoàng đế Ung Chính không?”

.

“Đúng vậy! Là Ung Chính bí sử, bất quá lão sư sao ngươi lại biết? Không phải ngươi không thích xem kịch sao?” Nữ sinh đó kinh ngạc nhìn ta hỏi.

.

“Ân, ngày đó khi tan trường, ta ngẫu nhiên nghe thấy mấy người các ngươi đang tranh luận kịch liệt, vốn tưởng có cãi nhau, nhưng sau khi cẩn thận nghe lại mới phát hiện, họ là đang tranh luận về chuyện đăng cơ của Ung Chính. Ta tuy rằng không phải lão sư lịch sử, nhưng có mấy quan điểm vẫn muốn nói cho các ngươi, tránh cho các ngươi khỏi nhầm lẫn. Chuyện khác không nhắc đến, chỉ nói đến di chiếu của Khang Hy thôi. Ngày đó một người hùng hồn nói, ngôi vị hoàng đế vốn là truyền cho thập tứ hoàng tử, nguyên nhân là bởi vì Ung Chính lén sửa lại từ truyền ngôi thập tứ tử thành truyền ngôi cho tứ tử. Đối với lý do này của người đó, ta có mấy nghi vấn:

.

Đệ nhất, các ngươi cũng biết người ngày xưa viết chữ phồn thể, như vậy thời đó chữ vu [cho] hẳn là phải viết thành hình dạng này đúng, không phải sao?”

.

Ta đi lên bục giảng huy bút viết một chữ VU to lên bảng, sau đó tiếp tục nói:

.

“Đệ nhị, lúc đó quy tắc hành văn là hoàng mỗ tử [hoàng tử nào đó], chữ vu, dữ, tử lúc đó bị cách ra bởi chữ hoàng, rất khó sửa.

.

Đệ tam, các ngươi cũng biết thống trị thanh triêu chính là người Mãn Thanh, trong hai loại văn tự, chữ của người Mãn có thể sửa lại dễ dàng như vậy sao?”

.

“Lão sư, đây không phải ta nói, đây là kịch truyền hình diễn như vậy.”

.

Ta vừa mới dứt lời, một học sinh liền lập tức đứng lên biện giải, sau đó khiến cho cả lớp cứ thế mà cười vang lên.

.

Đi tới bên cạnh nam sinh đang ngượng đến đỏ bừng cả mặt này lên, ta mỉm cười với hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn cổ vũ nói.

.

“Ngươi rất có dũng khí, cảm tạ ngươi.”

.

Sau đó lại hướng câu chuyện sang một đề tài khác, “Sở dĩ ta nói như vậy, bởi vì đa số mọi người đang quá tin vào những gì kịch truyền hình dựng nên. Vân Du Vũ, ta  muốn hỏi ngươi một vấn đề, người có thể trả lời ta sau một giây được không?” Bỗng chốc trong đầu ta hiện lên một ý niệm buồn cười, ta tinh quái nhìn tiểu quỷ vẫn trưng ra biểu tình lãnh khốc đang ngồi ở cuối lớp kia.

.

“Ngươi nói.”

.

“Vì sao chúng ta luôn luôn thấy chớp trước, rồi mới nghe thấy tiếng sấm?”

.

“Rất đơn giản, bởi vì tốc độ ánh sáng nhanh hơn tốc độ âm thanh.”

.

“Sai, bởi vì con mắt ở phía trước, cái lỗ tai ở phía sau.”

.

“Ha ha ha…. Nguyên lai lão sư ngươi cũng có khi nói đùa a?” Nghe chúng ta đối đáp  xong, có mấy người liền hướng ta cười ầm lên.

.

“Được rồi, tan học rồi, mọi người, mai gặp lại.”

.

Thấy Vân Du Vũ bắt đầu trưng ra biểu tình bốc hỏa, ta đột nhiên có chút hối hận vì đã trêu chọc hắn. May mà ngay lúc đó có chuông tan lớp, ta liền thu thập mọi thứ, cấp tốc ly khai phòng học.

.

(anh là giáo viên hay thằng kia là giáo viên mà anh sợ nó dữ vậy anh????)

.

“Ngươi rất đắc ý sao? BIỂU CA thân ái…. của ta.” Mới vừa đi vào phòng làm việc, ta còn chưa kịp đóng cửa, liền bất ngờ bị một người chặn ngay lại.

.

“Vân Du Vũ?” Thấy hắn đang đứng ngay trước mặt ta, ta âm thầm vô cùng kinh ngạc mà nghĩ: hắn đi theo phía sau ta lúc nào? Sao mà ta một chút động tĩnh gì cũng không nghe thấy?

.

“Nhượng ta gọi ra như vậy ngươi rất hài lòng?”

.

