Nằm
trên giường, Chu Hiểu Hiểu đã muốn khóc thành một con ma lệ. Cô không biết mình
rốt cuộc là bị làm sao, tại sao rơi khỏi Hạ Vũ Trạch lại khiến tâm đau đớn như
thế? Hơn nữa, còn đau đến tê tâm liệt phế. Cô không muốn nhớ đến hắn nhưng
không quản tâm của chính mình tâm. Kết quả hiện tại tất cả đều là do chính cô
tạo thành, Hạ Vũ Trạch hẳn là ước gì cô nhanh chóng biến mất đi. Chờ dọn dẹp
hết những thứ quan trọng trong nhà xong, cô sẽ rời đi, sẽ không làm cho hắn khó
xử lần nữa. Tất cả đều do cô không tốt, là do cô quá thấp hèn. Tuy nhiên, khi
tưởng tượng đến cảnh sẽ phải lập tức sẽ rời Tiểu Viêm, rời khỏi ông chú già tóc
trắng đó, nước mắt vẫn không ngăn được cứ chảy ra.
“Tiểu
Viêm… Ông chú già… Hu hu hu…” Chu Hiểu Hiểu cuộn tròn người trong tấm chăn, cô
lại thay đổi tư thế thoải mái, tiếp tục lầm bầu lầu bầu nói “Đầu thật đau…”
“Thùng…
thùng… đông…”
Đột
nhiên tiếng đập cửa vang lên, còn truyền đến vài tiếng quát to.
“Chu
Hiểu Hiểu! Em mở cửa ra cho anh” ( Phi Phi: Đổi cách xưng hô đây hô hô… )
“Thùng…
thùng… đông…”
“Em…
thật đáng chết. Cứ nghĩ chãy trốn thì có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”
“Thùng…
thùng… đông…”
“Em mau
ra đây. Mở cửa mau”
“Thùng…
thùng… đông…”
“Cho dù
là em có muốn chạy trốn thì cũng phải mang đồ đã trộm của anh trả lại đã chứ”
“Thùng…
thùng… đông…”
“…”
“Cái
gì?” Chu Hiểu Hiểu đưa cái đầu từ trong ổ chăn ra ngoài, hướng cửa nhìn “Ông
chú già?”
“Này!
Chu Hiểu Hiểu! Emi đi ra đây cho anh! Mau mở cửa cho anh”
“Thùng…
thùng… đông…”
“Đem đồ
vật em đã lấy trộm trả lại cho anh”
“Chu
Hiểu Hiểu!!!”
Hắn
đang nói cái gì vậy? Cô lấy cái gì của hắn chứ? Chu Hiểu Hiểu cô tuy rằng nghèo
nhưng không cần phải lấy cắp đồ đạc ở nhà hắn nha. Hạ Vũ Trạch làm sao có thể
nói như vậy chứ? Chu Hiểu Hiểu bất chấp cơn choáng váng ở đầu phi thân ra khỏi
chăn bông xoay người từ trên giường trèo xuống đất, vọt tới bên cửa. Cô phẫn nộ
mở ra cánh cửa hướng phía bên ngoài hô lớn “Cái ông chú già lông trắng này! Tôi
chưa có lấy cái gì ở nhà chú hết. Tuy rằng tôi nghèo hèn nhưng tôi…”
Còn
chưa có nói xong, Hạ Vũ Trạch đã dùng một tay kéo cô ôm vào trong ngực, ở bên
tai cô nhẹ giọng nói “Đứa ngốc! Thứ em trộm đi chính là trái tim của anh”
“A?”
Chu Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người. Cô không hiểu hắn đang nói cái gì, sao ông
chú này có gì đó là lạ?
“Chú
nói cái gì vậy” Nói xong, Chu Hiểu Hiểu đẩy Hạ Vũ Trạch ra. Hắn lảo đảo lui về
phía sau một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
“Đáng
chết! Em…! Đối với em ôn nhu một chút đều không được sao?”
“Đừng
gọi anh anh em em, nổi cả da gà. Tôi có tên đàng hoàng mà, gọi là Chu Hiểu Hiểu
nha” Lời còn chưa dứt, môi Chu Hiểu Hiểu liền bị Hạ Vũ Trạch chiếm lấy. Cô bàng
hoàng, hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy? Làm sao lại hôn cô nữa?
Dây dưa
một hồi, Hạ Vũ Trạch vẫn không chịu tha đi đôi môi của cô, sau đó luyến tiếc
vuốt ve mặt cô, thủ thỉ nói “Chu Hiểu Hiểu! Lắng tai mà nghe, anh sẽ không nói
lần thứ hai”
Chỉ
thấy hắn cúi người xuống nói nhỏ bên tai cô “Anh thích em!”
Chu
Hiểu Hiểu nhìn hắn như người vô hồn. Hạ Vũ Trạch vừa mới nói cái gì? Hắn nói là
hắn thích cô sao? Làm sao có thể?
“Chú
già! Chú nói cái gì vậy?”
“Anh không
phải đã nói rồi sao, anh không nói lần thứ hai”
“Chú
nói chú thích tôi?”
“Aaaa!”
Hạ Vũ Trạch ngượng ngùng lẫn bực bội “Gọi là anh, xưng là em”
“Chú… à
không. Anh xác định?” Chu Hiểu Hiểu thử thăm dò.
“Dong
dài!”
“Không
phải bởi vì tôi… à không… em mang thai?”
“Không
phải!”
“Cũng
không phải là vì Tiểu Viêm?”
“Không
phải!”
“Cũng
không phải vì…”
“Đáng
chết! Cái người này!” Hạ Vũ Trạch tức giận hô lớn “Thích còn cần nguyên nhân
sao?”
