"Đúng vậy, em cho rằng cô ấy vừa lạnh lùng vừa hung ác, nhất định không hiểu nhân tình, không ngờ em chỉ thuận miệng nói, ngày thứ hai cô ấy đã phái người đưa đến, xem ra nhà Hắc Vũ không chỉ có người xấu." Tâm địa Tần Linh đơn thuần thiện lương, người khác tốt với cô, cô nhất định khắc ghi trong lòng.
Tạ Tử Hiên lại cười cô, "Em có triệu chứng điển hình của Stockholm."
"Cái gì mà chứng Stockholm?" Cô không hiểu.
"Em chưa xem『 chuyên gia đàm phán 』hả? Đây là một loại người sau khi bị bắt cóc, trong lòng biến hóa trăm lần. Cũng chính là sau khi người bắt cóc cho người bị bắt cóc chút xíu ân huệ, người bị bắt cóc sẽ đồng tình với người kia, loại tâm lý này gọi là biến chứng Stockholm."
"Nghe không hiểu, " Tần Linh lắc đầu, cái gì người bắt cóc người bị bắt cóc, rối loạn làm cô nhức đầu."Em biết ai là người tốt với mình, em liền tốt với người. Đạo lý này không đúng sao?"
"Cũng không thể coi là sai." Hắn cũng không muốn giải thích nhiều, nếu cô nhận định Hắc Vũ Quảng Mỹ là một người tốt, có lẽ trực giác cô đúng, có lẽ hắn nên nói chuyện nhiều với Hắc Vũ Quảng Mỹ, có lẽ bề ngoài cô là núi băng, nhưng có một tấm lòng nóng như lửa.
"Tạ Tử Hiên."
Giọng nói Tần Linh chợt đến gần, kề sát mặt hắn, hắn cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh giảo hoạt giống như tiểu hồ ly đang không ngừng nháy nháy.
"Cái gì?" Hắn đoán nhất định cô có vấn đề khổ sở.
Cô cắn môi nghĩ thật lâu, mới rốt cuộc chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc anh có bao nhiêu bạn gái?"
Hắn cười, "Em để ý?"
"Không nói thì thôi." Cô quay mặt đi, ngón tay vô ý thức lật tới lật lui bài pu-khơ.
"Vậy anh cũng hỏi em, đóng với nhiều hay ít nam diễn viên?" Hắn nghe Tần Tường nói Tần Linh có không biết bao nhiêu bạn trai, nói một chút cũng không ngại là không thể nào .
Cô rất sảng khoái trả lời, "Sáu thôi."
"Hả?" Tạ Tử Hiên có chút giật mình, trong lòng càng không phải là tư vị, miệng không nhịn được nói câu chuyện không nên nói, "Sáu bạn trai còn chưa dạy em kĩ xảo hôn à?"
Mặt Tần Linh sung huyết đỏ bừng, nàng cúi đầu, ngón tay vân vê bài pu-khơ.
"Anh nói sai rồi, Tiểu Linh." Hắn cũng cúi đầu, muốn nhìn ánh mắt của cô.
"Chuyện không phải là như anh nghĩ." Hồi lâu nàng mới hừ nói: "Phải nói em thích tổng cộng sáu đứa con trai, hơn nữa tính bắt đầu từ khi ở vườn trẻ."
"Vườn trẻ? Em quen biết rất sớm hả?" Tạ Tử Hiên buồn cười.
"Người đầu tiên là một nhóc nam cùng lớp ở nhà trẻ, dáng dấp trắng trắng, thật đáng yêu, có một cái mặt trái táo, thầy giáo cứ thấy cậu là ôm, hôn. Người thứ hai là nam sinh ngồi cùng bàn thời tiểu học, rất điềm đạm nho nhã, tiểu học năm thứ ba hắn liền chuyển trường rồi, sau lại không liên lạc. Người thứ ba là lớp trưởng, kiện tướng thể dục thể thao, điền kinh, bóng rổ mọi thứ toàn năng, có điều khi đó em có lá gan rất nhỏ, không dám thổ lộ."
Tần Linh đỏ mặt một hơi nói xong, dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Nam sinh thứ tư là đàn anh cao trung, là em chủ động thổ lộ với cậu ta. Cậu ta là nhân vật mưa gió trong trường, dĩ nhiên sẽ không đặt em trong mắt. Có buổi xế chiều cậu ta muốn hôn em, bị dọa sợ đến chạy mất, từ đó cậu ta không liên lạc với em."
"Hối hận không?" Hắn chợt ngắt lời cô.
Nàng lắc đầu một cái, "Khi đó tuổi còn rất trẻ, không hiểu được cái gì gọi là tình yêu. Học trưởng đó là playboy, thay bạn gái như thay quần áo, em may mắn mới không rời vào ma trưởng của cậu ta.
"Thứ năm là đồng học khác khoa ở đại học, là cậu ta thổ lộ với em, ta rất mừng rỡ tiếp nhận, trước đó, em cho rằng mình tuyệt đối không có khả năng được hưởng tình yêu. Nhưng mà qua không lâu,em phát hiện đoạn cảm tình này thì ra là cũng là giả, nam sinh kia thích là tiền trong nhà, và danh tiếng hoa khôi của trường.
"Trước kia em chỉ thích đồ ăn vặt, nhưng sau khi kết thúc đoạn tình cảm này, em liền bắt đầu chân chính ăn uống quá độ, cho đến sau này biết mạnh mẽ, em nghiêm túc muốn duy trì tình cảm này, nhưng không biết có phải em quá đần hay không, quá thiếu hụt sức quyến rũ, cuối cùng cậu ta cũng chia tay em, vì vậy em liền tự giam mình ở trong nhà, mấy tháng không ra cửa một cửa bước, chẳng qua là càng không ngừng ăn, cho đến một ngày, ta phát hiện mình đã hoàn toàn. . . . . ."
"Cho nên em mới quyết định đến A Nhã giảm béo?" Trong mắt Tạ Tử Hiên tràn đầy thương tiếc. Hắn có thể tưởng tượng những năm này Tần Linh ở phương diện tình yêu khổ khổ truy đuổi lại nhiều lần ngã nhào thống khổ, cô cần bao nhiêu kiên cường tự tin, mới có thể một lần lại một lần đứng lên?
Tần Linh nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Từ giờ về sau em không cần truy đuổi cái bóng tình yêu nữa, " hắn cầm tay của cô, nhẹ nói: "Bởi vì tình yêu đã đi tới bên cạnh em rồi."
"Em thật sự có thể yêu sao?" Nàng có chút khốn đốn và bất an, "Em cũng không phải là đẹp nhất, em rất tham ăn, cho dù hiện tại giảm béo thành công, có lẽ có một ngày em cũng sẽ trở về mập mạp, em rất tự ti, còn có chút lười biếng, nói chuyện cũng rất khó nghe." Cô liến thoắng không ngừng kể khuyết điểm của mình, lại nhìn hắn đang cười trộm, vì vậy nở nụ cười, "Anh cười cái gì?"
"Cười em thẳng thắn, em thật sự là có không ít khuyết điểm, có điều. . . . . ." Tạ Tử Hiên hôn môi cô thật sâu, cúi đầu thở gấp nói với nàng: "Anh chính là thích em không hoàn mỹ, thích em nhiều khuyết điểm như vậy, đời này em là khắc tinh của anh, anh xác định em rồi."
Cảm giác hạnh phúc đột nhiên ùa tới, Tần Linh cảm thấy trời đất như rung chuyển, cô thậm chí quên mình còn đang ở trong nguy hiểm, quên nhiều khó chịu với Tạ Tử Hiên, cô chỉ là vội vàng đi nhận thức tư vị tình yêu.
Về mặt tình cảm cô còn trẻ trung, còn có thật nhiều bất an và mê hoặc, sau nhiều thất vọng nhường ấy, thật có một phần tình yêu chân chính thuộc về cô?
Mỗi lần nhà Hắc Vũ có sự kiện trọng đại thì toàn gia tộc đều muốn đến miếu tổ cử hành nghi thức long trọng. Một ngày trước hôn lễ Tạ Tử Hiên, tất cả nhân vật quan trọng trong nhà Hắc Vũ đều trình diện.
Tạ Tử Hiên thân là cháu trai trưởng, đứng ở hàng đầu, đây là lần đầu hắn có thể xuất hiện trong nghi thức gia tộc. Khác hẳn mười mấy năm trước, hắn không cần đứng ở trong góc nhỏ, nhận đồng tình người khác ngẫu nhiên bố thí. Hôm nay hắn là tiêu điểm mọi người chú mục, bất kể những ánh mắt nhìn hắn là hâm mộ, là ghen tỵ hoặc là oán hận tận cùng.
Tạ Tử Hiên không thèm để ý bất luận kẻ nào, hắn để ý một chiếc Porsche xám bạc, trên bảng số xe ghi rõ Tokyo, mà bảng số xe nhà Hắc Vũ là Sapporo .
Nghi thức xong thì hắn vốn nên trở về xe của mình, nhưng hắn lại đi về phía chiếc Porsche cùng Hắc Vũ Quảng Mỹ . Hắc Vũ Lương Mộc nháy mắt, hai hộ vệ lặng lẽ đi theo phía sau hắn.
Cửa xe mở ra, xuống xe là Tokugawa Akiko, cô ấy lớn tiếng chào Tạ Tử Hiên, "Anh khỏe không, thiếu gia nhà Hắc Vũ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT