Hôm nay là một ngày mà khí hậu cực kỳ ôn hòa, thời tiết lại còn rất hảo, thật thuận lợi cho chuyến công du của vị hộ bộ thượng thư Nhi Vân Ý.

Tại một trà lâu thuộc huyện Hải Đô, địa phận Kinh An của Thái An vương gia quản trì.

– Lão bản, dâng trà.

Lão bản nhìn qua một chút nơi quần áo của vị khách quan trẻ tuổi ấy và thầm đoán y là từ kinh thành đến đây, lại thêm ở tác phong nho nhã của kẻ có học đoán chắc phải là một công tử chốn kinh kỳ. Vậy nên lập tức đẩy tiểu nhị sang một bên mà tự mình tiếp chuyện cùng vị khách quan ấy.

– Khách quan muốn uống loại trà gì ạ? Ở đây có Bích La Xuân, Long Tĩnh, Quân Sơn ngân diệp, Phổ Nhĩ, Thái Âm… Tất cả đều là loại cực phẩm a…

Lão bản nói đến mức mồm sắp sùi cả bọt nước, vậy mà vị khách quan trẻ tuổi chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu tán đồng.

– Còn gì nữa không? À, ở đây có món gì ngon không?

– Dạ có, dạ có. Chung quy là có cực phẩm gà quý phi, lê hương, kim loan phụng,….

– Còn gì nữa?

– Dạ dạ còn…..

Đoán vị khách quan này phải là kẻ có lắm ngân lượng nên những cực phẩm mà lão bày ra chẳng là gì để vị khách quan ấy bận tâm đến.

“Quả thật hôm nay ta vớ được con cá lớn rồi a…”

Sau một hồi hăng hái nói hết tất cả các món ăn mà trà lâu của lão có thể đảm đương được. Để rồi khoảng gần một canh giờ sau…

– Nguyên lai nước nguyên vị mới là thứ hảo hạng nhất, lão bản lấy cho ta một ấm nước sôi. À, còn nữa… Đem đến cho ta thêm một tô mỳ gà. Nhanh nhanh nhé.

Lão bản nét mặt tựa hồ như bị ai đó dùng một gáo nước lạnh tạt mạnh vào. Cảm giác phẫn nộ xen lẫn chút lý trí còn sót lại… Và cuối cùng thì lý trí của lão đã thắng. Lão nhất quyết dù chỉ một cắc bạc nhỏ cũng phải lấy được từ tên tiểu thối tử này nên đành nghiến răng mà đáp lời.

– Có ngay.

Nhưng cảm giác phẫn nộ vẫn còn đông đầy trong lòng lão, vì thế nên lão bèn dùng hết sức mình mà bẽ gẫy đôi đũa tre để gần đó như để rút đi nỗi hận.

“Ngu ngốc, đũa tre cũng là do tiền mua về a… Nghĩ xem ngươi đã lỗ mất mấy xu rồi… Thật là… Nếu ta mà là ngươi thì chẳng thà ta sẽ tính thêm tiền vào tô mỳ của tên tiểu tử đã khiến ta mất cả canh giờ ngồi hầu hắn, còn hơn là đứng đó bực tức…. Bực tức trong lòng sẽ dẫn đến sinh khí, sinh khí tức tổn hại thân thể, tổn hại thân thể tức sẽ đoản mệnh… Đó là chưa kể đến việc phải tốn tiền thuốc thang cho đại phu nữa. Tác hại, tác hại a…”

Vân Ý đại nhân khẽ lắc đầu để rồi khi tô mỳ được đem ra y ung dung ngồi thưởng thức nó. Nhưng trái với vẻ ngoài bình thản trong đầu y đang phải suy tính đến cục diện sắp tới khi giáp mặt trực tiếp Thái An vương gia…

……………………

Thái An vương phủ

– Vậy là nay mai Vân Ý sẽ đến đây?

– Phải….

Một hắc y nhân với chất giọng lười biếng vang lên ở phía sau, để rồi khi kẻ ấy xoay người lại chúng ta mới có thể thấy rõ được gương mặt tiêu sái anh tuấn của y, quả nhiên không ai khác hơn chính là thượng thư đại nhân Trần Tam Nguyên. Thật là chuyện tốt thì luôn có phần của y mà.

– Vậy ta phải chuẩn bị cho chu đáo rồi…

Nam nhân với vẻ mặt tuấn lãnh, vận trên người trường bào làm bằng thứ tơ lụa thượng hạng, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ khẽ ung dung mỉm cười.

– Cái này tặng cho ngươi…

Nam nhân ấy đưa mắt liếc qua chiếc lọ màu xanh ngọc đang nằm trong tay hắc y nhân, để rồi y khẽ nhếch môi vấn.

– Liệu như thế có hơi nhẫn tâm không?

– Nếu ngươi liệu có thể thuyết phục được hắn thì cứ thử xem.

– Hahaha hảo ý của nghĩa đệ ta đây xin tiếp nhận vậy. Ai… Đúng là mỹ nhân càng đẹp thì càng phiền phức mà.

………………………….

– Thần Nhi Vân Ý xin thỉnh an Thái An vương.

– Miễn miễn đi.

Thái An vương nhanh chóng tiến đến đỡ lấy đôi tay đang ôm quyền hành lễ của Nhi đại nhân.

– Từ kinh thành xa xôi đến đây chắc Nhi đại nhân đã mệt mỏi nhiều?

– Thái An vương đã quá khách khí rồi, thật hạ quan chẳng dám nhận lãnh hai chữ mệt mỏi…

Thái An vương đón nhận ánh mắt dè chừng của Nhi đại nhân bằng vẻ mặt thích thú.

“Tại sao hắn lại nhìn mình với ánh mắt này? Không lẽ hắn đang có âm mưu gì?”

…………………….

Mỹ tửu, mỹ thực liên tiếp được dâng lên, kèm theo đó là đệ nhất mỹ nữ cũng được mời về đây để hòa tấu lên khúc nhạc phụng cầu hoàn. Nhưng có vẻ như Vân Ý đại nhân lại chẳng hề để tâm đến những thứ ấy vì cứ sau mỗi một gấp là y lại ngồi thừ người ra… Điều này thật khiến cho Thái An vương có chút không thoải mái.

– Phải chăng thức ăn này không hợp khẩu vị với ngươi?

– Nào phải… Vương gia khách sáo rồi… Mỹ vị ở đây nếu có dịp nếm thử e sẽ chẳng thể nào để tâm đến những mỹ vị khác được nữa.

Câu nói này của Nhi đại nhân đã khiến cho vương gia thêm phần sảng khoái.

“Nãy giờ ta tính nhẩm cũng đã hơn mấy ngàn lượng rồi… Không được. Lần này hồi kinh ta sẽ bẩm báo hoàng thượng cắt bớt số bổng lộc của ngươi lại để xem ngươi còn có thể tiêu xài hoang phí như vậy nữa không?”

Ai… Chẳng hiểu Nhi đại nhân có để ý rằng vừa lúc y đang tính nhẩm về số ngân lượng thì kẻ đối diện ấy đã khẽ nhếch môi vẽ nên một nụ cười gian xảo.

“Có ai nói với Vân Ý rằng lúc y đang suy tính về ngân lượng cũng là lúc gương mặt y trông khả ái nhất không? Đôi môi hồng hé mở như một đóa hoa hàm tiếu, vầng trán cao thoáng nhăn lại, còn hai mắt thì lúng liếng tựa như đang trao tình chuyển ý cùng người đối diện…

Nhớ lại lần đầu bổn vương gặp ngươi tại điện kim loan ngươi cũng với bộ dáng mê người này mà trình tấu cùng hoàng thượng về thuế khóa ở Giang Nam. Lúc ấy ta thật không ngờ vị hộ bộ thượng thư trẻ tuổi này có thể nhớ tất cả từng đồng từng cắc mà dân chúng đóng vào và số ngân lượng quan phủ chuyển đến có sự chênh lệch ra sao… Ngay từ giây phút đó ta dường như đã bị ngươi lôi cuốn.

Ta lưu lại kinh thành hai tháng để tìm hiểu kĩ hơn về ngươi và nhờ thế ta đã thông hiểu được phần nào những tính nết đáng yêu của ngươi…

Quả nhiên tài năng của ngươi không thể nào xem thường được. Ngươi cư nhiên lại dòm ngó đến bổng lộc của bổn vương.

Hôm nay bổn vương buộc phải bắt đầu thuần hóa tiểu hồ ly này lại, ta nhất định không thể để ngươi ngang nhiên lộng hành mãi được nữa.”

Tối hôm đó Thái An vương đã tiếp đãi Nhi đại nhân theo đúng đạo nghĩa quan trường. Nhưng đến sáng hôm sau thì…

…………………

– Ngươi…. Hỗn đản…. Khốn kiếp…… Tối qua ngươi dám……

– Ý nhi ngoan, bình tĩnh lại, nghe ta giải thích đã.

Nửa canh giờ sau căn phòng vẫn phát ra tiếng động huyên náo…

– Ý Ý ngoan….

– Này thì ngoan.

Một chiếc gối bay thẳng vào gương mặt anh tuấn, để rồi dù là kẻ ôn nhu cũng phải nóng giận.

– Hảo, là do ngươi tự chuốc lấy.

– Á…..

Dáng người nhỏ gọn bị tóm lấy như một con mèo nhỏ để rồi hai cơ thể lại tiếp tục ép sát vào nhau.

……………………….

Thật là một buổi sáng chẳng yên bình chút nào…

……………………….

Nhi Vân Ý đại nhân cùng Thái An vương vốn tưởng như thủy hỏa tương phùng, nhưng ngờ đâu lại làm nên một thiên tình sử khiến người nhân rơi lệ…

……………………….

……………………….

– Ngươi vẫn là muốn rời đi?

Ánh mắt bi thương hướng về phía thân ảnh mong manh như phiêu dật trong gió.

– Phải.

– Sau biết bao nhiêu chuyện, điều ngươi mong muốn nhất vẫn là rời đi à ?

– Hừ… Ở ngươi ta vốn chỉ biết có hai chữ chán ghét…

Nói ra điều này nhưng thân ảnh phiêu dật ấy lại cố quay đi như để che giấu điều gì…

– Là Mẫn Mẫn đã nói gì với ngươi…

– Chuyện tốt lành của các người ta không cần biết. Cáo từ.

– Ngươi nói rời là rời sao ?

Giọng cười thâm trầm lại một lần nữa vang lên.

– Buông ta ra. Ôm cái gì mà ôm, vô sỉ… Ngươi… Ách….

– Trẻ hư cần phải được dạy bảo a.

Gương mặt vừa nãy ẩn chứa đầy nét bi ai nay lại trở nên phi thường cao hứng. Dường như đáp án cuối cùng cũng đã được bày tỏ. Điều mà từ trước đến nay luôn làm ngài ngờ vực nhất thì nay cũng đã rõ ràng. Hiển nhiên chỉ còn chờ chính miệng kẻ ấy nói ra nữa là đủ.

…………………………..

…………………………..

– Ý Ý này, đã từng nghe qua kim ốc tàng Kiều mạ ?

– Đã từng….

– Còn đau lắm sao ?

Vẻ mặt đầy âu yếm khẽ hôn lên đôi môi hồng đang hé mở ấy.

– Ngươi thử một lần nằm ở phía dưới xem ? Vì sao lúc nào cũng là ta phải ở dưới?

– Vì tướng công yêu ngươi.

– Yêu ta…. Yêu ta mà…

Có kẻ đã đỏ mặt lên khi nhắc đến vấn đề khá là tế nhị này. Vốn dĩ sự vật đực cái không phải là thứ để có thể nói ra một cách dễ dàng được. Nhất là khi phải nói trước kẻ có da mặt dày như Thái An vương…

– Nếu ta biết ngươi còn vì lời lẽ xằng bậy nào mà rời khỏi ta, ta liền sẽ cho xây nên một chiếc lồng bằng vàng, sau đó nhốt người vào trong ấy, để vĩnh viễn ngươi chỉ có thể thấy ta, chỉ nghe được những lời ta nói…

Vốn dĩ nghe đến đây nếu là nữ nhân ắc hẳn trong lòng sẽ rất hạnh phúc vì cảm nhận được tình yêu mà tướng công đã dành cho nàng, nhưng tiếc là kẻ đang nghe chẳng phải là nữ nhân, tâm tính lại càng khác người bình thường nữa…

– Hỗn đản… Ngươi dám dùng ngân lượng của ta để đi xây kim ốc ? Ta tuyệt đối cấm ngươi….. Ngươi không được xài hoang phí như vậy… Bằng không ta sẽ cắt bớt tiền tiêu vặt của ngươi…. Ách….

Có kẻ lại tiếp tục bị đè ép xuống giường. Hiển nhiên là tự làm thì tự chịu rồi, chẳng thể trách ai được cả. Chỉ là…

Nghe nói tại Thái An vương phủ ngân khố bỗng đâu xuất hiện thêm một cánh cửa hậu nho nhỏ… Nghe đâu là vì vương phi cao quý đang giữ chìa khóa cổng chánh, mà vị vương phi ấy năm khi mười họa mới chịu quay về ở cùng vương gia. Dân chúng còn đồn đãi rằng vị vương phi ấy là một hiệp nữ, chuyên đi đến những nơi đang gặp thiên tai hạn hán để điều tra việc cứu nạn của bọn quan lại địa phương hòng tránh để bọn chúng bòn rút của công…

Ai… Lời đồn đãi quả thật rất nhiều, nhưng chung quy lại thì chẳng mấy ai có được hân hạnh diện kiến dung nhan của vị vương phi tài giỏi ấy cả.

Dân gian cũng lưu truyền một tin đồn rằng vương gia rất yêu sủng ái phi của mình nên từ khi lập chính phi đến giờ, ngài chẳng còn buồn nạp thêm một thứ thiếp nào nữa.

Cũng có người kể lại rằng vì hai người ít có thời gian ở cạnh nhau như những đôi uyên ương khác nên cứ vào những lúc hai người có dịp sum họp liền như cá nước giao thoa, ân ái trọn vẹn.

………………………..

Lúc này tại vương gia phủ, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi……

– Vì cớ gì lại xây thêm một cửa hậu nữa ? Ngươi đang muốn lập thêm thiếp thị đúng không ?

– Ý Ý ngoan, ta nào sinh hai lòng. Chỉ là, đôi lúc ta cần phải thiết yến đãi tiệc… Ý Ý lại quản lý ngân sách của ta quá kĩ…

– Ta quản lý kĩ cũng là quản lý gia sản cho ngươi thôi… Chẳng phải là ngươi đã bảo sẽ để chân ta dẫm lên vàng bạc châu báu của ngươi sao?

– Thì ta bảo vậy, nhưng ta đâu có kêu Ý Ý của ta đem khóa hết tất cả hòm rương lại, đã vậy lại còn giữ luôn chìa khóa ngân khố nữa, báo hại lúc cần đến…

– Chung quy là ngươi hối hận… Ô…Oa… Mệnh ta thật khổ a….

– Ách…. Ý Ý ngoan nào. Tướng công hoàn toàn không có ý tứ đó…

Tiếng thì thầm của đôi uyên ương tưởng chừng như chẳng thể nào kết thúc sớm hơn nếu như không có màn tình cảm mãnh liệt diễn ra lần thứ hai a….

Phiên ngoại hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play