Đang muốn đẩy hắn ra, hắn nhưng lập tức giữ chặt hai tay ta đặt ở hai bên tường, ghé vào tai ta nghiến răng nghiến lợi mà nói.

.

“Vân Du Vũ, ta là lão sư của ngươi, cho dù là ta trêu ngươi một chút thì có sao?”

.

Tuy rằng ở đây không có người khác, nhưng loại tư thế này quá quái dị, vì vậy ta chỉ có thể xấu hổ nói.

.

“Lão sư, ai là lão sư của ta? Ta thế nào không biết? Hắn ở đâu?”

.

Hắn nhìn trái nhìn phải một hồi, cố ý chọc giận ta cười lạnh nói.

.

“Buông.” Giờ ta thật sự rất tức giận rồi, ta trừng mắt nhìn hắn, bắt đầu giãy giụa muốn vùng ra.

.

“Biểu ca, ta thật cao hứng.”

.

Thấy ta thực sự sinh khí, hắn đột nhiên cười cười buông lỏng tay ra, sau đó dùng lực ôm lấy ta, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai ta:

.

“Biết không? Ngày đó ta thực sự thật cao hứng. Cảm tạ ngươi biểu ca, cảm tạ ngươi có thể xuất hiện ở trước mặt ta.”

.

Một tiếng biểu ca của hắn, gọi lên nghe thật ôn nhu, bất quá nó lại khiến lòng ta cảm thấy vạn phần thê lương.

.

“Vân Du Vũ, có một việc ta nghĩ ngươi lầm rồi.”

.

Thừa dịp hắn hoàn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, ta đẩy mạnh hắn ra, lạnh lùng nhìn khuôn mặt kinh ngạc của hắn.

.

“Ta ngoại trừ phụ thân đã qua đời, trên thế giới này đã không còn bất luận một người thân nào. Điểm này ta muốn ngươi năng minh bạch. Còn có…. Nếu như ngươi không có chuyện gì nữa, xin mời ngươi lập tức đi ra ngoài, không nên ảnh hưởng ta soạn bài.”

.

“Thanh Dương…. Ngươi làm sao vậy?”

.

Nghe ta nói xong, hắn mở to hai mắt không dám tin tưởng nhìn ta, lấy tay sờ sờ tóc, cả người có vẻ phi thường bất an.

.

“Đi ra ngoài nhanh lên một chút.”

.

Vừa nhìn thấy biểu tình vô tội của hắn ta liền sinh khí, phỏng chừng là phụ mẫu hắn vì muốn che đậy, nên không chịu đem tình hình thực tế nói cho hắn biết đi!

.

“Còn không đi sao?” Ta cao giọng nói.

.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

.

Tuy rằng biểu tình có chút nôn nóng, nhưng hắn vẫn là không chịu li khai, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn ta.

.

“Đi mau, ta không muốn nhìn thấy bất cứ một ai của Vân gia.”

.

Đột nhiên vô pháp khống chế tâm tình, bất tri bất giác, ta lại đem toàn bộ căm hận đối với Vân gia đặt trên người hắn.

.

“Đi a!” Ta đẩy lưng hắn, cố sức đẩy hắn muốn cho hắn ly khai, nhưng hắn một ly cũng không di chuyển, còn xoay người lại nhìn ta mỉm cười.

.

“Ngươi còn có môn học đấy, nhanh đi học đi! Bị muộn rồi đấy.”

.

Ta bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, chỉ có thể nhẹ giọng mà nói vậy.

.

“Không quan hệ, dù sao những nội dung đó ta đều đã học qua, không đi học cũng không sao hết.” Trên mặt hiện ra một biểu tình cuồng ngạo, hắn xấu xa cười, ngồi ở sô pha khiêu khích nhìn ta.

.

“Ngươi…. Cái người này sao lại như vậy?” Ta bốc hỏa nói.

.

“Ta thì làm sao? Lẽ nào ta không tốt sao? Trừ phi ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi lại căm ghét Vân gia như thế? Bằng không ngày hôm nay ta sẽ không rời khỏi đây.”

.

“Ngươi đừng quá phận!” Đáng giận a! Người này dĩ nhiên bắt đầu đùa giỡn ta.

.

“Ha hả, biểu ca, ngươi vẫn là không nên sinh khí.”

.

“Ngươi?”

.

Đang cùng tiểu quỷ này giằng co, điện thoại của ta đột nhiên vang lên, nghe giống như tiếng chuông cứu mạng vậy, ta lần đầu tiên bắt đầu chân chính cảm tạ ông trời đã quan tâm tới ta.

.

“Nhĩ hảo!” Nhìn thoáng qua dãy số xa lạ trên điện thoại di động, ta hướng đối phương chào hỏi một câu.

.

“Ta bất hảo, thật không tốt.” Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ vô cùng bi thương, cảm giác hình như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play