Chu
Hiểu Hiểu gật gật đầu lại lắc lắc đầu không biết nên nói cái gì cho tốt. Hạ Vũ
Trạch thấy cô không nói lời nào bèn kêu rên một tiếng “Hừ! Anh nói, kết hôn
đi!”
“Hả?”
Chu Hiểu Hiểu biểu tình không thể tin được.
“Chúng
ta kết hôn đi!” Thấy cô có dấu hiệu nghi ngơ, hắn nhắc lại lần nữa.
“Nhưng
mà… tại sao lại đòi kết hôn với em?” Hắn cùng với cô kết hôn? Chuyện này thật
kích thích người nghe. Làm sao có thể? Thế nhưng… hắn nói thích cô nha.
“Rốt
cuộc thì em vẫn cứ giả ngu giả ngốc như vậy sao? Em nói em nguyện ý hay không
là được! Thật phiền toái!” Nghĩ chỉ cần Hạ Vũ Trạch hắn nói ra ý nghĩ muốn kết
hôn thì mấy chục bó mỹ nữ cũn bu lại mà tranh đoạt chiếc vé trở thành Hạ phu
nhân ấy chứ. Thế mà Chu Hiểu Hiểu này còn hỏi hắn vì cái gì! Thật sự là một
người không hiểu phong là gì.
“Nhưng
mà… chú…”
“Cái
gì?”
“Em… em
còn… không biết anh tên gì”
“Cái
gì?! Em không biết sao?” Trời ạ! Cô gái này ở nhà hắn lâu như vậy thế nhưng
không biết đến tên của hắn cơ đấy! Cái này càng kỳ quái, càng kích thích hắn.
“Ừ!”
Chu Hiểu Hiểu có chút sợ hãi gật gật đầu.
“Anh
chỉ nói một lần, em nghe rõ ràng cho anh. Anh gọi là Hạ Vũ Trạch”
“Thì ra
ông chú già gọi là Hạ Vũ… A!” Đột nhiên Chu Hiểu Hiểu chỉ vào Hạ Vũ Trạch hét
lớn “Thì ra anh chính là chủ tịch tập đoàn Thế Kỳ của Hạ gia!”
Không
cho hắn cơ hội hiểu được rốt cuộc là cô bị làm sao, Chu Hiểu Hiểu đột nhiên cúi
đầu uỷ khuất nói tiếp “Ông chú!… Vậy là anh càng không thể cho em đến công ty
các anh làm tiếp viên rồi”
“Hả?
Tiếp viên?” Hạ Vũ Trạch khó hiểu nhìn cô.
“Ừ!”
Chu Hiểu Hiểu gật gật đầu nói “Em từng đến đó xin việc nhưng mà phòng quản lý
nhân lực có cái người gọi là Lưu chủ nhiệm nói em không xinh đẹp sẽ không nhận
em, cho nên… Anh cũng càng không…”
Thật
muốn hiểu cung không hiểu nổi cái cô gái tên gọi Chu Hiểu Hiểu này rốt cuộc là
đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Cô nếu đã biết hắn chính là chủ tịch của tập
đoàn Thế Kỳ thi cũng phải có sự so sánh địa vị của mình sẽ có đi chứ, thế nhưng
còn nghĩ sẽ đến công ty làm tiếp viên? Nhưng mà, cô thật đúng là thú vị nha!
Nghĩ vậy, Hạ Vũ Trạch đổi sang vẻ mặt trêu tức hướng Chu Hiểu Hiểu nói “Tốt!”
“Thật
sự sao? Thật sự sẽ cho em đến đó làm tiếp viên sao?” Chu Hiểu Hiểu hưng phấn
bắt lấy tay hắn nói.
“A!”
“Thật
tốt quá! Em có công việc rồi!”
“Đừng
cao hứng quá sớm!” Thấy bộ dáng của cô cao hứng như vậy, Hạ Vũ Trạch cũng không
muốn khiến cho cô buồn bã, thế nhưng trước hết phải đem cô lưu lại rồi hãy nói
sau.
“Chú
lại làm sao vậy?”
“Không
sao. Em nếu muốn làm việc thì phải kết hôn cùng anh”
“Sao
chứ? Chẳng lẽ không kết hôn thì không thể đi làm sao?” Chu Hiểu Hiểu ủy khuất
nhìn hắn.
“Đương
nhiên là phải kết hôn, anh không muốn con của anh ra đời lại không có ba ba”
“Nói đi
nói lại thì vẫn là vì đứa nhỏ. Trong đó cũng bao gồm Tiểu Viêm sao?” Cô bĩu môi
biết rõ còn cố ý nói.
“Tiểu
Viêm?” Hạ Vũ Trạch nghĩ là cô đang ghen liền gấp gáp giải thích “Tiểu Viêm
không phải là con trai anh, nó là con của anh trai song sinh của anh”
“Sao?”
Hắn thế lại cùng cô nói chuyện của Tiểu Viêm, tuy rằng cô đã sớm biết rõ nhưng
mà nghe từ trong miệng hắn nói ra lại không biết vì sao thật cao hứng.
“Nhưng
mà…” Hạ Vũ Trạch ôm lấy cô thấp giọng nói “Trong bụng em, nhất định là con của
anh”
Chu
Hiểu Hiểu không có phản kháng, mặc cho hắn ôm. Cô thậm chí còn nghe được tiếng
tim của hắn đập, thì ra cô đã thật sự rất thích hắn, cho dù hắn là vì đứa nhỏ
mới cùng cô kết hôn, cho dù hắn là vì Tiểu Viêm mới cùng cô kết hôn, cô cũng
không màng, bởi vì… cô biết rằng ba ba của con cô chính là Hạ Vũ Trạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT